Bất Tử Nhãn

Chương 165 - Kình Địch

Tên mặt vest đen nắm chặt tay lại, cố gắng áp chế cơn rung rẫy, mở miệng lạnh nhạt nói

“ Chỉ là một tên đào phạm vượt ngục, chúng ta cần gì phải đánh nhau sống chết vì hắn phải không? Hơn nữa cô hiện tại là công dân của Đại Việt quốc, mà công dân tốt thì không nên ngăn trở người thi hành công vụ!”

Ngọc Phong nghe thế liền cảm thấy buồn cười trong lòng, cái tay cầm đao đang run lẫy bẫy kia, cho dù có cố che giấu nhưng làm sao thoát khỏi ánh của hắn. Tên này đánh không lại thì đâm ra giảng đạo lý, móa nó đùa kiểu gì thế?

Ngọc Phong đôi môi nhết lên, có chút khinh thường cười nói

“ Ta cũng đâu có nói ta là công dân tốt. Với lại ta cũng đâu muốn liều mạng với ngươi làm gì, chi bằng ngươi cho ta nói chuyện với hắn một chút sau đó liền giết chết đi. Sau cùng ngươi không nói, ta cũng không nói, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thế nào?”

Tên mặc vest đen trong lòng đã vô cùng nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt từ trước đến giờ vẫn một màu vô cảm, không lạnh không nhạt nói

“ Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Đây là cơ hội cuối cùng đó!”

Mà theo từng chữ nói ra, linh khí kim sắc trên người hắn bắt đầu vận động mãnh liệt, phóng xuất ra ngoài rồi phụt cao lên như ngọn lửa đang rực cháy. Khí tức sắc bén theo đó nhanh chóng lang tràn tứ phía.

Ngọc Phong nghĩ cũng không nghĩ liền đáp

“ Đã thế thì chiến đi! Không cần nhiều lời”.

Nói rồi Ngọc Phong liền lập tức vung kiếm lao lên, mang theo sau là hàng vạn tia kiếm khí sắc bén, lóe sáng hàn quang lạnh lẽo. Tư thế tựa như một cơn sóng thần đang ập thẳng vào bờ, uy vũ mà bá đạo tuyệt luân.

Tên mặc vest đen nhìn thế công manh mẽ của Ngọc Phong, mặt không đổi sắc, hai tay kết ấn nhanh như thiểm điện, miệng quát lớn

“ Vệ Kim chi khí, Hoàng Kim Giáp!”

Tiếng quát vừa dứt, kim sắc linh khí đanh bốc lên như ngọn lửa mãnh liệt liền phân tán thành hàng vạn sợi chỉ mỏng manh như tơ vàng, sau đó nhanh chóng cuốn quanh cơ thể của hắn, cuối cùng biến thành một bộ Hoàng Kim Giáp lung linh hoàn mĩ.

Lúc này tên mặc vest đen được bao bọc bên trong Hoàng Kim Giáp không khác gì chiến thần hàng lâm. Hắn nhìn kiếm chiêu của Ngọc Phong đến ngay trước mắt, tay phải nắm lấy đại đao vung mạnh chém tới vô cùng dứt khoát. Tư thế như quân lâm thiên hạ, đứng trước mặt hắn tất cả đều là con sâu cái kiến.

Ầm! Một tiếng va chạm kinh khủng vang lên.

Cả mặt đất bổng chốc như bị xụp xuống một mảng, cả một vùng đất rộng lớn tràng ngập câu cối đỗ gãy và đất đá hổn loạn liền trong nháy mắt bị san thành bình địa, bụi mù bay tứ tung.

Trong vòng chiến, Ngọc Phong cùng tên mặt vest đen sau khi ngạnh kháng cũng không tách mà bắt đầu so kèo sức mạnh. Tại vị trí đao kiếm giao nhau vang lên từng âm thanh ‘keng két’ vô cùng chói tai, xung quanh hai người, đao khi và kiếm khí bắt đầu vần vũ cuốn lấy nhau, tia lửa lóe sáng ngợp trời.

