Bất Tử Nhãn

Chương 149 - Bàn Giao

Trong căn phòng trắng, âm thanh trong trẻo thanh mát vang lên

“ Đệ tử Nguyễn Ngọc Phong xin ra mắt sư phụ Cổ Diêu Âm!”

Sau khi hành lễ xong, dáng vẻ nghiêm trang của Ngọc Phong lập tức bay xạch mất tích, vô cùng tụ nhiên tiêu sái vong ra sau lưng Cổ Diêu Âm, hai cánh tay đặt lên đôi vai mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàn xoa bóp, cười cười nói

“ Lão nhân gia ngài cường đại như thế chắc chắn là có thể biến con trở lại làm một nam nhân bình thường nha. Ngài cũng biết gia đình con chỉ có duy nhất con là con trai độc nhất thôi, cha mẹ, ông bà, cô dì, chú bác còn phải trông chờ vào con để duy trì khói lửa nữa a, lão nhân gia ngài đã nhận con làm đồ đệ rồi thì cũng đừng bỏ mặc con nha!”

Dáng vẻ của Ngọc Phong lúc này phải nói là ngọt như đường, âm thanh nũng nịu như muốn hòa tan lòng người. Kiểu này cho dù là cong cũng lập tức bị bẻ cho thẳng chứ đừng nói là nam nhân bình thường.

Đến bản bản thân Ngọc Phong sau khi thốt ra câu này cũng tự thấy ghê tởm chính bản thân mình luôn chứ đừng nói chi ai, nhưng mà vì đại nghĩa phía trước, vì cả cuộc đời nam nhân, hơn hết là vì lần đầu tiên hắn phải cắn răng chịu đựng.

Bất quá cái chiêu này hình như không hề có bất kỳ tác dụng gì đối với Cô Diêu Âm, chỉ thấy nàng đưa mắt ra đằng sau nhìn Ngọc Phong cười nhạt một cái nói

“ Ta nhớ không lầm là khi lần đầu gặp ngươi đã nói với ngươi rồi, ta không phải nam nhân cũng chả phải nữ nhân hay sao, cái chiêu này đối với ta, vô dụng a!”

Lời nói của Cổ Diêu Âm tuy nhẹ nhàn nhưng rơi vào tai Ngọc Phong lại không khác gì một tảng đá nặng trăm tấn, ngay lập tức tâm tình của hắn chìm nghỉm xuống đáy cốc, ủ dột vô cùng. Hiện tại trong lòng hắn chính là đang lôi mười tám đời tổ tông của Cổ Diêu Âm hỏi thăm một lượt cho bỏ ghét, mặc dù thế ánh mắt của hắn lại trái ngược hoàn toàn, hiện lên vẻ uất ức, mếu máo nói

“ Sư phụ, ngài làm như thế là không được a, con...con còn chưa có ngủ với nữ nhân lần nào a, ngài không thể làm mà không chịu tránh nhiệm được!”

Cô Diêu Âm nhìn bộ dáng tiểu tức phụ của Ngọc Phong không nhịn được liền bật cười, cái bộ dáng này mà man nhân cái vẹo gì, cái này so với mấy cô nàng bán hoa còn câu hôn đoạt phách, còn gợi tình hơn cả ngàn lần.

Cái câu nói này hiểu đúng nghĩa nó là như vầy “ ôi đại nhân, ngài như thế là không được nha, chơi người ta cho đã rồi không chịu tránh nhiệm a, đáng chết!”

Nghĩ trong đầu là thế nhưng vẻ mặt Cổ Diêu Âm vẫn bình tĩnh ung dung, nói “ phải làm người thất vọng rồi, ta đúng là không có cách biến ngươi từ nữ thành nam trở lại”

Nghe nói thế, Ngọc Phong liền đem mười tám đời tổ tông của sư phụ ra hỏi thăm một lần nữa, vẻ mặt thất vọng ê chề ngồi phịch xuống đất vẻ vòng tròn.

‘ Đậu phộng thôi xong, hết cmn hi vọng rồi, ôi đời trai của ông, móa...!”

