Trong căn mộc ốc u tĩnh, Ngọc Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, thổ nạp linh khí. Theo từng hơi thở của hắn, linh khí thiên địa bị kéo vào theo số lượng lớn, cô đặc thành từng luồng linh khí tựa như thực chất.
Nếu có mấy vị trưởng lão tại đây thấy điều này, chắc chắn sẽ không thể tin vào mắt, bởi vì hiện tượng linh khí đậm đặc này chỉ có Khí Tông khi tu luyện mới có thể xảy ra nhưng mà điều này lại xuất hiện trên người Ngọc Phong, đồng nghĩa là hắn cũng chính là một Khí Tông, một thanh niên chỉ mới mười tám mười chín tuổi đã có tu vi khí tông lại còn là một khí sĩ cấp bốn, một điều bất khả tư nghị.
Thực chất ra, đây cũng không phải Ngọc Phong đã đạt đến đẳng cấp Khí Tông mà là công pháp chủ tu phương diện linh khí của hắn, Mai Hoa Công đã bước vào cảnh giới đại thành và chỉ còn cách viên mãn một bước nhỏ.
Thời gian tính từ lúc Thanh Thiện rời đi cho đến lúc này cũng đã qua mười tám ngày rồi, trong khoảng thời gian này Ngọc Phong luôn ở trong khu rừng trúc này mà luyện tập cùng tu luyện, không ra ngoài nữa bước, những thức ăn đều được thị nữ đúng giờ mang vào, lúc các nàng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngọc Phong thì luôn luôn đỏ mặt, nhìn mười lần thì mười lần đều đỏ mặt cả. Đối với những biểu hiện của các nàng Ngọc Phong cũng không biết làm sao, đẹp trai cũng là một cái tội!
“ Cốc, Cốc, Cốc!” tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên kéo Ngọc Phong từ trạng thái tu luyện trở về.
Hắn đi đến, ngồi tịa cái bàn trúc giữa nhà, nói “ vào đi”
Cánh cửa mở ra, một người đan ông dáng vẻ nghiêm nghị bước vào, chính là Châu Thanh Thần, hắn ta đi đến ngồi cạnh cái bàn của Ngọc Phong, cười nói “ ta đường đột làm phiền thế này không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của tiểu huynh đệ chứ?”
Lúc này hắn đã không còn cảm thấy có lỗi khi đối mặt với Ngọc Phong nữa, sau lần gặp trước, hắn đã nói chuyện với Châu Thiên Ân và đã tìm ra cách giải quyết vấn đề khó xử này. Chỉ là việc này mất chút thời gian nên cũng chưa tiện thông báo cho Ngọc Phong.
“ Đại bá cứ nói đùa, ta chính là ở nhờ nhà của Châu gia mà, à mà đã đến lúc tham gia bí cảnh rồi hay sao?” Ngọc Phong nhẹ nhàn lắc đầu, hỏi. Điều hắn quan tâm nhất lúc này là cái bí cảnh ở núi Tây Phong kìa.
“ Không! Bí cảnh còn năm ngày nữa mới mở, ta đến là để hỏi Ngọc Phong tiểu huynh đệ có hứng thú đi xem cuộc đấu lôi đài ngày mai của lục đại gia tộc hay không?”
Ngọc Phong nghe thế, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu “ được, ngày mai khi nào xuất phát đại bá kêu người gọi ta một tiếng”. Hắn cũng muốn đi xem thử thiên tài được ca tụng của lục đại gia tộc rốt cục là như thế nào, với lại hắn cũng muốn giải trí một chút, tu luyện liên tục cũng không phải là việc tốt.
“ Được, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ gọi tiểu huynh đệ. Không làm phiền tiểu huynh đệ nữa, cáo từ” sau khi đạt được mục đích, Châu Thanh Thần liền đứng dậy cáo từ, rồi quay người đi mất, tốc độ cũng vô cùng nhanh như là sợ bổng nhiên Ngọc Phong đổi ý vậy.
