Tuần thi đang đến gần, nhiều khóa học công khai đều lần lượt kết khóa, sinh viên đến thư viện ngày một nhiều hơn.
Cách rèm Từ Thu ngủ không sâu giấc, thỉnh thoảng cô mới ngủ ở ký túc xá và thường xuyên giật mình bừng tỉnh vào lúc sáu giờ sáng giường, cô nghe thấy Bành Anh gọi Đỗ Thuần rời giường đến thư viện ôn tập.
Giọng Bành Anh không lớn, so với Đỗ Thuần thích la hét ầm ĩ, Bành nói hơn. Chẳng qua là Từ Thu mắc chứng suy nhược thần kinh đã lâu, có tiếng động nhỏ xíu cũng giật mình thức dậy. Cô nhẩm tính thời gian, còn mấy ngày nữa là tới tuần thi cuối kỳ, lúc lật mở lịch điện tử sang trang mới thì điện thoại bất ngờ nhảy ra một âm báo wechat.
Là lời mới kết bạn, phần ghi chú chỉ có hai chữ, Trần Mặc.
Bây giờ cô mới nhớ, lần đó cô bảo anh ta gửi địa chỉ ăn cơm cho mình, số điện thoại anh ta bị cô cho vào danh sách đen, anh ta chỉ có thể kết bạn wechat.
Từ Thu vừa thức, đầu óc chưa tỉnh táo nên cũng không có hơi sức bực bội với Trần Mặc, cô nhấn chấp nhận. Bên kia gửi lời chào đơn giản rồi gửi một định vị.
Tiếp theo là số phòng và hỏi cô có kiêng ăn món gì không.
“Không có.” Tin nhắn gửi đi thành công, cô quẳng điện thoại xuống, vùi đầu ngủ tiếp.
Giấc này ngủ đến trưa.
Mặc dù Tây Đại là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, nhưng số lượng sinh viên không có lý tưởng như Từ Thu cũng không ít. Từ Thu không dùng tiền của Từ Tiêu, thường ngày ngoài việc đi học, sinh hoạt tại hội sinh viên và thỉnh thoảng ân ái qua đêm ở nhà Tạ Ung, thời gian còn lại cô đều dành cho việc làm thêm.
Không phải Từ Thu không nghĩ tới học bổng, ngay từ năm nhất, thân là thành viên của hội sinh viên, cô đều vùi đầu ở phòng trợ giảng của khoa sau giờ học, tiếp xúc với giáo sư chuyên ngành và giảng viên phụ đạo, tiếng thơm là hỗ trợ, thật ra là lao động miễn phí.
Thấy các anh chị lớp trên nhận được học bổng, phải điền đủ loại mẫu đơn đăng ký, chẳng những thế còn phải mở ít nhất năm sáu cuộc họp lớn nhỏ, phải nghe giáo viên hướng dẫn phát biểu không ngớt, nếu số tiền lớn, còn phải hùng biện như nhận giải thưởng cấp quốc gia. Bận rộn biết bao nhiêu là việc, nhưng rốt cuộc học bổng với số lượng khác nhau lại không được phân phát cho sinh viên cho tới gần cuối học kỳ.
Sống dựa vào số tiền ít ỏi đó chắc cô chết đói. Tuy học tập và nghiên cứu giúp cô mở mang kiến thức, song chí hướng cô lại không ở nơi này. Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt đã đến tết Nguyên Đán.
Bữa trưa Tạ Ung về nhà ăn cơm với gia đình, buổi chiều lại đến trường xem tiến độ setup tiệc tối, nghe nói lãnh đạo trường học cũng tham gia, cho nên không được để xảy ra sai lầm.Từ Thu đã xin nghỉ, sáu giờ chiều thư ký của Từ Tiêu đã đến đón cô, lúc ngồi trên xe cô nhận được tin nhắn wechat của Tạ Ung.
Anh biết tối nay cô có hẹn nên chỉ hỏi khi nào kết thúc, anh sẽ đến đón cô.
“Chưa biết nữa, đến lúc đó hãy nói.”
Gửi tin xong, Từ Thu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tốc độ xe đã chậm lại, nhân viên khách sạn hướng dẫn lái xe vào bãi đỗ ngoài trời. Thư ký ngồi ghế lái phụ quay lại nhìn cô với nụ cười trên môi: “Đến rồi, em xuống xe sẽ có người đưa vào trong. Từ tổng, Trần tổng và con trai Trần tổng đều đã đến rồi.”
Những năm qua, tiệc tất niên gia đình chỉ có hai mẹ con cô, năm nay lại có thêm cha con bọn họ. Thật ra Từ Thu đã chuẩn bị tâm lý, tuy cô ghét những bữa tiệc như thế này, những may mắn là số lần không nhiều, chịu đựng một lát sẽ qua. Cả năm trời cô không gặp Từ Tiêu được mấy lần, nếu ngay cả buổi gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm cũng từ chối, e rằng Từ Tiêu lại kiếm cớ chất vấn dây dưa.
