Sau ngày hôm đó, gần nửa tháng sau Từ Thu đều không gặp riêng Tạ Ung.
Mỗi cuộc họp, Từ Thu và một đám trưởng nhóm ngồi phía sau nhìn chủ tịch đứng nói chuyện hoặc phân phó mỗi hoạt động đã được sắp xếp gần đây ở trên bục, cảm giác vừa quen lại vừa xa lạ, bởi vì trong đầu cô vẫn luôn mơ hồ hiện lên dáng vẻ khi Tạ Ung đứng trước mặt cô.
Dáng vẻ đó không giống như khi đứng trước mặt người khác.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhìn nhau, ánh mắt Từ Thu nhìn anh từ bình tĩnh chuyển sang vẻ khéo léo, vừa mang theo sự chờ đợi dày đặc. Nhưng khi cuộc họp kết thúc, cô lại chạy rất nhanh.
Tạ Ung không đuổi kịp cô, anh lên wechat mắng cô vài câu không liên quan.
Nói cô lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa: Nếu không thì anh lại gửi mười mấy đoạn voice chat dài khoảng mười sáu giây cho cô, anh ám chỉ Từ Thu là một cô gái cặn bã hại trời hại đất gì đó.
Từ Thu bận đến muốn phát điên, vài báo cáo kết thúc môn chồng lên nhau, còn có công việc tạp nham trong hội sinh viên, ba ngày nay Từ Tiêu gọi điện tới nói muốn gặp cô, Tạ Ung lại thay đổi từ tình thú thành dính người.
Từ Thụ là người tự biết rõ nặng nhẹ, Tạ Ung tuyệt vọng cũng chỉ là vì vừa nếm được quả ngọt đã bị ném sang một bên.
Làm sao một con người tuyệt vọng có thể nghe được lời giải thích vừa qua loa vừa bình tĩnh của người dạy dỗ cơ chứ? Cảm xúc và khao khát tình dục lên đến đỉnh điểm, lý trí thì rơi xuống vực sâu. Nhưng may mà hình như Tạ Ung còn giữ lại vẻ kiêu ngạo và thuần khiết đã nuôi dưỡng hai mươi năm, anh sợ Từ Thu quá bận, cho nên ngoại trừ nhắn tin và gọi điện thoại thì anh không dính như kẹo mạch nha nữa.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chỉ có một chỗ kỳ lạ, đó chính là rõ ràng đã vào đông nhưng thời tiết ở thủ đô lại rất ấm áp.
Từ Thu thường về ký túc xá vào bữa chiều, cô chụp ánh chiều tà màu vàng cam sáng rực, những sinh viên trong trường đều tụm ba tụm bảy, có nhóm thì chơi ghita, có nhóm thì luyện trượt ván, còn mở tiệm bán sách cũ nho nhỏ.
Trong nhóm đang thông báo sáng thứ bảy tuần này sẽ được khám sức khỏe, có một cuộc gọi lạ gọi cho cô khi thông báo được gửi vào nhóm, sau khi bắt máy, khựng lại một chút cô mới ý thức được đối phương là
ai.
Có lẽ bác sĩ thực tập mới tới của Lương Tử Canh, cô ấy chỉ phụ trách một chút chuyện nhỏ như liên hệ người bệnh tới tái khám định kỳ. Giọng nữ hơi nhẹ nhàng, lúc giọng nói xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Từ Thu, lá cây thưa thớt trên đầu không thể ngăn được ánh chiều tà chiếu lên người cô.
Lợi dụng khi trời còn ấm áp, ngay sau đó Từ Thu lập tức nhớ tới ngoại hình của cô gái kia. Cô ấy giống như mặt trời vậy, vừa ngoan lại vừa làm cho người ta yêu thích.
Ngay cả tên cũng gọi là Viên Viên.
Từ Thu đồng ý chiều thứ sáu sẽ đến bệnh viện, lần này lại thoải mái đến kỳ lạ.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Thu đi tới quán ăn gần đó để mua cơm tối, còn chưa tới quán đã nhìn thấy một vài người đứng xếp hàng.
