ẦM, ẦM! Trong ngáy mắt, quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh kinh thiên động địa, cả đại điện hùng vĩ cũng vì thế mà chao đảo không ngừng, tựa như có một trận động đất xảy ra. Chi thấy dưới ánh mắt kinh ngạc của sáu vị Khí Tông của Châu gia lẫn Ngọc Phong, Lục trưởng lão và Thất trưởng lập tức phun một búng máu tươi, bị đánh bay ra xa, lần lượt đập mạnh vào hai cây cột chống, không chịu nổi một kích.
“ Hừ, rách việc!” Ưng Lâm Tuyền từ từ thả người xuống, nhìn vị trí ba vị trưởng lão của Châu gia rơi xuống, hừ lạnh.
“ Tuy rằng đã biết trước nhưng xem ba vị Khí Tông đường đường chính chính thế mà không chịu nổi một đòn của tiểu thư, đúng là quá mức rung động a!” một vị Khí Tông của Lan gia thở dài, cảm khái không thôi. Chính bản thân hắn cũng đã từng lãnh phải lãnh giáo cú đấm đó của nàng rồi, phải nói là thốn không thể tả!
“ Trưởng lão!” sáu vị Khí Tông còn lại của Châu gia không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến đám người Lan gia nữa, mỗi người đều gọi ra Điệp Dực của mình, nhanh chóng lướt đến vị trí các vị trưỡng lão rơi xuống, ánh mắt vô cùng lo lắng và hoảng sợ. Trình độ tu vi của ba vị trưởng lão, bọn họ vô cùng nắm chắc, thế mà khi đối chiến với cô gái xinh đẹp đằng kia lại không chịu nổi một kích, việc này quá mức không tưởng.
Ngũ trưỡng lão là người đứng dậy đầu tiên, ông ôm cổ ho khan, nôn ra ngụm máu bầm, nói“ Khụ Khụ, không cần lo, chúng ta chỉ bị nội thương nhẹ!”. Nói là thế nhưng ánh mắt ông nhìn bóng hình thước tha không xa, ánh mắt không giấu nổi sự kiêng kỵ nồng đậm.
Ngọc Phong nhìn tất cả mọi việc xảy ra mà rung động không thôi, sức mạnh của Ưng Lâm Tuyền còn vượt xa so với sự tưởng tượng của hắn. Với sức mạnh mà nàng mới thể hiện ra đây, cho dù là Châu Thanh Thần có mặt tại đây cũng chưa chắc gì địch nổi.
“ Đại lục đúng là thiên tài cỡ nào cũng có!” Ngọc Phong nói thầm, cảm khái không thôi. Tuy nhiên cảm khái là cảm khái, ba vị trưởng lão ra tay cứu viện tuy rằng thất bại nhưng đồng thời cũng làm phân tán sự chú ý của nàng, chớp lấy thời cơ, Ngọc Phong ngay lập tức lấy ra một đống Sịt Đan và Tam Văn Ức Linh Đan, nhanh chóng bóp nát.
Bụp, một tiếng vang trầm đục vang lên, chẵn mấy chốc, cả đại điện đã bị một làn khói độc hai màu đen lục bao phủ toàn bộ, khí thúi kinh người. Không hề chậm trễ, ngay sau khi khói độc xuất hiện, Ngọc Phong liền ngay lập tức thi triển thân pháp, lùi nhanh về phía sau, luồn lách qua vô số cây cột, nhanh chóng biến mất.
Đột nhiên bị một đám khói bốc mùi tanh tưởi bao phủ, Ưng Lâm Tuyền liền giật mình lướt nhanh tới vị trí của Ngọc Phong, tuy nhiên nơi này hiện đã không còn ai nữa. Điều đó làm nàng điên tiết lên, tức giận quát lớn “ tiểu quỷ, ngươi không thoát khỏi tay ta được đâu”
Khác với biểu hiện giận dữ của Ưng Lâm Tuyền, đoàn người Lan gia nét mặt vô cùng nghiêm túc như lâm đại địch, linh khí bạo phát bao bọc cơ thể tạo thế phòng ngự. Tuy không biết đám khói này từ đâu mà có nhưng họ đã nhanh chóng nhận ra ngoài mùi thúi không chịu nổi, bên trong làn khói đen lục này còn ẩn chứa độc dược. Bọn họ nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Tam Văn Ức Linh độc cũng chính là nhờ vào tượng khí Hồng Xà gia truyền của Lan gia, đối với mùi vị và độc dược, cái lưỡi của Hồng Xà vô cùng nhạy cảm.
