Bất Tử Nhãn

Chương 167 - Doanh Trại Trong Rừng

Lần thú triều này kéo dài ba ngài hay đêm, cũng không tính là quá dài nếu đem ra so với những lần đại thú triều được coi là quốc nạn trong lịch sử. Tuy là thế, Ngọc Phong cũng không phải điên cuồng trốn tránh suốt khoảng thời gian này. Vào tối ngày đầu tiên của thú triều, hắn đã kịp thời trú ẩn vào một sơn động tự nhiên.

Sau lần thú triều này qua đi, tiếng gầm kỳ lạ kia cũng không vang lên lần nào nữa, cả sơn mạch lại trở lại hoàn cảnh yên bình, bừng bừng sức sống như lúc trước. Còn Ngọc Phong, hắn vẫn tiếp tục quá trình rèn luyện của mình, sử dụng Nhu Quyền và Vô Âm Bát Bộ lần lược khiêu chiến từng cấp độ mới với Hư Ảnh Đường Lang.

Từ cùng lúc chiến đấu với hai con Hư Ảnh Đường Lang tăng lên thành bốn con, rồi sáu con, tám con, cuối cùng cực hạn của Ngọc Phong là cùng lúc đối chiến với mười hai con Hư Ảnh Đường Lang, hơn nữa lại không hề thụ bất kỳ thương tổn nào.

Đồng thời cũng theo đó, Nhu Quyền cùng Vô Âm Bát Bộ của hắn cuối cùng cũng bước qua cánh cửa đại thành, mỗi chiêu, mỗi thức xuất ra đều như nước chảy mây trôi, cho dù không thể nắm giữ hết sức mạnh trong đó nhưng cũng xem như là đủ sài.

Ngoài ra trong khoảng thời gian này, Ngọc Phong cũng không quên ra sức tìm kiếm Lôi Vân Long Thảo cùng Cửu Điệp Hoa, nhưng mà hình như hai loại linh dược này quá sức hi hữu, cho dù một chút dấu vết nho nhỏ cũng không tìm được.

............................................

Tháng thứ năm sau khi tiến nhập Bạch Vân sơn mạch.

Đầu tóc dài của Ngọc Phong cuối cùng cũng bị hắn lấy kéo cắt gọn lại chỉ còn dài hơn lỗ tai một chút cho đỡ phiền phức ( thật ra là sống trong rừng, để tóc dài thì mỗi lần tắm gội rất mất công).

Cũng vì thế, mất đi đầu tóc dài, gương mặt Ngọc Phong liền bớt đi vài phần nhu mì dễ chịu, nhiều thêm một nét anh khí mạnh mẽ. Nếu so với tạo hình trước kia, hắn lại thích tạo hình bản thân như thế này hơn, dù sao hắn vẫn là một thằng đàn ông a.

Trong những táng lá cây rập rạp cách mặt đất hơn ba mươi mét, Ngọc Phong toàn thân quần áo xanh lục, mặt vẽ nhọ nồi, ngụy trang bản thân hoàn toàn hòa quyện vào thiên nhiên.

Lúc này hắn đang cẩn thận từng ly từng tí, di chuyển trên những tán cây cao vút, cố hắn không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đôi mắt sắc bén một chút cũng không rời theo dõi một con ma thú nho nhỏ ở bên dưới.

Con ma thú mà Ngọc Phong quan sát, toàn thân một màu trắng muốt không tì vết, kích thước cơ thể thì chỉ nhỏ như cái nắm tay trẻ con, thân hình giống chuột nhưng cũng giống mèo, nhất là phần đuôi, nó không chỉ có một cái mà có đến lận hai cái đuôi, hơn nữa trên mỗi cái đuôi lại có thêm một con mắt đỏ lòm mọc ra, liên tục đảo qua đảo lại hết sức cảnh giác.

Ngọc Phong ở trên tán cây, thấy con ma thú dường như đã ngừng di chuyển, vui vẻ cười nói

“ Lần này để xem tiểu tử ngươi chạy đi đâu?”

Thấy tâm trạng Ngọc Phong dường như có chút hưng phấn thái quá, tiểu hồ ly Tinh Tinh liền lên tiếng nhắc nhở

“Chậm đã tiểu Phong, phải bình tĩnh lại, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi bắt con Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý này đấy! Đừng có mà phá hỏng?”

