Kỳ nghỉ ngắn ngày đã qua một nửa, thời tiết thành phố A vừa quang đăng được hai ngày thì nhiệt độ lại đột ngột xuống thấp, cây cối hai bên đường nhảy múa cuồng nhiệt theo gió lớn, lạnh đến nỗi người đi bộ không nhúc nhích nổi.
Ở lầu một của bệnh viện trực thuộc đại học y, cửa thang máy trước mặt Từ Thu từ từ khép lại, cô định lấy điện thoại di động trong túi xách ra, song khi cửa thang máy còn khe hở đủ cho một người chen vào thì một cô gái khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc dễ thương, đầu đội mũ len tròn vội chen vào.
Từ Thu lùi về phía sau một bước, đối phương còn tưởng cô nhường chỗ để mình ấn thang máy, thậm chí còn cười nhẹ nhìn về phía Từ Thu bày tỏ lòng cảm kích. Mặt Từ Thu không cảm xúc, xác nhận cô bé đứng ở góc độ không thể nhìn thấy điện thoại di động của mình, cô mới điểm vân tay mở khóa.
Một giao diện riêng tư xuất hiện, đầu ngón tay Từ Thu nhẹ nhàng di chuyển, mở xem các bức ảnh khỏa thân cô chụp Tạ Ung vào đêm cách đây hai ngày.
Tỷ lệ cơ thể Tạ Ung rất đẹp, vẻ đẹp nam tính, rắn rỏi vững vàng, cũng rất sạch sẽ, cái nên có đều có. Lúc mặc quần áo là dáng người mẫu, lúc cởi quần áo đích thị là tuyệt tác nghệ thuật.
Từ Thu chụp mấy bức, hoàn toàn không chụp chính diện, cũng không lộ những vị trí nhạy cảm, phần lớn là từ phía sau lưng hoặc từ bên hông, tóm lại là kín kín hở hở, từ cằm trở xuống, cộng thêm góc độ ánh sáng không tệ, quả thật gợi cảm muốn chết, khiến người ta vừa nhìn thấy đã mơ tưởng viễn vông.
Bộ ngực phập phồng với hai điểm đỏ tươi, đường cong cổ hoàn mỹ sexy, bả vai rộng vừa phải được phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng - ngắm những bức ảnh này, Từ Thu cảm thấy như đang ngắm trực tiếp Tạ Ung.
Thang máy không dừng lại, thẳng đường lên trên, chỉ có Từ Thu và cô bé đó.
Lúc đang từ từ đi lên thì điện thoại của cô gái bên cạnh đổ chuông, cô bé ấn nghe máy, một lát sau còn cười nhẹ, giọng không lớn, nhưng đủ để Từ Thu nghe rõ:
“Ừ, tớ sắp gặp anh bác sĩ dẫn dắt thực tập cho tớ rồi, hôm qua tớ gặp một bác sĩ khác, nhưng không phải bác sĩ dẫn dắt tớ... Tên bác sĩ dẫn dắt tớ rất buồn cười, tớ nghe các bác sĩ khác gọi anh ta, tên là “Canh hạt sen”, lại là đàn ông nữa chứ, tại sao có người tên Canh Hạt Sen chứ, hahaha..
một tiếng, cửa mở ra. Cô bé
Lúc này, thang máy dừng lại, “Đinh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài. Từ Thu đi theo phía sau, cô bé bước vào phòng khám của bác sĩ thực tập, cách phòng khám của Lương Tử Canh không xa.
Tầng này là khoa tâm lý và thần kinh, tương đối yên tĩnh, cũng không phải trong giờ cao điểm. Lúc Từ Thụ đẩy cửa bước vào, Lương Tử Canh đang ngồi sau bàn làm việc rửa tay bằng nước khử trùng.
Bệnh viện đang trong kỳ nghỉ lễ, hôm nay đến phiên Lương Tử Cạnh trực, hôm qua Từ Thu nhận được điện thoại, bảo cô có rảnh thì đến bệnh viện một chuyến. Dạo gần đây Từ Thu uống thuốc không đều, cũng không đúng giờ, cho nên cô thường xuyên quên mất thời gian đến bệnh viện, Lương Tử Canh biết sau khi đi thăm mộ ba về, tinh thần cô sẽ không ổn định, vì thế hằng năm vào mấy ngày này, anh ta sẽ hẹn cô đến khám bệnh.
