Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 58

Bữa tiệc gia đình tan rã không vui, Từ Thu lạnh lùng nhìn người giúp việc nhà họ Từ tiễn khách, Từ Tiêu cũng đi ra, một mình cô chẳng có gì vui nên xoay người trở về phòng.

Câu nói “Đồng bệnh tương lân” kia của Trần Mặc không ngừng xoay chuyển trong đầu Từ Thu, xoay đến nỗi lòng đầy phiền muộn.

Cũng may vừa về phòng cô đã nhận được điện thoại của Tạ Ung, nghe giọng anh có vẻ như đang cười, lời nói cũng lộ vẻ sung sướng: “Từ Thu, anh đã nói chuyện chúng ta với người nhà. Ba mẹ anh rất vui, không chờ nổi đến kỳ nghĩ sau khi thi thử, muốn gặp vào chủ nhật tuần này luôn, họ bàn với anh, ngày mốt muốn gặp em một chút, em thấy... có được không?”

Từ Thu cong khóe môi, cố ý trêu Tạ Ung, “Vội đến thế à... Vậy anh thấy thế nào?”

Đầu bên kia, Tạ Ung thoáng suy tư một lát, sau đó mới trả lời: “Loại chuyện này, đương nhiên là càng sớm càng tốt, anh rất muốn em nhận lời, nhưng nếu em có việc, anh sẽ giải thích với họ là được, dù sao em mới vừa về nhà, còn nhiều chuyện bận rộn.”

Thật chu đáo, thậm chí Từ Thu muốn ôm lấy anh rồi hôn hai cái. “Ừm... Vậy được rồi, quyết định ngày mốt đi.” Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, em không có kinh nghiệm, lần đầu gặp ba mẹ anh, cần mua quà gì nhỉ?” Cô trầm ngâm vài giây.

“... Trà được không? Ba anh không uống rượu, hay là..”

Tạ Ung cười khẽ một tiếng, “Không cần đâu, ba mẹ anh không phải người câu nệ mấy thứ đó. Em đến là được rồi, những thứ khác anh sẽ chuẩn bị.”

Lại ngọt ngào đường mật qua điện thoại thêm lát nữa, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Từ Thu mới cúp máy.

“Vào đi.”

Cửa phòng ngủ bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một người phụ nữ trạc tuổi Từ Tiểu ló đầu vào, từ nghi ngờ thái độ Từ Thu trở nên mừng rỡ, “Dì Bội?!”

Cô ngồi bật dậy, “Sao dì lại đến đây ạ?”

Dì Bội tên đầy đủ là Đinh Bội, người giúp việc làm cho nhà họ Từ từ khi còn trẻ, luôn chăm sóc mẹ con Từ Thu, dù bà đã lớn tuổi nhưng Từ Thu vẫn gọi là dì Bội.

Chỉ là sau khi lên đại học Từ Thu không về nhà nữa, cũng đã rất lâu rồi. Khoảng thời gian trước chuyển về cô có hỏi qua mẹ cô thì nhận được câu trả lời: Một năm trước bà về nhà chăm sóc cháu ngoại và xin nghỉ từ đó. Dì Bội hiền lành tốt bụng, Từ Thu có mối quan hệ tốt với bà, dù sao cũng là người chăm sóc cô nhiều năm như vậy.

Dì Bội bước tới, tuy rất vui vẻ nhưng vẫn cung kính giữ lễ nghĩa: “Cô hai, là Từ tổng gọi tôi quay lại, còn tăng tiền lương cho tôi, nói là cô về nhà, muốn tôi chăm sóc riêng cho cô. Cho nên hôm qua tôi đã sắp xếp chuyện nhà ổn thỏa, xế chiều hôm nay đã đến làm. Chỉ là lúc ăn cơm tối tôi bận rộn trong bếp, không kịp ra chào cô.”

Từ Thu gật đầu hỏi tiếp: “Cuộc sống dì vẫn ổn chứ ạ?”

Dì Bội ừ một tiếng, “Nhờ phúc của Từ tổng và cô hai, tôi sống rất tốt. Từ tổng trả tôi tiền lương cao như vậy, đối với tôi cũng tốt, nói thật, trong khoảng thời gian nghỉ việc ở nhà, tôi rất nhớ mọi người.”

Từ Thu nhìn ra dì Bội có điều muốn nói, cô vốn là người không thích đôi co lòng vòng, bèn hỏi thẳng: “Dì Bội, dì tới tìm con, có phải muốn nói gì với con không?”

Dì Bội do dự một lát, hai tay bất an vân vê tạp dề trước ngực mình, Cô hai, cô đừng trách tôi nhiều chuyện, cô trở về, thật sự Từ Tổng rất vui. Vừa rồi... Tôi nghe tiểu Vân nói trong phòng ăn xảy ra chuyện, phận người làm như chúng tôi không muốn hỏi nhiều, có điều bây giờ Từ tổng đang ở một mình trong thư phòng, cửa khép hờ, tôi lén nhìn vào, dường như Từ tổng đang khóc.”

