Bên trong đan điền của Thanh Thiện lúc này như biển lửa, mà con Ngân Trùng chính là đang vui sướng tắm trong biển lửa đó. Nó mở cái miệng nho nhỏ như một cái vòi rồng, thôn phệ tất cả Kim Hỏa không biết mệt mỏi, cho dù Ngọc Phong có thúc dục linh khi đến mức độ cao nhất, tạo ra một đống Kim Hỏa cũng có chút hụt hơi.
Con Ngân Trùng ăn lấy ăn để cũng đồng thời nhả ra một sợi tơ trong suốt như thủy tinh, bắt đầu đóng kén. Một vòng, mười vòng, nghìn vòng, vạn vòng, cứ như thế cái kén trong suốt cũng dần dần thành hình, tuy nhiên với tốc độ như hiện giờ ít nhất là phải cần vài ngày thời gian nữa mới được. Trong lúc đó, Ngọc Phong phải liên tục truyền đại lượng Kim Hỏa vào cơ thể Thanh Thiện.
Với mức độ khủng bố như thế này, Ngọc Phong đã có chút ăn không tiêu, cứ mỗi sáu giờ hắn phải nuốt vài viên Đại Phục Khí Đan, đan dược hồi phục linh khí cấp bốn mới có thể miễn cưỡng duy trì được.
…………………….
Trong lúc đó
Đứng trên một tòa lầu bảy tầng, Châu Thanh Thần quan sát trang viên yên tĩnh mà mày nhíu chặt. Hắn khẻ nói “ sự yên bình kỳ lạ này là gì đây?”
Lục đại gia tộc thành Định Phong nhìn bề ngoài thì lập minh ước hòa hảo nhưng trong bóng đêm thì không ngừng chém giết lẫn nhau, người một kiếm ta một đao, không bao giờ dừng lại. Nếu có bất kỳ một cơ hội nào để đa kích các gia tộc còn lại, chắc chắc họ sẽ không bỏ qua. Mà lúc này, Châu gia đang phát sinh một chuyện đại sự vô cùng lớn, thế mà cả năm gia tộc đều không có động tĩnh gì, điều này hoàn toàn không hợp lý.
“ Gia chủ hà tất phải lo lắng như vậy! Châu gia chúng ta chính là gia tộc mạnh nhất Định Phong thành, cũng là gia tộc có nhiều Khí Tông nhất. Hôm nay tất cả bát đại trưởng lão đều có mặt tai đây, gia tộc nào muốn tìm chết mà gây xung đột chứ?” đại trưởng lão đứng cạnh Châu Thanh Thần, bình tĩnh nói. Lời ông nói ra cũng không hề sai, Châu gia chính là gia tộc mạnh nhất, muốn dây vào là không có dễ.
“ Hổ càng mạnh thì bầy sói càng đông, ta chỉ sợ mấy gia tộc kia hợp tác với nhau cùng đã kích Châu gia chúng ta mà thôi, tuy rằng chúng ta mạnh nhưng cũng không mạnh đến nỗi một mình chấp cả năm đại gia tộc được” Châu Thanh Thần nghiêm túc nói.
Nghe thế, đại trưởng lão cười nói “ cùng lắm cũng chỉ là một chọi ba mà thôi, trong lục đại gia tộc, chúng ta đã thông hôn với Lan gia rồi, cộng với Dương gia lại là đồng minh của chúng ta hơn mười mấy năm, làm sao có thể hùa theo ba gia tộc kia chứ?”
“ Đại trưởng lão ngài cũng quá lạc quan a, thông gia và liên minh thì đã sao? Mấy thứ đó chỉ được thành lập dựa trên sự bình đẳng của hai bên. Một khi Thiện Nhi khôi phục thiên phú thì thế hệ sau này của Châu gia sẽ vượt qua cả năm đại gia tộc còn lại, bất cứ ai trong số họ cũng không hề mong muốn chuyện đó đâu, kể cả Lan gia hay Dương gia” Châu Thanh Thần thở dài.
Đúng như ông ta dự đoán, ngay lúc ông ta dứt lời, Boong! Một tiếng chuông ngân vang vả trang viên, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng chuông khác ở bốn phương tám hướng cùng vang lên.
