Phải một lúc lâu, Châu Thiên Ân mới hay tay rung rung đóng hộp ngọc lại, thu vào trữ vật giới chỉ rồi hít sâu một hơi lương khí, chỉ cần ba đồ vật này, Châu gia sẽ lần nữa làm bá chủ Định Phong thành.
Ngọc Phong thấy Châu Thiên Ân cất hộp ngọc đi, cảm thấy cực kỳ tiết nuối nhưng cũng đành vậy, dù sao đây cũng là đồ vật của bạn bè nha, không nên có dị tâm.
Châu Thiên Ân sau khi đóng họp ngọc lại liền thở phào một hơi thoải mái, lúc này ông ta cũng đã trông thấy dị quang trong mắt Ngọc Phong, liền cười nói “ tiểu huynh đệ không cần lo, chắc chắn là sẽ có phần của ngươi thôi, nhưng có điều chuyện này thuộc về quyền quyết định củ Châu Thanh Thần, hiện nay chính hắn là gia chủ của Châu gia chứ không là ta nữa.
Nghe thế, trong thâm tâm có chút vui mừng, hắn gãi mũi cười cười nói “ vậy xin đa tạ lão gia gia trước!”
“ Cảm ơn gì chứ, tất cả chỗ này cũng chính là do tiểu huynh đệ mang đến cho Châu gia a, vậy không chậm trễ nữa, ta đi trước” nói rồi, không chút do dụ, Châu Thiên Ân liền tung người lên không, chỉ trong chớp mắt đã không còn hình dáng.
Ngọc Phong nhìn bóng lưng Châu Thiên Ân khuất xa liền xoay người trở về mộc ốc, bắt đầu đã đã tọa ổn định thể trạng. Lần vắt kiệt linh khí này cũng đã mang đại chút ít lợi ích đối với hắn, khoản cách tiến cấp tứ tinh Khí Hồn đã không còn xa nữa.
………………………………………………
Châu Thiên Ân liền lắc mình biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở trên một tòa nhà cao ba mươi mét nằm tại trung tâm của trang viên. Hắn ta vận công, quát to, âm thanh như tiếng sấm cực kỳ vang dội “ tất cả kẻ xâm nhập vào trang viên nghe đây, ta cho các ngươi một phút thời gian để cút khỏi đây, nếu không chết!!!”.
Đối với một Khí Tôn như hắn, việc ra tay tiêu diệt cả ngũ đại gia tộc cũng không phải chuyện khó tuy nhiên hiệp ước hòa bình với Bạch Vân Tông không phải chuyện đùa, nếu cho Châu gia thêm vài chục năm nữa, với những tài nguyên vừa mới đạt được, rất có thể sẽ bắt kịp Bạch Vân Tông nhưng đó là chuyện của mấy chục năm sau, còn hiện giờ điều ấy là bất khả thi. Một Khí Tôn sơ giai đối với Bạch Vân Tông không thấm vào đâu cả.
Tuy nhiên chỉ lời nói vừa rồi của hắn thôi cũng đủ làm cho ngũ đại gia tộc sợ chết khiếp.
“ Đây là khí tức của Khí Tôn, Châu gia lại thật sự có cường giả khí tôn?”
“ Khí tức này rất quen!”
“ Quen con mẹ ngươi, còn không chạy là chết đấy, lão bất tử Châu Thiên Ân còn sống!”
“ Cái đệt! Sao không nói sớm, lão quái vậy đó còn sống thì nguy, chạy!”
Không đến một phút, ngũ đại gia tộc hung hùng hổ hổ, thanh thế to lớn liền cụp đuôi chạy mất xác hết, không ai dám hó hé gì cả. Đến cả gia chủ Quân gia, Quân Chiến cũng không ngoại lệ, cái tên Châu Thiên Ân chính là một hung thần trong tâm trí ngũ đại gia tộc a.
Cứ thế, cuộc đại chiến trong Định Phong thành kết thúc đầu voi đuôi chuột, tuy đôi bên đều có tổn thất nhưng không tính là quá lớn, các cường giả Khí Tông của cả lục đại gia tộc tuy có chút thương thế nhưng tất cả đều bình an vô sự.
