Tạ Ung đặt một nhà hàng kiểu Trung Quốc, hai người đã từng ăn trước đây, cũng khá ngon.
“Ngoài các kỳ nghỉ, bình thường anh cũng ít khi về nhà.” Tạ Ung nói, trước đây anh cũng từng nói với Từ Thu về ba mẹ mình, ba anh là Từ Tắc, mẹ là Ôn Trúc, ông bà đang ở đại viện do chính phủ phân phát, có cảnh sát vũ trang canh gác nghiêm ngặt, lại xa Tây Đại, cho nên anh quyết định sống ở bên ngoài.
Vì thế lần ra mắt này, cũng chọn ở nhà hàng.
Trước khi gặp ba mẹ Tạ Ung, Từ Thu từng tưởng tượng rất nhiều lần rằng họ là người thế nào. Đến khi gặp mặt chính thức, tâm trạng hồi hộp của cô mới tan một ít.
Mẹ Tạ Ung, bà Ôn Trúc là một người phụ nữ đoan trang đức hạnh điển hình, mang ; cốt cách dòng dõi nho học, dịu dàng chừng mực, lần đầu gặp bạn gái của con trai, bà cư xử rất hòa nhã.
Tạ Tắc và con trai Tạ Ung có rất nhiều điểm tương đồng, nói đúng hơn, trên người bọn họ có khí chất thanh liêm chính trực, cũng có mấy phần giống với các tấm ảnh còn sót lại của ba cô.
Ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đơn giản gọn gàng, gương mặt trầm tĩnh như nước, cười nói hiền hòa, thoạt nhìn là một người từng trải qua không biết bao nhiêu năm tháng sóng gió.
“Trước khi đến, Tạ Ung đã nói với chúng ta về chuyện của con. Tiểu Thu, ta có thể gọi con như vậy không?” Sau khi an vị chỗ ngồi, Ôn Trúc ngồi đối diện Từ Thu lên tiếng trước.
Từ Thu gật đầu: “Dạ, đương nhiên là được thưa bác gái.”
Ôn Trúc lập tức nở nụ cười, “Gọi bác trai bác gái xa lạ quá, gọi chú dì.” Bà dừng lại một chút rồi nhìn sang Tạ Ung đang ngồi bên cạnh Từ Thu: “... Nói không chừng qua khoảng thời gian nữa lại phải đối cách xưng hộ rồi.”
Lời vừa nói ra, Từ Thu còn gì không hiểu - Vợ chồng họ đã biến tướng thừa nhận Từ Thu là dâu, hoàn toàn tôn trọng mong muốn của con trai.
Ôn Trúc nói tiếp: “Tiểu Ung nó không có tư tưởng làm chính trị, ngược lại hứng thú với kiến trúc. Ta và ba nó cũng không ép buộc gì, cho nên
nó muốn làm gì, muốn yêu ai, nó tự chọn là được. Chỉ cần gia đình trong sạch, nhân phẩm đàng hoàng, ta và ba nó sẽ không có ý kiến.”
Nghe đến câu cuối, sắc mặt Từ Thu khẽ thay đổi. Tạ Ung đưa tay, ôm bả vai Từ Thu thật chặt nhằm xoa dịu cô. Tạ Tắc vẫn luôn ngồi im không nói tiếng nào từ nãy đến giờ, thấy hành động mờ ám của con trai, ông đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười cởi mở hiền lành:
“A Trúc, em xem thằng nhóc đó kìa, chưa gì đã bảo vệ cô bé kỹ càng.” Nói xong, Tạ Tắc nhìn sang Từ Thu: “... Con gái, chuyện xảy ra trong nhà con trước đây, ta và A Trúc đã biết rồi. Con cũng thật đáng thương, chúng ta có thể hiểu được, đừng lo lắng”
Tuy Từ Thu biết với địa vị như Tạ Tắc, trước khi gặp người lạ nhất định sẽ điều tra lý lịch của người đó, nhưng nghe lời ông nói, dường như có thâm ý khác.
Nếu không, những lời Tạ Tắc nói tiếp theo đã khiến Từ Thu choáng váng tại chỗ
“Ba con là Viên Tung? Mẹ con là Từ Tiêu chủ tịch tập đoàn dược Trường Thanh?”
