Bất Tử Nhãn

Chương 162 - Kế Hoạch Mới

Ngọc Phong nhìn Trần Nhân bộ dạng hưng phấn bừng bừng la hét cũng không có ý ngăn cản. Đợi đến khi Trần Nhân dần bình tỉnh lại, hắn mời cười nói

“ Hết nhiêu đây có cho ngươi, ngươi cũng không dùng hết đâu. Toàn bộ chỗ đan dược này là dùng để làm tiền vốn phát triển Hắc Lang dong binh đoàn sau này.

Bất quá nếu muốn ngươi cũng có thể sử dụng tùy ý, trên cương bị một phó đoàn trưởng mà tu vi thua kém hơn thuộc hạ của mình cũng không được a”.

Trần Nhân nghe Ngọc Phong nói thế cũng không có vẻ gì là thất vọng hay khó chịu, ánh mắt vẫn sáng lấp lánh như sao, cười nói

“ Thiếu gia không nói thì ta cũng biết, thuộc hạ từ nhỏ đã không cha không mẹ, khó khăn lắm mới leo lên được vị trí như hôm hay.

Đối với thuộc hạ, Hắc Lang dong binh đoàn chính là một mái nhà, là gia đình duy nhất. Nó càng lớn mạnh, càng phát triển thì thuộc hạ càng vui ấy chứ!”

Ngọc Phong ánh mắt đầy ý cười nhìn Trần Nhân, chân thành nói

“ Ngươi yên tâm, ngoài Hắc Lang dong binh đoàn ra, ngươi rồi sẽ có mái ấm nhỏ của riêng mình. À, con Độc Giác Phi Sương Mã ngươi cho ta mượn ý, ta đã mang về rồi.

Hắc hắc, có nó rồi việc ngươi tán tỉnh Phạm Liên Châu cũng thuận lợi hơn không ít a. Cố gắng ôm nàng về nhà nha”.

Nhắc đến Phạm Liên Châu, ánh mắt sáng rực của Trần Nhân liền hiện lên chút nhu tình hiếm thấy, hắn vẻ mặt vô cùng tự tin nói

“ Thiếu gia sao lại không tin tưởng vào mị lực của ta như vậy a! Ta đã nói cái con Độc Giác Phi Sương Mã kia không phải dùng để tán gái mà là dùng để rước dâu đó, là rước dâu đó hiểu không?

Hơn nữa, trong ba tháng trở lại đây, nàng cũng rất diệu dàng với ta nha. Ta nghĩ không bao lâu nữa liền có thể cầu hôn nàng rồi a!”

Ngọc Phong nghe thế nhịn không được mà đảo mắt nhìn trần nhà ‘ tên heo mập ngươi thì có chút gì liên quan đến hai từ mị lực cơ chứ? Nói ra không sợ cắn lưỡi chết à?’

Nghĩ là thế nhưng Ngọc Phong cũng không muốn đã kích hắn quá, có chút tò mò hỏi

“ Thế nàng ta diệu dàng với ngươi ra sao?”

Trần Nhân nghe thế liền ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực,bộ dáng vô cùng tự hào nói ra

“ Thì mấy bữa nay nàng ấy ít ra tay đánh thuộc hạ hơn trước, chỉ có điều mỗi lần đánh hình như có hơi mạnh tay hơn trước thì phải!”

Ngọc Phong nghe đến đây cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán

“ Ừ đúng rồi, nàng ít đánh ngươi hơn ‘hẳn’ là nàng rất diệu dàng với ngươi đó. Cố gắng lên”.

Trần Nhân dường như không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Ngọc Phong, bộ dạng hồn nhiên vui vẻ, gật đầu

“ Ta mà! Còn cần ngài phải nhắc sao? Hắc hắc!”