……………………………………………
Tối hôm đó, sau khi Châu gia rốt cuộc cũng sóng yên biển lặng, Châu Thanh Thần liền đến mộc ốc tìm Ngọc Phong.
Ngay khi thấy Châu Thanh Thần xuất hiện, vẻ mặt của Ngọc Phong có chút vui mừng, cười nói “ đại bá, tình hình Châu gia hiện nay thế nào rồi?”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngọc Phong, Châu Thanh Thần có chút xấu hổ, nói “ cũng không có vất đề gì lớn lắm, chỉ có phá hủy một chút kiến trúc mà thôi. Ta cũng đã nghe phụ thân nói mọi chuyện rồi, đây là phần của tiểu huynh đệ”
Nói rồi Châu Thanh Thần lấy một bình ngọc thủy tinh đưa tới trước mặt Ngọc Phong, bên trong nó chứa một viên đan dược ngũ sắc láng bóng.
Không chút do dự, Ngọc Phong liền nhận lấy viên Ngũ Sắc Đan nhanh chóng cất đi, cười nói “chỉ viên đan dược này thôi là đủ rồi, nhìn khắp Bát quốc cương vực này, tìm một viên đan dược cấp năm còn khó hơn lên trời a!”
“ Tuy biết là thế nhưng những thứ này cũng không tính vào đâu!” Châu Thiên Thần thở dài, hắn biết với số phần thưởng này, một viên đan dược đó không tính là gì, nhưng vì gia tộc, hắn không thể nào chia cho Ngọc Phong thêm chút nào nữa.
Ngọc Phong thấy biểu hiện khó chịu nhíu mày của Châu Thiên Thần liền biết ông ta đang nghĩ gì, Ngọc Phong đưa tay vổ bã vai ông ta, cười nói “ đại bá không cần tự trách, gia tộc của ngài cũng là gia tộc của Thanh Thiện, mà Thanh Thiện lại là bạn thân của ta, nếu Châu gia lại một lần nữa chấn hưng, phát dương quang đại, ta cũng cảm thấy vui rồi. Nếu ngài còn có khuất mắc trong lòng thì khi vào trong bí cảnh trên núi Tây Phong giúp đỡ ta hết sức thì được!”
“ Tiểu huynh đệ yên tâm, trong bí cảnh, Châu gia sẽ giúp huynh đệ hết sức!” Châu Thiên Ân nhìn Ngọc Phong, cuối người nói to.
“ Cứ thế đi! Ta cũng có chút mệt, cần nghỉ ngời một lát” Ngọc Phong vươn vai, có chút mệt nỏi, nói
“ Vậy không là phiền tiểu huynh đệ nữa, ta xin cáo từ!” nói rồi, Châu Thanh Thần liền xoay người bước ra ngoài, tuy Ngọc Phong nói không cố chuyện gì nhưng bản thân hắn ta vẫn cảm thấy có lỗi.
“ Việc này phải về thương lượng với cha một lần nữa mới được!” Châu Thanh Thần thầm nghĩ.
Ngọc Phong cũng khẽ đáp một tiếng rồi bước về phòng, lăng đùng ra ngủ. Đúng là hơn bốn ngày hắn chưa được nghỉ ngơi rồi, nếu bình thường thì chuyện này không tính là gì nhưng lần này, thật sự hắn đã bị vắt kiệt sức, cả tinh lực lẫn linh khí.
………………………………………
Sau đại chiến, thành Định Phong lại một lần nữa sôi trào vì cuộc đại chiến bên trong Châu gia, tuy Lục đại gia tộc đều kín tiếng về chuyện này nhưng mọi người cũng đoán ra một hai. Mà điều rung động nhất chính là tin lão gia chủ Châu Thiên Ân của Châu gia tưởng rằng đã chết ba mươi năm về trước nay đã đội mồ sống dậy.