Trái với sự nghiêm túc của Lan gia, đoàn người Châu gia lại không hề có chút lo lắng, họ đã quá quen với làn độc khí này của Ngọc Phong, không hề do dự, bọn họ liền nhanh chóng dùng linh khí tạo thành một lớp màng mỏng manh như lụa, bao bọc cơ thể vào bền trong, ngăn cách lớp da với độc khí bên ngoài, phòng ngừa sự xâm nhập của Tam Văn Ức Linh Độc. Còn mùi thúi của Sịt Đan thì phải cắn răng mà chịu thôi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ hơi buồn nôn một tý.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng loạn vì độc khí, Ngọc Phong đã nhanh chóng luồng đến phía sau vị trí của tế đàn, muốn tranh thủ lúc độc khí còn chưa tan, nhanh chóng chôm thanh đại kiếm Linh Binh rồi tìm cách trốn đi. Với số lượng gần hai mươi viên Sịt Đan, màng khói này ít nhất cũng duy trì được hơn mười phút, mà khoản thời gian đó là quá dư để hắn thực hiện kế hoạch.
Nhưng còn chưa để hắn kịp thực hiện ý đồ. Gào!!!!!!, bổng nhiên một tiếng ma thú gầm lớn làm đại điện cũng phải rung chuyển, vô số bụi bẩn tồn đọn qua bao năm cũng vì thế mà rơi xuống đầy trời.
Ngay khi tiếng gầm này vang lên, trái tim của hai mươi con người ở đây liền đập mạnh, linh hồn không tự chủ được mà thoán rung sợ, kể cả Ưng Lâm Tuyền cũng không ngoại lệ. Tiếng gầm vang này tựa như tiến gọi từ thời viễn cổ vọng lại, như muốn lôi kéo linh hồn của bọn họ ra ngoài cơ thể vậy, không có một chút phản khán! Sau đó, bên trong đại điện liền xuất hiện một cơn cuồng phong, không phải thổi bay mọi người mà như muốn hút mọi người vào bên trong.
Tuy nhiên cơn cuồng phong này cũng không tính là lớn, chỉ cần vận chút linh khí ổn định cơ thể là được. Sau khoản vài giây thời gian, tất cả khí độc mịt mù đều bị cơn cuồng phong nhanh chóng nuốt gọn, đại điện lại lần nữa khôi phục dáng vẻ thoán đãng như cũ.
Đến khi lượng khí độc chút ít còn sót lại bị hút đi, liền để lộ chủ nhân của tiếng gầm kinh thiên lúc nãy, tạo vật đến từ địa ngục, Chó Ngao Ba Đầu. Con ma thú tưởng chừng đã chết, mà không ai thèm quan tâm bổng nhiên ngóc đầu sống dậy. Chỉ thấy con ma thú cao đến hơn hai chục mét, từ đầu đến chân đều được bao phủ bởi một lớp lông màu đỏ đậm hơi ngã sang đen vô cùng u tối. Thân hình nó to lớn vô bì, không khác gì một ngọn núi nhỏ, bốn cái chân tráng kiện nổi lên từng cơ bắp săn chắc tràng ngập lực lượng, trên bốn cổ chân, từng ngọn hỏa diễm đỏ rực phừng phựt bốc lên hởi thở chết chóc.
Đặc biệt là ba cái đầu chó to lớn, cực kỳ hung tợn mang đôi mắt đen rối như bóng đêm, đồng tử ánh lên sắc đỏ của máu huyết. Cùng hàm răng sắc nhọn còn hơn lưỡi đao đang mở rộng, phà ra từng làn khói trắng nóng rực. Ngay khi Chó Ngao Ba Đầu xuất hiện, cả đại điện liền như lâm vào khung cảnh của sự hủy diệt, tựa như cánh cổng địa ngục to lớn đang mở ra trước mắt.
“ Nó còn sống, là Chó Ngao Ba Đầu!”