Lúc Từ Thu đến nơi, phục vụ phòng đứng ở một góc khuất, dường như thức ăn đã được phục vụ đầy đủ, chỉ có chiếc ghế bên cạnh Từ Tiêu là còn trống, trên bàn đặt ba hộp quà kích thước khác nhau, bát đũa chỉnh tè.
“Tiểu Thu tới rồi à, mau ngồi xuống -” Từ Tiêu vui mừng ra mặt, từ lúc Từ Thu bước vào, ánh mắt bà chưa từng rời khỏi người con gái, Mấy ngày trước mẹ có chuyến công tác nước ngoài, đây là quà cho con. Chú Trần của con đã bảo Trần Mặc đặt một chiếc vòng cổ Pigeon’s Blood Ruby làm quà giáng sinh tặng con, nhưng mấy ngày nữa... Sắc mặt Từ Thu hết sức lạnh nhạt, không đợi Từ Tiêu nói xong đã cắt ngang lời bà, “Con không thích, vòng cổ vừa đắt vừa nặng, đưa cho con chẳng phải uổng phí à.”
,,
Khi cô nói câu này, âm cuối cao vút mang theo ý giễu cợt. Nụ cười trên môi Từ Tiêu hơi cứng lại, “... Sao lại uổng phí chứ, con là con gái của mẹ, sau này toàn bộ Trường Thanh đều của con, dù đắt và nặng cỡ nào thì nó cũng chỉ là một chiếc vòng cổ...” Vẻ mặt bà có chút hoang mang, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười cứng đờ cũng giản ra, mang theo chút nịnh nọt:
“Có phải con cho rằng con không có quần áo phối với vòng cổ này phải không? Tháng nào mẹ cũng sai người đặt quần áo thiết kế riêng cho con rồi đưa đến phòng chứa quần áo trong nhà, con có thể về...”
“Con nói con không thích.” Giọng Từ Thu đầy gắt gỏng, cô nhướng mi nhìn Từ Tiểu, “Con không cần.”
Cả gian phòng im lặng như tờ vì những lời cô nói, bầu không khí trì trệ, thấp đến cực điểm.
Thoạt nhìn Từ Tiêu có vẻ sợ sệt, Trần Mặc không nói một lời, chỉ có Trần Hồng Thăng cười khẽ một tiếng, lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, con đã không thích, lần sau tặng cái khác là được. Tiểu Thu, lần này chú đường đột, lần sau khi mua quà nhất định chú sẽ hỏi ý con. Ăn cơm trước đã, nào.”
Trần Hồng Thăng đã cho bậc thang, Từ Tiêu cũng vội vàng đổi giọng,
Ăn cơm trước, ăn cơm trước...” Phục vụ đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt lấy tất cả nắp chụp món ăn trên đĩa xuống, sau đó bưng lên một thố canh bào ngư, bây giờ bữa ăn mới chính thức bắt đầu.
Lúc đang dùng cơm, điện thoại Từ Thu đặt trên bàn bỗng vang lên, là Quý Nguyệt gửi album ảnh cho cô, ảnh chụp quá trình chuẩn bị tiệc tối nay.
Ngón tay Từ Thu lướt trên màn hình, đến tấm thứ 4, đầu ngón tay cô bỗng khựng lại
Tấm ảnh chụp Lâm Bỉnh Nghĩa đang phỏng vấn phó hiệu trưởng trên sân khấu, song ; ánh mắt Từ Thu lại lạc trên người Tạ Ung cách đó không xa.
Người vừa vành tai chạm tóc mai với cô cách đây không lâu, giờ đây đã ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao mực thước đứng bên trái sân khấu, tay anh cầm microphone và đang vỗ tay anh không phải nhân vật chính trong ; tấm ảnh, nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý của người ta, đẹp trai gọn gàng, sang trọng và lịch thiệp, xung quanh là dày đặc flycam và vô số hoa tươi trang trí. Đây là một bức ảnh mà bất cứ ai cũng sẽ thốt lên “wow” khi nhìn thấy.
Trái tim đang ngột ngạt và bỏng rát vì nhìn thấy người mình ghét bỗng bình tĩnh đến lạ
Khi trở về, cô có thể ở bên cạnh Tạ Ung cả đêm.
Nghĩ như vậy, cô mới thoải mái hơn một chút.
Không biết từ lúc nào, Từ Tiêu liên tục nhỏ giọng nói chuyện làm ăn với Trần Hồng Thăng, Từ Thu nghe được loáng thoáng mấy từ như “thu mua”, “chi nhánh công ty ở nước ngoài”, “quốc tế hóa”.
