Ngọc Phong ở lại Hắc Lang dong binh đoàn khoản ba ngày, sau khi nhận được thẻ thân phận đoàn trưởng liền rời khỏi, khởi hành tiến vào Bạch Vân sơn mạch.
Chỉ có điều, lần này Qùy lão quyết định không đi với hắn. Qua vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi với Vương Xung và Vương Nhã, lão càng lúc càng thích hai đứa nhỏ này cho nên nhận luôn cả hai đứa làm đồ đệ, ở lại chỉ dạy cho chúng nó.
Ngoài ra, trước khi Ngọc Phong rời đi, lão còn đưa cho Ngọc Phong một bông hoa anh đào nho nhỏ để phòng thân. Chỉ cần gặp chuyện gì không giải quyết được liền có thể bóp nát bông hoa này, ngay tức khắc Qùy lão sẽ lập tức đuổi đến.
Dù gì lão cũng là ma thú cấp sáu hàng thật giá thật, muốn chạy đến cứu viện cùng lắm chỉ mất khoản nữa ngày thời gian mà thôi.
Tuy nhiên điều này đối với Ngọc Phong cũng không mang lại ảnh hưởng gì quá lớn, Qùy lão ở lại thì càng tốt, tiện thể thay hắn làm thủ hộ thần cho Hắc Lang dong binh đoàn luôn, ai biết Thất Tinh Thánh Điện thần bí kia có tiếp tục giở trò gì nữa hay không chứ?
..................................
Tháng thứ ba sau khi Ngọc Phong tiến vào Bạch Vân sơn mạch, trong một khoản rừng cây lá đỏ, Ngọc Phong một thân áo quần đỏ đậm tối màu, tóc đen tuyền cột thành đuôi ngựa sau gáy tràn ngập sức sống.
Lúc này hắn đang đối chiến với một con Hư Ảnh Đường Lang.
Con Hư Ảnh Đường Lang này thật sự chỉ là một con ma thú cấp ba cao giai, có sức chiến đấu tương đương với Cửu Tinh Khí Hồn mà thôi. Đối với Ngọc Phong, việc giải quyết con ma thú này chỉ cần một đấm chính xác là được, vô cùng đơn giản.
Bất quá hắn lựa chọn chiến đấu với Hư Ảnh Đường Lang không phải là muốn giết nó, hắn muốn nhờ vào nó để rèn luyện bản thân.
Loại ma thú Hư Ảnh Đường Lang này sức tấn công không tính là mạnh, lực phòng ngự thì càng yếu kém, nếu nói về thế mạnh duy nhất của nó thì đó chính là tốc độ. Tốc độ di động biên độ ngắn của Hư Ảnh Đường Lang phải nói là cực nhanh, nhất là tốc độ ra đòn liên hồi của hai lưỡi liêm đao của nó.
Mỗi lần Hư Ảnh Đường Lang tấn công đều chỉ để lại một vệt tàng ảnh mờ nhạt mà thôi, nếu không quan sát kỹ thì rất khó né tránh. Đây cũng chính là nguồn gốc cái tên của nó.
Ngọc Phong đúng là muốn lợi dụng tốc độ kinh người này của Hư Ảnh Đường Lang để tiến hành luyện tập quyền pháp cũng như độ linh hoạt của cơ thể.
Trong cơn mưa lá đỏ, từng âm thanh va chạm ‘chan chát’ vang lên không dứt. Trước thế tấn công như vũ bão của Hư Ảnh Đường Lang, vẻ mặt của Ngọc Phong vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén luôn luôn theo sát từng chuyển động của hai thanh liêm đao, không chút nào buông lỏng.
Cứ mỗi lần liêm đao gọt đến trước người hắn, Ngọc Phong đều duỗi tay thành chưởng, dùng một tư thế không thể tin nổi gạt nó đi.
Cái loại gạt bỏ này không phải là gạt phăn đi như kiểu lấy lực đẩy lực mà là chỉ dùng một lực cực nhẹ đúng lúc, đúng thời điển, đúng vị trí làm cho quỷ đạo di chuyển của liêm đao lệch đi một chút. Độ lệch này không quá lớn, vừa đủ để nó không thể chạm được vào người hắn.
Nếu quan sát kỹ liền có thể thấy, toàn thân Ngọc Phong lúc này không hề có một tia linh khí nào tiết xuất ra ngoài, mà toàn bộ đều nội liễm bên trong.