Ngọc Phong nghe thế, tâm tình xao động nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói

“ Yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không để con tiểu quỷ này chạy thoát!”

Con ma thú Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý này bản thân là ma thú cấp bốn trung giai, tương đương với Ngũ tinh Khí Tông. Ngọc Phong nhất quyết muốn bắt được còn ma thú này là bởi vì nó là loài ma thú duy nhất có khả năng tìm được vị trí của Cửu Điệp Hoa, một trong hai loại linh dược mà hắn đang tìm.

Chỉ cần bắt được con Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý này cũng đồng nghĩa với một tay chạm vào Cửu Điệp Hoa rồi.

Tuy được xếp vào hàng ma thú cấp bốn trung giai, nhưng thật ra con ma thú này ngoài khả năng tự bạo liều mạng vô cùng kinh khủng ra thì chẳng còn khả năng tấn công gì khác, hoặc có thể nói chiến lực của nó là zero.

Cũng vì không có bất kỳ khả năng tự về nào cho nên nếu nó cảm thấy bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù là chút ít cũng liền nhanh chóng trốn chạy mất dạng. Hơn nữa một khi nó đã toàn lực chạy thì đừng mong bắt được nó, cho dù là cường giả Khí Tôn có khả năng phi hành trên không trung nếu muốn bắt tiểu vật nhỏ bé này cũng là cực...cực kỳ khó khăn.

Vài hôm trước Ngọc Phong đã một lần vì bất cẩn mà bắt hụt con Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý này, nếu lần này nữa mà vẫn không bắt được, hắn chắc chắn sẽ không còn cơ hội thứ ba. Bởi vì sau lần này, con Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý tất yếu sẽ rời bỏ khu vực này thật...thật xa, dù gì thì nó cũng đâu có ngu mà ở lại cái nơi xém mất mạng đến hai lần chứ.

Ngọc Phong nhìn Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý đang thoải mãi nhâm nhi quả hạch bên dưới, hai tay ầm thầm lặng lẽ kết ấn, miệng đọc hàng loạt chú ngữ khó hiểu, cuối cùng hắn hướng một bàn tay về phía con ma thú, quát khẻ

“ Thiên Thủ Tu La Hồng Ảnh Thiết Xích!”

Từ trong không trung vô hình, hàng loạt Pháp Ấn hồng xắc nối đuôi nhau xuất hiện, sau đó phô thiên tái địa Hắc Xích phóng ra khỏi Pháp Ấn, lấy tư thế sét đánh ngang tai bủa vây lấy Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý, trong nháy mắt phong tỏa tất cả đường lui của nó.

Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý không biết từ đâu lại có hàng trăm sợi xích bổng nhiên xuất hiện điên cuồng tấn công mình, liền kêu lên một tiếng rít bén nhọn.

Con mắt trên hai cái đuôi của nó đảo tròn cực nhanh quát sát rõ tường tận bốn phương tám hướng, đồng thời từ cơ thể của hó bắt đầu hiện lên từng luồng bạch quang mờ ảo, mà theo đó, tốc độ của nó bổng chốc tăng lên chóng mặt, tựa như một tia sáng mờ ảo phá không lao đi.

Bất quá Ngọc Phong đã tính trước được tình huống này, đôi môi hắn nhết lên nở một nụ cười quỷ dị, cánh tay còn lại liền ấn xuống thân cây, quát lớn

“ Hàn Băng Địa Cực Ma Pháp, Bát Diện Băng Phong!”

Theo tiếng nói của Ngọc Phong vang lên, trên bề mặt cánh rừng liền hiện lên một Pháp Ấn lam sắc vô cùng rộng lớn. Tiếp đó từng âm thanh “ẦM! ẦM” nối tiếp nhau vang lên.

Từ bên dưới mặt đất, bốn bức tường băng cao năm mưới nét, rộng gần một trăm mét nối đuôi nhau dựng thẳng đứng lên trời, cuối cùng hoàn toàn biến thành một chiếc lồng giam lam sắc to lớn mà hùng vĩ.

Tuy rằng tốc độ của Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý vô cùng nhanh nhưng bởi vì Ngọc Phong đã chuẩn bị từ trước, cho nên nó vừa lao ra liền đâm đầu thẳng vào bức tường băng giá vừa mọc lên, phát ra một âm thanh trầm đục cùng tiếng kêu đau đớn thấu trời xanh.

Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý bị cụng đầu làm cho choáng ván còn chưa kịp hoàn hồn liền bị hàng nghìn sợi xích đen ngòn tóm lấy, chẳng mấy chốc bị trói chặc biến thành cái bánh tét, cho dù muốn cựa quậy một chút cũng không thể được.

Ngọc Phong đứng trên tán cây, thấy Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý cuối cùng cũng bị hắn bắt gọn liền mỉm cười vui sướng, đồng thời không chút chậm trễ sử dụng tốc độ cao nhất xuất hiện bên cạnh con ma thú, tay duỗi thành chỉ điểm thẳng lên người nó.

Cái chỉ tay này là hắn sử dụng một chiêu thức đặc biệt trong Nhu Quyền gọi là Tuyệt Mạch, hoàn toàn cắt đứt dòng chảy linh khí trong cơ thể Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý, ngăn không cho nó sử dụng tuyệt chiêu tự bạo liều mạng kia.

Sau khi đã chắc chắn khống chế Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý trong tay, Ngọc Phong mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, triệt tiêu tất cả Hắc Xích lẫn Tứ Diện Băng Phong, cười tươi nói

“ Hắc hắc, chạy đâu hả em!”

Nói tồi, hắn hướng ánh mắt nhìn tiểu Tinh bên cạnh, hỏi

“ Có Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý rồi, làm sao tìm được vị trí của Cửu Điệp Hoa Đây?”

Tiểu hồ ly liền cười nói, ánh mắt vô cùng tinh quái

“ Không vội, chính bản thân nó đã biết sẵn vị trí của Cửu Điệp Hoa rồi, dù sao nếu nó muốn tiến hóa thành ma thú cấp năm thì bắt buộc phải thông qua Cửu Điệp Hoa làm môi giới. Bây giờ chúng ta chỉ cần ép cho nó dẫn đường đi là được rồi”.

“ Ép nó dẫn đường? Làm sao ép đây?” Ngọc Phong khó hiểu hỏi

Tinh Tinh nghe thế liền đưa cái chân trước nhỏ bé chỉ vào Hách Mi bên cạnh

“ Thì dùng tên này, nên biết tiểu Mi là ma thú thượng cổ nha, chỉ cần nó thả ra chút uy áp thì cái con chuột nhỏ kia còn không phải răm rắp nghe lời hay sao?”

Ngọc Phong nghe thế ánh mắt liền sáng tỏ, cưng chiều gãi gãi đầu Hách Mi, cười nói “ Tiểu tử, trông chờ vào ngươi hết đó!”

Hách Mi đương nhiên là cực kỳ phối hợp, liền thả ra chút khí tức cường đại áp thẳng lên người Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý khiến cho nó rung rẫy cả người, ánh mắt nho nhỏ nhìn Hách Mi không giấu nổi vẻ hoảng sợ cùng cực.

Tiểu cún Hách Mi ánh mắt cao ngạo nhìn Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý đang run cầm cập trước mặt, khinh thường sủa một tiếng “ gâu!” như muốn nói gì đó.

Sau đó con Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý không chút do dự liền gật đầu liên hồi, miệng chít chít kêu loạn, ánh mắt nó nhìn Hách Mi ngoài sự sợ hãi ra còn ẩn chứa cả sự sùng kính nồng đậm. Thế giới của ma thú là vậy, rất đơn giản, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu nhưng kẻ yếu cũng luôn luôn ngưỡng vọng kẻ mạnh.

Tất nhiên thế giới loài người cũng tồn tại quy tắc này, chỉ là khi muốn xuống tay làm một cái gì đó thì phải luôn luôn lấy một cái cớ nào đó làm tấm bình phong che mắt thiên hạ, vòng vo qua lại mà thôi.

Hách Mi nhìn Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý răm rắp nghe lời mình như một tiểu đệ mới hài lòng ngước đầu lên, đôi mắt dữ dằn thoáng chốc biến thành long lanh nhìn Ngọc Phong kêu lên một tiếng, tỏ vẽ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Ngọc Phong nhìn là biết Hách Mi đã thành công mĩ mãn liền vui vẻ cười lớn, cánh tay liên tục xoa đầu tiểu cún

“ Làm tốt lắm Hách Mi, đêm nay ta sẽ làm một bữa tiệc thịnh soạn xem như là phần thưởng cho mi! Ok không?”