“ Có địch tập kích!!!”
“ Có địch tập kích!!!”
Vừa nghe thấy tiếng chuông, đồng tử của Châu Thanh Thần liền co rụt lại, không nói một lời, nhảy xuống tòa lầu, đằng sau lưng hắn một đôi cánh bướm tựa như tinh không giang rộng, bay vút về phía bắc trang viên, vừa đi vừa nói to, âm thanh vô cùng hùng hồn “ bọn gà đất chó kiểng nào lại dám xông vào trang viên Châu gia ta làm bậy, giết không tha”. Chữ “giết” vừa ra, sát ý trùng thiên.
Bình thường thấy Châu Thanh Thần luôn luôn hòa nhã, làm việc chính chắn, bình tĩnh nhưng ít ai biết rằng khi hắn ở thời thiếu niên đích thực là một con mãnh thú, chém giết từ trong biển máu mà ra. Cái ngôi vị gia chủ này cũng không phải tự nhiên mà rơi trên đầu của hắn đâu.
Ngay khi Châu Thanh Thần đi khỏi, sau lưng đại trưỡng lão cũng mọc ra một đôi cánh bướm lập lòe lôi điện, mang theo ông ta phóng thẳng về phía nam trang viên, tốc độ có khi còn nhanh hơn cả Châu Thanh Thần.
Cùng lúc đó, thất đại trưởng lão còn lại cũng chia ra tới bốn cổng đông, tây, nam, bắc, ngăn chặn cường địch.
Khi đuổi đên nơi, Châu Thanh Thần chỉ thấy cả một biển người áo đen đang phá tan đại môn, xông thẳng vào bên trong chém giết với đội hộ vệ của Châu gia, nhìn sơ qua thôi cũng phải mấy chục người, trong đó bất kỳ người nào cũng có dao động linh lực trình độ Khí Hồn trở lên chứ không phải dạng thường. Không hề chậm trễ, Châu Thanh Thần liền lao tới trước, hai tay kết ấn, quát lớn “ Tinh Chiến Phong Bạo”
Chỉ thấy đôi cánh sau lưng hắn vỗ mạnh một cái, một trận cuồng phong bạo vũ xuất hiện, càng quét về phía đám người áo đen. Bên trong cuồng phong có vô số tinh tú xoay tròn với tốc độ cực nhanh, vô cùng mĩ lệ.
Dưới cơn cuồng phong mạnh mẽ, một nhóm người áo đen ngay lập tức bị thổi bay lên trời, đồng thời trên cơ thể bọn chúng cũng bị hàng loạt tinh tú lấp lánh xuyên qua như xuyên đậu hủ, chết ngay tức khắc. Không dừng lại ở đó, cơn cuồng phong tiếp tục quét về phía trước, thế không thể đỡ, dưới sức mạnh tuyệt đối của Khí Tông, cho dù có nhiều Khí Hồn đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì.
Tuy nhiên nếu bọn áo đen dám tấn công Châu gia ắt sẽ có chuẩn bị, không biết từ lúc nào, phía trước cơn cuồng phong đã xuất hiện một người đang ông to lớn, ít nhất cũng cao hơn hai mét, mặt mũi vô cùng dữ tợn. Hắn không nói một lời, hai tay nắm thành quyền, đấm thẳng vào lốc xoáy, trên quyền đầu của hắn linh khí bàng bạc tỏa ra rung động kinh khủng.
Ầm, quyền đầu to lớn va chạm với cuồng phong phát ra tiếng nổ kinh thiên, khí lãng quét qua tứ phía làm cây cối đổ rập, tuy nhiên cơn cuồng phong cũng chỉ hơi suy yếu một chút mà thôi, từng vì tinh tú bên trong đó liên tục cắt qua nắm đấm của người đan ông to lớn tóe lên hoa lửa ngợp trời. Không ngờ nhũng vì tinh tú có thể dễ dàng xuyên thủng phòng bị của Khí Hồn lúc trước lại không mảy may gây tổn lại cho người đàn ông to lớn.