Nếu lúc trước man lực cực lớn của Ngọc Phong hoàn toàn chiếm ưu thế trước tên mặc vest đen thì sau khi hắn gọi ra Hoàng Kim Giáp thì tình thế liền rơi vào thế cân bằng, sức mạnh thể chất của tên mặc vest đen thế mà đã được nâng cao ngang ngửa với Ngọc Phong.

Hơn thế nữa cái bộ Hoàng Kim Giáp không biết là thuật khí phòng thủ cấp độ gì nhưng lại vô kiên bất tồi, cho dù bị kiếm khí của Ngọc Phong liên tiếp hết đợt này đến đợt khác đâm lên cũng không hề lưu lại một vết xước nào, vô cùng bá đạo.

Ngược lại, bản thân Ngọc Phong lại phải chật vật điều động đại lượng kiếm khí ngăn cản thế tiến công uy mãnh của đao khí sắc lạnh kia. Tuy bề ngoài nhìn vào vẫn đang ngang tài ngang sức nhưng thật ra Ngọc Phong đã bị ép xuống thế hạ phong.

Bản thân Ngọc Phong đương nhiên nhận rõ điều này, hắn hơi nghiêm Hải Lam kiếm một tý, trượt dài một cái trên lưỡi đao hoàng kim của tên mặc vest đen ánh lên hàng loạt tia lửa đỏ rực, đơn giản thoát khỏi tư thế giằng co đôi bên.

Đồng thời tay còn lại cũng rút ra Luân Hồi kiếm, hướng phần chân của tên mặc vest đen chém đến, bên trên lưỡi kiếm, kiếm khí màu trắng đục nội liễm mà lưu chuyển không ngừng, ẩn ẩn kéo lên hơi thở nguy hiểm tột độ.

Tên mặc vest đen thấy Ngọc Phong xuất ra thêm một thanh kiếm, liền hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đưa đại đao đón đỡ. Đồng thời chân hắn tiên lên một bước lớn áp sát vào người Ngọc Phong, từ cơ thể hắn hai tia đao khí không một tiếng động, âm thầm nhắm vào lồng ngược Ngọc Phong đâm thẳng ra.

Hơn nữa hai tia đao khí này so với tia đao khí ban đầu hình như còn cường đại hơn một bậc, khí tức tỏa ra từ chúng vô cùng cường đại.

Ngọc Phong thấy đao khi bất thình lình đâm đến, lông mày thoáng nhíu lại, chân liền đạp Vô Âm Bất Bộ nhanh chóng thối lui ra đằng sau, miệng khẻ quát

“ Kim Hỏa Bào Phục, Kim Hỏa Tàn Hoa”

Theo sau tiếng quát, từ cơ thể Ngọc Phong, một luồng hỏa diễm Kim Sắc lập tức bùng lên rồi nhanh chóng biến thành một chiếc áo choàng hỏa diễm bao bọc lấy cơ thể hắn bên trong. Chiếc áo choàng hỏa diễm này so với Hoàng Kim Giáp kia còn rực rỡ chói sáng hơn nhiều lần.

Kim Hỏa vừa xuất, nhiệt độ bao quanh người Ngọc Phong thoán chốc liền được kéo cao đến gần 1000 độ C, hai tia đao khí còn chưa chạm được vào da hắn liền bị thiêu đốt, bốc hơi không còn một mống.

Cùng với áo choàng hỏa diễm, những tia kiếm khí được Ngọc Phong đánh ra lúc này còn kèm theo Kim Hỏa thiêu đốt hừng hực bên trên, uy thế thoáng chốc tăng mạnh. Cho dù không thể hoàn toàn xuyên thủng lớp phòng ngự chắc chắn của Hoàng Kim Giáp nhưng vẫn có thể từng chút một bào mòn nó dần dần.

Tên mặt vest đen thấy Ngọc Phong gọi ra Kim Hỏa bá đạo, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm liền xuất hiện vẻ kinh ngạc, hắn nhận thức được loại hỏa diễm quỷ dị này.

