Bất Tử Nhãn

Chương 150 - Thời Hạn Một Tháng

Nhìn Cổ Diêu Âm phun ra một câu rồi bay mất xác, Ngọc Phong liền tức giận hướng lên trời rông to

“ Cổ lão đầu, có ai làm sư phụ giống người không, nhận đệ tử chưa đến nửa ngày đã ôm con bỏ chợ!”

Hắn còn tưởng ôm được bắp đùi to của Cổ Diêu Âm thì hành trình tu luyện sau này phẳng như đường thẳng, chẳng cần lo nghĩ cái gì, ai mà ngờ được nàng vừa nhận đệ tử xong liền phủi đít bỏ đi. Thế còn chưa hết, đi thì đi mẹ đi, còn đem cái cục nợ hung sát như ôn thần Chó Ngao Ba Đầu này quăng cho hắn chăm sóc, chăm cái éo ý.

Chửi một hồi Ngọc Phong mới phần nào xoa diệu tức tối trong lòng quay đầu lại, nhưng mà đón tiếp hắn ại là bộ dáng hung dữ như ác ma của Chó Ngao Ba Đầu, không biết từ lúc nào tiểu cún con này đã khôi phục bộ dạng khổng lồ nguyên thể, từng dòng dung nham đỏ rực theo khóe miệng nó chảy xuống rơi trên mặt cát trắng phát ra âm thanh xèo xèo ghê rợn.

Ngọc Phong chỉ mới nhìn thôi cũng đã thấy da đầu tê dại.

“ Sư phụ, ngài hại chết đệ tử duy nhất của ngài rồi a!”

Ngọc Phong cười khổ tạo thế phòng bị, chỉ cần con chó điên trước mắt mà có bất cứ động tĩnh gì thì hắn sẽ ngay lập tức phóng thẳng xuống biển, liều mạng bơi đi. Mặc dù trước mắt chỉ là tứ hải hư vô mờ mịt nhưng mà như thế còn hơn bị Chó Ngao Ba Đầu xe xác.

Lão già sau khi nhìn Cổ Diêu Âm bay vút một lúc lâu bây giờ mới hồi thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn Ngọc Phong sau đó thở dài một cái nói

“ Vị tiểu huynh đệ, à không tiểu cô nương này, ngươi không cần phải sợ đâu. Chủ nhân đã nói rồi, từ giờ trở đi ngươi sẽ là người chăm sóc cho tiểu Mi cũng có nghĩa là ngươi đã là chủ nhân của nó. Ta biết hai người các ngươi có khúc mắc với nhau nhưng không cần sợ, chủ nhân đã ra lệnh thì tiểu Mi sẽ không làm hại ngươi đâu”

Ngọc Phong nghe thế có chút không tin lắm nhưng mà hình như lão già này nói cũng không sai, mặc dù con chó điên kia vẫn luôn hầm hừ nhìn hắn nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa nhít một bước chân nào.

Dù là thế hắn vẫn hỏi thêm lần nữa cho chắc

“ Thật không?”

“ Thật!”

Lão già nhìn bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy của Ngọc Phong cười khổ gật đầu.

Một lần nữa nhận được câu nói chắc chắn của Lão giả, Ngọc Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhỏm ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt vô cùng thoải mái nói

“ Nếu ta đoán không sai, lão chính là cái khuôn mặt bông hoa trước kia phải không?”

Lão già lúc này cũng không còn bộ dáng khúm núm sợ xệch như trước mặt Cổ Diêu Âm nữa, lão đến bên cạnh Ngọc Phong ngồi xuống hít sâu một hơi rồi thờ ra một hơi sảng khoái nói

“ Không sai, là ta. Ngươi có thể gọi ta là Qùy lão”

Ngọc Phong cũng đoán ra tám chín phần rồi, nên cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên lắm, hắn ngả người nằm trên bải cát trắng, ngước mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, tiện tay lấy một cánh toa anh đào bay ngang qua ngậm vào miệng nhâm nhi, tận hưởng từng làn gió mát của biển cả vuốt ve khuôn mặt, tùy tiện nói

“ Nghe ngươi xưng hô với sự phụ như thế chắc cũng theo người lâu rồi nhỉ, ngươi có biết nàng đi đâu không. Ta thấy bộ dáng lúc nảy hấp tấp lắm a, cái gì mà còn nói sống sống chết chết nữa nha!”

