Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Chương 10

Quản gia đưa tôi một tấm chi phiếu.

“Cô Lâm, cảm ơn cô đã cưu mang cậu chủ chúng tôi trong thời gian qua. Đây là một chút tấm lòng của cậu ấy.”

Tấm chi phiếu từ Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng chắc chắn không phải con số nhỏ.

Nhưng tôi thậm chí chẳng có chút hứng thú nào để nhận lấy, mắt vẫn không rời khỏi người Hoàng Lâm.

Hoàng Lâm như chẳng hề nhận thấy ánh nhìn ấy.

Hay nói đúng hơn — anh chưa từng để tâm.

Sau khi xem giờ trên đồng hồ, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.

“Quản gia Trương, đi thôi.”

Anh bước nhanh ra cửa, nhóm vệ sĩ chật kín nhà tôi cũng lần lượt đi theo.

Hoàng Lâm đã nhớ lại tất cả, nhưng anh không trả thù tôi.

Tôi không bị phá sản, không bị hủy hoại, thậm chí còn nhận được thù lao.

Nhưng tôi — lại chẳng thấy vui nổi chút nào…

“Hoàng Lâm!”

Khi thấy anh sắp bước qua cửa, tôi vẫn không nhịn được, mở miệng gọi.

Hoàng Lâm khựng lại.

Một lúc lâu sau, anh hơi cau mày, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Cô Lâm, còn chuyện gì sao?”

Giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh, không mang chút cảm xúc nào.

Tôi cuối cùng cũng hiểu — người Hoàng Lâm từng ở bên tôi…

Đã thực sự biến mất rồi.

“Không có gì nữa cả…”

Tôi lắc đầu, như kiệt sức ngồi phịch xuống ghế sofa.

Hoàng Lâm đã lên một trong những chiếc Maybach kia và rời đi.

11

Tin tức Hoàng Lâm và nữ chính trong truyện – Tôn Noãn – sắp tổ chức hôn lễ thế kỷ đã chiếm trọn các trang nhất của mọi bản tin lớn.

Khi Hà Siêu nhìn thấy tin này, anh ấy sửng sốt:

“Không phải cậu bạn trai nhỏ của cậu sao?”

Tôi đang mở chai rượu thứ ba, vừa ợ một cái đã giơ ngón tay cái với anh ta.

“Đúng rồi đó, mắt cậu tinh thật!”

Hà Siêu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Tôi khoát tay:

“Hai người họ mới là một đôi thật sự. Trước đây anh ấy ở bên tôi chỉ vì mất trí nhớ thôi.

Không sao, tôi biết trước rồi.”

Hà Siêu vẫn nhìn tôi chăm chú, nhưng cũng đủ tinh tế để không nói gì thêm.

Đặng Lâm cũng tò mò ghé mắt nhìn vào màn hình, rồi bất ngờ cau mày:

“Vị tổng giám đốc Hoàng này… nhìn hơi quen mắt nhỉ?”

Tôi nhìn cái chân bó bột của cậu ta mà chẳng nói gì.

Đặng Lâm thì cứ như con giun trong bụng tôi:

“Không phải đâu, lần trước gặp anh ta tôi đã định nói rồi…”

Ánh mắt cậu ta bắt đầu mơ hồ, hồi lâu sau sương mù trong đáy mắt mới dần tan đi, trở nên sáng tỏ.

Đặng Lâm đột nhiên vỗ tay đánh ‘đét’ một cái:

“Là khách VIP của bệnh viện bọn tôi đó!”

Tôi và Hà Siêu đồng loạt sững sờ.

Vì ai cũng biết, Đặng Lâm làm việc ở một bệnh viện tâm thần tư nhân hạng sang.

Tôi thờ ơ nói:

“Chắc cậu nhận nhầm người rồi.”

Đặng Lâm vẫn chăm chăm nhìn ảnh trên bản tin, quả quyết:

“Chính là anh ta! Anh ta có nốt ruồi ngay đây này, tôi không thể nhầm được.”

Tôi đang cầm chai rượu, tỉnh cả một nửa.

Bình Luận (0)
Comment