Nhưng có một điều, mọi người vẫn không tài nào hiểu được, chính là hư ảnh đại điệp trên bầu trời cùng với khí tức thần thánh làm linh hồn mỗi người đều thần phục kia. Có người cho rằng là dị bảo xuất thế, kẻ lại bảo thiên thần hạ phàm chuyển thế nhưng phỏng đoán thuyết phục nhất vẫn chính Châu Thiên Ân thăng cấp đến Khí Tôn đã gây ra chuyện này. Những tin đồn cứu thế lang rộng, càng truyền miệng lại càng méo mó, biến đổi tùm lum.
Trong lúc tin đồn ngợp trời thì Châu gia cuối cùng cũng đưa ra thông tin chính thức. Dị tượng thiên địa chính là do Thanh Thiện thức tỉnh tượng khí gây ra, và sau đó cũng được một vị đại năng của Thánh Thiên Giáo, một tông môn còn mạnh hơn Bạch Vân Tông nhiều lần đưa đi làm đệ tử. Còn việc Châu gia được ban thưởng ba món đại bảo thì không có nhắc đến nữa lời.
Thông tin này vừa ra lại làm cho Định Phong thành một lần nữa oang động, nhiều người còn không thể tin vào tai mình. Ai có thể tin được một phế vật không thể tu luyện bị mọi người xem thường, đùng một cái vịt hóa thiên nga , được đại năng mang vào đại tông môn cơ chứ.
…………………………………………
Trong lúc Châu gia đang vui vẻ rợp trời thì tình hình của ngũ đại gia tộc lại cực kỳ xấu. Trong một đại điện rộng lớn của Phan gia, không khí vô cùng nặng nề. Ở một cái bàn tròn to lớn giữa đại điện, hiện có năm người cũng là đương kim gia chủ của ngũ đại gia tộc hiện diện. Bao gồm, gia chủ Quân gia Quân chiến, gia chủ Phan gia Phan Văn Tiên, gia chủ Dương gia Dương Thiên Xích, gia chủ Đỗ gia Đỗ Thu Dương và cuối cùng là gia chủ Lan gia, cũng là người phụ nữ duy nhất ở đây, Lan Lăng.
Quân Chiến là người cất lời đầu tiên phá hủy sự tĩnh lặng này, vẻ mặt đăm chiêu nói “ Tình hình hiện tại chắc bốn vị cũng đã nắm rõ, ta không cần phải nói thêm, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“ Không ngờ lão bất tử Châu Thiên Ân còn sống, lại còn đột phát Khí Tôn, không lẽ thành Định Phong lại phải hai tay dân lên cho Châu Gia?” một người đan ông dáng vẻ bệ vệ tức giận nói, hắn ta chính là gia chủ Đỗ gia Đỗ Thu Dương, cũng là người khó chơi nhất trong này, không ai tình nguyện dây dưa với hắn cả.
“ Với lại dị tượng Thiên địa đem đến áp lực cực lớn kia là thế nào?” Phan Văn Tiên cũng thuận miệng tiếp lời. Sự uy áp của hư ảnh đại điệp trên bầu trời đúng là làm hắn không thể nào quên được.
“ Hắn đột phá tuy quan trọng, nhưng cốt yếu vẫn là là tin tức phế vật kia lại được tông môn gọi là Thánh Thiên Giáo thu nhận, nếu điều này là chính xác thì đến cả Bạch Vân Tông cũng không thể làm gì Châu gia cả” Lan Lăng thở dài, nói
“ Tiểu nương tử, nàng cần gì phải lo lắng chuyện đó, Châu gia chỉ là tung tin hù dọa mà thôi, cái dị tượng kia chắc chắn là do Châu Thiên Ân đột phá Khí Tôn tạo nên. Nếu thật sự dị tượng ấy chính là do tên phế vật kia thức tỉnh tượng khí mà xuất hiện, rồi lại được đại năng mang đi thì lão gia hỏa Châu Thiên Ân đã giết vào đây rồi chứ không im hơi lặng tiếng như thế đâu, với cây đại thụ là Thánh Thiên Giáo đứng sau, việc gì hắn lại sợ Bạch Vân Tông nữa chứ!” một người đàn ông dáng người thấp bé, ánh mắt bỉ ổi quét lên quét xuống thân hình đẫy đà của Lan Lăng, cười âm hiểm nói. Hắn chính đương kim gia chủ Dương gia Dương Thiên Xích.
