Nhìn hai chiếc móc câu đến gần trong nháy mắt, Ngô Thu Viên mỉm cười quỷ dị, hai tay kết ấn, quát khẽ “ Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”.
Từ khắp cơ thể hắn, hàng nghìn, hàng vạn châm kim tử sắc xuyên qua da thịt, bay ra bốn phương tám hướng. Trên mỗi đầu kim đều mang theo một luồng linh khí mãnh liệt, có thể xuyên thủng mọi thứ.
Thấy Ngô Thu Viên sử ra tuyệt kỹ, cả khán đài liền trầm trồ khen ngợi
“ Hắc hắc, Ngô Thu Viên đã sử dụng thuật khí độc môn của Đỗ gia rồi, với màng mưa kim phô thiên tái địa này, Dương Yến làm sao mà tránh thoát!”
“ Mới nhìn thôi đã thấy lạnh xương sống! Nếu là ta thì chắc chỉ có thể quay đầy bỏ chạy, tìm thời cơ phản công mà thôi”
“ Nếu mà ngươi ra thi đấu, ta ở nhà ngủ còn hơn”
“ Này, đừng có khinh thường ta nha!”
Trên khán đài, Đỗ Thu Dương nhìn nhi tử của mình đại phát thần uy liền cười ha hả hướng Dương Thiên Xích, nói “ lão Dương, xem ra lần này, Viên nhi của ta lại thắng Dương Yến rồi!”
Nghe Đỗ Thu Dương châm chọc, Dương Thiên Xích chẳng có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói “ lão Đỗ, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm a, Thu Viên tuy thiên phú tốt nhưng kinh nghiệm chiến đâu sao so sánh với Yến nhi nhà ta được”
Đúng như hắn nói, Dương Yến ngay khi thấy Ngô Thu Viên cười quỷ dị thì cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ thấy nàng chuyển hướng song câu từ đập vào Đỗ Thu Viên sang đập xuống đất. Từ hai đầu móc câu, một lớp màng nước trong suốt từ dưới mặt đất phóng lên cao, sau đó dần dần đông đặc lại như thạch rau câu, tạo thành một bước từng chắn cao ba mét, che chắn nàng ở bên trong.
Phụt Phụt Phụt, ngay khi nàng vừa dựng tường nước xong, hàng nghìn kim châm của Đỗ Thu Viên cũng vừa tới găm vào bước tường làm nó rung động liên hồi. Tuy nhiên toàn bộ kim châm găm vào bước tường đều bị giữ lại bên trong nó, không có bất cứ một cái nào có thể đâm xuyên qua.
Ở phía đối diện, Đỗ Thu Viên nhìn thấy thình huống này mà không thể tin được, cho dù là tấm thép dày năm cm, kim châm của hắn đều có thể xuyên qua dễ dàng, thế mà một bức từng sền xệch như vậy lại không thể đâm thủng.
Sau khi hoàn toàn ngăn cản kim châm của Đỗ Thu Viên, bức tường thạch bổng dưng trở lại trạng thái lỏng, đổ sụp xuống. Đằng sau bức tường, Dương Yến tay nắm song câu lập lòe ánh sáng lam sắc, đặt song song trên đỉnh đầu, sao đó vung mạnh xuống đất. Từ hai đầu song câu, hai thanh song câu được ngưng tụ từ năng lượng linh khí dài hàng chục mét một màu xanh lam phóng thẳng về hướng Đỗ Thu Viên với tốc độ cực nhanh, tốc độ này nhanh hơn cả tốc độ phi kim của Đỗ Thu Viên.
Trong lúc thất thần trong chốc lát, Đỗ Thu Dương chỉ có thể lách mình né tránh nhưng cũng chỉ né được một thanh câu và lĩnh trọn một thanh câu khác vào người. Ầm, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, Đỗ Thu Viên ôm cơ thể bê bết máu văng xa cả chục mét rồi nằm yên bất động, tuy nhiên hơi thở hắn vẫn còn điều độ, không nguy hiểm đến tính mạng.