Lương Tử Cạnh mở cửa sổ thông gió, sau đó xoay người tỏ ý mời Từ Thu ngồi xuống, “Ngày mười một em và bác gái đến mộ bái tế bác trai đúng không? Năm nay không gây gổ với mẹ chứ?”
Từ Thu ngồi thẳng sống lưng, vẻ mặt bình tĩnh, cô lắc đầu, “Đến chưa bao lâu em đã về rồi.”
“Sau khi trở về tâm trạng thế nào, còn nằm mơ thấy chuyện khi còn bé như những năm trước không?” Anh ta hỏi, tay cầm bút viết viết vẽ vẽ, mắt luôn nhìn vào sơ đồ bệnh lý của bệnh nhân trên màn hình máy vi tính.
Ánh mắt Từ Thu xẹt qua một tia khác thường, “Không có, năm nay em không gặp ác mộng, hơn nữa còn ngủ rất sâu, có thể bởi vì hơi mệt mỏi, em không bừng tỉnh nhiều lần, ngủ một giấc đến sáng hẳn.”
Ngày hôm đó cô đã chơi Tạ Ung đến khuya, ngoại trừ không chính thức giao hợp, thì những chuyện nên làm cũng đã làm mấy lần, hai người cao trào rất nhiều lần, cô ở lại nhà Tạ Ung, ngủ rát ngon giấc.
Xưa nay chưa từng có.
Lương Tử Canh có chút ngoài ý muốn, trị liệu cho Từ Thu lâu như vậy, anh ta hiếm khi nghe thấy đáp án khác từ miệng Từ Thu.
Dường như trong cuộc sống của Từ Thu đã xuất hiện một biến số khác biệt, khiến cho tâm trạng vốn dao động thất thường của cô trở nên bình tĩnh trở lại, nhất là sau khi cô đi bái tế mộ ba ruột của mình, càng thấy rõ được điều đó.
Lương Tử Canh thu lại ánh mắt nhìn Từ Thu, sau đó hỏi với ý thăm dò: "Nếu muốn tâm em sự với tôi, vậy tôi muốn biết, người mà em nói lần
trước đó, tính cách giống bác trai lắm sao?”
Người đó không thể nào trở thành bạn của Từ Thu được, bởi vì Từ Thu căm hận nhất chính là người nọ.
Không ngoài dự tính, Từ Thu im lặng một lát rồi khẽ gật đầu.
Lương Tử Canh len lén thở dài một hơi.
Nguyên nhân bệnh tình của Từ Thu, xét cho cùng nguồn gốc ở chính người cha ruột chưa từng gặp mặt của cô. Viên Tung và Từ Tiêu đem lòng yêu mến nhau khi còn trẻ, theo tin tức Lương Tử Canh có được, ông ấy có vẻ là một chính trị gia công minh liêm khiết, xuất thân danh giá, đoan chính. Ông chết trẻ với tiếng tăm lừng lẫy, người người biết tin đều
đau xót thở dài.
Ông ấy qua đời không lâu, Từ Thu được sinh ra với tư cách là một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, sự xuất hiện của cô không phải là sự an ủi đối với mẹ Từ Tiêu, ngược lại vì ba qua đời mà cô bị giận chó đánh mèo
Từ Tiêu mất đi người yêu mắc phải chứng uất ức sau sinh rất nặng, lúc mọi người phát hiện ra thì con gái nhỏ đã trở thành đối tượng phát tiết của bà khi lên cơn rối loạn tâm thần.
Lương Tử Canh không biết си thể cô đã trải qua những gì. Trước đây lúc bà Từ Tiêu chủ tịch tập đoàn dược Trường Thanh, đồng thời là người nắm giữ 30% cổ phần bệnh viện đưa con gái nhỏ đến phòng mạch của anh ta, qua thái độ hờ hững của bệnh nhân và thái độ ấp úng của người nhà, gần như anh ta đã suy đoán được.