Ngọc Phong thấy Trần Nhân tự tin không cần giúp đỡ như thế cũng đành bó tay, chuyện tình cảm này hắn cũng lười quản, mà muốn quản cũng không quản được. Hắn dù sao cũng chỉ là thuận miệng hỏi chơi mà thôi

Ngọc Phong lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật trống, thu hết toàn bộ đan dược trên mặt bàn rồi ném cho Trân Nhân, sau đó hắn lại tiếp tục lấy ra hai mươi mấy cuốn trục cùng tập sách để lên bàn, nói

“ Những thứ này là công pháp cùng thuật khí ta với thu thập được, phẩm chất đều từ Huyền giai sơ cấp đổ xuống. Ngươi cứ giữ lấy rồi tìm người tín nhiệm sao chép ra đưa cho anh em tu luyện, tất nhiên điều tiên quyết là bọn chúng phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy”.

Toàn bộ chỗ công pháp và thuật khí này, Ngọc Phong chính là đoạt từ các đại gia tộc bên trong bí cảnh núi Tây Phong.

Bất kỳ cuốn nào trong số đó đều là trấn sơn chi bảo của mỗi đại gia tộc, giá trị liên thành a. Có được những thứ này, việc phát triển Hắc Lang dong binh đoàn lớn mạnh đã là chuyện sớm muộn.

Với mấy thứ này, trong một khoản thời gian dài, hắn cũng không cần lo về vấn đề thiếu hụt tài nguyên nữa rồi.

Trần Nhân nhìn một loạt cuốn trục đủ màu sắc trên bàn, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài, cực kỳ kích động. Bất quá bởi vì vừa mới bị kích thích chưa lâu nên cho dù kích động cũng không thể nào điên cuồng như lúc nãy.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lấy nhẫn trữ vật ra thu hết tất cả công pháp và thuật khí lại

“ Đoàn....đoàn trưởng, ta nói đại nhân ngài có cái gì nữa thì lấy hết ra luôn đi, cứ nhây nhây như thế này chắc thuộc hạ chết trẻ vì đau tim quá!

Tuy ta biết ngài là đại gia, ngài có nhiều tiền nhưng cũng đừng có mà lấy tiền đập chết người mình như vậy chứ, ta mập thế thôi chứ tim yếu lắm!”

Ngọc Phong nghe thế không nhịn nổi liền bật cười thành tiếng

“ Được rồi, đừng làm trò nữa, không còn gì nữa đâu”.

Sau đó hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lấy ra một chiếc mặt nạ vô diện màu trắng, bên trên có in hình ngôi sao bảy cánh màu đen đưa cho Trần Nhân, thanh âm trở nên nghiêm túc

“ Sau này ngươi cho người điều tra về một tổ chức gọi là Thất Tinh Thánh Điện cho ta, biểu tượng ngôi sao bảy cánh màu đen trên chiếc mặt nạ này rất có thể là biểu tượng của bọn chúng.

Và nhớ, chỉ điều tra trong âm thầm thôi, được bao nhiêu thì được , không nên làm lớn chuyện, cũng đừng để cho bọn chúng biết chúng ta đang điều tra hiểu không?”

Trần Nhân nhìn chiếc mặt nạ trên mặt bàn, vẻ mặt liền nghiêm nghị lại, gật đầu nói

“ Là tổ chức của hai ngươi hôm qua tấn công chúng ta phải không?

Thiếu gia yên tâm, đối với chúng ta, dong binh chỉ là nghề phụ, tình báo mới là nghề chính, thuộc hạ đảm bảo đến khi ngài trở lại, thông tin về Thất Tinh Thánh Điện này sẽ ở trước mặt ngài, hơn nữa tuyệt đối bí mật!”

Ngọc Phong đưa mắt nhìn sự tự tin mãnh liệt trong ánh mắt của Trần Nhân, gật đầu hài lòng

“ Rất tốt, xem ra cái việc thu thập tình báo này người càng làm càng quen tay nhỉ?”

Trần Nhân được ngợi khen, liền hứng chí cười ha ha hai tiếng, bổng nhiên nói

“ Hay là đoàn trưởng, chúng ta hãy làm thêm một khoản sinh ý nhỏ nữa đi. Không phải chúng ta giỏi thu tình báo sao, đã thế chúng ta liền có thể đem bán chúng đi lấy tiền, dù gì không phải thông tin gì thu thập được cũng có tác dụng đối với chúng ta”

Ngọc Phong nghe Trần Nhân nói, ánh mắt liền lóe sáng nhưng rồi sau đó lại lâm vào trầm tư.

