Ưng Lâm Tuyền nhìn hành động lén lút như tên trộm của Ngọc Phong có chút buồn cười, có chút tức giận. Nàng không ngờ rằng, tên điên này lại lợi dụng lúc nàng giao đấu với Chó Ngao Ba Đầu mà thờ cơ trộm bảo. Nói hắn điên là vì nếu là người khác, bọn họ đã hận không có thêm đôi chân để chạy trốn khỏi nơi này, còn tên này thì lại có cơ hội chạy không chịu chạy, thế không điên thì là gì. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cũng vì tên điên này trộm gà trộm chó mà con Chó Ngao Ba Đầu mới buông tha cho nàng.
Nàng dần dần lui người về phía thông đạo dẫn ra đại điện, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn Ngọc Phong trên tế đàn, nàng muốn nhìn xem Ngọc Phong dựa vào đâu mà có tự tin, ở lại nơi này đoạt lấy thanh Linh Binh, chỉ cần không phải đồ ngu cũng biên con Chó Ngao Ba Đầu này chính là ma thú thủ hộ của thanh Linh Binh kia.
Linh Bình nàng cũng đã từng gặp qua rất nhiều lần, đủ hình đủ dạng, có Linh Binh được luyện chế, có Linh Binh truyền thừa còn có cả Linh Binh trong di tích. Thanh đại kiếm trên tế đàn kia chính là một Linh Binh di tích. Đối với loại Linh Binh này muốn lấy đi có một điều tiên quyết là người lấy phải được Linh Binh chấp nhận, hoặc cưỡng ép nhận chủ xong mới có thể lấy đi được, sẽ không có chuyện chỉ thò tay một cái là lấy được ngay. Tuy nhiên nếu bản thân có thực lực siêu cường thì việc lấy một thành Linh Binh mà không cần nhận chủ cũng tương đối dễ dàng nhưng Ngọc Phong cũng không phải loại cường giả thực lực siêu cường a.
Ầm, ầm, ầm, Chó Ngao Ba Đầu dẫm mạnh bốn cái chân tráng kiện trong đại điện to lớn, lao nhanh về phía Ngọc Phong, ba cái miệng to lớn liên tục gầm rống không ngừng.
Theo từng bước chân mạnh mẽ của nó, đại điện cũng vì thế mà cho đảo liên tục. Tốc độ so với lúc truy đuổi Ưng Lâm Tuyền còn nhanh hơn không chỉ một lần, nhưng cho dù nó có nhanh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào nhanh bằng Ngọc Phong.
Chỉ thấy Ngọc Phong một tay chộp lấy cán thanh đại kiếm, tay còn lại vẽ một tia máu lên bền mặt lưỡi kiếm, miệng lẩm bẩm khẩu chú rồi quát khẻ “ Thông Linh Bí Thuật, Thu Phục!”
Theo tiếng quát của Ngọc Phong, từ thanh đại kiếm Linh Binh vang lên tiếng kiếm minh thanh thúy, ngân đọng không gian, từ trên thân kiếm, một chú cá voi ẩn ẩn hiện hiện bên trên, khi thì thò đầu ra, khi thì thục vào tựa như đang bươi lội trên lưỡi kiếm vậy. Tuy nhiên tiếng kiếm minh này không phải đang chào đón hắn mà là đang phản khán dữ dội, thanh đại kiếm bắt đầu rung lắc cực mạnh, như muốn thoát khỏi bản tay của Ngọc Phong. Đúng như hắn đã dự đoán, một thanh Linh Binh không dễ thu phục đến vậy.
Trong khoản thời gian Ngọc Phong dùng dằn với thanh đại kiếm, Chó Ngao Ba Đầu đã gần đuổi đến nơi, cái lỗ múi phả ra từng làng hơi nóng khủng khiếp, ánh mắt đỏ rực mà sắt lạnh như băng. Trong đầu nó lúc này chỉ có một ý nghĩ đó là, giết chết Ngọc Phong, bảo vệ đại kiếm.
