Bất Tử Nhãn

Chương 166 - Mật Danh Z 21

“ Chuyện đó ngươi không cần lo!”

Ngọc Phong bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó thu hai mảnh mảnh vỡ của Hãi Lam kiếm lại, bước chân đi về phía tên tù vượt ngục.

Lúc này, tên tù vượt ngục mằn trên mặt đất không khác gì một cái xác ướp bị hắc xích trói chặt bên trong, từ đầu đến chân hắn đều được từng sợi hắc xích bao bọc kín mít không một kẽ hở.

Hắn có thể sống sót đến bây giờ trong vụ nổ thiên băng địa liệt vừa rồi, cũng chính là được những sợi hắc xích này bảo vệ.

Ngọc Phong đến bên tên tù vượt ngục, vung tay một cái xóa bỏ toàn bộ hắc xích đang trói buộc hắn. Đồng thời cánh tay còn lại cũng nhanh chóng chộp tới, nắm lấy cổ tên tù vượt ngục, nhẹ nhàn xách lên.

Tên tù vượt ngục bời vì sóng xung kích làm cho bất tỉnh bổng nhiên bị bóp cổ liền giật mình tỉnh dậy, ánh mắt hoảng loạn bắt đầu gào khóc cầu xin

“ Đại nhân, ngài ngài tha cho tiểu nhân một mạng đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài cả đời, chỉ cần ngài muốn gì ta đều có thể làm hết”

Đối với những lời cầu xin tha mạng của tên tù vượt ngục, vẻ mặt Ngọc Phong vẫn lạnh băng như thường, cánh tay như kìm sắc từ từ bóp lại.

Cảm nhận hơi thở dần dần bị bóp nghẹt, nét mặt tên tù vượt ngục liền hiện lên sự hoảng sợ cực độ, đôi môi tím tái run run nói ra, thanh âm vô cùng yếu ớt

“ Đừng, xin ngài đừng, ta biết ở đâu có di tích, rất nhiều di tích, chỉ cần ngài cứu ta một mạng, ta...ta liền dẫn ngài đi, ặc ặc... xin...ngài...”.

Khi tên tù vượt ngục cảm giác hô hấp đã đứt đoạn, cái chết đã gần như cận kề, liền cảm thấy được đôi tay nắm cổ mình hơi nơi lõng ra một tý. Ngay lập tức vẻ mặt hắn như tìm được đường sống trong cõi chết, ra sức hô hấp từng ngụm lớn.

Bất quá còn không đợi hắn kịp thời vui mừng, một đôi mắt hồng phấn yêu mị liền hiện ra trước mắt.

“ Mộng Thần Nhãn”

Ngay tức khắc, tên tù vượt ngục cảm thấy như mình bị rơi vào một hồ nước bốn bề đen tối không chút ánh sáng, sau đó hắn liền điên cuồng hướng lên phía trên mà ra sức bơi.

Cho dù không biết cách mặt nước bao xa, cho dù không hề thấy bất kỳ tia sáng cuối con đường nào, hắn vẫn cố gắng điên cuồng bơi lên. Lúc này trong tâm trí hắn chỉ có một điều duy nhất tồn tại, khác vọng cầu sinh, hắn không muốn chết, hắn muốn sống, hắn thật sự muốn sống.

Nhưng mà mặc kệ khác vọng sống mãnh liệt của tên tù vượt ngục, mặc kệ những nổ lực dãy giụa cuối cùng của hắn, trong không gian hôm ám ghê rợn, một cánh tay đen tối gầy guộc bất ngờ vươn lên nắm lấy cổ chân của hắn.

Trong tiếng la hét thất thanh của tên tù vượt ngục, từ từ từng chút một kéo hắn xuống vực sâu vạn trượng không lối thoát.

Bên ngoài thế giới tâm trí, sau khi Ngọc Phong thi triển Mộng Thần Nhãn, tên tù vượt ngục đang ra sức cầu xin bổng nhiên im bặt vô cùng quỷ dị. Ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong như dại ra, đồng tử mở lớn không còn tiêu cự, bộ dạng y như một cái xác không hồn.

Ngọc Phong thấy tâm trí của tên tù vượt ngục đã bị mình hoàn toàn khống chế liền mỉm cười hài lòng buông tay ra, thả tên tù vượt ngục ngồi trên mặt đất, bắt đầu đặt câu hỏi.

Tên tù vượt ngục vẫn thế, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt đờ đẫn như một con rối bị Ngọc Phong thao túng, từng câu từng chữ thành thật nói ra giải đáp tất cả thắc mắc của Ngọc Phong.