“ Lão Dương, nếu ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ móc con mắt của ngươi ra cho chó ăn đó” Lan Lang lạnh nhạt nói, phía sau nàng, hư ảnh một con đại xà màu vàng nhạt thụt thè cái lưỡi đỏ lòm hiện ra, khí tức nguy hiểm bạo phát.
Thấy thế, Dương Thiên Xích cũng không dám làm quá lên nữa, thu liễm bộ mặt bỉ ổi lại, hắn cũng không muốn tự nhiên gây hấn với Lan Lăng làm gì, chỉ là thói quen thường ngày mà thôi, nhất thời không kiềm chế được.
“ Ta nghĩ Dương Thiên Xích nói đúng, lão già Châu Thiên Ân kia cũng chỉ là hù dọa ma quỷ mà thôi, không cần lo lắng, cùng lắm chúng ta lại trở về như xưa mà thôi, một mình hắn cũng không thể nào nuốt trọn cái thành này, Bạch Vân Tông sẽ không để điều ấy xảy ra” Phan Văn Tiên bình tĩnh nói.
“ Vậy Lục gia đại chiến sắp tới thì phải làm thế nào? Nếu là Châu gia lúc trước mà quản lý sân bay thì cũng không vấn đề gì nhưng lúc này thanh thế Châu gia quá lớn, nếu sân bay mà cũng thuộc về họ thì chả khác gì hổ mọc thêm cánh!” Lan Lăng nói.
Nghe Lan Lăng nói thế, bốn người còn lại rơi vào trầm tư. Tuy nói Bạch Vân Tông không cho phép các thế lực thôn tính lẫn nhau nhưng những chuyện tranh đoạt địa bàn thì không hề quản, mà kỳ Lục Gia Đại Chiến cốt yếu là tìm chủ nhân mới cho sân bay nhưng hiện nay thế lực của Châu gia lại rất lớn, cái sân bay này rất có thể Châu gia sẽ dùng sức mạnh mà chiếm đoạt.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thu Dương mới cất lời “ hay là như vậy đi, ta mời một vị trưởng lão của Bạch Vân tông đến đây để làm trọng tài cho kỳ Lục Gia Đại Chiến lần này, nếu có trưởng lão Bạch Vân Tông ở đây, ta nghĩ Châu gia cũng không thể một tay che trời được”
Ngay khi Đỗ Thu Dương đề nghị, Quân Chiến im lặng nãy giờ cũng cất lời “ cái này đùng là cách hay, ta có biết một vị trưởng lão cực kỳ dễ tính, chỉ cần cho hắn đủ chỗ tốt thì hắn sẽ đến đây thôi, tuy nhiên chỗ tốt đó, mấy vị cũng phải bỏ ra chút ít a”
“ Đương nhiên, đương nhiên! Ta đồng ý” Dương Thiên Xích cười nói. Chỉ cần có thể giữ được sân bay, bỏ ra một chút lợi ích nhỏ có là gì.
“ Ta cũng đồng ý” Lan Lăng gật đầu
“ Ta cũng vậy, lão Quân, ngươi đi đưa thiếp cho vị ấy nhanh lên, Lục Gia Đại Chiến chỉ còn hai mươi ngày nữa là bắt đầu rồi” Phan Văn Tiên hối thúc nói.
“ Không cần vội, ta có truyền tin phù mà, chỉ một lát là được, hiện nay chúng ta cũng nên bàn bạc một chút về chuyện tiền nong a!”
…………………………………………………………
Trong lúc ngũ đại gia tộc đang bàn luận cách đối phó với Châu gia thì trong nghị sự điện của Châu gia cũng có tình cảnh tương tự như vậy. Nhưng khác với lần trước, lần này người ngồi ở ghế chủ vị không phải là Châu Thanh Thần mà là cha của hắn Châu Thiên Ân và người tham gia hội nghị chỉ có bát đại trưởng lão cùng Châu Thanh Thần mà thôi, ngoài ra không còn ai cả.