Cô Diêu Âm tuy tu vi cao cường nhưng cũng không có khả năng nhìn thấu ý nghĩ của người khác, nàng thấy Ngọc Phong ngồi một đống dưới đất, ủ rũ vô cùng nào biết hắn đang nguyền rủa cả dòng họ mình, nàng còn tưởng rằng hắn bị đã kích quá lớn, đành nói

“ Ta nói ta không có cách không có nghĩa là không còn cách khác”

Ngay lập tức vụt một phát, Ngọc Phong xuất hiện sau lưng Cô Diêu Mặc, tiếp tục công việc đấm bóp, cười lấy lòng nói “ lão nhân gia ngài đúng là có cá tính nha, phải hành hạ để tử, đẩy nhó xuống vực thẳm rồi mới chịu vớt lên”

“ Nhiều lời vô nghĩa, thế ngươi có muốn biết cách khôi phục bản lĩnh đàn ông không?” Cô gái áo trắng lạnh giọng nói, tuy vậy nhưng trong lời nói lại không mang theo chút lãnh ý nào

“ Đương nhiên rồi!” Ngọc Phong gật đầu cái rụp

Cô Diêu Âm suy nghỉ một chút rồi nói

“ Cái này thì có hai cách:

Cách thứ nhất là ngươi tìm một loại linh dược hi hữu tên là Đảo Giới Qủa, sau đó dùng nó để luyện thành Đảo Giới Đan. Loại đan dược này tên như ý nghĩa, ngoài chức năng chuyển đổi giới tính ra thì chẳng có công dụng gì khác. Bất quá cái loại Đảo Giới Quả kia chỉ sinh trưởng ở Vô Giới Hải cách nơi này cực xa, với tu vi của ngươi hiện nay thì xa xa chưa đủ để vô đó đâu”

Ngọc Phong nghe đến cái tên Vô Giới Hải liền thầm ghi nhớ trong đầu, có hi vọng là tốt rồi, hiện tại tu vi của hắn còn thấp kém không đến được nhưng không có nghĩa là sau này hắn không đến được, mục tiêu của hắn trên con đường võ đạo chính là đứng thẳng trên đỉnh cao của đại lục kìa, một cái Vô Giới Hải xa xôi mờ mịt còn chưa đủ làm nhục chí hắn.

“ Thế còn cách thứ hai thì sao?” Ngọc Phong nhanh nhảu hỏi

Cổ Diêu Âm nghe thế liền cười cười gãi tai, nói “ Cách thứ hai à, cái này thì ta cũng chỉ đoán mò mà thôi, không có chắc chắn nha”

“ Đón mò? Đón mò cũng được, ngài cứ nói thẳng ra đi”

“ Thì người ta hay nói đó, âm âm thành dương, ngươi cứ thử qua đêm với một em gái nào đó thử xem, có khi trong lúc ấy ấy liền kích phát bản năng tiềm ẩn của ngươi rồi đùng một cái biến thành con trai thì sao. Đúng chứ hả?”

Cổ Diêu Âm nói ra câu này thì khuôn mặt lãnh diễm của nàng cũng có chút đo đỏ ửng hồng, cũng đã lâu lắm rồi nàng chưa làm chuyện ấy. Tuy bộ dáng của nàng nam không ra nam, nữ không ra nữ nhưng yêu cầu sinh lý bình thường vẫn phải có a.

Ngọc Phong nghe thế liền đen mặt lại, còn tưởng rằng cách nào hay lắm chứ, ‘âm âm thành dương’ cái đạo lý đơn giản này ai mà không biết, nhưng cái quan trọng ở đây là hắn có éo cái chìa khóa để đút vào ổ khóa, thế này thì chơi gái bằng niềm tin à, f*.

Tuy nhiên không để cho Ngọc Phong có cơ hội lôi cả mười tám dòng họ của mình ra chửi bới, Cô Diêu Âm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn

“ Ngươi còn câu hỏi nào nữa không?”

Nghe thế Ngọc Phong vừa định mở miệng ra thì liền bị câu nói tiếp theo của Cổ Diêu Âm chặng họng lại

“ Nếu hỏi về chức nghiệp Pháp Sư thì không cần, trong tấm lệnh bài có đầy đủ rồi” Ngọc Phong lắc đầu “ vậy thì không còn”.

“ Đã không còn thì để ta bàn giao những thứ còn lại, đi thôi” Cô Diêu Âm nói rồi phất tay một cái.

Mặt đất dưới chân ai người liền xuất hiện một Pháp Ấn lục sắc phức tạp, sau đó còn không để cho Ngọc Phong chó chút phả ứng thì cả hai đã biến thành một luồng sáng trắng rồi tiêu thất.

..............

Đến khi định thần lại, Ngọc Phong thấy mình đã trở lại hòn đảo bé nhỏ ở giữa biển khơi, bất quá lúc này bên cạnh hắn lại có thêm một bóng hình tuyệt mĩ là Cỗ Diêu Âm.

Hai người bọn họ sau khi đặt Chân Lên cô đảo ( hòn đảo đơn độc ) càn chưa nói được lời nào liền nghe thấy một tiếng sủa kinh hỉ.

Chỉ thấy Con Chó Ngao Ba Đâu to lớn đang nằm ngủ dưới gốc đào kia bổng dưng thấy hai người bọn họ xuất hiện liền sủa lên một tiếng, bộ dạng hí ha hí hửng vô cùng vui mừng phóng thẳng đến chỗ bọn họ.

