Từ Tiêu rất ít khi nhắc tới người kia ở trước mặt Từ Thu.
Từ Thu vừa tròn hai mươi tuổi, nhận biết về cha mình cũng chỉ qua mộ bia này, ngày giỗ 01.10 hằng năm, một tấm ảnh cũ và nghề nghiệp ông
Năm đó Từ Tiêu và chồng sắp cưới sắp lãnh giấy đăng ký kết hôn, ai ngờ Viên Tung người vừa được thăng chức ở cơ quan công tố theo đoàn bộ đội hỗ trợ thiên tai ra tiền tuyến chia buồn, rốt cuộc gặp tai nạn qua đời.
Mà Từ Tiêu lại vốn là con gái một của xí nghiệp dược có tiếng tăm, sau khi biết mình mang thai, Từ Tiêu kiên quyết sinh con cho người mình yêu. Không có gì đau khổ hơn việc mất đi người mình yêu, song bà vẫn quyết giữ lại huyết mạch duy nhất cho chồng sắp cưới đã mất. Nghe qua có vẻ là một tình yêu sâu đậm đẹp không gì sánh bằng, và sự tồn tại của Từ Thu cũng được gắn với ý nghĩa sâu sắc như vậy.
Chỉ có chính cô không cho là thế.
Thật chí, nhiều lần cô còn coi thường mạng sống của mình đến mức kinh hoàng, cô cảm thấy năm đó mẹ cô đau buồn muốn chết mà còn liều mạng sinh ra một mầm mống xấu xí.
Khi Từ Thu đi theo Từ Tiêu đặt bó hoa trắng tinh khôi vào trước bia bộ ba mình, bất thình lình cô nhớ tới thời thiếu nữ của mình, lúc sống cùng ông bà ngoại và mẹ, cô đã nghe được cuộc trò chuyện.
Đêm đầu xuân, gió rét căm căm, cảnh vật hoa lệ xung quanh cùng đèn đường lộng lẫy vẫn không có chút màu sắc trong trí nhớ cô.
Đó là những cánh hoa nhàu nhĩ, là chiếc váy bị cô xé rách đến nhăn nhúm, và là nét mặt tái nhợt vô cảm.
“...Phải nói chứ, cô hai nhà chúng ta quả thật quá ngốc nghếch, chồng chưa cưới không có cũng chẳng sao, nhưng sao lại sinh ra một đứa con của chồng trước. Còn vì đứa trẻ không kết hôn, tự mình quản lý công ty, sớm muộn gì cũng đổ bệnh...”
“... Đúng đó, hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi đầu, còn chưa chịu lập gia đình, lại còn là phụ nữ...”
“... Chẳng lẽ muốn ở góa cả đời? Đứa con gái sinh ra còn không được bình thường...”
Một vài nữ giúp việc trong biệt thự, tụm ba tụm năm vừa tám chuyện vừa chăm sóc cắt tỉa các bụi hoa hồng ở sân sau nhà, cô mười ba tuổi đứng sau núi giả nghe hết toàn bộ. Các đoạn đối thoại tương tự như vậy,cô nghe được lần đầu tiên, rồi lần thứ hai thứ ba,..vv.. cho đến không đếm xuể những câu chuyện từ trong miệng người giúp việc.
Giống như bàn tán về gia đình chủ nhà là niềm vui của họ, cũng giống như những người bạn, những người hàng xóm dối trá ngu xuẩn, vui cười trên sự đau khổ của người khác xung quanh Từ Thu. Mỗi một người bị quan chán nản trên thế gian, không một ai cảm thấy mình không nên đến thế giới này ngay từ lúc mới sinh ra.
Bất hạnh là, suốt hai mươi năm lớn lên trong hoàn cảnh đó, rốt cuộc Từ Thu cũng không thể có một nhân cách hoàn hảo.
Cô chẳng có cách nào lội ngược dòng đến ngọn nguồn bất hạnh, chỉ có những cơn ác mộng rải rác trong nhiều năm qua, không thể xem là hồi ức tốt đẹp.