Tuy không thể thật sự phân biệt được đây là loại hỏa diễm nào nhưng đích xác chính là một ngọn Thiên Sinh Hỏa Diễm vô cùng hiếm có, là độ vật mà bất kỳ vị Khí Sĩ nào cũng ước mơ có được.

Hắn không ngờ được loại hỏa diễm cực kỳ quý hiếm này thế mà lại xuất hiên trên người một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, cái này quả thật là quá hư cấu!

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, tên mặc vest đen vẫn không chút lơ là điên cuồng vung đao tấn công, miệng khẻ quát

“ Thập Tam Trọng Hoàng Kim Cửu Tuyền!”

Đòn Thập Tam Trọng Hoàng Kim Cửu Tuyền này là một liên chiêu gồm mười ba đao không đứt đoạn, đao sau uy lực mạnh gấp đôi đao trước, đến đao thứ mười ba liền một đòn tuyệt sinh.

Cho dù tu vi của hắn lúc này tối đa chỉ thi triển được bảy đao liên tiếp, bất quá hắn tin tưởng một chiêu này liền có thể giải quyết cô gái đối diện. Cho đến hiện nay, còn chưa có bất kỳ một ai ngăn được chiêu này của hắn.

Tên mặc vest đen hai tay nắm đại đao bởi vì dùng quá nhiều lực mà nổi đầy gân xanh, trên thân hắn linh khí vàng kim tựa như thủy triều bùng nổ tràn ra bền ngoài Hoàng Kim Giáp, khí thế mạnh mẽ bắt đầu dâng cao như thiên quân vạn mã. Cuối cùng một đao bá đạo quét ra như trảm cả thương khung, ập thẳng lên người Ngọc Phong.

Thấy khí thể của địch thủ bổng nhiên kéo cao mãnh liệt, ánh mắt Ngọc Phong liền nổi lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy, hai tay nắm lấy song kiếm vươn ra trước người, hoàn mĩ đón đỡ một đao uy mãnh.

Uỳnh! Một tiếng vang vọng, đao kiếm giao nhau vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, kình khí uy mãnh lập tức quét ngang bốn phía, mặt đất cũng vì thế một lần nữa lún sâu một mảng

Ngọc Phong song kiếm sánh vai vung ra, sức mạnh thể chất hơn hai mươi tấn toàn lực bộc phát, khí thế như cuồng phong mãnh thú.

Đao đầu tiên, Ngọc Phong chiếm thế thượng phong

Uỳnh! Đao thứ hai, cả hai bên ngang tài ngang sức

Uỳnh! Đao thứ ba, Ngọc Phong lùi sau một bước

Uỳnh! Đao thứ tư, Ngọc Phong bị lực đao cực đại hất văng ra sau, bộ dáng có chút chật vật

Bất quá cho dù bị đẩy lùi ra sau, cho dù bị dồn ép rơi vào hạ phong, cho dù man lực khủng khiếp của hắn hoàn toàn bị nghiên nát, hắn lại nở nụ cười rực rỡ như mặt trời, duy nhân tuyệt mĩ.

Ngọc Phong bất chợt cười to, quát lớn

“ Đánh hay lắm! Gia Trọng Cụ Thuật”

Tiếng quát vừa ra, hai bàn tay của Ngọc Phong liền lóe lên ánh sáng hắc sắc kỳ lạ, theo sau đó từ hai bàn tay hắn, từng đường hắc tuyến trào ra trong nháy mắt liền bao phủ toàn bội bề mặt hai lưỡi kiếm, đem đến cảm giác trầm trọng dị thường.

Uỳnh! Đao thứ năm, tình thế thoáng chốc liền đảo ngược. Tên mặt vest đen bị một kiếm của Ngọc Phong hất văng ra xa hàng chục mét, chân cày xuống mặt đất tạo thành hai rãnh sâu hoắm, hai ống quần bóng bẫy cũng vì thế mà rách nát te tua. Chiếc quần tây đắt tiền thoáng chốc liền biến thành quần lửng phong cách rách lổ chỗ.