“ Là ma thú trong truyền thuyết, khí tức này còn mạnh hơn cả ba con ma thú vương cấp năm mà chúng ta đã từng gặp bên ngoài nữa!”
“ Mọi người mau rút lui, chúng ta không phải đối thủ của nó” một vị trưởng lão Lan gia hét lớn.
“ Chúng ta cũng đi!” bên phía Châu gia, Ngũ trưởng lão cũng hét lớn, dẫn đầu hướng thông đạo mà lướt đi
“ Nhưng còn tiên sinh thì làm sao, chúng ta bỏ ngài ấy lại à?” Châu Văn Siêu nhíu mày nói. Nếu muốn hắn liều mạng thì còn được chứ nếu bảo hắn bỏ rơi đồng bạn thì hắn tuyệt đối không làm
Ngũ trưởng lão nghe thế cũng có chút bất đắc dĩ, nói “ cũng không còn cách nào khác rồi, chúng ta ở lại thì cũng chỉ có đường chết là thôi, tiên sinh thì khác, các ngươi đừng quên ngài ấy là Khí Sĩ cấp bốn, với thủ đoạn của ngài, chắc chắn sẽ có cách thoát đi mà thôi!”.
Nói là nói thế nhưng Ngũ trưởng lão cũng không biết chắc Ngọc Phong còn thủ đoạn nào nữa hay không, tuy nhiên với những biểu hiện kinh thiên mà Ngọc Phong đã làm khi vào bí cảnh thì cơ hội Ngọc Phong trốn thoát cũng không phải là nhỏ. Còn bọn họ, cho dù lúc này có liều mạng ở lại thì cũng chỉ có kết quả là chết mà thôi.
“ Nhưng không phải ngài ấy bị đang bị thương hay sao?” Châu Văn Siêu trừng mắt nói.
“ Văn Siêu, nghe Ngũ trưởng lão đi, chúng ta có ở lại cũng không làm gì được đâu, đối với tồn tại như Chó Ngao Ba Đầu, chúng ta chẳng khác gì con kiến cả” Châu Vũ Lăng khuyên bảo nói, bản thân nàng cũng muốn ở lại cứu Ngọc Phong lắm chứ, tuy nhiên nếu chỉ cứ thế đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chỉ là chết vô ích mà thôi.
Thấy đám người hai đại gia tộc cắm đầu chạy, Chó Ngao Ba Đầu gầm lớn một tiếng, một trong ba cái đầu mở rộng cái miệng lởm chởm răng nhọn, phun ra một dòng dung nham đỏ rực đem theo lượng nhiệt vài ngàn độ. Dung nham vừa ra liền như một cơn sóng lớn tràng ngập đại điện, ập thẳng đến đám người hai đại gia tộc.
Đồng thời hai cái đầu khác lại hướng hai người Ngọc Phong và Ưng Lâm Tuyền bắn ra từng quả cầu nham thạch cực đại, hừng hực hỏa diễm nóng rực.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Phong cũng chỉ có thể thi triển thân pháp trốn đông, núp tây, lợi dụng những cây cột to lớn để né tránh hàng trăm quả cầu nham thạch đầy trời.
Khác với Ngọc Phong liên tục né tránh, Ưng Lâm Tuyền lại hai tay cầm Hắc Thương lao thẳng vào con ma thú địa ngục. Chỉ thấy từ cơ thể nàng, từng luồng linh dịch hắc sắc tuông ra ào ạt như thác, tất cả đều quán chú vào đầu thương hướng một trong ba cái đầu chó to lớn đập xuống, quát lạnh “ Bá Vương Chiến Pháp, Thiên Băng Địa Liệt!”.
Một thường vừa ra như xét tan trời đất.
Đối với thế công uy mãnh của Ưng Lâm Tuyền, Chó Ngao Ba Đầu không có vẻ gì là sợ hãi, nó gầm lên, mở cái miệng to lớn hướng nàng phung ra một quả cầu nham thạch khổng lồ, quả cầu nham thạch này có đường kính đến mười lăm mét, gần bằng cơ thể đồ sộ của nó.