Từ Tiêu
mẹ cô đóng vai nhân vật nào trong thời kỳ thơ ấu và niên thiếu của cô, Từ Thu không nhớ rõ lắm - Từ sau khi khám ra mình mắc bệnh, cô thường xuyên mất ngủ, đau đầu, cộng thêm việc dùng thuốc an thần quá nhiều khiến trí nhớ cô trở nên suy giảm, chỉ vào một vài khoảng thời gian mặc định và ở trong mơ, hoặc sau khi chịu đả kích nào đó, cô mới nhớ rõ từng chi tiết của các sự việc xảy ra trước kia. Quan hệ giữa cô và mẹ Từ Tiêu không tốt, vẫn luôn như vậy.
Bái tế kết thúc, Từ Thu bị Từ Tiêu kéo lại ngay tại cổng nghĩa trang dường như bà đã có chuẩn bị trước, thái độ có phần dè dặt, nở nụ cười với vẻ lấy lòng, “Tiểu Thu, hôm nay cùng ăn tối với mẹ đi, mẹ muốn giới thiệu một người rất đặc biệt cho con làm quen.”
Từ Thu nhìn bà một cái rồi rút cổ tay về, hai bàn tay đút vào túi áo khoác.
Giọng cô hời hợt, “Không được, tối nay con có hẹn, hôm khác đi.”
Nụ cười trên môi Từ Tiêu có chút cứng ngắc, “... Vậy, kỳ nghỉ này con có định về nhà ở không, mấy hôm trước mẹ sai người đi xem xét căn phòng con thuê, tốt thì có tốt nhưng hơi nhỏ một chút, mẹ sợ con ở không thoải mái...”
Bởi vì những lời này của bà, gần như theo bản năng, trong đầu Từ Thu thoáng tua qua rất nhiều đoạn phim đứt đoạn, cô không mềm lòng vì những lời quan tâm của mẹ, giọng điệu vẫn không thay đổi.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nói ra từng câu từng chữ: “Quên đi, con sợ mẹ sẽ cảm thấy buồn nôn và chán ghét khi phải nhìn thấy gương mặt giống ba như đúc mỗi ngày.”
Mặt Từ Tiêu tái mét, môi run run, thật lâu không thốt nên lời. Từ Thu xoay người rời đi.
Đột nhiên, Từ Thu rất muốn gặp Tạ Ung, có lẽ bởi vì muốn trốn tránh tất cả mọi chuyện trước mắt, cũng có lẽ cô muốn cùng anh kết thúc tất cả xui xẻo của ngày hôm nay.
Đối phương trả lời rất nhanh, báo địa chỉ, nhưng không phải khách sạn.
Là một căn hộ sang trọng trên đường vành đai 2 phía đông thành phố, Từ Thu đoán Tạ Ung sống một mình.
Trước khi đi, cô quay lại căn phòng trọ mà mình thuê, sau đó mang tất cả mấy thứ mua được trên mạng theo.
Cô vô cùng kích động, nào biết sau khi Tạ Ung nhận được tin cũng không thể nào bình tĩnh nổi Lúc mở cửa nhìn thấy Từ Thu đứng ở
bên ngoài, rõ ràng anh còn sửng sốt một chút.
Ngũ quan Từ Thu khá nhạt nhẽo, cô lại thích ăn mặc quần áo đơn điệu, bình thường chìm nghỉm trong đám đông, gần như chẳng chút thu hút nào. Song hôm nay stylist của Từ Tiêu giúp cô chọn quần áo, còn trang điểm đeo trang sức nhã nhặn.
Áo sơ mi, váy chữ A lưng cao, áo khoác nhung mỏng màu trắng.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, tuy vẫn trắng trông thuần khiết nhưng bỗng nhiên xinh xắn hơn hẳn, mái tóc dài xõa tung hơi rối, cộng thêm cho cô vài phần mỏng manh xen lẫn khí chất cao quý.
Từ Thu không phát hiện nét kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Tạ Ung, trong nhận thức của cô cũng không có loại mơ mộng này.
Tạ Ung nghiêng người để Từ Thu vào nhà, sau đó anh đóng cửa lại, lấy một đôi dép lê mới mua từ tủ giày ra.