Còn chưa đợi cho tên mặc vest đẹn kịp khôi phục, Ngọc Phong đã lạnh lùng chém ra một kiếm

“ Vô Hình Đoạt Mệnh”.

Tên mặc vest đen bổng dưng không biết vì sao cảm thấy sởn gai óc, bất quá hắn cũng là một kẻ có kinh nghiệm chiến đâu vô cùng phong phú, vừa nhận thấy cảm giác nguy hiểm ập đến, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay bổ ra một đao.

Uỳnh! Đao thứ sáu, lại lần nữa ngang tài ngang sức

Ngăn chặn được một kiếm vô hình, cực kỳ nguy hiểm của Ngọc Phong, trên tráng tên mặc vest đen thầm đổ mồ hôi lạnh. Nếu hắn không có kinh nghiệm chiến đấu tích lũy lâu nay, nếu hắn không phản xạ theo tiềm thức nhanh chóng bổ ra một đao, nếu trực giác của hắn không đủ nhạy bén, thì rất có thể hiện nay đã bị chém thành hai nữa, trở thành một thi thể lạnh băng rồi.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tên mặc vest đen cũng không lãnh phí thời gian để thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, hắn lại lần nữa bùng nổ sức mạnh lao lên cực nhanh, hai tay nắm chặt đại đao hướng lên không trung bổ mạnh xuống.

Hoàng Kim Đại Đao xé gió mà đi, tư thế như thái sơn áp đỉnh, uy áp dị thường.

Ngọc Phong cách đó không xa, hai chân hơi khụy xuống, trọng tâm hạ thấp hết cỡ, Hải Lam và Luân Hồi lúc này đều đã được tra vào vỏ, tụ khí xúc lực.

Đến khi đao thứ bảy trực tiếm bổ tới, đôi mắt hắn lập tức mở trừng ra, lóe lên ánh sáng sắc lạnh vô bì, đồng thời hai tay liền rút kiếm chém mạnh tới phía trước

“ Gia Trọng Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm!”

ẦM!

Song kiếm cùng kim đao ngay khi va chạm liền gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả một vùng đất rộng lớn với bán kính hơn 3km tính từ tâm vụ nổ lập tức xụp đổ, tạo thành một vùng lòng chảo phủ đầy cát bụi.

Hàng nghìn cây đại thụ đổ xập thành một mảng hoang tàn, một vài con ma thú nhỏ yếu còn chưa kịp phản ứng liền bị đè nát thành một bãi máu thịt bầy nhầy.

Như thế còn chưa hết, sau khi mặt đất xụp đổ, sóng xung kích liền theo sau kéo đến phá tung mọi thứ. Mặt đất gồ ghề, ngã nghiên đại thụ và đất đá lần nữa được san phẳng thành bình địa, lần này thật đúng là đã xóa xổ hoàn toàn sự sống ở nơi này.

Cảnh tượng như thế này, phải dùng đến ‘thiên băng địa liệt’ để miêu tả cũng không nói quá

Trong màn khói bụi mơ hồ đang dần tan đi, Ngọc Phong quần áo có chút rách nát, trên người loáng thoán có một vài vết thương rĩ máu. Xem ra một chiêu vừa rồi, hắn cũng đã thụ thương không ít.

Ngọc Phong khóe miệng méo xệch nhìn Hải Lam kiếm chỉ còn lại một nữa trên tay, cười nói. Tuy nói là cười nhưng âm thanh phát ra lại lạnh lẽo thấu xương.

“ Tên kia, không ngờ ngươi thế mà phá hủy luôn vũ khí của ta a! Trong hơn bốn năm nay, ngươi là kẻ địch đầu tiên có thể làm được chuyện này đó!”

Tên mặt vest đen đứng cách không xa bộ dạng cũng vô cùng chật vật, Hoàng Kim Giáp đã bị chém nát chỉ còn vài mãnh nho nhỏ dính vào người, Hoàng Kim Đao lúc này cũng đã khôi phục lại hình dạng một con dao găm như ban đầu, hơn nữa con dao này chỉ còn lại cán dao là nguyên vẹn.