Vừa nhắt đến Cổ Diêu Âm, lão già không tự chủ được mà rùng mình một cái, nhưng lão cũng ẩn giấu rất tốt nên Ngọc Phong không phát hiện được, ánh mắt lão có chút ngưng trọng rồi giãn ra

“ Ngài ấy đi tìm kẻ thù đánh một trận ấy mà”.

Nghe đến Cổ Diêu Âm đi tìm kẻ thù, Ngọc Phong hơi hơi động dung một chút nhưng rồi lập tức khôi phục bình thường, cười nhạt

“ Thế thì tên kia xui xẻo rồi, nàng cường đại như thế thì tên đó cũng chỉ có nước ăn hành thôi”

Lão giả đưa mắt liếc Ngọc Phong một cái, không cho là đúng nói

“ Cũng không chắc, thật ra cuộc chiến này đáng lẽ diễn ra từ nghìn năm trước rồi cơ. Nhưng mà lúc ấy chủ nhân không nắm chắc phần thắng với lại còn mang một chút thương thế trên người nên tạm đình chiến.

Bất quá cũng không phải là ngài ấy sợ xệch gì, chỉ là không muốn một thân sở học sau khi chết đi không có người kế tục nên mới tìm đến cương vực này, tạo nên một cái bí cảnh tìm người truyền thừa cũng như là tìm một nơi tạm thời dưỡng thương.

Bây giờ thì tốt rồi, thường thế đã khỏi, truyền nhân cũng có nên chủ nhân liền đi quyết một trận sống mái với người ta.

Đã qua hơn ngàn năm tên cừu nhân kia cũng không biết đã tăng tiến tu vi đến trình độ nào rồi, chủ nhân đi chuyến này sống chết khó nói lắm”

Ngọc Phong nghe thế sắc mặt cũng không chút biến đổi phung hai chữ “ thế à!” như là không quan tâm lắm.

Tuy chỉ mới gặp mặt một khoản thời gian ngắn nhưng sự rung động mà Cổ Diêu Âm đem lại cho hắn là rất nhiều. Hắn cũng không tin cường giả như nàng lại chết dễ dàng được, cùng lắm đánh không lại thì bỏ chạy thôi.

Cũng chính vì thế nên hắn không để tâm lắm đối với trận chiến này, mà cho dù hắn để tâm cũng éo làm được gì, thế thì cần gì phải tự làm khổ mình chứ chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được. Hắn tin có một ngày hắn sẽ gặp lại nàng, khi ấy tu vi của hắn chắc cũng không kém nàng bao xa.

Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Ngọc Phong, lão giả hơi ngạc nhiên hỏi “ sự sống chết của sư phụ ngươi đó, ngươi không lo sao?”

“ Chúng ta lo thì được cái gì chứ, chỉ mệt óc thôi!” Ngọc Phong nhàn nhạn đáp

Lão già nghe hắn nói thế, ánh mắt lại càng ngạc nhiên hơn, không hổ là người được chủ nhân lựa chọn a, tâm tính thế này thì chỉ cần đủ thời gian cộng với sở học của chủ nhân, không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành cường giả một phương. Lão giã gật gù cái đầu, tán thành nói

“ Tiểu cô nương nói cũng đúng, ta với ngươi ở đây lo lắng cũng bằng thừa ma thôi”

Mới lúc đầu hắn còn không để ý nhưng hiện nay ba chữ “ tiểu cô nương” chui vô tai hắn lại cực kỳ chói, hắn liền bực dọc ngồi bậc dậy, phun cánh hoa trong miệng ra hướng lão già nói

“ Lão đầu, tuy ta biến thành nữ nhân nhưng bản chất vẫn là đàn ông, lão có thể dẹp bỏ ba chữ tiểu cô nương đi được không, mẹ nghe muốn ói”

Lão già nhìn biểu hiện bực tức của Ngọc Phong liền bậc cười ha hả lắc đầu “ tiểu tử ngươi không thích thì thôi vậy, nhưng mà ta vẫn thấy bộ dáng của ngươi lúc này vô cùng khả ái nha!”