Tình thế Ngọc Phong lúc này, đúng là không khác gì trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà lần mất này hắn chính là mất mạng. Tuy nhiên có khi nào hắn làm việc mà không nắm chắc bao giờ, chỉ thấy khóe môi hắn nở nụ cười ngụy dị, bất ngờ cầm lấy mặt dây chuyền hình cây búa nho nhỏ, hướng đầu búa gõ lên bề mặt thanh đại kiếm một cái phát ra âm thanh vui tai, đồng thời từ bề mặt cây búa, hư ảnh một tiểu hồ ly tuyết trắng như mây thoán hiện ra, chỉ là một cái thoán hiện như thế thôi cũng đủ là cho con cá voi rung bắn cả người, hoảng sợ vô cùng, tựa như đồ tể gặp ông kẹ vậy.
Theo đó, thanh đại kiếm đang rung lắc dữ dội cũng dần yên ắng trở lại, một mối liên kết vô hình giữa Ngọc Phong và thanh đại kiếm Linh Binh dần dần được ngưng tụ. Trong thời gian một hơi thở, cuối cùng thanh đại kiếm Linh Binh cũng thuộc về tay hắn, và cũng trong thời khắc này, hắn đã biết được tên của thanh đại kiếm này, Vô Cực!
“ Vô Cực! Từ nay về sau ngươi sẽ theo ta!” Ngọc Phong cầm thanh đại kiếm trong tay mà nở nụ cười thỏa mãn. Dường như hiểu được ý tứ của Ngọc Phong, Vô Cực thoán rung một cái phát ra âm thanh kiếm minh diệu nhẹ, tựa như đang hô ứng với hắn.
Ầm, ầm, ầm, ngay khi Ngọc Phong thu phục thanh Vô Cực xong, Chó Ngao Ba Đầu cũng cùng lúc đuổi tới, chỉ thấy ba cái đầu chó to lớn dữ tợn, không chút chần chừ há to cái miệng lởm chởm đầy răng nhọn, cắn tới.
Đối mặt với cái miệng to lớn, đỏ lòm vô cùng ghê rợn của Chó Ngao Ba Đầu, Ngọc Phong vẻ mặt vẫn không có chút biến sắc, nhàn nhãn vô cùng, từ từ đưa thanh đại kiếm chỉ thẳng vào Chó Ngao Ba Đầu, nói lớn “ Vạn Thú Đằng, Xích!”.
Theo tiếng nói của hắn, trên thân đại kiếm, từng hoa văn tối nghĩa dần dần xuất hiện, lóe lên quang manh chói mắt, cùng với đó, đồ hình vạn thú trên hàng trăm cây cột trong đại điện cũng đồng thời sáng lên. Chỉ thấy từ trong hàng trăm cây cột, vô số sợi xích to lớn, tỏa ra quang manh tử sắc bay vút ra, trong nháy mắt liền trói chặt Chó Ngao Ba Đầu lại, không để nó nhút nhích dù chỉ một ly.
Ưng Lâm Tuyền đứng ở cửa thông đạo nhìn thấy hết mọi chuyện mà không biết nói gì cho phải, cái loại thay đổi tình thế một trăm tám mươi độ như thế này đúng là quá đặc biệt. Chỉ trong vài chục giây trước thôi, Chó Ngao Ba Đầu đang tự tung tự tác, hung dữ vô cùng, nay lại bị trói chặc như cái đòn bánh tét, chuẩn bị lên đĩa thành cầy tơ bảy món. Mà còn Ngọc Phong nữa, nàng vẫn không thể hiểu làm sao mà Ngọc Phong có thể trong thời gian ngắn thu phục được thanh Linh Binh kia, với lại làm sao hắn có thể biết được trận pháp xiềng xích ẩn giấu bên trong đại điện này cơ chứ.
Thật ra thì, nếu một mình bản thân Ngọc Phong, hắn cũng không thể làm ra được điều này, nếu nói rõ ra thì công lao lớn nhất trong này chính là tiểu hồ ly Tinh Tinh. Trong khoản khắc Chó Ngao Ba Đầu thức giấc, giọng nói của nàng đã bất chợt xuất hiện trong đầu hắn, không trò chuyện một câu mà chỉ truyền cho hắn một đống thông tin về thanh Linh Binh trước mắt cùng cách thu phục, thông tin về đại điện và thông tin về con Chó Ngao Ba Đầu hung dữ trước mắt. Cũng vì thế Ngọc Phong mới có thể làm mọi việc thuận lý thành chương vô cùng dễ dàng. Nếu không, hắn đã chạy mất xác từ lâu rồi, chứ không ở lại đây liều mạng với con Chó Ngao Ba Đầu khủng bố này, đừng có đùa.