Sắc mặt Từ Thu không thay đổi, cô lẳng lặng nghe dì Bội nói hết lời.

". Cô hai, hay là, cô đi xem Từ tổng thế nào đi, tôi đã chuẩn bị súp, cô mang vào cho Từ tổng, nhất định cô ấy sẽ rất vui.”

“...” Từ Thu trầm mặc vài giây, sau cùng vẫn gật đầu, “Được, dì cứ để đây trước đi.”

Không nói là đi hay không đi.

Dì Bội nói đến thế thôi, nói nhiều quá không hay, sau đó bà bảo người đi theo mang canh vào phòng rồi đi ra ngoài.

Từ Thu nhìn bát súp đến ngẩn ngơ.

Cô biết rõ tại sao Từ Tiêu khóc

Hôm nay trên bàn cơm, cô hoàn toàn không cố ý dùng lời nói châm biếm bà, chẳng qua là trong hoàn cảnh đó, cô nhớ tới chuyện trước kia, nhất thời khó kiềm lòng, thốt lên những lời khó nghe, đại khái là tiềm thức muốn giải tỏa chuyện trước kia.

"Số phận em tốt hơn tôi rất nhiều. Ít nhất dì Từ đã hối hận, bà ấy thật sự xem em là con gái, chẳng qua do năm đó làm sai mà thôi.”

Từ Thu thở dài, cuối cùng vẫn bưng bát súp kia lên.

Cô gõ nhẹ lên cửa thư phòng rồi đẩy ra, cô đứng trước cửa lên tiếng, “Mẹ, là con.’

Từ Tiêu đưa lưng về phía cửa, rõ ràng lúc đứng ngoài cửa Từ Thụ còn có thể nghe rõ tiếng nức nở đè nén, song giờ phút này, bóng lưng đối phương cứng đờ, bà luống cuống tay chân lau nước mắt rồi xoay người lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện những vệt nước vương trên khóe mi và hốc mắt đỏ ửng.

Từ Tiêu đứng lên, thoạt nhìn đúng là rất vui, “Tiểu Thu? Sao con lại đến đây...”

Từ Thu chìa bát súp trong tay ra, “Dì Bội bảo con đến xem mẹ một chút. Tại sao mẹ khóc?”

Từ Tiểu bỗng giật mình, nhưng bà vẫn nhanh tay nhận lấy bát súp, “À... Không có gì, không có gì.”

Từ Thụ đứng nguyên tại chỗ, “Không có gì à? Hay là, những lời con nói với Trần Hồng Thăng trong bữa ăn khiến mẹ tổn thương?”

Từ Tiểu lập tức lộ vẻ hoảng hốt không yên, “Không phải... Tiểu Thu, con đừng hiểu lầm, mẹ không có giận vì những lời con nói, mẹ, chỉ là... chỉ là mẹ nhớ đến chuyện trước kia, cảm thấy mình có lỗi với con rất nhiều, nên mới..”

Chỉ mấy câu ngắn ngủn, Từ Tiêu không thể nói liền mạch vì khóc nức nở, bà rủ mắt, “... Con chịu về ở với mẹ, mẹ đã cảm ơn trời đất rồi, không dám cầu mong gì hơn. Mẹ biết hôm nay là do chú Trần nói sai, khiến con nhớ đến chuyện trước kia, con giận là đúng, con nói cũng đúng.”

Bà khẽ khàng nắm chặt tay Từ Thu, giữ trong tay cẩn thận vuốt ve, “Nhưng mà, con bằng lòng đến xem mẹ, mẹ đã mãn nguyện rồi. Thời gian sau này còn dài, mẹ chờ con từ từ hồi tâm chuyển ý.

Trong thư phòng Từ Tiêu có một vách tường treo đầy khung ảnh lớn nhỏ, có ảnh của bà chụp với Viên Tung, có một ít ảnh chụp Từ Thu từ nhỏ đến lớn.

Có vài tấm cô vẫn còn ấn tượng, là người làm hoặc quản gia lúc ấy chụp cho cô, trong ảnh cô không được vui lắm, môi mím chặt không nhìn máy

ảnh, có vài tấm cô không biết, ví dụ như ảnh tốt nghiệp ở trường, làm sao Từ Tiêu có được?

“Những tấm ảnh đó là sau khi dọn khỏi nhà cũ, lúc thu dọn thì thấy được, mẹ không đành lòng bỏ đi, nên sai người đóng khung treo lên tường. Mấy năm nay con luôn không muốn nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng nhớ con, nhớ ba con, mẹ sẽ ngắm những tấm ảnh này.” Từ Tiêu ngồi sau bàn làm việc cười nói.

