Trận chiến của Z 11 và Z 21 thật sự là một trận chiến đỉnh cao kéo theo hàng loạt tiếng nổ, tiếng va chạm liêm miên không dứt. Mà chính vì lẽ đó, sức phá hoại mà nó gây ra cũng cực kỳ lớn, hai người chỉ mới giao phong vơi nhau vài chiêu thôi mà đã khiến cho một góc doanh trại biến thành tro bụi, cho dù nhìn như thế nào cũng không thể nhận ra nguyên trạng lúc ban đầu.
Không chỉ thế, cuộc đấu này không biết là vô tình hay cố ý mà đồng thời xóa sạch sự tồn tại của hàng loạt tên dong binh ở gần đó, hoặc ít nhất là nằm trong vùng bán kính 300 m, không ai có thể sống sót.
Tuy nhiên lạ một điều là nhóm sáu người Hắc Báo dường như đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra cho nên ngay tại lúc cảm nhận được khí tức mãnh liệt của cuộc đấu bắt đầu liền nhanh chóng tránh ra xa xa, giữ khoản cách an toàn tuyệt đối.
Cuộc chiến giữa hai người này động tĩnh gây ra đúng là rất lớn, Ngọc Phong đương nhiên là có thể dễ dàng nhận ra được sự ngang tài ngang sức của hai người. Tuy nhiên hắn hiện nay đã không còn hơi sức đâu mà quan tâm chuyện này nữa, nét mặt của hắn lúc này đã nhíu lại thành một đoàn, tràng ngập lo lắng và nôn nóng hiếm có.
Theo thời gian dần trôi đi, với những tiếng cảnh báo gấp gáp của Tinh Tinh, Ngọc Phong dường như cảm thấy Cửu Điệp Hoa gần trôi khỏi tầm tay của hắn rồi. Khí tức của Cửu Điệp Hoa mà Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý cảm nhận được càng lúc càng yếu ớt, tưởng chừng như có thể trong chốc lát ngắn ngủi liền tan biến.
Cuối cùng sau một lúc lao đầu điên cuồng trong doanh trại mịt mù dưới sự chỉ dẫn của tiểu hồ ly, Ngọc Phong cuối cùng cũng tiếp cận đến gần vị trí tồn tại của Cửu Điệp Hoa.
Xuất hiện trước mắt của hắn lúc này là một hang động dẫn sâu xuống lòng đất, nhìn bề ngoài cũng như tạo hình của hang động này thì liền có thể chắc chắn đây là một hang động nhân tạo, tác phẩm của đám dong binh vượt ngục tại đây.
Ngọc Phong mắt híp lại nhìn hang động, tốc độ vẫn không giảm lao thẳng tới, liên hệ cảm ứng với Tinh Tinh, hỏi gấp
“ Tiểu Tinh, Cửu Điệp Hoa nằm trong cái hang động kia sao?”
Tinh Tinh nhanh chóng đáp lời, thanh âm hình như đã có chút gấp gáp rồi
“ Ừ, vị trí của Cửu Điệp Hoa nằm bên trong cái hang động này, ít nhất cũng phải sâu xuống dưới lòng đất vài trăm mét lận, hơn nữa ngươi cũng phải nhanh lên, Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý gần như đã không còn cảm ứng được khí tức của Cửu Điệp Hoa nữa rồi, ta sợ chúng ta hình như đã chập một bước!”
Ngọc Phong nghe thấy thế liền cắn răng chửi thề một tiếng “ khốn kiếp” đồng thời đôi chân cũng không chút chậm trễ mà lao nhanh đi, sát khí trong mắt hắn đã ẩn ẩn hiện hiện dân lên.
“ Cẩn thận, phía trước cửa động có người, tu vi cũng không kém, là một Bát Tinh Khí Tông!” Tinh Tinh lên tiếng nhắc nhở, sau đó nàng lại nói tiếp
“ Có cần ta giúp một tay không, nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa với tên này nữa thì Cửu Điệp Hoa hay là quên đi”.
Lời nói của Tinh Tinh vừa dứt, Ngọc Phong cũng đã thấy được kẻ canh gác phía trước động khẩu.
Hắn là một gã đàn ông trung niên, tướng mạo đường hoàng, khí thế trầm ổn mà sắc lạnh, nhất là đôi mắt thâm sâu, tuy rằng người đàn ông này đã cố gắng lấp liếm đi nhưng Ngọc Phong vẫn có thể nhận ra sát ý mãnh liệt đang cuộn trào trong đó. Tên này là điển hình cho thể loại ‘mặt thiên sứ mà tâm hồn ác ma’.
