Bên lề đường có các hàng ghế công cộng dài, Từ Thu chỉ mới ngồi khoảng bảy tám phút, xe của Tạ Ung đã từ từ dừng lại ở trước mặt cô. Cô đợi hai giây, thế nhưng đối phương không hề có ý ngồi trong xe rồi ném áo khoác ra cho cô, mà chỉ nhìn cô một cái, sau đó cởi đai an toàn
muốn bước xuống xe. Vì thế Từ Thu đứng lên, kéo tay cầm cửa xe bên ghế lái phụ áo khoác của cô được đặt ở ghế lái phụ, lúc Tạ Ung kéo cửa xe xuống cô đã nhìn thấy một góc.
Cô cầm áo rời đi, song bất thình thình, cổ tay bị người kéo lại.
Từ Thu nhướng mi, tóc mái lòa xòa trước trán che mất tầm nhìn.
“Cậu ăn sáng chưa?” Anh hỏi.
Tuy vấn đề này có chút không giải thích được, “Chưa, thời tiết không tốt, không có khẩu vị.” Từ Thu thuận miệng đáp.
Thực tế không phải bởi vì thời tiết, hôm nào vui thì cô mới ăn sáng, bởi vì cô không phải dạng người thích ăn cho lắm. Nhưng Từ Thu cúi đầu nhìn bàn tay Tạ Ung đang kéo tay mình Gần đây dường như anh có
chút gì đó khác thường mà cô không giải thích được.
Đại khái Tạ Ung cũng đã nhận ra vấn đề, anh vội vàng buông lỏng tay, song vẫn đối mặt với Từ Thu, “Lên xe đi, tôi cũng chưa ăn sáng,” anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không thể uống thuốc khi bụng đói.”
Mặc dù anh đã quan sát một lượt, cũng không phát hiện cô khó chịu hay không khỏe chỗ nào. Trong lòng Tạ Ung ngổn ngang trăm mối, không chú ý đến gương mặt vốn không biểu cảm của Từ Thu chợt lóe lên hứng thú.
Người này thật sự quá hiền lành, tốt bụng đến nỗi khiến người ta câm nín. Từ Thu suýt bật cười, cô không hiểu, hơn nữa còn cảm thấy Tạ Ung ngu ngốc.
Khi mặc quần áo chủ tịch Tạ lại trở về con người có phẩm chất cao đẹp, tốt bụng lẩy giúp người làm niềm vui, dù cô có ức hiếp anh, chà đạp tôn nghiêm và thân thể anh ở trên giường, song một khi đã xuống giường, anh chỉ xem cô là một người bạn học, một người cộng sự, lâu như vậy, rõ ràng anh rất ghét cô, những chưa từng dùng quyền hành của chủ tịch hội
sinh viên để làm khó cô.
Không được, anh càng như vậy, Từ Thu lại càng muốn bắt nạt anh. Làm sao đây?
Tạ Ung nhìn Từ Thu, làm sao anh không phát hiện cô đang nghĩ chuyện xấu xa gì, anh khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, anh cố gắng để giọng mình nghe bình thản như đang giải quyết công việc vậy, “Chớ ngồi lỳ ở đó, mau lên xe, trời bên ngoài lạnh lắm.”
Khóe môi Từ Thu cong cong, sau đó cô lên xe.
Người bị hại vẫn thản nhiên nhã nhặn như vậy, lý nào cô lại ngó đông ngó tây.
Cho đến bây giờ cô chẳng phải người tốt lành gì.
“Hai cappuccino nóng, hai sandwich giăm bông, một bánh sừng bò dâu tây, cảm ơn.”
Sau khi tính tiền, Tạ Ung dẫn Từ Thu đến vị trí gần cửa sổ mà anh hay ngồi, lúc này trong quán khá đông khách, khách oder xếp thành hai hàng, mỗi hàng khoảng bảy tám người.
Từ Thu không ngờ người như Tạ Ung lại thích ăn ngọt.