“ Wo!” cả khán đài nhìn thế cục bổng chốc đảo ngược lại lần nữa dậy sóng, vô cùng phấn khích.
Nhìn kết quả cuộc chiến phía dưới, Minh Cát trưởng lão đạm mạc hô to “ trận thủ lôi đầu tiên, Dương Yến của Dương gia chiến thắng! Tiếp tục khiêu chiến”. Đối với ông, những trận chiến như thế này quá đỗi bình thường, nếu không phải vì món hời lớn, còn lâu hắn vơi đến làm trọng tài cái cuộc đấu nhàm chán này.
Ngay khi Minh Cát tuyên bố kết quả, hai người Đỗ gia liền chạy vào quảng trường, nâng Đỗ Thu Viên trở về vị trí phong chờ, bắt đầu chữa thương. Mỗi gia tộc đều có một đội y sư và khí sĩ của riêng mình, nên cuộc chiến thủ lôi này, chỉ cần không chết trên lôi đài, không cụt tay cụt chân gì thì không cần lo lắng.
“ Hắc hắc, thế nào lão Đỗ, ta nói không sai chứ ha ha ha!” Dương Thiên Xích vỗ đùi đen đét cười thích chí, nhất là khi trông thất bộ mặt khó coi của Đỗ Thu Dương
“ Hừ, chỉ mới là trận đầu tiên mà thôi, không có gì ghê gớm cả, cứ chờ xem tiếp đi” Đỗ Thu Dương đen mặt hừ lạnh một tiếng, nói
Ngọc Phong ngồi tại khán đài của Châu gia, nhìn hai ngươi đối chiến mà mở rộng tầm mắt, đây không phải là hắn ngạc nhiên về sức mạnh của hai người mà là tượng khí của Đỗ Thu Viên, Tú Hoa Châm. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy tượng khí hệ ám khí, tuy nhiên điều làm hắn thất vọng là tên Đỗ Thu Viên kia vận dụng ám khí quá kém, không thể hiện được tất cả uy lực của hệ tượng khí này. Nếu người nắm giữ tượng khí này là một tay lão luyện thì trận chiến này không kết thúc đơn giản như vậy.
Ngọc Phong hướng Châu Thanh Thần khẻ hỏi nhỏ “ đại bá, mấy cái ngân châm kia là tượng khí gia truyền của Đỗ gia phải không?”
“ Đúng vậy, nó gọi là Tú Hoa Châm, cực kỳ quỷ dị!” Châu Thanh Thần gật đầu, nói. Sau đó hắn lại nhìn Ngọc Phong cười cười, nói “ nếu Ngọc Phong tiểu huynh đệ có hứng thú cũng có thể thay mặt Châu gia ta ứng chiến
Nghe thế, Ngọc Phong cưới nhạt, nói “ đây mới thật sự là mục đích đại bá mời ta đến xem cuộc đấu này đi a!”
Thấy Ngọc Phong đoán trúng, Châu Thanh Thần cũng không cần giấu giếm, cười hắc hắc nói “ ta biết Ngọc Phong tiểu huynh đệ cũng đã đoán được trước rồi, nhưng mà huynh đệ đã đến tận đây chắc cũng đồng ý rồi phải không. Lần lục gia đại chiến lần này, cả năm gia tộc còn lại đều nhắm vào Châu gia cả, mà với thực lực con cháu trong gia tộc, cho dù có thật sự hùng mạnh cũng không thể chịu nổi xa luân chiến a. Ta chỉ còn trông chờ vào tiểu huynh đệ thôi”.
“ Được rồi, Thanh Thiện đã đi xa thì ta thay hắn chơi đùa một lát cũng được, lần lôi đài này Châu gia thắng chắc rồi!” Ngọc Phong cười nói, đối với thực lực của hắn lúc này, xử lý vài mấy Khí Hồn nhất tinh, nhị tinh là chuyện cực kỳ đơn giản, như uống một ngụm nước vậy.