Từ Thu gật đầu: “Dạ đúng, chú biết ba con ạ?”
Tạ Tắc hơi mím môi, ánh mắt rơi vào chung trà trước mặt, “Năm đó, ta và Viên Tung cũng có thể xem là bạn, làm cộng sự mấy lần, ta vô cùng thưởng thức năng lực và nhân cách của ông ấy. Nếu ông ấy còn sống đến bây giờ có lẽ còn tiến xa hơn ta. Đáng tiếc ” Tạ Tắc lắc đầu, mặt thoáng qua vẻ hoài niệm, “Con là con gái ông ấy, thừa hưởng dòng máu ông ấy, làm sao kém cỏi được? Nhắc tới âu cũng là duyên phận, lúc biết chuyện này, ta đã rất ngạc nhiên.”
Tạ Tắc khẽ thở dài, cuối cùng cười nói với Từ Thu: “Con cháu có phúc của con cháu, nếu Tạ Ung nó thích con, các con hãy sống hạnh phúc bên nhau.”
Dù thế nào Từ Thu cũng không ngờ tới, gặp mặt ba mẹ Tạ Ung lại thuận lợi như vậy, chưa khách sáo được mấy câu đã đi vào vấn đề chính rồi.
Cơm nước xong, ba mẹ Tạ Ung rời đi trước, Từ Thu vẫn trong trạng thái lâng lâng, cảm giác cực kỳ không chân thật. Tạ Ung luôn nắm tay cô, dày rộng ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.
Suy nghĩ của cô quay về thực tại, chẳng hiểu sao cô có chút muốn khóc Giữa cô và Tạ Ung hoàn toàn không có bất kỳ cản trở nào.
Tạ Ung không đưa cô về nhà ngay, anh đưa cô đi dạo một lát, bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng hoa tươi trang trí vô cùng ấm áp, anh dẫn cô đi vào, muốn mua tặng cô bó hoa.
Cô được anh ôm nhẹ vào lòng, cái ôm thật ấm áp.
Cô nhìn thấy một tháp hoa juliet lớn trên kệ, cô lắc đầu nhớ đến lần đến tìm Lương Tử Canh làm bài kiểm tra lại cách đây không lâu, đối phương có nhắc đến Tạ Ung, còn nửa đùa nửa thật nói với cô: “Bạn trai em, cậu ta thật sự mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn, vô cùng thích hợp với em. Theo thuật ngữ chuyên ngành, cậu ta chính là nguồn suối nuôi dưỡng tinh thần em nhỉ?”
Cô nhớ cô đã phản bác lời anh ta.
“... Tạ Ung không phải suối nguồn tinh thần em, em cũng không cần bất kỳ suối nguồn tinh thần nào, không có anh ấy em vẫn có thể sống bình thường tự tại; nhưng em nghĩ, có anh ấy, anh ấy sẽ thương em, cuộc sống của em sẽ vui vẻ hơn một chút.” Cô nói như thế.
Có lẽ cô yêu không sâu đậm bằng anh, song phần tình cảm này, cô chỉ trao cho mình anh. Giống như trong tiệm hoa có nhiều loại hoa như thế, rực rỡ muôn màu, nhưng thu hút ánh mắt cô chỉ có tháp hoa Juliet. Chỉ duy nhất Juliet.
Trên đường trở về, nhắc đến vừa rồi, mặt mày Tạ Ung cong cong, “Anh đã nói với em rồi, ba mẹ anh là người tiến bộ, không quản anh đâu. Hơn nữa vừa rồi em thể hiện không tệ, bình thường hờ hờ hững hững thì ra cũng có lúc cười ngọt ngào khiến người ta yêu thích như vậy.”
Từ Thu không nặng không nhẹ đánh lên cánh tay Tạ Ung một cái, “Đừng trêu em, nếu không cho anh biết tay.”
Tạ Ung cười thành tiếng rồi rướn người tới hôn nhẹ lên thái dương Từ Thu, sau đó chịu thua: “Được được được, anh không nói nữa.”
Tâm trạng Từ Thu thoải mái, xe đi qua khu ồn ào náo nhiệt thêm mấy phút cô cũng không bực mình, thậm chí còn cong môi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ giết thời gian.
