Từ Thu tựa lưng vào chiếc cột lạnh buốt ngoài hành lang, nhìn Trần Mặc đi đến bên cạnh cô rồi đứng lại.
Khoảng cách giữa họ và phòng ăn, chỉ có một cái hành lang.
Hai tay Trần Mặc khoác lên lan can, anh ta đứng quay lưng về phía Từ Thu, dường như đang nhìn ánh đèn chùm cách đó không xa, hoặc dường như không có tiêu điểm.
“Năm trước hai người họ đã bàn chuyện kết hôn rồi. Công ty đặc biệt mua một mảnh đất trống ở ngoại ô phía Tây để xây nhà tân hôn. Bây giờ biệt thự sắp hoàn thiện rồi, tiểu Thu, chúng ta sẽ trở thành người một nhà nhanh thôi.”
Từ Thu cười lạnh, “Tháng mười bọn họ quen nhau, mới qua hai tháng, "
Xây một ngôi biệt thự, cộng thêm lắp đặt nội thất, làm sao hoàn thiện trong hai tháng?
“Nhà họ Trần mấy người, e rằng đã để mắt đến mẹ tôi lâu rồi đúng không?” Từ Thu không nể nang ai, lời nói đầy công kích mỉa mai.
Ánh mắt Trần Mặc đầy ý cười, “Em nói đúng phân nửa."
Anh ta nhìn cô: “Đúng là đất đã mua rất lâu rồi, từ năm ngoái cũng đã bắt tay xây dựng biệt thự. Có điều không phải nhà họ Trần tôi để mắt đến dì Từ, mà là chính ba tôi.”
Từ Thu nhíu mày, “Anh có ý gì?”
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, “Em không về nhà thường xuyên, ít dành thời gian cho dì Từ, không biết những chuyện này cũng là lẽ đương nhiên. Ba tôi đã biết dì Từ lâu lắm rồi, khi đó ông ấy còn chưa sáng lập tập đoàn Hồng Thăng như bây giờ, có thể quen biết thiên kim tiểu thư tập đoàn Trường Thanh đều nhờ vào Nhã Nhạc của chú hai tôi. Lúc đó ông ấy có tình cảm với dì Từ, song môn không đăng hộ không đối, ông ấy tự biết mình không xứng, hơn nữa dì Từ có chồng sắp cưới, mối tình đơn phương chỉ có thể kết thúc.”
. Sau này ba em qua đời, ba tôi cũng bắt đầu lập nghiệp. Thời điểm lấy mẹ tôi, sự nghiệp của ông lên như diều gặp gió, hai bên kết hôn vì lợi ích cho nên luôn bằng mặt không bằng lòng. Ngày nào ông ấy cũng vùi đầu ở công ty, cố gắng hết sức đưa tập đoàn Hồng Thăng vươn tầm
xa hơn. Còn mẹ tôi, bà ấy không thích cha con chúng tôi, thường xuyên ra ngoài uống rượu mua vui. Khi bà ấy chẳng may qua đời, ba tôi vẫn ở một mình đến nay. Mãi cho đến tháng sáu năm nay, lần đầu tiên Trường Thanh và Hồng Thăng hợp tác, tâm nguyện nhiều năm của ông ấy cuối cùng cũng được thực hiện. Nếu không thì làm sao ông ấy có thể chuyển nhượng một nửa cổ phần đứng tên mình cho Trường Thanh, và chuyện kết hôn của ông và dì Từ được báo chí đưa tin rầm rộ như vậy được.” Những lời anh ta nói rất êm tai, Từ Thu chỉ cảm thấy đầu óc mình ông ong, vẻ mặt cô có chút phức tạp: “Anh nói có vẻ rất hay, nhưng tôi không biết thật giả thế nào. Hơn nữa, anh luôn quấy rầy tôi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Ánh mắt Trần Mặc tĩnh lặng như nước, “Em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tóm lại như tôi đã nói, em chỉ cần làm những gì em muốn là đủ.”
“Cưới dì Từ là ước nguyện cả đời của ba tôi, phận làm con như tôi, đương nhiên mong muốn ông ấy hoàn thành tâm nguyện. Tôi nói những điều này chủ yếu muốn em có thể xóa bỏ khúc mắc và phản kháng với nhà họ Trần, dù sao hiện tại mọi chuyện đã định, vui vẻ tiếp nhận sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Nói xong, thấy Từ Thu vẫn im lặng, anh ta cười cười rồi quay lại đối mặt với cô: “Không nói chuyện này nữa, cách đây không lâu tôi đấu giá được hai thùng rượu trắng lâu năm ở nước ngoài, có điều mang về nước rồi mới biết em và dì Từ đều trải qua phẫu thuật không thể uống rượu, hiện tại chỉ có thể cất trong hầm rượu nhà họ Trần. Bạn trai em có uống rượu không? Chi bằng tặng cậu ấy một thùng.”