Nghe đến hai chữ “đồ ăn” đôi mắt nho nhỏ của Hách Mi liền sáng quắc lên, hí hửng hướng Ngọc Phong hưng phấn vẫy đuổi.

Tiểu hồ ly Tinh Tinh đứng bên cạnh, thấy vậy cũng cười cười, nói

“ Đấy ngươi thấy chưa, tiểu Mi nhà ta ngoài ăn với ngủ ra cũng được việc lắm chứ bộ! Phải không cực cưng?”

Hách Mi “ Gâu!”

......................

Có sự dẫn đường của Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý, Ngọc Phong liền có thể dễ dàng lên đường tìm kiếm Cửu Điệp Hoa vô cùng thoải mái. Chỉ có điều vị trí tọa lạc của Cửu Điệp Hoa có chút xa, cho dù Ngọc Phong sử dụng tốc độ tối đa để di chuyển thì cũng phải phất hơn nữa tháng mới đến nơi.

Bất quá Cửu Điệp Hoa cũng không phải của trời cho, vị trí của nó lại chính là nằm trong một doanh trại dong binh trong Bạch Vân sơn mạch.

Mà có thể xây nguyên một doanh trại kiên cố ngay chỗ rừng sâu núi thẳm cũng đủ biết thực lực của cái dong binh đoàn này như thế nào rồi, ít nhất cũng mạnh hơn bất kỳ một đại gia tộc nào ở thành Định Phong, cho dù có là Châu gia đi chăng nữa cũng không thể ngang nhiên xây doanh trại ở bên trong Bạch Vân sơn mạch được.

Đối đầu với hàng trăm, hàng nghìn ma thú ở đây thì cho dù một Khí Tôn như Châu Thiên Ân cũng chưa chắc nuốt nổi a!

Ngọc Phong sau khi tiếp cận vị trí cách doanh trại khoảng 100m liền dừng lại án binh bất động, từ từ quan sát động tĩnh trong doanh trại từ xa.

Doanh trại này không tính là quá lớn, chỉ rộng khoảng một cây số vuông được xây thành hình tròn bởi gỗ và đá tảng.

Bên trong lại có rất nhiều kiến trúc nhà cửa to nhỏ khác nhau nhưng đáng chú ý nhất vẫn là năm tháp canh to lớn. Gồm một tháp canh lớn cao khoảng năm chục mét nằm ở chính giữa doanh trại, bốn tháp canh còn lại nhỏ hơn, cao khoảng ba chục mét lần lượt phân bố ở các hướng đông, tây, nam, bắc. Và trên mỗi tháp canh đều có hai đến bốn xạ thủ sử dụng cung nỏ canh chừng, phòng vệ cũng xem như vô cùng nghiêm ngặt.

Không biết sức mạnh địch ta thế nào, Ngọc Phong không dám manh động. Hắn chỉ làm ổ trên một tán cây cao cao, hằng ngày từ sáng đến tối ngoại trừ ăn và tu luyện ra đều tập trung quan sát động tĩnh của doanh trại thần bí này.

Tuy nhiên cho dù có quan sát 24/24, Ngọc Phong vẫn không thể tìm ra bất kỳ điểm sơ hở nào để đột nhập vào bên trong. Cái doanh trại này tuy rằng mỗi một ngày đều cho người ra ngoài một lần săn bắt ma thú nhưng mà mỗi lần rời trại đều đi theo đội hình hai mươi người, hơn nữa bất kỳ người nào trong đó đều có thực lực Khí Tông trở lên.

Vì thế cho nên Ngọc Phong muốn ra tay bắt lẻ để tra hỏi cũng không được.

Thật ra với đội hình hai mươi người như thế này, hắn có thể dùng độc đan xé lẽ từng người một ra đánh du kích nhưng làm như thế cũng chính là bức dây động rừng. Hơn nữa nếu hắn bị mấy tên này dây dưa không dứt thì viện binh trong trại cũng sẽ nhanh chóng đuổi tới, đến khi đó hắn chỉ có đường chết.

................................~.~...............................

Bình Luận (0)
Comment