“ HỪ, mạnh mồm!” bổng nhiên có một tiếng hừ lạnh từ hàng ghế phía sau vang lên. Khi Ngọc Phong quay lại nhì thì nhận thấy một người thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi, ánh mắt vô cùng cao ngạo nhìn hắn, khuôn mặt của người thanh niên này hao hoa giống tên Châu Vinh mà Ngọc Phong từng giáo huấn.
Không đợi Ngọc Phong có phản ứng gì, nhị trưởng lão đã tức giận quát lớn “ Châu Khánh, ngươi câm mồm cho ta” rồi lại ôm quyền tạ lỗi với Ngọc Phong “ tiên sinh, tiểu Khang nó cũng không có ý xúc phạm ngài đâu, xin bỏ qua cho”
Ngọc Phong cũng lười phản ứng, mỉm cười đáp trả nhị trưởng lão rồi quay người lại, tiếp tục quan sát các trận chiến bên dưới. Nếu Châu Khánh là cửu tinh Khí Hồn thì may ra Ngọc Phong để trong tầm mắt nhưng hắn hiện tại mới chỉ có tu vi nhị tinh Khí Hồn mà thôi, còn chưa đủ phân lượng.
Thấy Ngọc Phong lờ đi lời nói của mình, Châu Khánh tức đến nghiến găng ken két nhưng cũng không có cách nào. Hắn tự tin thực lực của hắn hơn xa Ngọc Phong nhưng xét về thân phận, một Khí Hồn như hắn lại kém quá xa một Khí Sĩ cấp bốn a.
Hắn nghĩ như thế cũng không phải không có căn cứ, Ngọc Phong chỉ mới mười tám tuổi mà đã là khí sĩ cấp bốn thì tất nhiên Ngọc Phong sẽ dàng cực kỳ nhiều thời gian cho phương diện này, đổi lại việc tu luyện linh khí sẽ bị gián đoạn. Mạc dù tu vi có là Khí Hồn thì cũng chỉ được lượng mà không tinh.
Trong khi Ngọc Phong nói chuyện với Châu Thanh Thần, cuộc chiến lôi đài bên dưới vẫ tiếp tục tiếp diễn, tuy nhiên vẫn chưa có một ai vượt qua được Dương Yến mà giành chiến thắng. Lượt tiếp theo là đến Châu gia.
Chỉ thấy Châu Khang hét to “ để ta” rồi tung người lên không trung, một đôi cánh bướm màu lam sậm lập lòe lôi điện từ lưng hắn giang rộng đập nhẹ vài cái, mang hắn nhẹ nhàn đáp xuống quảng trường. Động tác vô cùng phong cách và tiêu sái khiến vô số thiếu nữ trẻ tuổi hò hét không thôi.
“ Châu gia cuối cùng cũng tham chiến rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì người thanh niên kia chính là Châu Khánh, trưởng tôn của Châu gia, không ngờ hắn lại thượng đài sớm như vậy!”
“ Đôi cánh lôi điện sau lưng hắn không phải là Tượng khí Lôi Điệp chứ?”
“ Đúng thế, Lôi Điệp là một trong ba tượng khí cường đại nhất Châu gia, lần này Dương Yến vào thế khó rồi”
“ Cái đấy còn chưa chắc đâu, có khi Châu Khánh ngưỡng mộ nàng mà nhận thua cũng không chừng”
Dưới quảng trưởng, Dương Yến thấy Châu Khánh đến ứng chiến, nét mặt cũng dần ngưng trọng lại, nếu đối chiến với Châu Khánh nàng chắc chắn phải dùng toàn lực, không thể lơ là được.