Không dừng lại ở đó, hắn ta lại tung thêm một quyền nữa lên cơn cuồng phong, dao động linh khí lúc này còn kinh khủng lơn lúc trước, ít nhất là gấp hai lần.
Ầm, dưới một quyền uy mãnh như vậy, cơn cuồng phong cuối cùng cũng hoàn toàn bị đánh tan.
“ Quân Chiến! Quân gia của ngươi tính khai chiến với Châu gia bọn ta hay sao?” Châu Thanh Thần hiếp mắt, nói. Khi người đan ông cao lớn này xuất hiện, ông ta cũng đã nhận ra hắn là ai, đương kim gia chủ của Quân gia, cường giả cửu tinh Khí Tông, Quân Chiến.
Người đan ông cao to gọi là Quân Chiến nghe thế cũng chỉ cười lớn “ Châu Thanh Thần huynh cứ nói đùa, giữa lục đại gia tộc chúng ta có khi nào ngưng chiến đầu mà khai chiến chứ, hôm nay tiểu đệ chả là có nghe nói nhị thiếu gia của Châu gia chuẩn bị khôi phục thiên phú nên đặc biệt đến đây chúc mừng mà thôi!”
“ Chúc mừng con em ngươi, chết đi, Bách Vạn Thần Tinh” Châu Thanh Thần hét lớn, cả người lao vút lên không trung, hai tay kết ấn như gió.
Từ đôi cánh bướm sau lưng hắn, từng vì tinh tú bổng nhiên rực sáng, phá không mà ra, nhắm thẳng vào đám người áo đem cũng như Quân Chiến lao tới như một cơn mưa sao băng. Nó vừa mang theo vẻ đẹp hoa mĩ vừa mang hơi thở của sự chết chóc.
Thấy Châu Thanh Thần đã bắt đầu ra tay, Quân Chiến cũng phải nghiêm túc đón đỡ, tuy nhiên miệng thì vẫ buông lời trêu chọc “ Châu Thanh Thần ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, Bất Bại Quân Quyền, Loạn Đã!”.
Hai cánh tay Quân Chiến hoàn toàn biến thành màu vàng kim chói mắt, linh khí từ cơ thể hắn bốc lên ngùn ngụt như đập nước vỡ đê quán chú vào hai quyền đầu, liên tục đấm về phía trước. Chỉ thấy hàng loạt quyền ảnh kim sắc bay ra từ tay hắn, va chạm mãnh liệt với vô số sao băng của Châu Thanh Thần. Mỗi khi hai bên chạm nhau đều phá ra tiếng nổ đinh tai rồi tiệt tiêu lẫn nhau.
Cứ thế mưa sao băng kéo dài một lúc lâu mới kết thúc nhưng hoàn toàn không gây ra bất kỳ thiệt hại mào, tất cả đều bị Quần Chiến dùng quyền ảnh ngăn chặn.
Ngay sau khi mưa sao băng chấm dứt, Quân Chiến quay về đám người phía sau hét to “ các ngươi cứ tiếp tục xông vào trong, hắn cứ để ta lo” nói rồi liền xúc lực lao thẳng về phía Châu Thanh Thần, toàn lực khai chiến.
Châu Thanh Thần tuy đã hoàn toàn nhận ra kết hoạch của đối phương nhưng hắn không có cách nào để phá giải cả, Quân Chiến cũng là cửu tinh Khí Tông hàng thật giá thật, hắn phải hết sức tập trung mơi có thể ứng chiến được, nếu còn phân tâm ngăn chặn dám người áo đen kia, chắc chắn hắn sẽ phải trả một cái giá đắt.
“ Nếu người đã thích thế thì ta sẽ cho người thấy toàn bộ sức mạnh của Châu Thanh Thần ta, Ám Điệp Phụ Thể, Tinh Tú Kim Thân, chết” Châu Thanh Thần tráng nổi gân xanh, lao thẳng về phía Quân Chiến, đôi cánh Bướm đằng sau lưng hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, cả cơ thể hắn lúc này có hàng loạt tinh tú quấn quanh tạo thanh một cái gáo giáp vô cùng hoa lệ.