Tất nhiên, những điều này, Ưng Lâm Tuyền không để thể biết được. Nàng cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra bên cạnh Ngọc Phong luôn có một thanh Linh Binh tu vi Hoàng Kim Vương cường đại.
Bổng nhiên từ bốn phương tám hướng, hàng loạt sợi xích to lớn phóng thẳng vào phía Ưng Lâm Tuyền, chẳng mấy chốc, nàng liền biến thành một cái đòn bánh tét thứ hai, cho dù có muốn nhút nhích một đầu ngón tay cũng không được. Những sợi xích này tỏa ra một loại dao động rất đặc biệt làm nàng tê dại toàn thân, không có một chút sức lực.
Linh Khí trong cơ thể nàng lúc này tựa như đang đóng thành băng, không thể lưu chuyển, cho dù nàng muốn thi triển thủ đoạn cuối cùng cũng không còn cơ hội nữa. Một cảm giác bất lực chưa từng có tiền lệ bắt đầu xuất hiện trong trái tim kiêu hãnh của nàng.
“ Xem ra lần này, ta lại không thể đi theo nàng rồi, tiếc thật đó nha, hắc hắc!” Ngọc Phong từ trên tế đàn phi thân lướt đến bên cạnh nàng, nhìn bộ mặt đen như than, xụ một đống của Ưng Lâm Tuyền cười hắc hắc nói.
“ Hừ! tiểu quỷ, đừng vội mừng! Đợi đến khi ta bắt được ngươi về hậu cung của ta, xem ta hành hạ ngươi như thế nào!” Ưng Lâm Tuyền nghe thế liền nghiến răng nghiến lợi nói, cho dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cái tính cách ma nữ của nàng cũng không thay đổi chút nào.
Nghe thế, Ngọc Phong chỉ cười cười, nói “ đợi đến khi nào làm được hẳn nói, bây giờ thì nàng chứ an tâm mà ở lại đây đi, ta còn có chuyện phải đi trước há!”.
Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay véo cái má nhỏ nhắn trắng hồng của nàng, phải nói cái má này đúng là cực kỳ mềm mại nha. Bị Ngọc phong vẹo má, Ưng Lâm Tuyền đôi mắt trợn trừng vô cùng tức giận lẫn phẫn uất, không nói một lời nhe hàm răng cắn tới tay của hắn. Tuy nhiên với sức mạnh của sợi xích, cú cắn của nàng không khác gì một cú cắn yêu cả, tựa như cún con làm nũng, chẵn thể thương tổn được hắn.
“ Hắc hắc, nàng đúng là chó con mà! Thôi bye nhé, lần này thật sự là hẹn không bao giờ gặp lại!” Ngọc Phong cười cười rút bàn tay ra khỏi hàm răng sắc nhọn, xoa xoa đầu nàng cười nói.
Nói rồi không chút do dự, hướng thông đạo mà bước đi, lần vào di tích này đúng là vớ được món hời lớn nhưng thời gian tham gia bí cảnh cũng vì thế mà còn lại không đến mấy ngày, điều thiết yếu nhất lúc này là hắn phải nhanh chóng tìm ra loại ma thú thích hợp để tiến hóa Bất Tử Nhãn tầng ba. Còn việc truyền thừa bí cảnh thì thôi quên đi, không có Tinh Tinh bên cạnh, việc này xem ra bất khả thi rồi.