“ Không cần thiết, ta sẽ không lãng phí thời gian với hắn”
Ngọc Phong lạnh nhạt nói, linh khí trong cơ thể bắt đầu sôi sục như dung nham nóng cháy bốc lên ngùn ngụt, chân chạm mặt đất xúc lực rồi đạp mạnh một phát gây ra một tiếng nổ lớn , dực tốc lao lên.
Trên tay hắn, Vô Cực kiếm hiện ra rồi ngay lập tức được Gia Trọng Cụ Thuật bao bọc trong một màu đen hắc ám, kiếm khí sắc lạnh lượng lờ ẩn ẩn hiện hiện vô cùng quỷ dị.
Vạn Ngục đứng trước động khẩu, ánh mắt trầm ổn ẩn chứa sát khí kinh thiên quét ngang chiến trường ngập máu, nghe thấy hàng loạt tiếng kêu hét cầu cứu, cảm nhận sự dao động linh khí cuồng bạo ở phía xa mà tức giận vô cùng.
Bất quá tức giận thì tức giận, hắn cũng không thể rời bỏ nơi này để tham chiến được, lúc này sư phụ của hắn đã đạt đến giai đoạn cuối cùng của kế hoạch, thật sự nếu hắn để cho việc gì đó làm ảnh hưởng đến công việc của lão thì tính mạnh của hắn cũng xem như xong.
Đúng lúc này, Vạn Ngục bổng nhiên để ý đến một kẻ lạ mặt đang hướng phía hắn lao nhanh đến, kẻ đang đến này mặt đen như than không nhìn rõ dung mạo, hơn nữa còn vác theo một thanh đại kiếm đen xì to lớn, khí thế như rồng như hổ kèm theo chút ít sát khí hung ác.
Mặc dù vậy, linh khí dao động trên cơ thể của kẻ này mới chỉ chạm tới Tứ Tinh Khí Hồn mà thôi, so với một Bát Tinh Khí Tông như hắn còn cách một cái hào sâu vạn trượng, thật sự là không để vào mắt.
Tuy nhiên cho dù là con kiến hôi, hắn vẫn như thế không thể để nó làm phiền lão nhân gia bên trong được, Vạn Ngục cơ thể thả lỏng nhẹ nhàn, ánh mắt mang theo sát khí chôn giấu cực sâu chíu thẳng vào Ngọc Phong đang lao đến vun vút như tên bắn, khóe miệng cười lạnh lẽo nói ra, âm thanh tuy không lớn nhưng có thể truyền thẳng đến tai của Ngọc Phong rõ mồn một
“ Bất kể ngươi là ai, đã bước vào lãnh địa của ta thì phải bỏ mạng lại, một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình”
Đối với câu nói khinh thường hời hợt đầy sát khí của Vạn Ngục, vẻ mặt của Ngọc Phong vẫn lạnh tanh không chút biến hóa, hai tay nắm lấy đại kiếm càng xiếc chặc hơn. Đợi cho đến khi khoản cách hai bên chỉ còn vẻ vẹn vài mét, hắn liền toàn lực bổ ra một kiếm
“ Gia Trọng Đoạt Mệnh Trảm!”
Một chiêu này của Ngọc Phong lọt vào mắt Vạn Ngục đúng là một trò cười nhạt nhẽo không hơn không kém, hắn ‘hừ’ lạnh một tiếng khinh thường, vươn một canh tay ra ý đồ muốn một chiêu bắt lấy đại kiếm hắc sắc, một đòn thế đơn giản này đến cả linh khí hắn cũng không muốn thúc dục.
Vũ khí lợi hại nhất của Vạn Ngục hắn chính là sức mạnh thân thể, huống chỉ kẻ ngu ngốc trước mắt này vẫn chỉ là một Tứ Tinh Khí Hồn nhỏ bé, đối với một con kiến hôi, hắn còn cần phải dùng đến linh khí hay sao.
Biểu hiện hời hợt, cao ngạo và khinh thường này của Vạn Ngục ngược lại là hợp với ý muốn của Ngọc Phong lúc này, trong khoan khắc ngắn ngủi thoán chốc, đôi môi Ngọc Phong hiện lên một nụ cười mỉm khó hiểu vô cùng.
Đại Kiếm Vô Cực mang trên mình màu đen u tối, lướt qua không trung tạo ra một vệt bóng mờ kỳ ảo tựa như hình ảnh của lưới hái tử thần.
Trong thời gian chớp mắt ngắn ngủi, cánh tay của Vạn Ngục đã chạm vào đại kiếm Vô Cực, cơ bắp trên cánh tay bắt đầu căng cứng cuồng cuộn ra sức không chết thanh đại kiếm này.