Sau khoảng mười phút liên tục tra hỏi, Ngọc Phong mới thỏa mãn gật đầu thu Mộng Thần Nhãn lại, khóe mắt liếc nhìn tên mặt vest đen một cái, không nói một lời liền phóng người lao vút đi, vài hơi thở đã không thấy bóng dáng trong mảnh rừng cây trùng điệp, trải ài vô tận.

Dù sau đây cũng là địa bàn của ma thú, gây ra động tỉnh lớn như thế, hắn cũng không dám nán lại quá lâu, ai mà biết được có con thú vương nào bị hấp dẫn kéo đến hay không?

Tên mặc vest đen thấy Ngọc Phong không nói hai lời liền rời đi cũng không có ý định ngăn cản, đợi cho đến khi Ngọc Phong đã hoàn toàn khuất xa tầm mắt, hắn mới cất bước đi đến vị trí tên tù vượt ngục đang nằm bất động trên đất.

Khi đến nơi, vẻ mặt luôn luôn vô cảm của hắn không nhịn được mà nhíu chặt lại, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phương hướng Ngọc Phong rời đi.

Tên tù vượt ngục hiện nay đã là cái xác không hồn, cơ thể hắn gục ngã trên mặt đất hoang tàn, chân tay quằn quại co quắp lại theo một tư thế vô cùng quái dị.

Hơn nữa khuôn mặt của hắn lại vặn vẹo biến dạng vô cùng ghê rợn, đôi mắt vô hồn trợn trừng nhìn thẳng trời cao hiện rõ nét hoảng sợ tột cùng. Hắn chính là chết trong nổi thống khổ cực hạn.

Tên mặt vest đen ngồi xuống, vươn bàn tay khẻ vuốt cho đôi mắt kẻ vượt ngục nhắm lại.

Sau đó hắn mới thở dài một hơi, lấy từ nhẫn trữ vật ra một thẻ bài trong suốt như thủy tinh, truyền vao trong đó một chút linh khí rồi cất lời nói, âm thanh lạnh tanh không chút xúc cảm.

“ Mục tiêu thứ 57 đã bị thanh tẩy!”

Ở đầu giây bên kia, giọng nói một người đan ông trung niên, ồm ồm vang lên

“ Mục tiêu 57 đã thanh tẩy, xác nhận!”

Người đàn ông trung niên sau khi trả lời, không thấy tên mặc vest đen đáp lại, cũng không thấy hắn chấm dứt kết nối, có chút nghi hoặc hỏi

“ Z 21, còn chuyện gì nữa sao?”

Tên mặc vest đen gọi là Z 21 nghe thế thoáng rơi vào trầm tư, sau một lát hắn mới cất lời, đôi mắt ánh lên hào quang khó hiểu

“ Điều tra cho ta một người, là một cô gái khoảng 18 tuổi, tu vi Tam tinh Khí Hồn, khuôn mặt...v.v....”.

.........................................................

Cách vị trí tên mặt vest đen hơn mười cây số, Ngọc Phong dừng lại trên một thân cây đại thụ, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược đỏ thẩm nuốt vào, đồng thời trúc ra một bình nước thuốc thoa đều lên hai cánh tay.

Tinh Tinh cùng Hách Mi ngồi bên cạnh, thấy hàng loạt hành động của Ngọc Phong, quan tâm hỏi

“ Lại là tác dụng phụ kia sao?”

Ngọc Phong xoa đều nước thuốc lên tai tay, sau đó lấy băng vải cuốn lại, cười khổ gật đầu

“ Đúng thế, vừa nãy ta lại sử dụng quá sức Gia Trọng Cụ Thuật nên gây tổn hại đến xương cốt a. Nhưng cũng may lần này chỉ bị đau đớn cơ thịt chút ít, xương cốt bên trong tuy là bị chấn động mạnh nhưng vẫn hoàn hảo không bị nứt rạn như lúc trước!”

Tinh Tinh nghe thế gật gù cái đầu nho nhỏ

“ Như vậy xem ra biện pháp rèn luyện thể chất của ngươi trong hai tháng này rốt cục cũng đem lại kết quả khả quan!”

Ngọc Phong thầm lắc đầu, nói

“ Đúng là cường độ thể chất tăng lên không ít, bất quá như vậy vẫn chưa đủ. Nếu thật sự cứ chiếu theo phương thức tập luyện mấy hôm nay thì cho dù qua kỳ hạn sáu tháng, ta sợ thể chất vẫn không đủ cường đại để thi triển hoàn toàn sức mạnh của Gia Trọng Cụ Thuật.