Đây cũng là thuật khí thiên sinh của tượng khi Ám Điệp, ở trong trạng thái này, tất cả thuộc tính của Châu Thanh Thần được gia tăng gấp đôi, thế cũng đồng nghĩa với việc Quần Chiến lúc này phải một mình chống lại hai cường giả cửu tinh Khí Tông.
Quân Chiến thấy hình dáng của Châu Thanh Thần biến đổi cũng thừa biết điều gì xảy ra, lục đại gia tộc đã trang đấu với nhau vài trăm năm rồi, tất cả những chiêu thức thuật khí của nhau đều thuộc lòng cả rồi. Hắn cười lớn, chiến ý dân trào, quát lớn “ tưởng chỉ mỗi Châu gia các ngươi có tượng khí cường đại hay sao? Tượng khí phụ thể, Lục Tý Thần Quyền!”
Từ bả vai của Quân Chiến bổng nhiên da thịt cộm lên biến dạng cực kỳ ghê rơn, cuối cùng mọc ra bốn cánh tay nữa, tổng cộng có đến sáu cánh tay. Ngay lúc đó, linh khí của Quân Chiến cũng được thúc dụng đến mức cao nhất, bốn cánh tay đều hoàn toàn biến thành màu vàng kim sáng chói, uy áp mạnh mẽ như chiến thần tỏa ra khắp nơi, lao thẳng vào Châu Thanh Thần.
ẦM, ầm, ầm, ầm hai bóng người, một như tinh tú lấp lánh, một lại như từ kim loại đúc ra quấn vào với nhau, từng quyền, từng quyền oanh kích phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Mỗi chiêu thức đều cực kỳ sắc bén, nhắm vào những chỗ trí mạng mà tấn công dồn dập, chỉ cần một sơ xuất nhỏ thôi cũng có thể hứng chịu đã kích nghiêm trọng.
Nếu nhìn bề ngoài, với lợi thế có đến sáu cánh tay, Quân Chiến liên tục ép lui được Châu Thanh Thần, chiếm hoàn toàn thế thượng phong. Nhưng cũng chỉ hai người trong cuộc mới biết tình huống thật sự, cho dù Quân Chiến có đến sáu cánh ty đi chăng nữa thì áo giáp ngưng tụ từ tinh tú của Châu Thanh Thần cũng vô cùng vững chắc, không thể một hai quyền là có thể phá vỡ được. Mà Châu Thanh Thần cũng hoàn toàn biết ró điều đó, hắn buông bỏ tất cả phòng bị, không hề ngăn chặn quyền đầu của Quân Chiến mà chỉ tập trung sức mạnh để tấn công tới tấp, đây chính là muốn dùng quyền trả quyền, ăn miếng trả miếng.
Cũng vì thế mà Quân Chiến bắt buộc phải phân chia tâm thần ra làm hai, một dùng để tấn công, một dùng để phòng ngự, xét cho cùng, cơ thể hắn cũng không có áo giáp phòng vệ vững chắc như Châu Thanh Thần, nêu ăn phải một quyền chó thể chưa thua nhưng thiệt hại nhận vào cũng không phải nhỏ. Nếu quyết đấu sống còn hắn còn có nhiều thủ đoạn khác để sử dụng nhưng bản thân hắn cũng không có ý định liều mạng với Châu Thanh Thần ngay lúc này, nhiệm vụ của hắn chỉ là cầm chân Châu Thanh Thần mà thôi, nên tình thế giằng co như thế này cũng vừa hợp ý hắn.
Trong lúc đó, bốn mặt tây, nam, bắc của trang viên cũng xuất hiện tình huống tương tự, cho dù Châu gia có đến mười mấy Khí Tông đi chăng nữa thì tất cả bọn họ lúc này đều bị một Khí tông của kẻ địch cầm chân, không thể phân tâm mà lo lắng chuyện khác được.
Không có cường giả Khí Tông ngăn cản, gần nghìn tên bịt mặt áo đen có tu vi Khí Hồn lũ lượt tràng vao trang viên, mặc dù đội hộ vệ của Châu gia cũng có vài trăm Khí Hồn nhưng như thế cũng không thấm vào đâu, tình huống lúc này, cực kỳ nghiêm trọng.