Ngọc Phong nhìn theo bóng lưng Châu Thanh Thần có chút khó hiểu nhưng mà hắn cũng không quan tâm lắm, hắn ngửi thấy mùi vị âm mưu nhàn nhạt trong không khí. Tuy nhiên hắn cũng không cần phải lo lắng, hắn biết Châu gia sẽ không có bất cứ hành động nào gây bất lợi cho hắn, nếu không coi như hai mắt hắn bị mù rồi.
……………………………………………………………..
Quảng trường trung tâm thành Định Phong, nơi diễn tất cả sự kiện trọng đại bên trong thành, diện tích của quản trường này vô cùng rộng lớn, rộng gấp hai lần sân vận động tiêu chuẩn Olimpic. Cả quảng trưởng đều được lát bằng Bạch Thiết Thạch, một loại đá núi màu trắng vô cùng cứng rắn, cho dù chịu một đoàn toàn lực của Khí Hồn cũng không thể bị phá vỡ. Bao xung quanh quảng trường mà một dãy khán đài cao năm mươi mét, có sức chứa cùng lúc hơn ba mươi vạn người mà không hề chật chội.
Đây cũng là nơi diễn ra cuộc đấu lôi đài giữa các thế hệ trẻ của lục đại gia tộc mỗi hai năm một lần dưới tên gọi Lục Gia Đại Chiến. Mà hôm này chính là ngày Lục Gia Đại Chiến được cử hành, lúc này mới chỉ tám giờ sáng mà trên khán đài đã ngồi đầy ắp người, tiếng kêu la, hú hét vang vọng khắp nơi, tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Gần một phần ba dân số toàn thành đều đã tụ họp tại nơi này, chờ đợi màn tranh tài nảy lửa giữa các đại thiên kiêu trong Định Phong Thành.
Đây cũng có thể xem như một khoản tu nho nhỏ cho Lục đại gia tộc, tuy vé vào cửa không cao, một kim tệ mà thôi.
Trên một phần nhỏ của khán đài đối diện trực tiếp với quảng trường là vị trí chuyên dụng của lục đại gia tộc. Nơi này chỉ có con cháu và thành viên lục đại gia tộc mới có thể ngồi, người dân bình thường không thể đi vào. Lúc này Ngọc Phong cũng ngồi cạnh Thanh Thần cùng bát đại trưỡng lão trên hàng ghế đầu tiên tại khu vực của Châu gia, phía sau hắn lần lượt là đám con cháu Châu gia và vô số tộc nhân, cuối cùng là đội hộ vệ.
“ Ngọc Phong tiên sinh, để ta giới thiệu sơ lượt về các đại gia tộc cho người nhé, phía bên trái chúng ta là người Lan gia, mà vị mĩ phụ duy nhất ngồi ở hàng ghế đầu tiên kia chính là gia chủ của của Lan gia, Lan Lăng. Ở phía bên phải theo thứ tự lần lượt là Đỗ gia, Phan gia, Dương gia và Quân gia” đại trưởng lão ngồi bên cạnh khẻ nói với Ngọc Phong, bộ dạng vô cùng gần gũi.
Sau sự kiện Thanh Thiện gia nhập Thánh Thiên Giáo rồi nhận được công pháp Huyền Giai cao cấp, mà tất cả những điều tuyệt vời đó đều do một mình Ngọc Phong ban cho cả, nên thái độ của bát đại trưởng lão lúc này đối với Ngọc Phong đều vô cùng biết ơn và cung kính, có thể nói Ngọc Phong chính là một đại ân nhân của Châu gia cũng không hề sai.
Ngọc Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi quét mắt quan sát toàn trưởng mà cảm thán “ sự kiện Lục Gia Đại Chiến đúng thu hút dân chúng thật a!”
“ Đó là điều tất nhiên rồi, đây có thể nó là sự kiện được cả thành trông chờ nhất mà” nhị trưởng lão ngồi gần đó cũng cười haha đáp lời, hiện này thì hiềm khích giữa nhị trưởng lão đối với Ngọc Phong cũng hoàn toàn không còn nữa.