Hơn thế nữa khí thế của hắn cũng không phải uy mãnh bá đạo như trước đây mà đã hoàn toàn chuyển biến thành nhẹ diệu mềm mỏng, tựa như một dòng nước nhỏ nhẹ nhàn êm diệu, cho dù có cố tình khuấy động mạnh nó lên như thế nào thì sau cùng cũng khôi phục lại nguyên trạng mà thôi.
Loại khí thế và quyền thuật quỷ dị này chính là bắt nguồn từ Nhu Quyền mà Ngọc Phong đã đoạt được trên người tên Khí Tông của Quân gia.
Từ lần đâu tiên đối đầu với loại quyền pháp này, Ngọc Phong đã tự thân cảm nhận được sự uy lực bá đạo trong đó. Nói thật, nếu khi đó không thi triển ra Gia Trọng Cụ Thuật, hắn thật sự không có cách nào để chiến thắng tên kia cả.
Vì thế cho nên khi quyết chí tu luyện cách đấu tay không, hắn liền lựa chọn Nhu Quyền mà không chút do dự.
Tuy nhiên nếu muốn né tránh hoàn toàn tất cả mọi đòn tấn công của Hư Ảnh Đường Lang mà chỉ dùng mỗi Nhu Quyền là chưa đủ, nay nói chính xác là trình độ Nhu Quyền của Ngọc Phong hiện này vẫn chưa đủ.
Vì thế hắn bắt buộc hắn phải kết hợp thêm một loại thân pháp nữa để ứng đối.
Mà loại thân pháp hắn lựa chọn tu luyện à Vô Âm Bát Bộ của Đỗ gia, theo như hắn quan sát thì nói về thân pháp, Đỗ gia đích xác là đứng đầu thành Định Phong.
Chuyện này chắc cũng bắt nguồn từ tượng khí gia truyền của Đỗ gia là Tú Hoa Châm, là một gia tộc chuyên sử dụng ám khí để chiến đấu nếu không có một môn thân pháp cường đại hổ trợ thì không thể nào leo lên vị trí một đại gia tộc được.
Vô Âm Bát Bộ này công dụng đúng như tên, mỗi bước đi hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, và biên độ hoạt động của nó cũng chỉ gói gọn trong tám bước chân.
Cũng bởi vì thế nên loại thâm pháp này chỉ thích hợp đối với cận thân du đấu, nhuần nhuyễn trong việc luồn lách né tránh chứ không phải theo đuổi tốc độ cực hạn.
Bất quá cái Ngọc Phong cần hiện nay chính là tính linh hoạt, biến hóa khôn lường của loại thân pháp Vô Âm Bát Bộ này.
Với sự kết hợp hoàn mĩ giữa Nhu Quyền và Vô Âm Bát Bộ, Ngọc Phong lúc này dường như đã có thể hoàn toàn có thể né tránh hết tất cả các đòn tấn công chớp nhoáng của Hư Ảnh Đường Lang, hắn cười cười nói
“ Xem ra một con Hư Ảnh Đường Lang không còn đủ đô nữa rồi, ngày mai phải chơi đùa hai con một lượt mới được”
Tiểu Tinh cùng Hách Mi ngồi trên một cái cây không xa, cười đáp
“ Tiểu Phong, xem ra phải dùng hơn hai tháng, ngươi mới có thể thuần phục hai loại kỹ năng này! Chậm hơn so với dự đoán của ta a!”
Ngọc Phong nghe thế cũng không tỏ vẻ gì là khó chịu, hắn đạp Vô Âm Bát Bộ nhoáng một cái liền vòng qua bên hông Hư Ảnh Đường Lang, tay nắm thành đấm nhắm vào vị trí tiếp nối giữa thân trên và phần bụng của Hư Ảnh Đường Lang xuất quyền
“ Nhu Quyền Kích Xung!”
Nắm đấm của Ngọc Phong đánh lên cơ thể Hư Ảnh Đường Lang thế mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, tựa như một quyền vừa rồi đánh thẳng vào bịch bông.
Nhưng ngay sau đó, bổng nhiên Hư Ảnh Đường Lang không chút lí do đổ gục xuống đất, sinh cơ của nó thế mà đã hoàn toàn biến mất, chết đến không thể chết hơn.
Ngọc Phong đứng tại chỗ, nhìn thân xác Hư Ảnh Đường Lang một vết ngoại thương cũng không có mà chết đi, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng nồng đậm.
Những chiêu thức trong bộ Nhu Quyền này ngoài khả năng đỡ đòn thần kỳ, còn có không ít thủ đoạn tấn công đơn mục tiêu uy lực cực lớn.