Phải một lúc sau, hắn mới mở miệng

“ Việc buôn bán tin tình báo này không phải khoản sinh ý nhỏ đâu. Nếu ngươi muốn làm cũng được, bất quá cái gì nên bán, cái gì cần giữ lại chắc ngươi biết chứ?”

Trần Nhân nhanh chóng gật đầu chắc chắn “ Biết!”

Ngọc Phong lại nói tiếp, nếu đã muốn làm sinh ý tình báo rồi thì hắn muốn phải làm cho ra ngô ra khoai, không thể lấp lửng nữa vời được.

“ Đã như thế thì ngươi cứ buôn tay mà làm, hơn nữa việc mở rộng chi nhánh cũng phải đẩy nhanh lên, ít nhất mỗi thành phải có một trạm thu thập thông tin.

Những trạm này không nhất thiết phải đông người chống đỡ, chỉ cần một vài tên nhanh tay lẹ mắt đặt cơ sở là được, sau đó mới từ từ xây dựng lên!”

Hắn thật sự muốn nắm trong tay mạch thông tin của Đại Việt quốc.

Nếu khi trước, hắn muốn dùng Hắc Lang dong binh đoàn thu thập thông tin để tránh rơi vào tình thế bị động thì bây giờ hắn muốn bản thân phải luôn luôn ở thế chủ động.

Hắn không thể mọi chuyện giống như ngày hôm qua xảy ra lần nữa, đợi kẻ định tìm đến cửa rồi mới nghĩ cách ứng phó.

Hiện nay trên con đường vươn tới đỉnh cao của hắn đang có một tảng đá chặn ngang mang tên Thất Tinh Thánh Điện, trước sau gì hắn cũng phải dỡ bỏ tảng đá này đi. Mà bước đầu tiên bắt đầu từ túc này.

Trần Nhân nghe rõ tường tận từng lời nói của Ngọc Phong, ánh mắt thoáng chốc mở lớn, cái ý nghĩ này cũng quá điên cuồng đi

“ Ý của thiếu gia là....là mở rộng phạm vi hoạt động trên toàn quốc?”

Ngọc Phong không nói hai lời liền gật đầu

" Đúng, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi hoạt động ra toàn quốc, tuy nhiên chỉ làm công cuộc thu thập tình báo trước cái đã, sau khi ổn định căn cơ rồi mới bắt đầu thực hiện bán ra. Thật ra cái công việc này không yêu cầu tu vi quá cao, chỉ cần quản lý tốt là được.

Cho nên ta cho ngươi thời gian 6 tháng để thực hiện quá trình mở rộng này, ngươi làm được không?”

Trần Nhân hít sâu một hơi sau đó thở ra, lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói

“ Đoàn trưởng yên tâm, nếu là trước kia thì ta không dám chắc nhưng với lượng tài phú dồi dào này, ta nhất định sẽ làm được.

Tất nhiên tất cả mọi việc đều là là hoạt động âm thầm, đoàn trưởng cứ yên tâm!”

Câu trả lời dứt khoát của Trần Nhân làm Ngọc Phong vô cùng hai lòng, hắn nhấp một ngụm trà sau đó nói tiếp

“ Còn một việc nữa, vài ngày tới, ngươi lập tức thu xếp mọi người, chuyển tổng bộ từ thành Vụ Đô sang thành Vũ Lôi cho ta.

Với lại ngươi hãy cho người làm thẻ phân hạng cấp bật trong dong binh đoàn đi, ta không muốn lúc cần việc gì tìm đến chi nhánh bên ngoài cũng phải chứng minh thân phận.”

Trần Nhân nghe thế có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đáp ứng

“ Việc làm thẻ cấp bậc thì đơn giản nhưng sao chúng ta phải chuyển tổng bộ sang Vũ Lôi thành, Vụ Đô thành gần Bạch Vân sơn mạch hơn mà?”

Ngọc Phong giải thích

“ Vụ Đô thành lúc này không còn an toàn nữa, Thất Tinh Thánh Điện kia đã để mắt đến nơi này rồi. Nếu ở lại thì không khác gì đánh cược, mà ta lại không thích đánh cược một chút nào.