Hai chàng trai xếp hàng trước mặt Từ Thu khẽ nói chuyện với nhau, cô lười biếng lướt điện thoại, khó tránh khỏi nghe được vài câu:
"... Phòng của bọn tôi có một anh bạn rất thích Quý Nguyệt khoa văn nghệ, đáng tiếc là nữ thần đang mập mờ với chủ tịch rồi."
"... Ôi, họ Tạ kia cũng thật biết giả vờ. Đám nữ sinh đều thích dáng vẻ đó, Quý Nguyệt thanh cao như vậy cũng không ngoại lệ..."
"Cha làm quan thì có gì hơn người chứ, ngày ngày đều la lối là phải chú trọng vẻ bề ngoài, làm người ta mắc ói..."
Thật mới mẻ, hai năm Từ Thu học ở Tây Đại, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người chửi Tạ Ung.
Ai cũng có tâm tư đố kỵ, Từ Thu không ngờ lại có người ghét một người hoàn mỹ như Tạ Ung.
Ngược lại cô còn muốn nghe tiếp, đáng tiếc là hai chàng trai kia mua xong cơm đã rời đi rồi, Từ Thu chỉ nhìn thoáng qua sườn mặt của hai chàng trai.
Càng nhìn càng thấy quen, lúc ra khỏi quán ăn cô mới nhớ ra, cái người nói đầu tiên là người của khoa thể dục, một cán sự nhỏ dưới tay Chu Thura.
Chỗ nào ở Tây Đại cũng có thể ngắm nhìn cảnh lá vàng, kèm theo gió đêm rì rào. Xung quanh đã bắt đầu vang lên tiếng quảng cáo, đó là một ca khúc tiếng Anh không biết tên. Giọng nam dịu dàng trầm ấm pha lẫn
tiếng bước chân đạp lên lá của Từ Thu, không biết từ khi nào ánh mắt cô đã phát hiện chiếc xe màu đen quen thuộc.
Không biết đối phương đang giận dỗi hay là như thế nào mà lái xe rất chậm, gần như đi song song với Từ Thu đang đi bộ, cửa sổ thủy tinh bên ghế lái hạ xuống một nửa, cô có thể nhìn rõ sườn mặt sắc sảo của người
kia.
Từ Thu dừng lại trước.
Bởi vì có một con mèo hoang đang cọ vào chân cô. Mèo hoang ở Tây Đại nổi tiếng là rất mập, Từ Thu đã cho nó ăn vài lần, trong đó hình như có một con mèo Chausie còn nhớ cô, lúc đi qua nó còn dừng lại nghiêng đầu CO vào ống quần cô.
Lúc Từ Thu ngồi xổm xuống lấy bánh bao vừa mua cho hai con mèo ăn, Tạ Ung đã xuống xe đứng bên cạnh cô.
Từ Thu đút hết bữa tối của mình cho mấy con mèo con, Tạ Ung thấy vậy, anh khom người lấy cái túi ni lông trong tay cô, sau đó vô cùng tự nhiên nhìn cô cho mèo ăn hết rồi mới mở cửa xe ghế phụ cho cô.
Tất cả động tác đều vô cùng lưu loát, mãi cho đến khi Từ Thu yên ổn ngồi vào xe, giữa hai người đều không nói gì với nhau.
Nếu như không phải không hợp hoàn cảnh, Từ Thu cũng hơi muốn trêu đùa Tạ Ung. Người khác đều yêu nhau nên hợp ý, còn bọn họ thì xem như là "làm" đến hợp ý.
"Tôi mua chút đồ ăn, tối nay tới chỗ tôi đi?" Tạ Ung nói xong, anh đưa tay lấy vài chiếc lá rụng trên tóc và khăn quàng cổ của cô.
Từ Thu cúi đầu cài dây an toàn, cô không nặng không nhẹ "ừ" một tiếng, lúc ngẩng đầu cô chỉ kịp nhìn thấy ý cười trên môi Tạ Ung.
Vui như vậy sao? Từ Thu suy nghĩ một lúc, cô không khỏi nhớ lại những lời mình vừa nghe ở quán ăn. Xe vừa lăn bánh, bỗng nhiên Tạ Ung nghe thấy Từ Thu kêu mình.
"Trước kia cậu từng bị người ta chửi chưa? Chửi rất khó nghe, cái loại chửi bới mà không thèm phân biệt tốt xấu ý?" Cô nói xong, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, tư thế ngồi thảnh thơi tựa lưng vào ghế.