Hai phút trước, khi đối phương hỏi cô có muốn uống cappuccino và sandwich giăm bông không, còn hỏi cô có thích ăn bánh sừng bò không, cô còn tưởng rằng anh nghĩ con gái thích ăn đồ ngọt, không ngờ người muốn ăn là anh nên mới thuận miệng hỏi cô mà thôi.
“Tôi ít khi ăn đồ ngọt, thỉnh thoảng mới ăn. Hơn nữa ăn ngọt nhiều năng lượng, ăn vào tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.” Thấy biểu cảm Từ Thu có gì đó là lạ, anh bèn giải thích đầy tinh tế.
Từ Thu không nói lời nào, xem như là ngầm chấp nhận.
Cho nên nói có sự khác biệt giữa những gì người ta thể hiện ra bên ngoài và sở thích thật sự của họ không? Theo một nghĩa nào đó, ít nhiều gì một trong hai thứ phải có chút tương phản và giả dối.
Từ Thu không thích ăn ngọt, nhưng khi cô ngửi được mùi thơm ngọt ngào của bơ đường trong lò nướng bánh cửa hàng, nó khiến cô chợt nhớ tới mấy cây nến nhiệt độ thấp cô mới mua, mùi hương cũng tương tự mùi thơm này.
Lại nữa.
Từ Thu bất giác nhìn Tạ Ung, song thật ra trong đầu cô đang vẽ sẵn một bộ ảnh sắc tình hạ lưu - Tạ Ung rất thích đồ ngọt, hẳn sẽ thích mấy cây nến đó lắm, thưởng thức từng giọt sáp tỏa hương thơm ngào ngạt nhỏ lên chỗ nào đó trên người, có khi nào hưng phấn đến cứng không?
Từ Thu vừa tưởng tượng vừa hớp một lớp bọt cà phê vào miệng, sau đó cô cpchú ý tới ở một chiếc bàn cách chỗ họ không xa, có hai cô gái đang nhìn về hướng này.
Thật sự mà nói, Từ Thu biết tổ hợp nam nữ như cô và Tạ Ung có chút quái dị, chỉ xét về ngoại hình và khí chất, anh chẳng khác nào công tử nhà giàu, còn cô như thể nha hoàn Cho nên từ khi bước vào quán, ánh mắt nhân viên cửa hàng và khách khứa đều đổ dồn về phía họ, cô cũng không mấy để tâm. Tuy nhiên ánh mắt của hai cô gái kia hoàn toàn không phải tò mò, rõ ràng là thù địch.
Từ Thu suy nghĩ một lát, nhớ ra rồi.
Cô gái đi bên trái, ăn mặc đẹp như hoa, cả người toát lên vẻ phú quý kia chẳng phải là Trần Nhu của tập đoàn Nhã Nhạc hay sao.
Cô gái đi bên cạnh cô ta, cô không biết là ai, có điều hầu hết những người trong vòng tròn đó đều sẵn sàng bám lấy người giàu có, với sự giàu có của Trần Nhu, xung quanh có vài người hầu tươi cười xum xuê cũng không lạ.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Từ Thu đã nhận ít nhất ba cái liếc mắt từ đối phương, cộng thêm mấy câu nói không đủ lớn để nghe, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì biết chắc là điều không dễ nghe tý nào.
Lúc Từ Thu ăn được nửa cái bánh sandwich giăm bông thì hai cô gái kia đứng lên đi về phía bọn họ, Trần Nhu cố ý nện giày cao gót cộp cộp trên sàn nhà, như thể sợ người khác không chú ý tới đôi giày sang trọng phiên bản giới hạn của mình.
Đến gần, Trần Nhu hếch mặt lên đầy kiêu căng, “... Cậu là Từ Thu?” Giọng nói mang theo vẻ khiêu khích trắng trợn, còn dùng âm cao. Mí mắt Từ Thu khẽ nhướng lên một chút, lạnh lùng nhìn đối phương như thể cô ta là một con ngốc. Đồng thời lúc này Tạ Ung cũng nhìn sang, ly cà phê của anh đã sắp thấy đáy, anh mang theo sắc mặt mơ hồ nhìn Trần Nhu
Thái độ im lặng và biểu cảm của Từ Thu không cho Trần Nhu bậc thang nào để bước xuống, nhưng vừa nhớ tới những tin đồn cô ta nghe được về bạn trai của mình mấy ngày trước, cô ta như được tiếp thêm không ít sức mạnh.