Trải qua quá trình trị liệu dài dòng nhàm chán, Lương Tử Canh phát hiện dường như Từ Thu có tâm lý rất phức tạp với cha ruột đã qua đời của mình: Bởi vì thiếu vắng tình thương của cha, song nhờ sự tác động của những người xung quanh từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, cô đã dành nhiều tình cảm cho người cha ruột xuất sắc của mình, có điều do cách đối xử của mẹ cô và một vài lời đàm tiếu xung quanh đã khiến cô ghét hận đối phương.
Hôm nay, cô nói, trong cuộc sống của cô xuất hiện một người có tính cách giống với cha ruột mình.
Lương Tử Canh mơ hồ dự cảm, có lẽ biến số kia sẽ trở thành mấu chốt khiến bệnh tình Từ Thu có chuyển biến tốt, hoặc chuyển biến xấu đi.
Trong phòng yên tĩnh, cửa phòng khám bị người ta gõ từ bên ngoài, “Cốc cốc” hai tiếng, cửa mở ra
Từ Thu quay đầu nhìn lại thì thấy cô bé đi chung thang máy ban nãy, chẳng qua là không mặc đồ thường, đổi lại là áo blouse của bệnh viện. Lúc trông thấy Từ Thu, đối phương ngây ngẩn cả người, đột nhiên cô bé nhớ tới mấy lời mình nói lúc nãy trong thang máy, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hai má cô bé đỏ rực như ráng chiều.
Cô bé e thẹn chào hỏi Lương Tử Canh: “Chào, chào bác sĩ Lương, em là thực tập sinh mới tới ạ, ngày hôm qua em tới trình diện nhưng không phải ca trực của bác sĩ, sau này xin bác sĩ chỉ bảo nhiều hơn ạ.”
Bác sĩ thực tập tên Trần Viên Viên, học năm tư đại học, ngày hôm qua được phân công làm cấp dưới của Lương Tử Canh.
Trần Viên Viên vừa nói xong, Từ Thu đột nhiên nhớ tới đối phương nói “Canh hạt sen”, cô kìm lòng không được, khóe môi cong cong.
Dĩ nhiên Lương Tử Canh không biết Từ Thu cười chuyện gì, có điều nếu Từ Thu không mất ngủ nữa, vậy anh ta sẽ giảm lượng thuốc lại theo thông lệ, quá trình trị liệu hôm nay xem như kết thúc.
Lúc Từ Thu rời đi còn quay đầu lại nhìn một cái, bác sĩ thực tập kia cũng quay lại nhìn cô, hai người mắt đối mắt, đối phương khá hoạt bát nháy mắt với cô rồi cười cười.
Gió bên ngoài đã dừng, người tới người lui trong bệnh viện cũng nhiều hơn.
Mặt trời chiếu những tia sáng ấm áp đầu tiên trong ngày, điện thoại di
động trong túi xách Từ Thu vang lên, cô còn tưởng rằng là Từ Tiêu hoặc thư ký của bà, nhưng không ngờ người gọi tới là Tạ Ung.
“A lô?” Từ Thu cụp mặt tránh khỏi ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, gần tới trưa mà không khí vẫn lạnh lẽo.
Đầu bên kia rất yên tĩnh, thậm chí giọng Tạ Ung khi nói chuyện còn mang theo âm vọng lại: “Áo khoác cậu rơi ở nhà tôi, hôm qua tôi mới phát hiện, tôi đã giặt sạch và sấy khô rồi.”
Áo khoác đó có hay không cũng chẳng sao, dù gì cũng là của Từ Tiêu mua. Từ Thu rời khỏi bệnh viện, Tạ Ung lên tiếng lần nữa: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi lái xe tới trả áo cho cậu.”
Là muốn đưa áo hay muốn gặp mặt? Anh có cần vì một chiếc áo mà đi một chuyến không? Từ Thu dừng khoảng chừng hai giây: “Bệnh viện trực thuộc đại học y, cửa nam.”
Cách điện thoại, Từ Thu có thể thông qua giọng nói hình dung ra dáng vẻ anh cau mày: “Cậu bị bệnh hả? Đến bệnh viện làm gì?”
Cô im lặng, người bên kia tự tiếp tục nói: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói. Tôi tới ngay, cậu chờ tôi một lát.”