Nhưng rồi cũng rất nhanh vẻ mặt lãnh đạo thờ ơ của Vạn Ngục liền biến sắc, sức lực của hắn như thế nào hắn biết rõ, cho dù có là một tả đá nặng hơn mười tấn hắn vẫn có thể dễ dàng nâng lên được, thế mà bấy nhiêu sức mạnh đó cũng không thể ngăn chặn thế kiếm mạnh mẽ này dù chỉ là một khắc.
Đương nhiên Ngọc Phong sẽ không cho Vạn Ngục bất kỳ cơ hội nào để có thể trở mình, đến lúc này rồi, muốn hối hận đã không kịp.
Đại Kiếm Vô Cực va vào cánh tay Vạn Ngục tựa như không khác nào va vào một tờ giấy mỏng manh chạm là rách, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Vạn Ngục đập thẳng vào người hắn.
Cú đánh này giống như gậy bóng cày đập vào trái bóng cao su vậy, ngay lập tức liền đập văng Vạn Ngục lao thẳng đầu vào thành động không một chút phản kháng, sau đó lại tiếp tục đâm sâu vào trong lòng đất, chôn vùi trong lớp đất đá không rõ còn sống hay đã chết.
Một đòn cực đại đánh văng Vạn Ngục xong, Ngọc Phong liền không chút chậm trễ xuôi theo đường hầm trong hang động mà chạy nhanh hết sức. Còn tên Vạn Ngục kia thì Ngọc Phong đã không còn bận tâm nữa.
Nên biết, sức mạnh lực đạo hiện nay của hắn đã là hơn 20 tấn, hơn nữa còn được Gia Trọng Cụ Thuật cường hóa lên gấp đôi thành 40 tấn, như thế chưa hết, một kiếm vừa rồi hắn chính là thức thứ bảy ‘Đoạt Mệnh’ có uy lực nhất trong Mai Hoa Kiếm lại còn được thi triển ra từ một thanh Linh Binh. Thử hỏi hứng phải một chiêu quỷ khốc thần sầu này trong tư thế không chút chuẩn bị thì một Bát Tinh Khí Tông có sống nổi hay không?
Tất nhiên là không! Vạn Ngục bị chôn vùi trong đống đổ nát thật sự đã tuyệt khí bỏ mình, không còn hô hấp.
Cả cơ thể hắn không còn bất kỳ mẫu xương nào nguyên vẹn, lục phủ ngũ tạng thì hoàn toàn dập nát thành mãnh vụn, kể cả hai con mắt của hắn cũng bị một cú đánh làm văn ra ngoài, chỉ để lai hai hốc mắt sâu hoắm đầy máu.
Tử trạng như thế này so ra còn thê thảm hơn tên sứ giả của Thất Tinh Thánh Điện đã tập kích Hắc Lang dong binh đoàn lúc trước nữa.
Đi được một lúc chưa bao xa, tiếng thở dài của Tinh Tinh liền vang lên trong đầu Ngọc Phong
“ Cuối cùng cũng chậm một bước, khí tức của Cửu Điệp Hoa đã hoàn toàn tan biến rồi, giờ ngươi tính sao? Tiểu Phong?”
Ngọc Phong nghe thấy điều này, tâm trạng thoán chốc như chìm vào đáy cốc, tuy nhiên không vì thế mà hắn dừng bước chân, hàng loạt suy tính lướt nhanh trong đầu hắn, cuối cùng nói ra
“ Cứ tới trước cái đã, dù không lấy được Cửu Điệp Hoa cũng phải tìm cái gì đó để bù vào. Hơn nữa ta thấy người sử dụng Cửu Điệp Hoa phần nhiều sẽ là một Khí Sĩ giống như ta, và nếu là thế thật thì ta cũng không phải là không có cách đoạt lại số dược liệu của Cửu Điệp Hoa mà hắn đã tinh chế”.
Càng nói, Ngọc Phong cành cảm thấy suy đoán của hắn càng chính xác, không phải khí tức của Cửu Điệp Hoa càng lúc càng yếu dần hay sao, nếu mà như vậy thì cũng chỉ có cách giải thích hợp lý nhất cho việc này là nó đang từ từ bị luyện hóa từng chút một. Mà kẻ có thể từ từ luyện hóa linh dược cũng chỉ có thể là Khí Sĩ mà thôi.