“...Tiểu Thu, để mẹ nói con nghe một tin tốt,” Từ Tiêu đặt đũa xuống, dường như nhận ra tâm trạng Từ Thu đã tốt hơn, bà tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Chú Trần của con muốn chuyển nhượng một nửa cổ phần đứng tên ông ấy sang cho mẹ, cũng là thành ý của ông ấy đối với mẹ và tập đoàn Trường Thanh. Gần đây chúng ta đang chạy một hạng mục rất quan trọng, đợi mọi chuyện ổn thỏa, mẹ sẽ chuyển một phần vốn cổ phần và bất động sản sang tên con, con đã hai mươi tuổi rồi, muốn dùng làm gì có thể tự mình quyết định.”
Trần Hồng Thăng chuyển nhượng một nửa cổ phần đứng tên mình cho Từ Tiêu? Từ Thu cảm thấy buồn cười Cổ phần của Trần Hồng Thăng nên cho con trai ông ta là Trần Mặc mới đúng, nếu không có Từ Tiêu, đến lúc trăm tuổi ông ta chỉ có Trần Mặc là người thừa kế hợp pháp duy nhất. Hôm nay ông ta chia một nửa cho một người ngoài như Từ Tiểu, làm sao Trần Mặc có thể đồng ý?
Từ Thu không khỏi nhướng mi nhìn về phía Trần Mặc ngồi đối diện cô, đối phương lại bình tĩnh ngoài dự liệu của cô, cha ruột của mình quyết định như vậy, chẳng những anh ta không nói tiếng nào mà còn nghe theo, thấy Từ Thu nhìn mình, anh ta còn mỉm cười đáp lại.
Nói đến chuyện làm ăn, Trần Hồng Thăng không còn dáng vẻ một người cha hiền khi đối mặt với Trần Mặc như những gì thể hiện trước mặt Từ Thu nữa, tuy có vẻ lơ đãng nhưng lại mang theo giọng ra lệnh của cấp trên, không giận mà nghiêm:
“Đúng rồi Trần Mặc, hạng mục thu mua Orem, ngay từ đầu là do con theo dõi, mặc dù luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng chính vì quá thuận lợi nên ngược lại ba cảm thấy không yên tâm. Tóm lại con chú ý một chút, nhất định không được để xảy ra sai sót.”
Trần Mặc kính cẩn nghe theo, “Dạ, con biết rồi ba.”
Sau khi đối mặt với Trần Mặc thì Từ Thu không ngẩng đầu lên nữa, nhưng dư quang khóe mắt vẫn thấy được, tai vẫn nghe được, bọn họ nói gì mà vốn cổ đông, thu mua, càng nghe cô càng thấy áp lực.
Uống hết chén canh, Từ Thu đặt muỗng canh xuống rồi đứng lên, “Con ra ngoài một lát."
Hành lang bên ngoài phòng rất yên tĩnh, khách sạn thiết kế theo phong cách mở, lấy ánh sáng tự nhiên, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy rất nhỏ từ đài phun nước ở tầng một. Như thể chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tồn tại trong những bức tranh châu u nổi tiếng của thế kỷ trước chạy xuyên qua nhiều tầng, có vẻ gần trong tầm tay, nhưng nó lại rất xa so với bàn tay đang đặt trên lan can phù điêu ngay bên cạnh cô.
Lúc cô đi toilet về, cửa phòng ăn khép hờ, tiếng trò chuyện râm rang truyền ra từ bên trong, Từ Thu đến gần nhưng không đẩy cửa bước vào. Cô không nghe rõ lắm nhưng cũng nắm được đại khái.
“... Em chỉ có một đứa con gái này, là em mắc nợ nó. Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, trước đây xảy ra chút chuyện... Con bé không muốn tiếp nhận tình thương của em, đó là do em xứng đáng nhận được, em đã không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ...”
“... Em biết, anh bất bình thay em, nhưng mà tốt nhất anh đừng nói bậy bạ trước mặt tiểu Thu, anh đừng cho rằng con bé chỉ giở thói ương bướng của trẻ con, giả sử chúng ta lỡ nói lời nào làm con bé phật lòng, con bé thật sự có bản lĩnh không nhận người mẹ như em...
Là Từ Tiêu nói, thỉnh thoảng Trần Hồng Thăng xen vào mấy câu. Nhìn chung ông ta cũng e ngại tính khí buồn vui thất thường của Từ Thu, bởi thế khi nói về điều đó, hai người thường cãi vã.
Mặt Từ Thu không cảm xúc, nghe những lời nói chân tình của Từ Tiêu, lòng cô chẳng chút dao động, khi cô định đưa tay đẩy cửa thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi: “... Tiểu Thu
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Trần Mặc, không biết tại sao anh ta cũng ra ngoài.
“Bây giờ đi vào hình như không tiện lắm. Trần Mặc tỏ vẻ thong dong vô hại: “Đúng lúc có chuyện này, tôi muốn nói với em, được không?”