Vừa đi, cơ thể to lớn của nó vừa thu nhỏ một cách thần kỳ, đến khi chỉ nhỏ bằng một con cún con mới dừng lại, ba cái đầu to lớn hung tợn cũng biến thành một cái đầu bé bé xinh xinh. Chó Ngao Ba Đầu sau khi biến thành cún con liền không chút kiên kị chạy thẳng đến dưới cân Cổ Diêu Âm cọ cọ cái đầu vào chân nàng, tỏ vẻ thân cận.

Cổ Diêu Âm bị cún con cọ đầu liền thấy nhột nhột, ngồi xuống xoa xoa đầu nó cười nói “ tiểu Mi, lâu rồi không gặp mày”

Như hiểu được lời nói của nàng, Chó Ngao Ba Đầu, à không Chó Ngao Một Đầu liền thè cái lưỡi nho nhỏ liếm liềm lòng bàn tay của nàng. Sau khi quân quýt bên chủ nhân một lúc lâu, Chó Ngao Một Đầu mới chịu rời ra, ánh mắt nho nhỏ liếc qua Ngọc Phong hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường như là muốn nói

“ Cho dù ngươi có biến thành cái bộ dạng gì cũng không lừa được ta đâu!”

Bất quá bởi vì bộ dáng hiện nay của nó là một con cún con nên hành động vừa rồi lại biến thành vô cùng hài hước làm Ngọc Phong ôm bụng cười mãi không thôi. Tiếng cười phát ra tựa như chuông ngân, thanh thúy mà vui tai.

Biết được Ngọc Phong đang khinh thường mình, Cho Ngao Ba Đầu ngay lập tức nổi giận nhe răng trợn mắt lao thẳng vào Ngọc Phong, cắn đến.

Ngọc Phong cười là cười nhưng cũng không có ngu, thấy Cho Ngao Ba Đầu đuổi đến liền co giò bỏ chạy, tuy cơ thể biến hóa nhỏ lại nhưng hắn biết tiểu cún đang rượt đuổi đằng sau vẫn là một con quái vật kinh khủng a, không chạy chỉ có nước chết.

Một lớn một nhỏ, cả hai cứ thế liền loạn thành một đoàn người đuổi ta chạy vòng quanh cái đảo bé tí.

Cô Diêu Âm thấy thế cũng lười quản, mặt kệ âm thanh la hét kêu cứu của Ngọc Phong, nàng hướng mắt về cây hoa anh đạo to lớn, nhàn nhạt nói “ tiểu Qùy xuất hiện đi”

Nàng vừa dứt lời, cây đại thụ hoa anh đào liền biến mất tăm, thay vào đó là một lão già râu trắng tóc trắng, chỉ có điều khác lạ là lão già này lại không hề có bất cứ một nếp nhăn nào, rất là quỷ dị.

Lão già vừa xuất hiện liền hướng Cổ Diêu Âm chắp tay cuối đầu, cung kinh nói “ thuộc hạ ra mắt chủ nhân”

Cổ Diêu Âm nghe thế cũng chỉ Ừm một tiếng coi như chào rồi nhàn nhạt nói tiếp “ ta xuất hiện tại đây thì ngươi cũng hiểu rồi chứ?”

“ Thuộc hạ biết, sau hơn nghìn năm ngài cũng chọn được truyền nhân của mình rồi, vậy xem ra ngài cũng chuẩn bị rời đi” lão già vẫn giữ tư thế cuối đầu, cung kinh nói.

Nói rồi ánh mắt lão thầm liếc nhìn về phía Ngọc Phong đang bị Chó Ngao Ba Đầu rượt đuổi, sau đó lại cung kính cuối đầu.

Cô Diêu Âm nhìn bộ dáng khép nép của lão già liền chầm chậm đến bên cạnh, vỗ vỗ vai lão, thờ dài nói

“ Hài, đúng là rất lâu rồi, tiểu tử ngươi khi đó còn trẻ không ngờ hiện nay cũng già khọm rồi a. Xem ra cũng đã đến lúc thanh toán món nợ của chúng ta rồi, như ta đã nói trước đó, đến lúc ta tìm được truyền nhân thì ngươi liền được tự do. Hiện nay ngươi có thể ly khai nơi này, đến bấy cứ nơi đâu mà ngươi muốn. Hơn nghìn năm qua giam ngươi tại đây, xin lỗi, ủy khuất ngươi rồi”

Lão già nghe Cổ Diêu Âm nói mà cơ thể liền run rẫy, vị cường giả trước mắt đối với hắn không khác gì ôn thần.