Tiểu hồ ly Tinh Tinh cưỡi trên Hách Mi chạy nhanh phía trước dẫn đường, cái mũi hồng hồng nhỏ nhắn khịt khịt mấy cái trong không khí, đôi mắt sáng rực lên, vui mừng nói
“ Ha ha tiểu Phong, ngươi thế mà lại đoán đúng rồi đó, ta hình như đã cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của đan dược trong không khí.”
Tiếp sau đó, đến bản thân Ngọc Phong cũng đã có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc thoan thoản trong không trung, hắn gật đầu cười nói
“ Xem ra kẻ này đã luyện dược đến bước cuối cùng rồi, nếu không cũng sẽ không có hiện tượng đan hương thoát khỏi dược đỉnh bay ra ngoài được. Tiểu Tinh, chúng ta tăng tốc thôi”
“ Ừ!”
Khoảng ba mươi mấy giây sau, Ngọc Phong cùng Tinh Tinh đã lần ra được nguồn gốc của mùi đan hương này, bọn hắn ẩn mình tại một góc hang động, nấp sau một tảng đá xù xì hẻo lánh, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng vào ánh lửa bập bùng cách đó không xa.
Cách vị trí của Ngọc Phong khoang 30m, một lão già tóc hoa râm đang ngồi trước một chiếc dược đỉnh màu cổ đồng kiểu dáng cổ xưa. Bên trong dược đỉnh, một ngọn hỏa diễm đỏ hồng hừng hực bốc cháy, lưu chuyển qua lại theo sự khống chế tuyệt hảo của lão già, mà cũng theo đó từng đoàn đan hương thơm phức từ từ bốc lên, lan tỏa trong không khí.
Xung quanh lão, có từng đống, từng đống ma hạch ma thú chất cao như núi. Chỉ có điểu những viên ma hạch này hình như đã bị rút hết năng lượng linh khí bên trong, duy chỉ còn lại chút ít ma hạch còn lưu chuyển ánh sáng năng lượng bên trong.
Ngọc Phong dõi theo từng cử động khống hỏa của lão già, âm thầm gật đầu nói khẻ
“ Lão già này không ngờ cũng là một Khí Sĩ cấp bốn giống như ta, không biết lão dùng Cửu Điệp Hoa để luyện chế loại đan dược gì đây?”
Tiểu hồ ly thì không quan tâm lão già kia luyện chế loại đan dược gì, nàng lại có một sự lo lắng khác, Tinh Tinh hơi có vẻ nghiêm túc nói
“ Tiểu Phong, lão già này, ngươi không chơi được đâu?”
Ngọc Phong ngạc nhiên “ vì sao?”
“ Tu vi của lão đã không còn là Khí Tông nữa mà đã trở thành Bán Tôn rồi, tuy rằng không thể so sáng với Khí Tôn thật sự nhưng vẫn có thể dễ dàng đập bẹp ngươi” Ngọc Phong nghe thế lại càng ngạc nhiên hơn “ Bán Tôn là thế nào? Sao ta chưa từng nghe tới?”
Tinh Tinh kiên nhẫn giải thích
“ Cái này ngươi chưa nghe thấy cũng không phải lạ bởi vì Bán Tôn là một trình độ tu vi nữa vời, rất hiếm thấy. Nên biết thông thường khi một Cửu Tinh Khí Tông muốn đột phá lên Khí Tôn sẽ chắc chắn xảy ra hai trường hợp.
Một là đột phá thành công trở thành Nhất Thiên Tôn, hai là đột phát thất bại mà tu vi cũng theo đó giảm xúc một khoản không nhỏ, thường là rớt xuống Thất Tinh hoặc Bát Tinh Khí Tông.
Ngoài hai trường hợp trên thì còn một trường hợp siêu hiếm nữa, đó là đột phá thất bại nhưng vẫn muốn tiến tới, làm hết sức để chạm đến cánh của Khí Tôn, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành Bán Tôn.
Bán Tôn, tên như ý nghĩa chính là có một nữa sức mạnh của Nhất Thiên Tôn, tuy nhiên với một nữa sức mạnh này thôi cũng đã đủ đè bẹp những tên Cửu Tinh Khí Tông bên dưới rồi.
Bất quá người ta thường nói lợi và hại thường đi song hành với nhau, những kẻ muốn níu kéo sức mạnh Bán Tôn này tuổi thọ liền lập tức rút ngắn một mảnh lớn, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm mà không đột phá lên được Khí Tôn một lần nữa, kết cục chỉ có chết mà thôi.
Lão già trước mắt này, hình như kỳ hạn của hắn cũng xắp đến rồi, chắc lão muốn luyện chế một loại đan dược nào đó để giúp lão đột phá đến Khí Tôn đây mà!”
...................................~.~...............................