Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Chương 7

8

Hoàng Lâm cứ thế biến mất khỏi thế giới của tôi.

Mấy ngày liền tôi u sầu, không vui. Hà Siêu rủ tôi đi dạo phố, câu *****ên mở miệng là:

“Cái cậu tiểu thịt tươi của cậu đâu rồi? Bao giờ gọi ra cho tôi xem mắt cái nào?”

“…”

Đúng là bạn thân lâu năm, đâm một phát trúng tim.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, kinh ngạc hỏi:

“Sao mắt cậu đỏ thế?”

Tôi có hơi lúng túng:

“Bụi bay vào thôi.”

Cô ây ghé sát lại:

“Để tôi thổi cái là hết ngay.”

Anh ta nâng mặt tôi lên, chu môi chuẩn bị thổi.

— “Lâm Uyển, cậu chia tay tôi… là vì hắn ta, đúng không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tôi giật bắn mình quay đầu lại.

Hà Siêu cũng nhìn theo ánh mắt tôi, mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, dán chặt vào người Hoàng Lâm.

Anh ta ra sức ra hiệu:

“Uyển Uyển, ai đây vậy? Sao không giới thiệu gì cả?”

“Uyển Uyển?”

Hoàng Lâm nheo mắt, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi lờ Hà Siêu đi, thở dài:

“Lý do chia tay tôi đã nói rõ ràng rồi.”

Hoàng Lâm siết chặt quai hàm, một lúc sau mới chậm rãi thở ra.

“Lâm Uyển, trong miệng cậu có bao giờ nói được một câu thật lòng không?”

Nói xong, anh lạnh mặt quay người bỏ đi.

Hà Siêu tiếc nuối đập vai tôi thùm thụp:

“Trời ơi, sao lại để người ta đi như vậy chứ! Ở lại nói chuyện tí có phải vui không… Ủa, mắt cậu lại có bụi kìa?”

Tôi lau khóe mắt, cười gượng:

“Thế tôi gọi cả Đặng Lâm đến luôn nha?”

Cuối cùng anh ta cũng im bặt.

Hừ, tiểu tử thối, chị đây vẫn trị được cậu đấy.

Hôm nay là sinh nhật của Hà Siêu, tôi đến nhà anh ta tổ chức.

Anh cầm nguyên đống nguyên liệu chạy vào bếp nấu nướng.

Bạn trai của anh – Đặng Lâm – thì trèo thang sửa đèn trong phòng khách.

Tôi nhàm chán ngồi trên sofa xem TV.

Lúc này chuông cửa vang lên.

Tôi không nghĩ gì, tưởng là shipper giao trái cây, liền đứng dậy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, thấy rõ người đứng trước mặt, tôi sững sờ tại chỗ:

”… Sao lại là anh?”

Hoàng Lâm không nói một lời, đẩy tôi sang một bên rồi thẳng bước vào.

Tôi theo sau:

“Anh đến đây làm gì?”

Nghe thấy tiếng động, Hà Siêu xách chảo từ trong bếp bước ra.

“Hắn là… bạn trai mới của cô sao?” – Hoàng Lâm nghiến răng.

Tôi thật không ngờ Hoàng Lâm bị mất trí nhớ mà lại khó dứt như vậy, đành gật đầu thừa nhận.

Hà Siêu nhìn tôi đầy sững sờ.

Tôi lườm anh ta một cái ra hiệu im lặng, rồi bước tới khoác lấy tay anh.

Hà Siêu rùng mình ghê tởm, định gạt tay tôi ra nhưng không thành.

Tôi ngẩng cằm lên:

“Đúng thế, sao? Có vấn đề gì?”

“Lâm Uyển, mắt nhìn người của cô ngày càng tuyệt đấy.”

Hoàng Lâm nhìn tôi, cười khinh.

“Cô còn không biết à? Tên này sau lưng cô ngoại tình đấy!”

Tôi quay đầu.

Hà Siêu đã nhập vai cực kỳ nhanh, vội vã xua tay phủ nhận:

“Không có! Tôi không làm gì cả!”

Bình Luận (0)
Comment