Hà Siêu thì sững sờ đến nỗi cái cằm như sắp rơi xuống đất:
“Cậu ấy… bị bệnh gì vậy?”
Đặng Lâm khó xử đáp:
“Đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân… nhưng mà, hai người đừng nói ra nhé.”
Tôi gật đầu, theo phản xạ ngồi thẳng người dậy.
“Anh ta từng nói rằng mình không kiểm soát được hành vi, như thể có người khác điều khiển cơ thể…”
“Là rối loạn đa nhân cách à?” – Hà Siêu hỏi.
Đặng Lâm lắc đầu:
“Có vẻ giống, nhưng kiểm tra ra thì lại không phải.
Nhưng chuyện này là từ mấy năm trước rồi. Anh ta từng ở viện một năm, sau đó xuất viện.
Chắc là khỏi rồi…”
“Rối loạn đa nhân cách… đa nhân cách…” – Tôi lẩm bẩm, rồi bỗng bật dậy.
Chai rượu trên bàn bị tay tôi hất trúng, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Những điểm từng khiến tôi nghi ngờ, cuối cùng vào khoảnh khắc này đã được xâu chuỗi lại thành một mạch rõ ràng.
“Uyển Uyển, cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ… Ê, cậu định đi đâu đấy?”
Tôi xách váy lên, khí thế bừng bừng mà hét lớn:
“Đi cướp chồng!”
12
Trên đường lái xe đến nơi tổ chức hôn lễ, từng ký ức về Hoàng Lâm lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi.
Thời cấp ba, Hoàng Lâm trong ấn tượng của tôi là một người cởi mở, biết quan tâm đến cảm xúc người khác.
Tôi từng chứng kiến anh ấy từ chối người khác như thế nào.
Anh luôn dùng những câu đùa nhẹ nhàng để lướt qua, thái độ rõ ràng nhưng không làm tổn thương ai.
Nhưng… tại sao khi thấy bức thư tình của tôi, anh lại lạnh lùng và khinh miệt đến thế?
Và hôm anh hồi phục trí nhớ, người tôi gặp ở nhà – có còn là Hoàng Lâm trước kia không?
Dù mất trí nhớ, liệu một con người có thể thay đổi đến mức ấy sao?
Tôi hạ cửa kính xe, gió bên ngoài ào ào thổi vào.
Bên tai như có ai thì thầm nói nhỏ.
Phải rồi… tối hôm đó ở nhà tôi, Hoàng Lâm từng cúi xuống thì thầm bên tai:
“Lâm Uyển, hãy nhớ đưa anh về nhà.”
Đưa anh về nhà…
Phải chăng anh sớm đã biết điều gì đó?
Chỉ là… có điều gì đó khó nói, nên anh không thể thốt ra?
Hà Siêu nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
“Uyển Uyển, cậu thật sự muốn đến phá hôn lễ sao? Đây là hôn lễ giữa nhà họ Hoàng và nhà họTôn…”
Đó là hai gia tộc quyền lực nhất kinh thành.
Tôi dĩ nhiên hiểu rõ hậu quả khi đắc tội với họ là gì.
Tôi bây giờ đã có cả gia tài bạc tỷ, cho dù không làm gì nữa thì cả đời vẫn sống đủ đầy, sung túc.
Thế nhưng…
Nếu tất cả những suy đoán của tôi là thật thì sao?
Nếu Hoàng Lâm đang bị cốt truyện của thế giới tiểu thuyết trói buộc, trở thành một con rối bị giật dây.
Nếu anh đang mắc kẹt trong chính cơ thể mình, gào thét kêu cứu.
Mà tôi lại là người duy nhất có thể nghe thấy tiếng kêu cứu đó—nhưng đã chọn làm ngơ.
Vậy anh sẽ tuyệt vọng đến mức nào đây?
“Tớ phải làm chuyện này!”
Hà Siêu nhìn tôi thật sâu, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói:
“Được. Vậy thì tớ sẽ ủng hộ cậu!”