Nhưng cho dù là như thế, đường thương của Ưng Lâm Tuyền cũng không hề có chút do dự hay chập chừng nào mà bổ tới. ẦM! Qủa cầu nham thạch dưới một thương của nàng liền bị xé làm đôi một cách dễ dàng, không dừng ở đó, Hắc Thương nhanh chóng lướt qua không trung, uy thế càng mạnh hơn trước, trong nháy mắt đập mạnh lên một trong ba cái đầu của con ma thú. ẦM! Con ma thú chỉ một tiếng gầm đã làm rung sợ cả đám Khí Tông không ngờ bị một đòn của Ưng Lâm Tuyền đập bẹp xuống đất, cái đầu to lớn xuất hiện một vết thương sâu hoắm, thấu cả xương trắng bên trong.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là, thứ chảy ra từ vết thương đó không phải là máu tươi mà là nham thạch nóng bỏng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, vết thương tưởng như chí mạng dó liền hoàn toàn khôi phục như cũ, không một vết xước. Con Chó Ngao Ba Đầu sau khi khôi phục lại lần nữa đứng lên, sáu ánh mắt đỏ rực như máu, cực kỳ tức giận hướng Ưng Lâm Tuyền gầm lớn, sau đó liền bổ nhào về phía nàng. Nhìn thân thể to lớn của nó thế thôi nhưng tốc độ không phải là chậm. Chỉ trong vòng một hơi thở liền xuất hiện bên cạnh nàng, hả cái miệng lởm chởm răng nhọn cắn tới.
“ Sức sinh chết tiệt, như thế còn không chết!” Ưng Lâm Tuyên tức giận chửi lớn một tiếng, nhanh chóng di chuyển thân hình, tránh thoát cú đớp ngay trong gan tất. Đòn vừa rồi đã là thuật khí mạnh nhất của nàng rồi, để thi triển nó, nàng hầu dư đã dốc gần hết linh khí của bản thân. Với một đoàn toàn lực như thế, cho dù là ma thú cấp năm cũng phải ôm đầu máu bỏ chạy, thế mà vẫn không ăn thua gì với con Chó Ngao Ba Đầu này.
Đớp trật một cái, Chó Ngao Ba Đầu càng điên cuồng hơn, ba cái đâu liền tục bám theo từng chuyển động của Ưng Lâm Tuyền không bỏ. Bắt buộc nàng phải dịch chuyển không ngừng trong đại điện, số linh khí còn sót lại càng ngày càng giảm, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, tính mạng của nàng sẽ không xong.
Mặc dù trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà nét mặt của nàng cũng không hề hiện lên chút ít hoảng sợ nào, có chi chỉ là bất mãn cùng khó chịu mà thôi.
“ Không lẽ phải dùng đến nó, nhưng như thế thì mất mặt quá nha. Mình đã mạnh mồm không cần giúp đỡ rồi! Chết tiệt! Con xúc sinh khốn kiếp!” Ưng Lâm Tuyền vừa liên tục đổi hướng bỏ chạy vừa lẩm bẩm, chửi rũa không ngừng.
Sau một lúc nghiến răng nghiên lợi, cuối cùng nàng cũng quyết định sẽ dùng con bài cuối cùng. Chỉ thấy nàng tấy ra một cây kim châm màu tím bạc, bên trên ngân châm có khắc từng đường hoa văn sấm sét vô cùng phức tạp, ẩn ẩn có tiếng lôi minh vọng ra từ bên trong. Nàng nắm chặt ngân châm, rót chút ít linh khí còn sót lại vào bên trong, quát lơn “ chết đi con súc sinh!” rồi nhắm cài đầu chinh giữa của Chó Ngao Ba Đầu chuẩn bị phóng mạnh. Từ trong ngân châm, một khí tức hủy thiên diệt địa dần dần bộc lộ ra ngoài. Cánh tay còn lại thì lấy ra một tấm lệnh bài tử sắc.
Tuy nhiên lúc nàng quay người lại thì liền ngạc nhiên nhìn thấy con Chó Ngao Ba Đầu đã không còn đuổi theo nàng nữa mà là đang điên cuồng chạy về phía tế đàn. Đến khi nàng hướng mắt lên tế đàn thì liền không nhịn được có chút buồn cười. Lúc này, trên tế đàn, Ngọc Phong đang nhón hai chân, lén lén lút lút đến gần thanh đại kiếm Linh Binh, ánh mắt lấp lánh không ngừng, dáng vẻ không khác gì một tên trộm chuyên nghiệp có thâm niên trong nghề.