Ngay trong lúc mọi người đang chuyện trò thì tại vị trí của Đỗ gia, Đỗ Thu Dương đứng thẳng dậy, biển người trong quảng trường, nói lớn “ cảm tạ chư vị đã đến đây hôm nay để chứng kiến đại hội lôi đài Lục Gia Đại Chiến, không làm mất thì giờ nữa, ta tuyên bố cuộc đấu bắt đầu”
“ WOOOOOOOOOOOO!” Ngay khi Đỗ Thu Dương tuyên bố xong, cả quảng trưởng liền dậy sóng.
“ Khà khà, lần nay có thể thấy mĩ nữ Dương gia, Dương Yên trổ tài rồi, nghe nói song câu của nàng ta không phải chuyện đùa đầu”
“ Ngươi thật là, dáng người hoàn mĩ, bốc lửa của nàng ngươi không để ý, lại để ý đôi song câu làm mẹ gì không biết”
“ Đồ hám gái, cái này là đấu lôi đài, dáng người bốc lửa thì được con mẹ gì, ta thấy Bất Bại thần quyền của Quân Mạc mới là lợi hại nhất, sáu cánh tay vô địch thủ a”
“ Sáu tay thì làm được gì, gặp Đại Hồng Xà của Lang Xuyên đánh cũng không trúng được!”
“ Các ngươi im mẹ hết đi, ngồi đây đấu vỏ mồm thì làm được gì, ta cá một nghìn kim tệ Châu Khang của Châu gia thắng đấy, đứa nào không phục thì bơi vô đây”
“ Được, ta cá với ngươi, ta chọn Phan Long của Phan gia, nghe nói sau cuộc đại chiến lôi đài lần này, hắn sẽ được tiến cử vào Bạch Vân Tông đấy, chính là thiên tài thật sự chứ không phải loại tép riu như bọn kia đâu”
“ Ta phi, thiên tài thì cũng chỉ mười sau tuổi đầu mà thôi, làm sao sánh được với những thiên kiêu hơn hai mươi kia chứ, ta không biết sau này thế nào, chứ hiện tại, hắn cũng chỉ có thể hít khói mà thôi”
Thấy cả quảng trường lâm vào không khí sục sôi, Đỗ Thu Dương cười thầm rồi nói tiếp “ được rồi, ta cũng xin giới thiệu trọng tài chính thức của đại chiến lôi đài lần này, cũng chí là vị ngồi bên cạnh ta đây, Minh Cát tiên sinh, ngài còn có một thân phận khác là trưởng lão của Bạch Vân Tông”
Nghe Đỗ Thu Dương giới thiệu trưỡng lão Bạch Vân Tông, mấy vị trưởng lão của Châu gia hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại trở lại vẻ mặt tươi tĩnh như bình thường. Bọn họ có thể hiểu sơ qua về ý đồ của Đỗ gia khi mời vị trưởng lão này về nhưng Châu gia cũng không hề có ý định dùng sức mạnh để tranh đoạt địa bàn vào lúc này.
Việc quan trọng đối với họ lúc này là tập trung tu luyện Thiên Minh Luân Nhật Công để nâng cao cảnh giới, từ từ tích lũy lực lượng. Mục tiêu của Châu gia lúc này không còn là một Định Phong thành nhỏ bé nữa mà là trở thành một thế lực cự đầu như Bạch Vân Tông.
Tuy nhiên Ngọc Phong lại quan sát chăm chú vị trưởng lão gọi là Minh Cát này, không lâu nữa hắn cũng phải gia nhập Bạch Vân Tông rồi, biết mặt một vị trưởng lão trước cũng hay.
Sau khi Đỗ Thu Dương giới thiệu Minh Cát trưởng lão xong thì đấu lôi đài cũng chính thức bắt đầu. Luật lệ trong này cũng rất đơn giản, trên lôi đài sẽ có một người thủ lôi, lần lượt từng người khiêu chiến theo thứ tự của từng gia tộc, nếu người khiêu chiến thắng, vị trí thủ lôi sẽ thuộc về người đó. Đến lúc cuối cùng, khi không còn người nào khiêu chiến nữa thì người thủ lôi còn lại thuộc về gia tộc nào, chiến thắng sẽ thuộc về gia tộc đó. Có thể nói cuộc đấu này hoàn toàn không công bằng nhưng cuộc đời có khi nào công bằng hay sao? Chiến thắng không chỉ thuộc về kẻ mạnh nhất mà còn thuộc về kẻ khôn ngoan nhất.