“Đừng tưởng rằng im lặng thì tôi sẽ buông tha cho cậu, cậu có liêm sỉ hay không hả, dù gì cũng là con gái của dì Từ, sao phải muối mặt xen vào tình cảm của người khác?” Cô ta nhìn sang Tạ Ung đang ngồi cạnh Từ Thu, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉa mai, “Tốc độ nhanh thật đấy, tìm được con cá mới rồi à? Bạn trai mới có biết cậu là người hèn hạ mất nết như vậy không?”
Tự dưng bị dính líu vào một chuyện không đâu, sắc mặt Tạ Ung khẽ trầm xuống, mọi người xung quanh cũng dời ánh mắt về phía họ, Tạ Ung muốn lên tiếng
“Nói xong chưa?” Từ Thu tựa vào lưng ghế, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, không nhìn ra có tức giận hay không, song ánh mắt lại toát lên ý cười quỷ quyệt không thích hợp, “Đám nhiều chuyện bên cạnh cậu không nói cho cậu biết tôi bị điên à?”
Trần Nhu không ngờ Từ Thu sẽ nói như vậy, vẻ mặt sửng sốt tột độ: “Gì CƠ...”
Từ Thu nhỏ giọng cắt ngang lời cô ta, cô gằn từng câu từng chữ: “Tôi nói, chỉ cần cậu nói bậy thêm một câu, tôi sẽ xé rách miệng cậu.” Mấy chữ cuối cùng cô cố ý nhấn mạnh, cùng lúc đó ánh mắt Tạ Thu tập trung nhìn vào khóe môi cô ta, như thể rắn độc theo dõi con mồi, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Sắc mặt Trần Nhu trở nên cực kỳ thú vị, đủ mọi màu sắc, không dám tin cộng thêm sợ hãi, khiến giờ phút này cô ta mất đi năng lực suy nghĩ, nước đun sôi chuẩn bị thường ngày ở trên bàn vẫn còn ấm, cô ta cầm lên, tạt thẳng vào mặt Từ Thu
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tạ Ung vốn im lặng bên cạnh bỗng chồm người tới, chắn hơn phân nửa nước cho Từ Thu, nhưng vẫn còn một lượng nhỏ văng lên người Từ Thu.
Người xem náo nhiệt xung quanh hô lên, ngay sau đó phục vụ bàn vội
—
tiến lên khuyên can, tình cảnh hỗn độn trong nháy mắt - Thế nhưng vẻ mặt Từ Thu vẫn hờ hững sống chết mặc bay, cho tới khi cô nhìn thấy Tạ Ung cau mày cúi đầu lau vết nước đọng trên áo khoác, dường như có thứ gì đó vỡ nát trong lòng cô.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Trần Nhu, từng chữ nặn ra khỏi kẽ răng:
"... Mẹ, kiếp, mày”
Cô đã cảnh cáo rồi, tại sao còn muốn trêu chọc cô?
Từ Thu nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cảm giác chán ghét và chán ghét cực điểm từ từ dâng lên trong lòng cô.
Chỉ một giây sau, tiếng con gái thét chói tai, kèm theo đó là tiếng cảm thán của những người xung quanh, Tạ Ung nhìn sang, đúng lúc này anh chỉ kịp nhìn thấy Từ Thu chộp ly cà phê gần uống cạn trên bàn đập mạnh vào đầu Trần Nhu.
Một giây tiếp theo, trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ không phản ứng kịp, Từ Thu đã đứng lên, túm tóc Trần Nhu đang hét thất thanh, nặng nề đập mạnh đầu cô ta lên mặt bàn gỗ.