Ở thành Vụ Đô này chúng ta chỉ cần để lại một chi nhánh là được, dù gì đây cũng là một tòa thành dong binh, là một nguồn tài nguyên nhân lực cực lớn, không thể nói bỏ là bỏ.”

Trần Nhân nghe thế liền hiểu ra, nghiêm túc nói

“ Vâng, thuộc hạ sẽ làm ngày!”

Vậy cuối cùng cũng xem như giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Ngọc Phong thở dài một hơi, dựa người vào xô pha, thoải mái nói

“ Được rồi ngươi đi làm việc đi, vài hôm nữa ta cũng phải rời đi rồi, tất cả mọi việc trông chờ vào ngươi hết đó”.

“ Nói mới nhơ, không phải thiếu gia bảo phải đến Đế Đô gia nhập Bạch Vân Tông hay sao? Sao mới mấy tháng đã quay về rồi?” Trần Nhân tò mò hỏi

Ngọc Phong bộ dạng không quan tâm lắm, hời hợt nói

“ Chỉ là có chút chuyện xảy ra nên thay đổi kế hoạch chút thôi, ngươi không cần lo”.

“ Thế sắp đến thiếu gia định đi đâu?”

“ Bạch Vân sơn mạch, ta có chút chuyện cần làm trong đó, sau khi xong việc ta cũng đến Đế Đô luôn. Mong rằng khi ấy ở đó đã có chi nhánh của Hắc Lang dong binh đoàn a” Ngọc Phong cũng không muốn giải thích nhiều, nói ngắn gọn

‘ Bạch Vân sơn mạch sao?’ Trần Nhân suy nghĩ trong đầu, muốn tìm một chút thông tin gì đó có ích, sau đó nói

“ Nếu thiếu gia muốn đi vào Bạch Vân sơn mạch thì thuộc hạ có chút thông tin hữu dụng đây.

Vào khoản hai tháng trước, nhà tù Xích Qủy trực thuộc trung ương bị công phá, giải phóng cả nghìn tên tội phạm nguy hiểm, nghe đâu toàn là tội phạm chiến tranh hay liên quan đến phản động không à”

“ Nói vào trọng điểm!” Ngọc Phong không kiên nhẫn nói

Trần Nhân thừa biết tính của Ngọc Phong nên cũng không tỏ vẻ gì, cười cười nói tiếp

“ Trọng điểm ở đây là, những tên tội phạm đó trốn ra, đa số đều chạy vào bên trong Bạch Vân sơn mạch ẩn núp, giả dạng dong binh.

Mà mỗi người trong số chúng, không ít thì nhiều đều mang theo bí mật quốc gia trên người, hoặc nói chính xác là thông tin mật.

Đoàn trưởng ngài không phải đang rất cần thông tin về Thất Tinh Thanh Điện sao, chắc chắn trong số bọn chúng sẽ có người nắm giữ thông tin này.

Nếu ngài đã đi vào Bạch Vân sơn mạch thì chú ý bọn chúng một chút, có khi còn nhận được của hời đó, hắc hắc”

Ngọc Phong nghe thế, vẻ mặt đã có chút hứng thú, hỏi

“ Có đặc điểm nhận dạng nào hay không?”

“ Có chứ, mỗi tên tội phạm khi bị đưa vào nhà tù Xích Qủy đều phải bị đóng dấu nhận dạng ở ngực phải. Dấu hiệu này là hình ảnh ba ngọn núi đang rực cháy, đây cũng là biểu tượng của nhà tù Xích Qủy”.

“ Dấu ẩn trên ngực phải sao? Thú vị!” Ngọc Phong nhấp một ngụm trà, đôi mắt híp lại thành một đường cong nguy hiểm.

Xem ra nữa năm rèn luyện tới đây cũng không quá nhàm chán, tẻ nhạt! Hắn rất mong chờ nha.

Trần Nhân ngồi phía đối diện, tuy lúc này đã gần giữa trưa nhưng nhìn vào ánh mắt của Ngọc Phong, hắn thế mà cảm thấy lạnh rung người.

‘ Ánh mắt của đoàn trưởng đúng là lúc nào cũng lợi hại, mấy tên vượt ngục, ta xin lỗi a!’

.............................~.~...............................

Bình Luận (0)
Comment