Từ Thu phát cáu, cô cắt ngang lời anh ta, “Không cần, anh ấy không uống rượu, cho nên không cần anh bận tâm...”
Còn chưa dứt lời, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, vẻ mặt cô hơi lạ:
“Khoan đã... Anh, anh vừa mới nói gì? Mẹ tôi cũng từng phẫu thuật nên không thể uống rượu? Phẫu thuật gì? Tại sao tôi không biết?”
Mắt Trần Mặc sâu không nhìn thấy đáy, “Năm em bị bệnh, người hiến gan cho em, không phải dì Từ à?”
Từ Thu sững sờ ngay tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn có mấy phần hoang mang, cô phát âm từng chữ hết sức khó khăn: Cái gì... năm đó...”
Anh ta nói người hiến gan cho cô, là Từ Tiêu?
Chẳng phải không biết người hiến gan là ai sao? Năm đó, theo nguyên tắc hiến tạng, hai bên đều phải ký vào cam kết bảo mật. cho tới nay, cô hoàn toàn không biết họ tên người hiến gan cho mình, cũng chưa từng qua. Tại sao bây giờ người hiến gan lại đột nhiên biến thành Từ Tiêu?!!
Hết chuyện này đến chuyện khác, Từ Thu mất cảm giác thăng bằng, thái độ cũng không còn lạnh nhạt kiêu căng như ngày xưa.
“Không thể nào... không thể nào, nếu là người thân hiến tặng, tại sao tôi lại chẳng hay biết gì cả? Dù mẹ tôi có gạt tôi thì lẽ nào ngay cả bệnh viện cũng che giấu? Bọn họ không có lý do gì để giấu tôi cả, tôi...” Từ Thu bối rối phân bua, tựa như ép buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, thế nhưng ngay sau đó, cô bỗng im bặt, giống như đột ngột nhớ ra điều gì đó, cả người cô cứng đờ
Năm cô mổ ghép gan là năm Từ Tiêu bận rộn nhất. Bận đến nỗi sau khi cô mổ xong và tỉnh lại, mẹ cô cũng chưa từng tới thăm cô. Cô không cách nào buông bỏ được, mỗi lần nhớ tới, cơn oán hận lại bộc phát.
Song khi cô cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong quá khứ hòng phản bác Trần Mặc thì cô chợt phát hiện ra, trong trí nhớ của cô, những chuyện trước và sau phẫu thuật đều hết sức mơ hồ, thậm chí còn hỗn loạn, chỉ có một vài mảnh vụn giúp cô hiểu vấn đề và liên kết lại thành chuỗi logic. Trần Mặc im lặng nhìn Từ Thu, thấy cô không thốt lên được một chữ, anh ta nói tiếp:
“Chính em cũng không nhớ rõ, đúng không?”
“Khi biết quan hệ mẹ con giữa em và dì Từ không tốt, tôi đã dò hỏi dì Từ và biết được nguyên nhân đại khái. Để giúp dì ấy, cũng như muốn quan hệ hai nhà Trần Từ càng thêm thân thiết, tôi đã điều tra thử.”
Giọng nam trầm lắng nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra những lời nặng như đá đè lên người Từ Thu.
“Tuy không rõ lắm, nhưng tôi đoán khoảng thời gian đó tinh thần em đã có vấn đề. Có lẽ vì hoàn cảnh trưởng thành, cũng có lẽ vì áp lực bệnh hiểm nghèo - dẫn đến trầm cảm, nhưng tất cả mọi người đều chỉ lo lắng chuyện gan của em càng ngày càng suy kiệt mà phớt lờ các vấn đề tinh thần.
“Y tá chăm sóc em lúc đó nói, người hiến tạng ban đầu đột ngột đổi ý, sau đó bất đắc dĩ đổi thành dì Từ, theo lẽ thường mọi người đã định nói rõ với em rồi. Song lúc đó vì suy gan nghiêm trọng nên tinh thần em cực kỳ thất thường, em không chịu đựng được khi có người nhắc đến tên dì Từ, vừa nghe thấy em đã nổi điên; thường xuyên rút kim truyền nước, ném thuốc, khi thì điên cuồng, khi thì uể oải không sức sống, không ăn không uống, chẳng nói chẳng rằng. Dì Từ rất sợ hãi, dì không dám xuất hiện trước mặt em, cũng không cho ai nhắc đến dì trước mặt em. Làm phẫu thuật hiến gan xong, dì nghỉ ngơi ở phòng sát vách phòng em. Thỉnh thoảng tinh thần ổn định thì em quên hết những việc em làm, những lời em nói lúc phát bệnh, còn hỏi y tá là mẹ em đâu rồi, y tá không dám nói nhiều sợ em lại phát bệnh, đành phải mập mờ lấp liếm, nói dì Từ đang bận.”