Châu Khánh vừa đạp xuống quảng trường, không nói một lời liền xông lên nắm quyền chủ động, chỉ thấy đôi cánh lôi điện đằng sau lưng hắn khẻ đập. Cả cơ thể hắn liền được lôi điện bao bọc như một lôi nhân, tốc độ bạo tăng một cách khủng bố, trong nhay mắt đã tiếp cận được Dương Yến, một quyền oanh liệt đánh tới. Mới xuất chiêu đầu tiên hắn đã dùng toàn lực, hắn muốn cho Ngọc Phong phải sáng mắt ra khi trong thấy sức mạnh của mình.
Dương Yến tuy biết trước Châu Khánh rất mạnh nhưng nàng cũng không ngờ rằng vừa mới giao đấu, hắn đã dùng toàn lực. Tốc độ của Châu Khánh quá nhanh, khiến nàng không có đủ thời gian để ra chiêu phản khán nên chỉ đành vươn song câu che chắn trước mặt, đón đỡ lôi quyền của Châu Khánh.
Keng, xẹt, xẹt. Nắm tay phủ đầy lôi điện của Châu Khánh đánh lên song câu phát ra tiếng vang thanh thúy. Sau đòn đánh trực diện vừa rồi, Dương Yến phải liên tục thối lui về sau mười mấy mét mới có thể miễn cưỡng dừng lại, đôi tay cầm song câu của nàng cũng vô cùng tê dại vì luồng điện cường độ cao chạy qua.
Không đợi Dương Yến kịp hồi thần, Châu Khánh lại lần nữa xông lên với tốc độ cực nhanh, hai tay hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra hai thành đoản kiếm lập lòe lôi điện uống lượn hướng Dương Yến đâm tới.
Đồng tử Dương Yến liền co rụt thành đầu kim, một cảm giác nguy hiểm lan rộng trong đầu nàng. Chỉ thấy hai tay nàng liên tục kết ấn vô cùng phức tạp. Từ dưới mặt đất, một làng nước phóng vụt lên không trung với tốc độ cực nhanh, sau đó liền đông đặc lại tạo thành một lớp màng chắn dạng thạch, khác với khi trước, lớp màng thạch lúc này có màu xanh lam tạo thành một hình bán cầu hoàn mĩ, bao bọc nàng vào bên trong.
Thấy Dương Yến tạo màng phòng vệ, Châu Khánh cũng không hề nhíu mày, đôi cánh bướm khẻ đập, tốc độ lại lần nữa bạo tăng. Đôi tay cầm đoản kiếm giống như một mũi tên màu bạc găm mạnh vào lớp màng thạch. Phụt, cả lưỡi kiếm cùng bàn tay cầm cán kiếm của Châu Khánh đều đâm lút vào bên trong , lôi điện trắng bạc như vô số con mãng xà bao trọn lớp màng phòng hộ, biến nó thành một của cầu lôi điện rực rỡ.
Tuy nhiên, sau khi đâm vào đến phần cổ tay, lưỡi kiếm đã không thể nào tiến thêm một bước nữa. Dương Yến đừng bên trong lớp màng phòng hộ, nhìn lưỡi kiếm còn cách chóp mũi của mình vài cm mà đổ mồ hôi. Nàng khẻ lách người tránh khỏi lưỡi kiếm, hai tay nắm chặc song câu, linh khí điên cuồng trào ra. Lớp màng phòng hộ này ngoài chức năng phòng vệ còn có chứ năng khóa chặt. Lúc này cánh tay của Châu Khánh đã hoàn toàn bị nàng bắt lấy, không thể cử động, như thế cũng đồng nghĩa mời hắn không thể nào né tránh chiêu thức của nàng, phần thắng đã nằm trong tâm tay.