Hài! Cửu Chuyển Tôi Thể đan vẫn còn thiếu hai chủ dược là Lôi Vân Long Thảo cùng Cửu Điệp Hoa không biết đến bao giờ mới thu thập đủ đây a! Nếu có Cửu Chuyển Tôi Thể đan rồi cũng không cần phải lo lắng trước sau a”.

Tinh Tinh thấy thế, cũng chỉ đành đưa cái chân trước nhỏ nhắn vỗ vỗ vai Ngọc Phong, ánh mắt liếc qua Hách Mi đang cuộn tròn một bên, cười nói

“ Không cần lo lắng, không phải chúng ta có cái mày dò tìm dược thảo sống sao, từ từ rồi sẽ tìm ra thôi”.

Ngọc Phong nghe vậy cũng đưa tay qua gãi gãi đầu Hách Mi, chân thành nói

“ Xem ra cũng chỉ trong đợi vào mi thôi a!”

Hách Mi được Ngọc Phong gãi đầu, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Qua hơn hai tháng sống cạnh bên nhau, được Ngọc Phong liên tục dùng đồ ăn ngon dụ dỗ, cuối cùng nó cũng đã hoàn toàn buôn bỏ địch ý đối với hắn, thật sự xem hắn như chủ nhân của mình.

“ À mà tiểu Phong, sao hồi nãy ngươi không ra tay giết tên kia luôn cho rồi? Không phải ngươi luôn luôn muốn triệt tiêu mọi hậu hoạn sao?” tiểu hồ ly bất chợt hỏi

Ngọc Phong nghe thế chỉ đành cười khổ, giải thích

“ Tên mặc vest đen kia trông thế thôi chứ cũng không phải loại đèn cạn dầu a.

Mặc dù tu vi của hắn chỉ có Ngũ Tinh Khí Tông nhưng sức chiến đấu thể hiện ra hầu như đã gần bằng trình độ của Cửu tinh Khí Tông như Châu Thanh Thần rồi.

Cho dù ta thật sự đánh hết toàn lực, có giết được hắn hay không còn biết, nhưng ta chắc chắn sẽ bị trọng thương không nhẹ, cuộc chiến này đánh ra hoàn toàn không có phần thắng càng không mang lại lợi ích.

Hơn nữa giữa hai chúng ta cũng không có thù oán thâm sâu gì, ta hiện đã có một cường địch là Thất Tinh Thánh Điện rồi, không muốn lại kéo thêm thù hận với chính quyền hoàng gia nữa đâu!”

Tinh Tinh nghe Ngọc Phong nói liền mở to mắt ngạc nhiên

“ Ngươi thế mà lại đánh giá hắn cao đến vậy! Ta chưa bao giờ thấy ngươi e sợ như thế a”.

Ngọc Phong đưa tay gãi mũi, cười cười đáp

“ Cũng không phải là ta e sợ gì, mà đây chính là nhìn vào sự thật nha. Tiểu Tinh ngươi có nhớ con dao găm của hắn không?”

“ Nhớ, cũng chỉ là một con dao bình thường mà thôi, đâu có gì đặc biệt” Tinh Tinh hơi gật đầu xác nhận

“ Thì đó, con dao găm của hắn chỉ là một con dào bình thường, cho dù là Khí Binh cấp 1 còn chưa tới, thế mà tên đó liền có thể sử dụng nó đối đầu với hai thanh kiếm Khí Binh cấp 4 của ta, hơn nữa còn hủy luôn cả Hải Lam kiếm, ngươi nói chuyện này là thế nào?”

“ Chuyện này...!” đến lúc này Tinh Tinh mới thật sự để ý đến điều đơn giản này

Tên mặc vest đen kia thế mà lại dùng một con dao không khác dao gọt hoa quả đối chiến với Ngọc Phong dùng hai thanh Khí Binh cấp 4, điều này quả thật quá là hư cấu! Từ đó có thể thấy bản lĩnh của tên kia cũng không phải dạng tôm tép bình thường có thể so sánh được.

Nếu nói Ngọc Phong là một tên quái thai không hợp lẽ thường, thì thằng này cũng là một con quái vật không hơn không kém a.

Nhưng mà nếu nghĩ kỹ lại thì Ngọc Phong cũng mới chỉ mười sáu tuổi, tu vi Tam Tinh Khí Hồn, còn tên kia nói gì thì nói cũng chắc chắn hơn 25 rồi, hơn nữa tu vi lại là Ngũ Tinh Khí Tông.

Thế mà cả hai bên lại đánh nhau ngang tài ngang sức, cho dù là hắn có dùng một con dao bình thường đối chiến với Ngọc Phong đi nữa thì đẳng cấp của Ngọc Phong vẫn cao hơn hắn một bậc.