Bản thân hắn thực chất là ma thú hệ thực vật, hơn ngàn năm trước tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào kỹ năng mê hoặc kỳ dị của bản thân mà quậy phá khắm nơi. Bất quá hắn cũng không phải là thẳng ngu, kết thù kết oán tuy là nhiều nhưng đều biết đều tránh xa xa bậc cường giả.

Có điều người đời nói cũng không sai, đi đêm có ngày gặp ma, trong một buổi sáng trăng thanh gió mát, hắn ngu ngơ thế nào lại chọc phải ôn thần trước mắt. Nên biết ôn thần này biệt danh Xích Qủy, bấy kỳ ai gặp là ngay lập tức phắn ra xa xa không dám tới gần. Thế mà hắn đuôi mù thế nào lại cắm đầu chọc thẳng vô.

Nhưng mà cũng may cho hắn là lúc đó Cổ Diêu Âm có việc cần dùng người nên ta cho hắn một mạng, cuối cùng đem hắn về đây để trấn giữ bí cảnh. Ai ngờ thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ nháy mắt cái mà đã hơn nghìn năm.

Lão già rùng mình một cái, cái đầu cuối càng thấp hơn, run sợ nói “ thì ra chủ nhân vẫn còn nhớ giao kèo năm đó, bất quá được làm việc cho ngài cũng không cố ủy khuất gì, trong khoản thời gian này được ngài chỉ điểm một hai, tu vi của thuộc hạ cũng tăng tiến rất nhiều”.

“ Như vậy thì tốt, xem bản mặt ngươi cũng chưa đến nổi quá già, sau này ra ngoài có định sinh con đẻ cái gì không? Ta có thể giúp đỡ một tay xem như bồi đắp cho ngươi ?” Cổ Diêu Âm nhàn nhạt cười nói.

Theo nàng thấy thì lão già trước mặt này tuy thời trẻ không biết điều nhưng làm việc cũng rất chuyên tâm cật lực, nàng cũng rất vừa ý nên thuận tiện quan tâm đôi chút. Dù gì cuộc đời thanh xuân của người ta cũng bị nàng một tay tướt đoạt mất, đến nổi già đầu rồi đi tìm bạn gái cũng khó coi.

Lão già nghe thế liền thụ sủng nhược khinh nhưng vẫn có chút vui mừng nói “ cái này thì không cần chủ nhân bận tâm, nhìn ta thế thôi những so với bộ tộc ma thú của ta còn trẻ chán, không đến nổi không tìm được bạn đời a”

“ Nếu ngươi đã nói thế thì thôi” Cổ Diêu Âm gật đầu nói. Nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi, không đặt nặng trong lòng lắm.

Sau đó nàng liền hướng về phía hia người Ngọc Phong và Chó Ngao Ba Đầu, quắt tay gọi “ hai đứa các ngươi lại đây!”

Nghe nàng gọi, Chó Ngao Ba Đầu ngay lập tức bỏ qua Ngọc Phong, vẻ mặt hứng chí chạy tới dưới chân nàng, ngồi xổm xuống. Trong mắt nó, địa vị của Cổ Diêu Âm là cao cao tại thượng, còn Ngọc Phong, xin lỗi không khác gì một đống cức chó.

Chó Ngao Ba Đầu nghĩ gì về hắn đương nhiên Ngọc Phong không biết, cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần nó buôn tha hắn là hắn mừng rồi. Ngọc Phong thở phù một hơi nhẹ nhỏm, xé đi mảnh vải rách nơi cánh tay do Chó Ngao Ba Đầu cắn nát, đi tới u oán nói

“ May mà sư phụ ứng cứu kịp thời, không thì đệ tử chưa kịp phát dương quang đại sở học của người đã tán thân trong miệng chó rồi”.

Ngọc Phong noi đến chữ “ chó ” liền đặc biệc nhấn mạnh như muốn phát tiết tức giận trong lòng.

Nhưng mà mặc kệ Ngọc Phong u oán thế nào, Cổ Diêu Âm chẳng thèm quan tâm, nàng nói

“ Tiểu tử ngươi bớt diễn trò trước mặt ta đi, hiện giờ ta chính thức giao tiểu Mi cho ngươi chăm nom đó, cố mà làm. Ta còn có một số việc cần nhanh chóng giải quyết. Tiểu tử ngươi và ta tuy gặp mặt ngắn ngủi nhưng cũng tính là có duyên, nếu ta may nắm sống sót và ngươi đủ cường đại, ắt hẳn sau này sẽ có lúc gặp lại. Bye!”

Dứt lời, còn chưa để cho Ngọc Phong kịp phản ứng, Cổ Diêu Anh cả người liền biến thành một cột sáng phóng thẳng lên trời, chưa đến vài giây đã vô ảnh vô tung.

......................~.~.......................

Bình Luận (0)
Comment