Châu Thiên Ân ngồi ở chủ vị cất lời “ cũng lâu rồi, ta mới gặp lại các ngươi a, cũng hơn ba mươi năm rồi ấy nhỉ?”
“ Lão gia chủ đúng là làm bọn ta chịu khổ! Rốt cuộc có chuyện gì làm ngài phải ẩn náu đến ba mươi năm vậy?” đại trưởng lão cảm khái hỏi, tính ra theo bối phận thì đại trưởng lão chính là em họ của Châu Thiên Ân.
“ Đúng thế, chuyện gì mà khiến cho ngài phải ẩn mình đến tận ba mươi năm, đây giờ mới xuất hiện?” ngũ trưỡng lão cũng vô cùng khó hiểu hỏi. Đây cũng là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.
Nghe thế, Châu Thiên Ân cười nói “ nói ra thì cũng xấu hổ, các ngươi có nhớ vụ nổ lớn ba mươi năm về trước hay không? Lúc đó không phải là ta chiến đấu hay đánh nhau gì cả đâu, chỉ là ta định thử nghiệm một loại khí binh vô tình tìm được bên trong bí cảnh núi Tây Phong mà thôi. Ai ngờ nó lại là một trái boom a. Sau lần chơi ngu đo ta bị thụ trọng thương nên đành phải giả chết để tĩnh dưỡng”
Nếu mà hắn không làm thế, rất có thể sẽ trở thành miếng mồi ngon của Ngũ đại gia tộc còn lại
“ Thế sao sau khi ngài chữa thương xong lại không xuất hiện mà lại tiếp tục lẫn trốn chứ” nhị trưởng lão thắc mắc.
“ Thì đó, trong lúc ta tịnh dưỡng thì lại ngộ ra con đường tiến cấp Khí Tôn nên ta liền bế quan tu luyện luôn, không ngờ chỉ bế quan một lần lại trôi qua hơn hai chục năm a, may mắn là không làm nhục mệnh, thành công tiến cấp Nhất Thiên Tôn. Chuyện sau đó thì ta cũng có trở về gia tộc, sau khi gặp Thanh Thần thì cũng biết gia tộc vẫn hoạt động tốt nên ta thất cũng không cần thiết phải lộ diện làm gì cả, cũng như giấu một con bài cho Châu gia”
“ Vậy còn chuyện Thanh Thiện rốt cục là như thế nào? Hắn thật sự đã được đại năng mang đi đến Thanh Thiên Giáo gì đó như lời gia chủ đã nói hay sao?” bát trưởng lão Châu Thanh Hà hưng phấn hỏi, nếu việc này cũng là sự thật thì đúng là song hỉ lâm môn.
“ Đúng thế, Thiện nhi đúng là được một vị đại năng của Thánh Thiên Giáo thu nạp làm đệ tử, ngoài ra vị ấy còn tặng cho Châu gia ta hai món bảo vật” nói rồi, Châu Thiên Ân lấy một cuốn côn pháp màu đỏ cùng một tấm lệnh bài bạch sắc để lên bàn, giải thích sơ qua
“ Cuốn công pháp này là Thiên Minh Luân Nhật Công, Huyền Giai cao cấp công pháp. Còn thẻ bài này là thẻ bài dùng để cầu viện của Thánh Thiên Giáo”
Còn những viên đan dược phá quan Ngũ Sắc Thiên Tinh Đan thì hắn tạm thời giấu đi, nếu lúc này mà mang mấy viên đan dược này ra, rất có thể Châu gia vì thế mà lâm vào nội chiến mất.
Mới nghe đến công pháp Huyền Giai cao cấp, tám vị trưởng lão, đầu liền ong lên như chuông ngân, há hốc mồm không khép lại được. Công pháp cao cấp nhất của Châu gia Thanh Phong Công cũng chỉ là Huyền giai sơ cấp mà thôi, so với công pháo trước mắt này thua kém không chỉ là một bậc.