Có điều mới ngắm được một lát, bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một bóng dáng khá quen
Trần Mặc, người đi cùng anh ta..., Từ Thu híp mắt, chợt nhớ tới Vu Phong, người vừa xuất hiện trong video hội nghị với Từ Tiểu cách đây không lâu.
Giám đốc tài chính quốc tế tập đoàn Trường Thanh, tại sao lại lén lút gặp riêng Trần Mặc?
Thấy Từ Thu nhìn nhập tâm, Tạ Ung quay sang hỏi: “Em nhìn gì thế...”
Lời còn chưa dứt, anh đã nhìn thấy sườn mặt của Trần Mặc và người đàn ông bên cạnh, hai người đi vào một quán cà phê kín đáo.
Nụ cười trên mặt Tạ Ung biến mất, anh khởi động xe lần nữa, rồi đột ngột trầm giọng nói:
“Trần Mặc này, quả thật không đơn giản. Lúc trước khi anh điều tra về em và tập đoàn Trường Thanh, Nhiêu Dương có người bạn làm tại cục thuế đã thuận miệng lộ ra vài tin về Trần Mặc.”
Từ Thu quay đầu lại nhìn Tạ Ung, anh không nhanh không chậm nói tiếp: “Anh ta có chức có quyền tại tập đoàn Hồng Thăng, nhưng lại lợi dụng chức quyền làm giả giấy tờ trốn thuế, mức độ không nhỏ.”
Từ Thu nhìn thẳng về phía trước, thờ ơ đáp: “Tin đồn nực cười, thân phận anh ta như vậy, chẳng lẽ còn thiếu tiền tiêu à. Đương danh giá tốt đẹp như vậy trốn thuế làm gì?”
Tạ Ung cũng là sực nhớ tới và nói ra mà thôi, anh lắc đầu: “Không biết, có lẽ có lý do gì đó.”
Lý do gì? Mắt Từ Thu xẹt qua một tia nghiêm trọng.
“Chuyện này nhiều người biết không?”
“Không nhiều lắm, có thể bản thân chủ tịch Hồng Thăng cũng không biết. Trước mắt cục thuế vẫn chưa chính thức cáo buộc tập đoàn Hồng Thăng quá hạn đóng thuế, dường như đang xâm nhập điều tra. Chỉ là chuyện này cũng tám chín phần mười, giả sử không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái sang năm sẽ thông báo việc quá hạn đóng thuế.”
66
“Đúng rồi,” Tạ Ung lấy một tập tài liệu ra khỏi hộc tủ bên phía ghế lái phụ, “Lần trước em nói với anh, công ty nhà em thu mua Orem, anh đã nhờ một người bạn ở nước ngoài điều tra.”
Giọng anh nghiêm túc hẳn, “Em về nhà bảo dì Từ điều tra thêm đi, e rằng trong chuyện này có điều mờ ám. Công ty Orem đó, rõ ràng chỉ là cái xác không.”
Lại là Orem.
Từ Thu vội vàng mở túi tài liệu ra ra, hồ sơ bên trong không nhiều lắm, nhưng tất cả tin tức đều quy về một mối, chứng minh lời Tạ Ung nói không có chút giả dối nào.
“Con nói là, con tận mắt nhìn thấy Trần Mặc và Vu Phong lén lút gặp riêng?”
Từ Thu dạ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Từ Tiêu cân nhắc vài giây, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“A lô? Tiểu Hàn, cậu hỏi giúp tôi hành trình hôm nay của Vu Phong, xem cậu ta có việc gì phải gặp tiểu Trần tổng của tập đoàn Hồng Thăng hay không? Sau đó gọi điện lại cho tôi.
Từ Tiêu còn trấn an Từ Thu, không cần phải vội vàng, “Có lẽ vì chuyện các hạng mục thu mua nên mới gặp mặt thôi, con đừng gấp, để mẹ điêu tra rõ ràng đã.”
Từ Thu ngồi xuống, có điều trước lúc ngồi xuống, cô còn ném cho Từ Tiêu một quả bom nguyên tử.