Bộ vest trên người hắn lúc này đã không còn là vest nữa rồi, mà phải gọi là một cái giẻ lau rách rưới te tua không ra hình dạng. Kinh dị hơn là trước ngực hắn lúc này lại có hai vết chém tạo thành dấu X kéo dài từ bả vai đến hết hông vô cùng ghê rợn.

Bất quá nếu quan sát kỹ thì đây cũng chỉ là vết thương nông, nhìn qua có chút ghê gớm nhưng thật ra không gây ảnh hưởng gì quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ mất chút đỉnh máu tươi mà thôi.

Chiếc kinh râm của hắn lúc này cũng bị chém làm đôi rơi trên mặt đất, lần đầu tiên hé lộ ra chân dạng thật bên trong. Gương mặt hắn không phải kiểu tuấn lãng tiêu sái ngời ngời, mà lại mang vẻ điềm tỉnh nghiêm nghị kèm theo một chút điển trai ý vị.

Nhưng mà gương mặt đẹp thế này để lên người hắn đúng là có chút lãng phí, bởi vì tên này thật sự là dân mặt đơ chính hiệu, luôn luôn lạnh tanh không một chút cảm xúc. Bất quá trên người hắn lại tỏa ra hương vị phong trần bụi bặm vô cùng thu hút. Nếu hắn muốn, thì không cần hắn làm gì cũng có một đám thiếu nữ, quý cô xa vào lòng.

Nếu so sánh về khả năng sát gái, thì cho dù là dáng vẻ nam thần của Ngọc Phong khi xưa cũng không thể so sánh với tên này được.

Tên mặc vest thờ dài một tiếng, thu thanh dao găm trở lại, mở miệng nói, âm thanh vẫn bình đạm như trước. Nhưng nếu nghe nghĩ thì bên trong còn kèm theo một tia bất đắc dĩ.

“ Xem ra chúng ta không thể thật sự trong thời gian ngắn phân rõ thắng bại được rồi!”

Ngọc Phong nghe thế chỉ hé miệng cười nhạt một tiếng

“ Thế sao? Nếu ta không lầm thì ngươi còn chưa tung ra hết sức đâu nhỉ?”

Tên mặt vest đen vẫn giữ vẻ không chút cảm xúc, lạnh nhạt đáp lời

“ Như nhau thôi, không phải cô nương vẫn còn ẩn giấu thực lực hay sao? Ta thật tò mò không biết một Tam tinh Khí Hồn như nàng thì lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng như thế này a?”

Ngọc Phong không có ý định giải đáp thắc mắc của tên mặc ves đen, hỏi ngược

“ Không đánh nữa à?”

“ Không đánh! Dù gì cũng không thắng được nàng!” tên mặt vest đen dứt khoát lắc đầu

Ngọc Phong thấy hắn trả lời dứt khoát như thế, đôi mắt hơi híp lại, đưa tay giơ lên Hải Lam kiếm bị đứt đoạn, âm thanh lạnh lẽo nói ra

“ Vậy thanh kiếm của ta bị ngươi phá hỏng thì thế nào? Nếu không bồi thường đừng nghĩ ta cho ngươi rời khỏi đây!”

Tên mặc vest đen nghe thế đành lắc đầu, hời hợt nói

“ Thế, tên vượt ngục kia ta liền giao cho nàng vậy, xem như là bồi thường thiệt hại. Bất quá ta cũng không nghĩ hắn còn sống sót được đến lúc này đâu nha!”

...........................~.~..........................

P/s: Số là mình lâu lâu mới tìm thấy một bộ phim hợp gu, nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng xem ^^

Tên phim : Quay lại tuổi 20

Thể loại: Bi, hài, tâm lý, tình cảm đủ cả

Link: http://www.phimmoi.net/phim/quay-lai-tuoi-20-6176/

Chúc mọi người xem phim vui vẻ!

..................................................................................................!

Bình Luận (0)
Comment