Như một chiêu Nhu Quyền Kích Xung vừa rồi của hắn đã đánh thẳng vào tử huyệt bên trong cơ thể Hư Ảnh Đường Lang, khiến nó lập tức chết bất đắc kỳ tử mà không làm ran được chút phản kháng dãy giụa nào.
Thủ đoạn bí hiểm thế này mà dùng để ám toàn người khác đúng là không còn gì thích hợp hơn nữa.
Ngọc Phong đưa tay thu xác Hư Ảnh Đường Lang lại, hướng Tinh Tinh cười nói
“ Không, ta hiện tại vẫn chưa thuần phục hai bộ thuật khí này, chỉ có thể miễn cưỡng xem như kết hợp hài hòa chúng lại với nhau mà thôi. Ta thấy phải cần khoản hai tháng luyện tập nữa thì mới xem như nắm giữ hoàn toàn”.
Tinh Tinh nghe thế liền bĩu môi ‘xì’ một tiếng
“ Ngươi luyện tập thế mà còn nói miễn cưỡng xem như kết hợp được, cái này phải nói là gần đạt đến đại thành rồi thì có! Tên quái thai”.
Ngọc Phong đưa tay xoa bụng, cũng lười cãi nhau với Tinh Tinh, hướng về phía bắc đi tới, vừa đi vừa nói
“ Ta nói chưa thuần phục là chưa thuần phục, thôi đi ăn cái đã, đói rồi!”
Tinh Tinh còn đang định nói móc Ngọc Phong vài câu nhưng nghe đến từ ‘đi ăn’ thì liền nhịn xuống, ai bảo trong bọn hắn chỉ có mình Ngọc Phong biết nấu ăn làm chi. Trước hết phải lấp đầy cái bụng cái đã, sau đó mới tính tiếp.
Nàng chuẩn bị nhảy xuống thì bổng nhiên khựng người lại, đôi tai nhỏ bé dựng đứng lên nghe ngóng xung quanh sau đó liền hướng Ngọc Phong nói khẻ
“ Ê tiểu Phong, có người đang tới!”
Ngọc Phong vừa nghe thế, không nói một lời liền phóng thẳng lên một cây cao, dựa người vào những tán lá cây rậm rạp mà ẩn núp. Ánh mắt hắn lóe lên sự mong chờ nồng đậm.
Giống như những gì Trần Nhân đã nói, bên trong Bạch Vân sơn mạch này đúng là có rất nhiều tên tù vượt ngục lẩn trốn. Tính đến thời điểm hiện tại, Ngọc Phong đã từng chạm mặt bọn chúng không dưới mười lần, trong đó chỉ một vài tên tu vi Khí Hồn còn lại đa số đều từ Khí Tông trở lên.
Có lần hắn còn chạm tráng phải một tên có tu vi Thất tinh Khí Tông vô cùng lợi hại, làm hắn phải chật vật một lúc lâu mới giải quyết được.
Bất quá từng những tên này hắn cũng thu được kha khá thông tin hữu ích, nhất là thông tin về Thất Tinh Thánh Điện.
Hiện tại hắn đã biết Thất Tinh Thánh Điện không chỉ hoạt động trong phạm vi Đại Việt quốc mà là toàn bộ Bát Quốc Cương Vực. Hơn thế nữa những đế quốc lớn hầu như đều biết rõ tổ chức bí ẩn này thật sự tồn tại nhưng lại không có ai đứng ra tiêu diệt.
Phải biết một tổ chức to lớn như thế này đối với bất kỳ quốc gia nào cũng chính mà một mầm tai họa khôn lường. Thế mà không có bất kì người nào ra tay loại bỏ nó thì chỉ có hai khả năng.
Một là Thất Tinh Thánh Điện hoạt động dưới sự kiểm soát của Bát đại đế quốc.
Hai là Thất Tinh Thánh Điện cường đại đến nổi không có bất kỳ quốc gia nào dám dây vào.
Nhưng cho dù là khả năng nào trong đó, Ngọc Phong hiện nay không thể đối đầu trực diện được, hắn so với Thất Tinh Thánh Điện kia đúng là quá nhỏ bé, không đáng nhắt đến.
Vì vậy cho nên hắn không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào đoạt lấy càng nhiều thông tin về Thất Tinh Thánh Điện càng tốt. Chỉ cần có người xuất hiện, hắn sẽ không buông tha cho bát kỳ ai.
Sau khi Ngọc Phong ẩn nấp không lâu, từ trên một ngọn đồi trống gần đó, một bóng người tóc tai bù xù điên cuồng chạy đến.