“Tôi ở một mình.” Nói xong Tạ Ung xoay người đặt dép lê xuống trước mặt Từ Thu, về phần tại sao không đến khách sạn, anh không đề cập tới. Túi xách trên tay Từ Thu nặng trịch, mang nó trên tay cho cô cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Từ Thu không lên tiếng, Tạ Ung cũng không cảm thấy có gì bất thường. Trên thực tế, trong khoảng thời gian anh và Từ Thu qua lại với nhau,cảm giác đối phương mang lại cho anh cực kỳ yên tĩnh, dù trong lúc nhục nhã dâm loạn anh, cô vẫn hết sức nhẹ nhàng từ tốn, song đồng thời toát lên sức mạnh kiểm soát cứ như ma thuật khiến người ta khó lòng chống đối, làm anh vứt vỏ điểm mấu chốt từ lúc nào không hay.
Anh rất tự nhiên dẫn cô vào phòng khách, sau đó đi đến phòng bếp được thiết kế mở thông với phòng khách nấu nước, lúc chờ nước sôi, anh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, ngay tiếp theo một đôi bàn tay mềm mại vòng qua eo anh.
“... Tạ Ung, bên ngoài lạnh lắm.” Cô nhỏ giọng nói.
Cảm giác rất lạ, dù Từ Thu ôm chặt thế nào, Tạ Ung vẫn nhận ra lần tiếp xúc này không mang lại cảm giác gì, thực tế khi Từ Thu nói “bên ngoài lạnh lắm’, anh mơ hồ hiểu ra nguyên nhân cô hẹn gặp mình sớm hơn thời gian dự kiến: Bất kể gặp mặt, hay cái ôm này, lý do duy nhất là vì cô muốn được sưởi ấm.
Mục đích cô quá rõ ràng, hơn nữa còn thể hiện ra mặt, lười ngụy trang, chân thật khiến người ta khó chịu.
Anh nghiêng đầu, xoay người lại ôm lấy đối phương, đầu cúi thấp vùi sâu vào cổ cô.
Tư thế giống như dã thú ũ rũ thừa nhận thua cuộc.
Đối với mấy trò mánh lới của Từ Thu, ngay từ đầu Tạ Ung cũng rất phối hợp. Anh bị Từ Thu chơi đến nỗi ánh mắt mê ly, thân thể trần trụi nổi bật trên drap giường màu xanh đen, vẻ đẹp vừa trong sáng vừa khiêu gợi. Dù một tay bị Từ Thu dùng còng khóa lại trên đầu giường, cũng chẳng thể nào ngăn anh ưỡn eo hùa theo động tác bỡn cợt của Từ Thu thoa một ít chất bôi trơn vào lòng bàn tay, cảm giác vừa lạnh vừa trơn trượt, xen lẫn khoái cảm từ côn th*t mang tới, lồng ngực của Tạ Ung phập phồng dữ dội.
Mãi cho tới khi anh nhìn thấy Từ Thu lấy một chiếc khóa tinh hoàn từ trong túi xách ra.
Thậm chí ban đầu anh còn không biết đó là vật gì, cô phải giải thích anh mới rõ ngọn ngành, thì ra trên thế giới này còn có vật như thế.
“Tôi không muốn.” Chẳng hề nghĩ ngợi, Tạ Ung nhíu mày.
Sau khi biết công dụng cụ thể của khóa tinh hoàn, lần đầu tiên Tạ Ung lên tiếng từ chối yêu cầu của Từ Thu, giống như đối với anh mà nói, vật này thật sự quá hoang đường, việc bị khống chế không cho xuất tinh đối với một chàng trai vừa hưởng qua khoái cảm từ việc xuất tinh hoặc sắp xuất tinh mà nói, còn đau khổ hơn cái chết.
Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng Từ Thu vẫn không ép buộc
“... Vậy thôi.”
Gần như cùng lúc đó, động tác tay cô dừng lại và chấm dứt mọi tiếp xúc thân thể với Tạ Ung.
Trước ánh mắt nghi ngờ của đối phương, Từ Thu cong môi: “Bởi vì cậu không nghe lời.”
Trẻ con không ngoan thì không có phần thưởng.