Từ Thu không nói tiếng nào mà chỉ ngắm từng tấm ảnh một chưa từng bước chân vào thư phòng, lúc còn ở nhà cũ, phần lớn thời gian cô đều giam mình trong phòng, không nói được mấy câu với Từ Tiểu.

Cô cũng không biết sự tồn tại của những tấm ảnh này.

Từ Thu đang ngắm say mê thì sau lưng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại của Từ Tiêu, sau đó bà mở laptop lên, màn hình xuất hiện cửa sổ video hội nghị.

Từ Tiểu nhận cuộc gọi, đối phương là đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc vest chỉnh tề, tay cầm tài liệu, sau khi chào hỏi vài câu thì dường như muốn báo cáo tài vụ gì đó với Từ Tiêu.

Hiển nhiên người đó cũng nhìn thấy bóng lưng Từ Thu, anh ta có vẻ chần chờ, Từ Tiểu cười cười thoải mái nói: “Không sao đâu giám đốc Vu, đây là con gái tôi, cậu không cần khách sáo.

Anh ta tỏ vẻ đã hiểu, sau khi chào hỏi Từ Thu thì bắt đầu báo cáo.

Từ Thu xem ảnh xong rồi, nhiệm vụ dì Bội giao cũng đã hoàn thành, cho nên cô lặng lẽ đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, trong lúc nói chuyện khi ăn sáng có nhắc đến việc tối qua, vì muốn trò chuyện nhiều hơn với con gái, Từ Tiêu giải thích cặn kẽ: “Người tối qua tên Vu Phong, giám đốc bộ phận tài chính quốc tế của tập đoàn Trường Thanh, hiện tại đang phụ trách hạng mục thu mua lại dự án nước ngoài Orem.

“Con biết rồi đó, khoảng thời gian trước chú Trần của con chuyển nhượng một nửa cổ phần sang tên mẹ, lợi nhuận từ cổ phần hiện thuộc về Trường Thanh, vì thế tuy hạng mục thu mua này trên danh nghĩa mang tên cả Trường Thanh và Hồng Thăng, coi như là hạng mục hợp tác, nhưng dòng tiền xuất ra đều do Trường Thanh chi trả.

Hồng Thăng chịu trách nhiệm phần nhân lực, lập kế hoạch ban đầu, kiểm toán, thẩm định, cũng như đàm phán thương lượng ở giai đoạn giữa và

cuối. Từ Thu hiểu, dù gì Hồng Thăng cũng là một công ty kinh doanh tài chính hùng mạnh với quy trình mua bán và sáp nhập có hệ thống và hoàn chỉnh. Trần Hồng Thăng lại chuyển nhiều cổ phần như vậy nhằm thể hiện thành ý hợp tác, Từ Tiêu suy tính rất hợp lý.

Giữa lúc ăn sáng, Từ Tiêu lại nhắc đến Tạ Ung, “Chàng trai tiểu Tạ đó, mẹ thấy không tệ, ba mẹ nó làm nghề gì? Sao có thể nuôi dưỡng đứa con ưu tú như vậy?”

Từ Thu nhớ lại lời Trần Mặc đã nói với mình trước đây, “Ba anh ấy làm chính trị, còn mẹ thì không rõ.”

“Chính trị à.” Từ Tiêu gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Ngày hẹn đã đến, Tạ Ung đến nhà đón Từ Thu. Tuy Tạ Ung nói không cần, nhưng Từ Thu vẫn chuẩn bị mấy món quà mà người lớn ưa chuộng. Thành phố A nắng nóng bốn năm ngày liên tiếp, ánh mặt trời bao phủ lên người Từ Thu, cô ngồi ở ghế lái phụ, lẳng lặng nghe Tạ Ung kể về ba mẹ mình.

Tai nạn  xấu hổ ngày bé của anh, tên cúng cơm của anh, còn có sơ lược về quan hệ họ hàng thân thích.

Đến lúc dừng đèn đỏ, Tạ Ung rướn người tới hôn lên khóe môi Từ Thu “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Từ Thu hơi hoảng hốt, đột nhiên cô cảm thấy bản thân như đang nằm mơ Cô nhớ đến rất nhiều việc trước kia, nhớ những lúc cô lẻ loi một mình, cô vô cùng lãnh đạm và gai góc, không quan tâm đến ai, vậy mà hôm nay cô giống như bao nhiêu người bình thường khác, vì gặp ba mẹ bạn trai mà thấp thỏm không yên, tỉ mỉ chuẩn bị.

Tất cả những điều này, đều là Tạ Ung mang đến cho cô.

Trong nửa đầu cuộc đời u ám của cô, Tạ Ung xông tới không đúng lúc, chỉ để duy trì mối quan hệ thể xác mong manh và phi lý này cho đến ngày nay.

Cô đối xử với anh không tốt, nhưng anh chưa từng rời bỏ cô lần nào.
Bình Luận (0)
Comment