Kẻ này quần áo hiện tại đã bị rách tươm, toàn thân trên dưới có vô số vết thường lớn nhỏ, máu từ đó rĩ ra lúc này hình như đã đông lại đỏ thẩm cả thân hình.
Phía sau hắn không xa là một người mặc áo vest đen, trên mặt còn đeo theo cặp kính râm nhìn không rõ bộ dáng như thế nào, nhưng một điều có thể chắc chắn là hắn có khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Tên mặc vest đen này so với tên chạy đằng trước thì hơi thở mạnh mẽ hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn không ít, cứ theo đà này chỉ khoản vài phúc nữa thôi hắn liền đuổi kịp kẻ kia.
Kẻ bị đuổi giết, cảm nhận rõ kẻ thù càng lúc càng tiếp cận mình, ánh mắt đã không giấu nổi sự tuyệt vọng, chỉ cần hắn để tên đằng sau tóm được, kết cục chỉ có chết mà thôi.
Bổng nhiên như nhận ra điều gì đó, hắn liền nhìn về phía Ngọc Phong đang ẩn núp, ánh mắt trần ngập tuyệt vọng liền hiện lên chút hi vọng, rồi sau đó hoàn toàn biến thành ngoan độc.
Không chút chậm trễ kẻ bị đuổi giết liền thay đổi phương hướng chạy thẳng đến vị trí của Ngọc Phong. Tên mặt áo vest đen phía sau cũng theo đó chuyển hướng, bám riết không rời.
Ngọc Phong ở trên cây thấy kẻ bị đuổi giết kia bổng nhiên đổi hướng chạy thẳng đến chỗ hắn, còn cả ánh mắt ngoan độc kia nữa. Ngọc Phong không biết vì sao tên kia lại nhận ra vị trí của hắn, nhưng biết thì đã sao chứ?
Hắn không cần nghĩ cũng đã đoán ra mục đích của tên kia là gì rồi, nếu tên kia đã muốn lợi dụng hắn thì hắn chỉ cần phối hợp chút ít là được.
Ngọc Phong cười cười ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhảy xuống bên dưới mặt đất rồi đứng im tại chỗ, đợi tên kia chạy đến.
Kẻ bị đuổi giết thấy Ngọc Phong nhảy xuống liền cười lạnh trong lòng, tuy nhiên trái ngược với ý nghĩ, vẻ mặt hắn lúc này lại hiện rõ sự hoảng sợ tột độ, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong lộ rõ sự cầu xin, khàn giọng nói
“ Cô gái, cứu...cứu ta với, tên kia, hắn...hắn muốn giết người đoạt bảo. Chỉ cần cô cứu ta, bảo vật sẽ thuộc về cô, ta chỉ...chỉ cần cái mạng nhỏ của mình mà thôi!”
Nói rồi hắn còn sợ Ngọc Phong không tin liền lấy từ trong người ra một cuốn trục phủ đầy hoa văn cổ xưa, toát ra hơi thở của sự tan thương cổ lão.
Kẻ bị đuổi giết làm xong tất cả mọi chuyện, cảm thấy không có vấn đề gì liền hài lòng. Đối với lợi ích to lớn bầy ra trước mắt, hắn tin tưởng bất kỳ ai cũng sẽ động dung, nhất là khi cô gái trước mặt này xem ra còn quá trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi thì thường bồng bột, làm sao có thể chống cự được chứ?
Chỉ cần nàng ta mắc câu, dây dưa với tên kia được một lát, hắn liền có cơ hội chạy thoát rồi.
Còn cuốn trục kia ư, cái này hắn đúng là hắn nhặt được trong một di tích cổ xưa thật, bất quá nó cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài dọa người chút thôi, còn bên trong toàn là chữ viết quằn loại lằng nhằng không cách nào mà đọc được.
Như thế lấy một thứ vô dụng với bản thân đổi lại được một mạng, cuộc làm ăn này đúng là quá hời.
Kế hoạch của hắn thật sự là rất hoàn mĩ, cái cuốn trục cổ xưa kia đúng là có thể đánh động lòng tham của bất kỳ một ai, nhưng hắn đã tính sai một chỗ.
Ngọc Phong không phải là một cô gái trẻ tuổi nông nổi, hơn thế nữa so với cuốn trục bí ẩn kia, Ngọc Phong lại càng muốn tóm cổ hắn hơn!
Bởi vì trước ngực hắn có một dấu vô cùng bắt mắt, dấu ấn ba ngọn núi bốc cháy!
.................................~.~...............................