Nhưng ngay lúc đó, nàng lại nghe thấy tiếng hét lớn của Châu Khánh ở phía ngoài “ nàng tường nấp bên trong cái vỏ này là ta không làm gì được nàng cả sao, buồn cười, Lôi Động Cửu Thiên”
Theo tiếng hét của hắn, bầu trời đang quang đảng bổng có một ta sét oang thẳng xuống vị trí của màng phòng hộ. Chiêu này của hắn cũng tương tự như chiêu mà đại trưởng lão từng thi triển nhưng uy lực thì còn kém xa. Tuy nhiên đó là so với đại trưởng lão còn trong trường hợp này, một tia sét cũng đủ mang đến chiến thắng cho hắn.
Tia sét thô to như cột nhà từ trên trời giáng xuống với tốc độ cực nhanh không thể né tránh, nói chi là Dương Yến còn bị vây bên trong phòng hộ tráo của chính nàng. Ầm, một tiếng nổ vang dội phát ra từ vị trí va chạm. Lớp đá lát siêu cứng Bạch Thiết Thạch có thể đễ dàng hứng chịu công kích của Khí Hồn cũng bị phá nát thành mảnh vụng, cháy đen một mảng.
Tình trạng của Dương Yến so với tấm đá thì khá hơn một chút, quần áo bị đốt cháy đen để lộ một lớp giáp lưới bên trong, tuy nhiên lúc này lớp giáp lớp giáp lưới cũng vị thủng lỗ chỗ, từng dòng máu tươi từ bên trong vết thương chảy ra không ngừng. Dương Yến đã thụ trọng thương.
Trong khi đó Châu Khánh lại không chút mảy may xây xước, có chi là phần áo của hắn đã hoàn toàn bị đốt cháy, để lộ thân trên vô cùng cường tráng, chốc chốc lại có lôi điện lóe lên, vô cùng thu hút. Hắn nhìn Dương Yến đang miễn cưỡng đừng vững, cười nói “ Dương Yến tiểu thư, nàng nên nhận thua đi thôi, nàng đã hết sức chiến đấu rồi”
Nghe Châu Khánh nói vậy, tuy không cam lòng nhưng nàng cũng đành phải chấp nhận, tình trạng của nàng không cho phép tái chiến nữa. Nàng đưa tay, hét lớn “ ta nhận thua!”
Cuộc chiến của hai đại thiên kiêu như thế chấm dứt với ưu thế áp đảo, từ đầu tới cuối, Châu Khánh luôn dành quyền chủ động trong khi Dương Yến chỉ bị động đỡ đòn mà không có một lần phản công. Có thể nói, chênh lệch giữa hai bên tương đối lớn.
“ Trận thủ lôi lần này, Châu Khánh thắng!” Minh Cát trưởng lão lại lần nữa tuyên bố kết quả.
Sau khi chiến thắng Dương Yến, Châu Khánh liền ngước nhìn Ngọc Phong trên khán đài, ánh mắt khiêu khích. Tuy nhiên đáp trả lại hắn chỉ là bộ dáng lãnh đạm của Ngọc Phong.
“ Ngươi cứ giữ vẻ mặt như thế đi, rồi ta sẽ cho ngươi sáng mắt ra, tuy thân phận ta không thể sánh bằng người nhưng thế giới này là xem nắm đấm ai lớn, kẻ như ngươi không thể so sánh chiến lực với ta được” Châu Khánh thầm nghĩ vô cùng tự tin.
Từ cái ngày Ngọc Phong đại phát thần uy trong hội nghị gia tộc, cùng với việc phế vật Thanh Thiện lại dược đại năng thu làm đồ đệ, tuy không biết có thật hay không nhưng từ đó quần sáng tuyệt đỉnh thiên tài bao phủ trên người hắn trong mắt tộc nhân đã hoàn toàn bị Ngọc Phong cướp mất, điều đó làm hắn khó chịu vô cùng, hắn muốn dùng hành động nói cho gia tộc biết, chỉ có hắn mới có thể mang vinh quang về cho gia tộc, địa vị của hắn là khổng thể thay đổi.