Ngọc Phong tựa lưng vào thân cây, lấy ra một bình nước uống ừng ực từng ngụm lớn, hời hợt nói

“ Thì đó, tên kia thật ra vẫn còn ẩn giấu rất sâu, cho dù ta có xuất toàn lực cũng chưa chắc chiến thắng được hắn, nói chi là ra tay giết chết chứ.

Bất quá nếu lúc nãy, ta có thể sử dụng Thôn Phệ Nhãn thì việc giết chết hắn cũng không phải không được, nhưng đáng tiếc Thôn Phệ Nhãn vẫn trong quá trình hồi phục. Nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa nới có thể lành lặng như ban đầu”.

Nói đến đây, cái bụng của hắn liền reo lên vài tiếng ‘òn ọt’ bắt đầu đình công.

Ngọc Phong đưa tay xoa bụng, từ trên đại thụ nhảy xuống, nói

“ Đi kiếm cái gì ăn đã, đã đói mà còn đánh thêm một trận, nay cái bụng dán sát vào lưng luôn rồi!”

“ GRỪ-RÀO!”

Nhưng còn chưa để hắn kịp rời đi, cả khu rừng bổng nhiên bị một tiếng gầm kinh thiên làm cho hổn loạn. Tiếp đến, mặt đất bắt đầu rung động từng cơn dữ dội.

Ngọc Phong đưa tay chạm đất thầm cảm nhận mức độ rung động, ánh mắt híp lại nhìn về mảnh rừng cách đó không xa, nhịn không được lên tiếng chửi thề

“ Đậu má Thú triều!”

Nói rồi, nghĩ cũng không nghĩ liền vắt chân lên cổ chạy trối chết.

Cách Ngọc Phong khoản một cây số về phía sau, từng tảng cây rừng rộng lớn thay phiên nhau đổ rập như quân cờ domino, kéo theo một đống khói bụi bay mù mịt.

Mà tác giả gây ra hiện tượng kinh khủng này chính là hàng nghìn con ma thú đủ hình đủ dạng, có loài ăn thịt, có loài ăn cỏ, kể cả loài không ăn gì cũng có nốt.

Những loài ma thú này thông thường đều đánh nhau người sống ta chết, ăn gân uống máu của nhau, thế mà bây giờ lại sóng vai nhau chạy trối chết, trong mắt từng con ma thú đều hiện rõ vẻ hoảng sợ tột độ.

Bọn chúng hình như đang cố gắng chạy trốn một thứ gì đó vô cùng kinh khủng, có thể thứ đó chính là chủ nhân của tiếng gầm kinh thiên lúc nãy.

Ngọc Phong đẩy tốc độ di chuyển đến cực hạn, thân ảnh thoăn thoắt lướt nhanh trong rừng rậm, ánh mắt không quên liếc nhìn hàng nghìn con ma thú vừa chạy vừa rống lên điên đảo ở phía sau, khó hiểu hỏi

“ Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại có thú triều chứ? Tiểu Tinh, ngươi có biết vì sao không?”

Tiểu hồ ly ánh mắt liến thoáng hàn quang nhìn thẳng về nơi sâu nhất trong Bạch Vân sơn mạch, nghĩ nghĩ một chút liền nói

“ Có thể là vì tiếng gầm hồi nãy, tuy nhiên từ tiếng gầm đơn giản này, ta không thể nào xác nhận nó là loại ma thú gì, hơn nữa ta hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ khí tức cường đại nào đang tỏa ra cả.

Đây có thể là một con ma thú cấp năm cao giai, hoặc là thú vương của Bạch Vân sơn mạch này chăng? Tiểu Mi, ngươi nghĩ sao?”

Hách Mi cõng Tinh Tinh trên lưng, bốn chân nhỏ bé chạy băng băng trên mặt đất, tốc độ so với Ngọc Phong còn nhanh hơn mấy lần. Nó nghe thấy Tinh Tinh hỏi đến liền đảo tròn ánh mắt như suy nghĩ gì đó, sau đó mới lắc lư cái đầu tròn tròn “ Gâu!” một tiếng rõ to.

Tiểu hồ ly nghe xong liền gật gù tỏ vẻ hiểu rồi hướng Ngọc Phong giải thích

“ Tiểu Mi nó nói không biết ?”

Ngọc Phong nghe xong, khuôn mặt liền đen xì một mãng, đầu hiện ba vạch, bực mình nói

“ Cái con chó điên này ngoài ăn với ngủ ra thì còn biết cái gì vẹo gì nữa đâu, ngươi thế mà lại đi hỏi nó! Ấm đầu à?”

...............................~.~................................

Bình Luận (0)
Comment