Tên nhóc này tâm tính đúng là vô cùng kiên định nhưng một chút tính khí trẻ con vẫn còn chưa mất a, đúng là thú vị.

Ngọc Phong nghe thế liền hừ lạnh một tiếng, sau đó lại ngã người xuống bờ cát, tò mò hỏi “ à mà lão đầu, mấy người cùng vô đây với ta hiện nay thế nào rồi? Đặc biệt là mấy người mặc áo có thêu chữ Châu ấy?”

Thật ra thì hắn với Châu gia cũng không có quan hệ nông sâu gì, hắn giúp đỡ nhiều như thế cũng chì là vì nể mặt Thanh Thiện mà thôi. Còn khi vào trong bí cảnh, quan hệ đôi bên là hợp tác trao đổi, hắn nâng tu vi cho đoàn người Châu gia, bọn họ liền thay hắn thủ tiêu đám gia tộc còn lại, vô cùng công bằng.

Đến lúc này thì xem như hắn đã tận trách, hỏi thăm một chút cũng là vì tò mò mà thôi. Bất quá lão già lại không có nghĩ như vậy, hắn thấy Ngọc Phong luôn luôn đồng hành cũng đoàn người Châu gia tưởng hắn với bọn hắn cùng một tổ chức nên thành thật trả lời

“ Chuyện này thì tiểu tử ngươi không cần lo, bí cảnh đã kết thúc từ hai mươi ngày trước rồi, ngoại trừ những người mà ngươi đã giết lúc đầu ra thì sau này còn có năm người khác đã bỏ mạng tại đây. Nhưng mà ngươi yên tâm, bọn người Châu gia tuy lúc ra về có chút thương thế nhưng xem ra vẫn ổn, không chết một người nào”.

Ngọc Phong nghe qua liền biết lão già hiểu sai ý mình nhưng hắn cũng lười giải thích, nói “ thế còn cô nương đi với ta lúc tới hòn đảo này thì sao, nàng chết rồi à?”

Ưng Lâm Tuyền đối với hắn tuy có quan hệ kẻ thù nhưng dù sao cũng chung hoạn nạn một lần. Thật ra hỏi thế cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, chính bản thân hắn cũng biết cái cửa ải giam giữ trong giấc mơ kia nó khó chơi cỡ nào. Nếu hắn mà không có Bất Tử Nhãn thì đã không biết chết bao nhiêu lần rồi, dù rằng tu vi cùng chiến lực của Ưng Lâm tuyền hơn xa hắn nhưng hắn cũng không dám chắn nàng có sống sót nổi không.

Nói ra rồi, không biết vì sao Ngọc Phong có chút khó chịu trong lòng, cứ nghĩ đến nàng đã chết thì hắn cảm thấy bực tức vu vơ dù rằng cả hai méo có quan hệ con mẹ gì hết.

“ Ngươi nỏi cô gái kia à, cô nàng đó gian xảo hơn ngươi nhiều, thừa lúc chấn động trong gian trong khi ta đang thi thuật liền mở trùng động chạy mất rồi. À mà cái trùng động này cũng không phải là đồ vật bình thường đâu, xem ra nữ nhân của ngươi có bối cảnh không tồi.

Với lại bản thân ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của ma thần Xích Qủy, xem ra cả hai cũng môn đăng hộ đối a”.

“ Môn đăng hộ đối cái gì chứ, nàng ta lúc này chắc là đang hận không thể xé thịt ăn xương ta đây này. Ta tránh xa nàng còn không kịp, ở đó mà nữ với chả nhân” Ngọc Phong cười cười lắc đầu nói

Mặc dù thế, biết được Ưng Lâm Tuyền vẫn còn sống, hắn cũng thở phào trong lòng. Hắn rất chờ mong thời khắc cả hai gặp lại nhau nha, khi đấy hắn sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối đè nàng xuống để xem nàng còn có thể ra vẻ ta đây bắt hắn về làm vợ nữa không? Hừ!