“ Ngươi đứng lại đó, mau thả ta ra, nếu không sau này ta sẽ giết chết ngươi, bằm thây ngươi cho chó ăn! Đồ khốn nạn, mau thả ta ra!” Ưng Lâm Tuyền thấy Ngọc Phong có ý định rời đi bỏ nàng lại liền điên cuồng gào thét, chửi rũa. Mặc dù bị đóng băng linh khí, nhưng sát ý từ cơ thể nàng bạo phát mà ra vô cùng mãnh liệt, phải nói là bao phủ ngợp trời, nếu so sánh sát khí của Ngọc Phong với nàng thì không khác gì con kiến so với con voi. Loại sát khí này đã không còn hư vô mờ mịt mà hầu như đã ngưng đọng thành thực chất, không biết nàng đã giết bao nhiêu người mới có sát khí đáng sợ như thế này?
Nghe nàng gào thét, bạo phát sát khí, Ngọc Phong liền dừng bước quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đã không còn sự cười cợt mà sắt lạnh như lưỡi đao, lóe lên sát ý nồng đậm. Hắn không bao giờ cho phép một mối họa ngầm bám theo hắn.
Thấy ánh mắt ngập tràng sát khí của Ngọc Phong chiếu vào mình, Ưng Lâm Tuyền không chút sợ hãi, đôi mắt to mọng nước trừng lớn, sát khí của nàng càng thêm mãnh liệt, không hề chịu thua. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngọc Phong lúc này đã phanh thây thành ngàn mãnh, chết không thể chết hơn.
Thông thường nếu gặp trường hợp này, Ngọc Phong đã không chút do dự gọt đầu của nàng xuống rồi, tuy nhiên ánh mắt hắn lóe lên sát ý nhưng hắn không thể nổi lên sát tâm. Không hiểu vì sao khi đối mặt với nàng, hắn không có cảm giác bị uy hiếp, mặc dù nàng sát ý lăng thiên nhưng hắn vẫn không cảm nhận được sự uy hiếp của nàng đối với hắn. Cảm giác này rất khó diễn tả, đường nhiên đây cũng không phải là tình yêu, hắn đến tận bây giờ vẫn còn chưa biết tình yêu là cái vẹo gì.
Cái này có thể là vì sắc đẹp có một không hai của nàng, không nói đúng ra là hắn thích cái tính cách ma nữ bá đạo của nàng, đúng chính là vì hương vị xen lẫn giữa khuôn mặt thanh thuần và khí chất ma nữ. Nhưng cho dù có là vì nguyên nhân gì đi nữa, hắn đúng là không thể xuống tay được.
Ngọc Phong trừng mắt nhìn nàng một lát rồi thở dài một hơi, nói khẻ “ vì nàng đã giúp ta câu kéo chút thời gian khi giao đấu với Chó Ngao Ba Đầu, cho dù nàng có chủ đích hay không thì nàng cũng đã giúp ta. Ta tha cho nàng lần này”.
Nói rồi hắn quay đầu bước đi, không chút nấng ná nào nữa.
“ Này ai cần người tha mạng, có giỏi thì quay lại đây mà giết ta, Ưng Lâm Tuyền ta không cần người khác tha mạng. Tên khốn kiếp, ngươi đứng lại đó. Đồ chó chết!” nghe Ngọc Phong bảo tha mạng, Ưng Lâm Tuyền càng điên tiết hơn, chửi bới không ngừng.
Nàng thiên sinh là thể chất Hắc Ma Chiến Thần, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, một trong những thể chất cường đại nhất đại lục, cho dù lúc này đang bị đống băng linh khí, Ngọc Phong có muốn giết cũng không thể giết nàng được. Ít ra phải có cấp độ như Chó Ngao Ba Đầu mới có thể gây thương thế cho nàng, mà đó cũng chỉ là thương thế mà thôi, nó muốn giết nàng là điều không thể, nếu không phải sợ lưu lại vài vết xẹo trên người, và bị nó nuốt chửng, nàng đã không cần dùng đến lá bài cuối cùng. Thế mà Ngọc Phong lại cho rằng hắn là tha mạng cho nàng, điều đấy không khác gì đang xúc phạm nàng trắng trợn, với Hắc Ma Chiến Thần thể, nàng phải cần hắn ta mạng hay sao.
Khốn kiếp!
................................................
Chào các bạn, vài hôm nay mình vì bận nhiều việc nên không có time viết truyện nên có thể hai ngày mới lên một chương. Thân!!!
p/s: bật mý tý, những chương sau sẽ có một biến cố bất ngờ, hắc hắc!