Từ Thu nước mắt doanh tròng, cô cau mày lắc đầu, cả người run rẩy, hít thở dồn dập như thể chim sợ cành cong, vô cùng hốt hoảng trước những gì Trần Mặc nói.
Trần Mặc không vì thế mà dừng lại, anh ta từng bước ép sát: “... Nói cách khác, em cho rằng tại sao nhiều năm qua dì Từ lại huy động nhân lực cố gắng tìm bác sĩ điều trị tâm lý cho em? Nếu bệnh của em chỉ là chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nhẹ và rối loạn lưỡng cực mà không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường thì dì ấy không cần phải tìm đến các bác sĩ và công nghệ y tế hàng đầu trong và ngoài nước.” Từ Thu cắn răng, lúc nhắm mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tại sao cô chẳng nhớ gì cả, tại sao cô chẳng nhớ gì cả.
“Anh nói láo,” Giọng Từ Thu đầy căm ghét và hận thù, “Giả sử những gì anh nói là thật, vậy thì bây giờ tôi đã khỏe rồi, tại sao bao nhiêu năm nay bà ấy chưa từng nói với tôi dù chỉ một lời?”
Dường như đã lường trước Từ Thu sẽ hỏi như vậy, Trần Mặc bình tĩnh đáp: “Chẳng phải em luôn phớt lờ dì ấy à? Dì ấy làm gì có cơ hội nói chuyện với em. Huống chi, dì ấy cảm thấy việc hiến gan cho con gái mình là điều hết sức hiển nhiên, đâu cần phải cường điệu nhắc lại. Số lần hai người gặp mặt trong vòng một năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, dì ấy nắm bắt cơ hội bù đắp cho em còn không kịp. Dì ấy biết nguyên nhân bệnh tâm lý của em là vì chuyện ngày xưa, chính vì sợ em sẽ kích động nên dì ấy sẽ không bao giờ chủ động nhắc tới với em.” Anh ta dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng phòng ăn bên kia hành lang, “Dì Từ đang ở bên trong, nếu không tin, bây giờ em có thể vào hỏi thử.”
Dường như cơ thể bị rút khô máu trong tích tắc, sắc mặt Từ Thu tái đi, hai mắt dần trở nên đờ đẫn, nhưng cô vẫn không nhúc nhích dù nửa bước.
Rốt cuộc Trần Mặc có nói dối hay không, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Trước khi ngất đi, đầu óc Từ Thu choáng váng, bỗng nhiên cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, khí huyết không thông, cô bắt đầu đứng không vững.
Giống như trong nháy mắt này, cô trở về năm mười ba tuổi, cô bị giam trong một căn phòng, xung quanh tối tăm và lạnh lẽo, thân thể cổ mất đi độ ấm từng chút từng chút một, máu cũng dần đông lại.
Có ai đến cứu cô không, có ai đến giúp đỡ cô không, có ai không...
Ý Thức Từ Thu từ từ tan rã, tầm mắt mơ hồ, dường như cô nhìn thấy Từ Tiêu chạy ra khỏi phòng, bên tai là tiếng phụ nữ hét thất thanh, tiếng đàn ông giận dữ chất vấn.
Những âm thanh ấy chợt gần, chợt xa.
"Tiểu Thu? Tiểu Thu, con làm sao vậy, con đừng làm mẹ sợ, Tiêu Thu...”
Là ai đang khóc?
“... Con nói cái gì với nó? Tại sao đột nhiên nó thành ra thế này... Trần Mặc, con điên rồi phải không...”
Là ai đang mắng?
Ánh mắt Từ Thu đờ đẫn, cô đẩy mẹ mình ra, xoay người muốn chạy trốn
Bỏ mặc tiếng khóc thảm thiết và tiếng gọi khản cổ phía sau.
Cô muốn chạy trốn, cô không muốn bị giam ở chỗ này. Lúc này trong đầu Từ Thu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.
Cô gần như phát điên, chạy thục mạng như một con ruồi không đầu, nhân viên phục vụ không ngừng đến hỏi han, Từ Thu đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Xung quanh trở nên ồn ào và hỗn loạn như một trò hề, Từ Thu thất tha thất thiểu, bỗng nhiên cô ngã vào một vòng tay ấm áp quen thuộc
Thật yên tĩnh, cô chỉ nghe được giọng nói trấn an mình:
“Đừng sợ, là anh.”