“ Vậy thì xem như ngươi xui xẻo rồi, nàng ta chính là kiểu người có thù tất báo đấy. Nhưng mà bộ dáng của ngươi lúc này chắc nàng cũng không nhận ra đâu nhỉ, hắc hắc!” lão già quét mắt nhìn Ngọc Phong trên xuống, mỉm cười xấu xa.

Cái bản tính thích trêu người này hắn đã kìm nén không biết bao lâu, cuối cùng cũng khôi phục như trước rồi.

“ Thôi không nhắc đến nàng nữa, lão nói bí cảnh đã đóng hơn hai chục ngày rồi thì ta cũng nên ra thôi, lão đưa ta đến lối ra đi, ta còn có việc” Ngọc Phong đứng dậy phủi phủi mông nói.

Những việc cần hỏi đã hỏi rồi, cần làm đã làm xong, cũng nên rời khỏi nơi này đến đế đô thôi, hắn còn phải gia nhập học viện Bạch Vân nữa, nơi đó hắn vẫn còn một đệ đệ kết nghĩa.

Hiện nay mẹ hắn thì không rõ hành tung, Thanh Thiện thì được trưởng lão của Thánh Thiên Giáo mang đi, có thể nói người anh em kết nghĩa Lục Linh là thân nhân duy nhất của hắn lúc này. Hắn cũng rất muốn trông thấy tiểu tử mít ướt bốn năm trước bây giờ ra sao, thật mong đợi a.

Lão già nghe Ngọc Phong có ý định ra đi liền cười nói

“ Tiểu tử ngươi nôn nóng như thế làm gì, tuy ngươi đã nhận được truyền thừa nhưng bí cảnh này vẫn là một nơi lịch lãm rèn luyện vô cùng tốt, không nên bỏ lỡ”

Ngọc Phong nghe thế liền động dung, hứng thú hỏi “ ý lão là ta có thể ở trong này tu luyện bao lâu tùy thích à?”

Hắn cứ nghĩ truyền thừa hoàn thành rồi thì cái bí cảnh này cũng xụp đổ theo luôn, không ngờ lại trái ngược hoàn toàn.

Nên biết cái bí cảnh này là một vườn linh dược khổng lồ nha, nếu đem hết ra bên ngoài cũng tương đương mấy trăm triệu kim tệ chứ chẳng chơi. Hắn mà được ở lại trong này thì tha hồ mà luyện dược, sau đó đem bán, chẳng mấy chốc liền thành tiểu phú ông cũng không nói quá.

Nghĩ đến đây, hai mắt Ngọc Phong liền sáng như đèn pha, lấp lánh như hột xoàn 10kara, chỉ thiếu điều nước miếng chảy ròng ròng nữa mà thôi.

Thấy ánh mắt lấp lánh hiện rõ từng đồng kim tệ của Ngọc Phong, lão già liền không chút khách khí dội một gáo nước lạnh

“ Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang tính cái gì, bớt mơ mộng lại dùm cái. Tuy rằng ta thay chủ nhân chưởng quản cái bí cảnh này nhưng dù sao cũng không phải chủ nhân của nó. Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể duy trì bí cảnh khoản một tháng thời gian nữa thôi, sau đó chúng ta sẽ bị quy luật thiên địa trong bí cảnh đẩy ra ngoài”

Nghe đến chỉ kéo dài được một tháng, Ngọc Phong có chút thất vọng nhưng ngay sau đó lại rực rỡ kim quang, hí hửng nói

“ Một tháng thì một tháng, bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho ông đây kiếm một khoản lớn rồi. Tỷ phú thì không tới chứ triệu phú thì thừa sức!”

Nói rồi Ngọc Phong lại nở nụ cười hèn mọn sung sướng.

( Có tiền thì phải kiếm, không kiếm là vô cùng có lỗi với bản thân, gia đình và xã hội - triết lý sống của Ngọc Phong )

..................~.~..................

Bình Luận (0)
Comment