Đèn đỏ rồi, lúc dừng xe Tạ Ung quay đầu nhìn cô, hình như anh còn nhíu mày, "Có người chửi cậu à?"
Từ Thu dùng vẻ mặt như đang nhìn tên thần kinh nhìn Tạ Ung, "Nói cậu đó, đừng kéo tôi vào."
Hình như ý thức được mình quan tâm bậy bạ, Tạ Ung thu hồi tầm mắt, "Bên ngoài thì không có, sau lưng thì đếm không xuể." Anh bình tĩnh nói những lời này, ngược lại hình như đã vượt xa dự tính của Từ Thu. Cô là một người không biết khống chế tâm trạng, có thù tất báo, mà cô còn bộc phát ngay tại chỗ. Còn Tạ Ung thì không phải như vậy, nhắc đến chuyện đó, ánh mắt anh trở nên xa xăm bình tĩnh: "Ai cũng có thói hư tật xấu, tôi có thể hiểu được. Hơn nữa bọn họ nói đều là chuyện không đâu, tôi không chột dạ thì những lời đó sẽ không thể tổn thương đến tôi."
Từ Thu chưa từng nhìn thấy người vị tha như vậy, cô biết nếu như Tạ Ung muốn, anh sẽ có rất nhiều cách trừng trị người kia. Cô khẽ cười một tiếng, hình như còn mang theo vẻ đùa cợt, "Thật sự không biết tính tình của cậu tốt hay là cậu ngốc nữa."
Nói xong, Từ Thu để cho tâm trạng xem náo nhiệt đi nghỉ ngơi. Cô làm việc luôn có thói quen giữ lại chứng cứ, trong điện thoại có đoạn ghi âm tầm mười mấy giây của hai người kia chửi Tạ Ung, nhưng mà bây giờ xem ra nó không còn tác dụng gì nữa.
Tạ Ung là người vô tư, so với phần lớn người trần mắt thịt mà nói thì anh vô tư đến nỗi làm cho Từ Thu có hơi ghen ghét. Thế giới tinh thần của anh mạnh hơn cô rất nhiều, anh là người có thể hiểu được sự kiêu căng của người nghèo mới nổi, một người miệng cọp gan thỏ có thể tha thứ của những kẻ khoe khoang, là một người có nhân cách quyến rũ "Đã biết trời đất to lớn, yêu tiếc cây cỏ xanh...".
t
(*) Đã biết trời đất to lớn, yêu tiếc cây cỏ xanh: có nghĩa là ngay cả khi bạn đã trải qua những thăng trầm của thế gian và hiểu được thăng trầm của thế gian, khi nghiêng mình thấy cỏ cây mọc lên, gió xuân, vẫn có thể sinh ra niềm vui.
Làm thế nào cô cũng không biết, nếu như Tạ Ung mang thù, vậy từ lúc cô bắt đầu uy hiếp bắt buộc anh, anh đã nghĩ cách trừng trị cô rồi.
Thứ duy nhất cô có thể bắt thóp được anh chính là tình cảm, mà điều này cũng nhờ sự ngây ngô của anh và lòng chung tình của anh với một nửa của mình. Tình cảm của anh đã từng trống rỗng, cô là một vết mực đột nhiên vấy bẩn người anh.
Tạ Ung im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi Từ Thu cho rằng đề tài này đã kết thúc rồi. Không ngờ khi cô nói xong chưa được bao lâu, Tạ Ung lại nói tiếp: "... Thật ra, tôi cũng không rộng lượng như vậy. Bọn họ chửi tôi thì không sao, nếu như chửi cậu, tôi sẽ phản đòn."
Có lẽ giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc của anh đã chọc cười Từ Thu, cô hơi nghiêng mặt nhìn Tạ Ung, "Tại sao lại đổi lại là tôi, cậu lại không biết khoan dung nữa hả?"
Lúc đó xe đang chạy tới một góc đường, ánh sáng sáng ngời chiếu vào mắt Từ Thu, cô chỉ nghe thấy người bên cạnh nói một câu:
"Bởi vì tôi không thể để cho cậu chịu đựng một mình."