Nhưng trong tình thế một mình chống lại ngũ đại gia tộc còn lại của Châu gia, luật đấu này lại là một bất lợi vô cùng lớn. Ngọc Phong cũng có thể dễ dàng nhận ra điểm này. Bên dưới quảng trường, người thủ lôi đầu tiên cũng đã xuất hiện, hắn là một người thanh niên khoảng hai mươi bốn tuổi, dáng vẻ mảnh khảnh, thon gầy, khí chất cũng tương đối bình đạm.
Người thanh niên sau khi thượng đài liền chắp tay nói lớn “ ta, Đỗ Thu Viên, xin là người thủ lỗi đầu tiên, vị nào muốn lên ứng chiến trước đây?” Không để hắn đợi lâu
“ Để ta!” một tiếng hét trong trẻo vang lên, chỉ thấy một vị thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp từ vị trí của Dương gia, tung người uống lượn vài vòng trên không trung rồi nhẹ nhàn đáp xuống quảng trường.
“ OH! Không ngờ mĩ nữ Dương Yến lại xuất đài sớm như vậy a, không phải thông thường đều cho một số người có tu vi yếu hơn tiêu hao sức lực của kẻ địch hay sao?”
“ Cũng không biết nữa nhưng mà Dương Yến xuất đài sớm cũng tốt, ta rất muốn xem thử uy lực song câu trong tin đồn mạnh mẽ ra làm sao!”
Phía dưới quảng trường, Đỗ Thu Viên khi thấy người ứng chiến là Dương Yến thì cũng hết sức bất ngờ, không phải là hắn sợ nàng nhưng là kết hoạch không phải vậy . Cuộc chiến lần này không phải là ngũ đại gia tộc đấu đá lẫn nhau mà là cùng lúc công kích Châu gia. Hắn hướng Dương Yến cười nói “ Dương Yến tiểu thư, ngươi cũng đừng làm khó ta a, như thế này không phải đã đảo lộn kết hoạch rồi sao?”
Nghe Đỗ Thu Viên nhỏ nhẹ nói, Dương Yến chỉ hừ lạnh khinh thường “ công kích Châu gia là đúng, nhưng mà Dương gia của ta cũng muốn đạt được sân bay, không cần nhiều lời, đánh đi”. Dứt lời, Dương Yến liền lấy ra song câu, linh khí bạo phát ra ngoài cơ thể, xông thẳng vào Đỗ Thu Viên. Song câu quét ra thế như lôi đình, ý đồ một kích chiến thắng.
Thấy Dương Yến xông lên, Đỗ Thu Viên vẻ mặt nghiêm nghị, duỗi năm ngón tay ra, chỉ thấy trên đầu mỗi ngón tay, từng sợi linh khí màu tím tiết ra rồi xoắn lại tạo thành những mũi kim li ti. Sau đó hắn liền lui về phía sau, hay tay liên tục vung vẫy, theo từng động tác của hắn, hàng trăm hàng nghìn mũi kim nhỏ li ti màu tím phá không bay về phía Dương Yến.
Đây cũng là tượng khí gia truyền của Đỗ gia, Tú Châm, nó không chỉ nhọn mà bên trong còn ẩn chứa một lượng chất độc gây tê liệt cực kỳ hiệu quả. Chỉ cần bị kim châm sượt nhẹ qua thôi, thì vùng xung quanh bị thương đó sẽ ngay lập tức mất đi sự kiểm soát của bộ não, hoàn toàn tê liệt.
Nhìn hàng loạt kim ti bay vung vút về phía mình, Dương Yến không hề biến sắc. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàn xoay người, song câu quay tròn với tốc độ cực nhanh giống ngư một chiếc ô, che chắn nàng dễ dàng xông qua màng mưa kim, ngay sau đó, đầu ô gập lại để lộ hai chiếc móc câu sắc bén, bổ mạnh xống đầu Đỗ Thu Viên với tốc độ vô cùng nhanh, nếu hắn không thể thánh thoát được đòn này, cơ thể chắc chắn sẽ có thêm hai cái lỗ.