Tập tài liệu chứng mình Orem là một công ty rỗng ruột được đặt trước mặt Từ Tiêu, Từ Thu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ xem kỹ đi, Trần Mặc muốn dùng tiền của Trường Thanh thu mua một cái xác không. Mẹ nghĩ lại xem, rốt cuộc hạng mục này có gì lạ hay không?”
Nghe thấy hai chữ “Xác không”, Từ Tiêu lập tức hít sâu một hơi, gần như dùng tốc độ nhanh như gió đọc xong phần tài liệu kia, đọc xong bà trầm tư rất lâu, “... Hạng mục này Trần Mặc phụ trách ngay từ đầu, chú Trần của con thật lòng với mẹ như vậy, làm sao mẹ có thể nghi ngờ bọn họ được? Có điều trong lễ giáng sinh lần trước, mẹ nghe chú Trần nói, thuận lợi quá ông ấy không an tâm, lúc ấy mẹ định đưa người có năng lực bên Trường Thanh qua giúp đỡ thì con đột ngột phát bệnh, tất cả lực chú ý của mẹ và chú Trần đều tập trung trên người con, chuyện này đành phải gác lại.”
Nói xong, Từ Tiêu bỗng dưng thấy hoảng hốt, “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Trần Mặc nó...”
Từ Tiêu là một doanh nhân nhạy cảm, để chắc chắn, yêu cầu đưa người của Trường Thanh vào hạng mục thu mua là điều rất hợp lý. Tuy nhiên thật đúng lúc, con gái phát bệnh bất ngờ, bà không còn tâm trí quan tâm cái gì chắc chắn hay không, một lòng lo cho Từ Thu.
Vì thế việc điều nhân sự không có kết quả, đến nay Trường Thanh không có người tham gia hạng mục thu mua Orem, người duy nhất có liên quan đến hạng mục là giám đốc tài chính đang có hành động mờ ám, lén lút hẹn gặp người phụ trách hạng mục là Trần Mặc.
Từ Thu bỗng nở nụ cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng: “Anh ta nói vì tốt bụng nên anh ta mới kể lại chuyện ngày xưa, mục đích là muốn mẹ con chúng ta làm hòa. Có điều tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao lại chọn ngày hôm đó, mẹ vừa có ý định đưa người vào hạng mục thu mua Orem thì con lập tức bị anh ta kích thích đến phát bệnh?”
Trừ phi, anh ta không muốn Từ Tiêu đưa người vào giám sát hạng mục thu mua này, không muốn chuyện mờ ám bên trong bị người của Trường Thanh phát hiện. Cho nên anh ta mới đánh lạc hướng, dùng Từ Thu dời lực chú ý của mọi người.
Từng mắc xích liên kết lại với nhau. Giờ phút này Từ Thu cũng đã hiểu ra vì sao hôm đó Trần Mặc đổi tính, bình thường trước mặt cô luôn khúm núm nhúng nhường, sợ cô ngăn cản Trần Hồng Thăng và Từ Tiêu kết hôn, vậy mà hôm đó anh ta đột nhiên trở nên gay gắt, biết chọc giận cô không có lợi gì cho anh ta, nhưng anh ta vẫn làm.
“Nhà họ Trần có nguồn vốn khổng lồ như vậy...” Từ Tiêu nói năng lộn xộn, bà xiết chặt tờ giấy trong tay, “Hai cha con Trần Mặc muốn dùng một cái xác không nuốt trọn Trường Thanh của chúng ta hay sao?”
Từ Thu vẫn tỉnh táo, cô lắc đầu: “Có lẽ Trần Hồng Thăng không biết chuyện gì cả, nếu không ông ta sẽ không sảng khoái sang nhượng nhiều cổ phần cho mẹ như vậy. Hơn nữa trong bữa cơm lễ giáng sinh hôm đó cũng sẽ không chủ động nhắc tới hạng mục Orem, ông ta cũng nghi ngờ. Còn một việc nữa, Tạ Ung nói với con, Trần Mặc lợi dụng chức quyền ở Hồng Thăng để trốn thuế, phần sổ sách này, người đứng đầu tập đoàn Hồng Thăng phải lãnh toàn bộ trách nhiệm.”
E rằng Trần Hồng Thăng là yêu thật lòng, còn Trần Mặc là con trai giả hiếu nghĩa.