Bất Tử Nhãn

Chương 190 - Thanh Loan Biến Dị

Sau khi rời khỏi chốn thị phi, Ngọc Phong đưa hai mẹ con tiểu thiếu nữ đến một khách sạn 3 sao trong thị trấn ở tạm. Phòng bọn họ là loại phòng hạng nhất, gồm có một phòng khách, 2 phòng ngủ và phòng tắm riêng cho nên cả ba người ở chung cũng không vấn đề gì.

Sau khi thuê phòng, Ngọc Phong bảo hai mẹ con nàng đi tắm rữa thay quần áo trước cái đã, còn hắn lại ra bên ngoài giải quyết mất tên bám đuôi luôn theo sau bọn họ từ đầu đến giờ.

Trong phòng ngủ, hai mẹ con tiểu thiếu nữ sau khi tắm xong, chỉ trang lại quần áo không còn vấn đề gì nữa, Tống phu nhân mới nghiêm túc nhìn Tống Ái, căn dặn

“ Tiểu ái, vị tiền bối kia là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, lúc đi ra, hai mẹ con mình cùng khấu đầu cảm tạ ngài ấy, con hiểu không?”

Tiểu Ái nhu thuận gật cái đầu nhỏ “ vâng ạ, mẹ không nói con cũng biết. Nếu hôm nay không có ngài, con chỉ có con đường chết mà thôi”.

Tống phu nhân ánh mắt chua xót vuốt tóc con gái nhỏ, ôm nàng vào lòng nói

“ Đúng vậy, cũng là người làm mẹ như ta quá vô dụng, không thể bảo vệ được con, cho con cuộc sống đầy đủ. May mà có ngài ấy xuất hiện, con hãy nhớ lẫy, ngài ấy chính là ân nhân ban cho chúng ta cuộc sống thứ hai, con không bao giờ được quên”.

Tiểu Ái ánh mắt ghi nhớ, chắc chắn gật đầu “ vâng ạ!”

Đến lúc này Tống phu nhân mới buông nàng ra, yêu thương xoa đầu nàng, cười nói

“ Được rồi, chúng ta ra thôi, ra cảm ơn ân nhân của mình!”

Bên ngoài phòng khách, Ngọc Phong không biết đã trở lại từ khi nào, trên người hắn vẫn mặt y nguyên bộ áo choàng đen, mặt nạ cũng không lấy xuống, ánh mắt không rời nhìn chén trà trước mặt, dường như đang suy nghĩ vẫn đề gì đó. Đợi cho đến khi hai mẹ con Tống phu nhân đến trước mặt, hắn mới ngửa đầu lên nhìn họ.

Tống phu nhân và Tiểu Ái thấy Ngọc Phong nhìn mình, bộ dạng thoán căng thẳng, sau đó cả hai hít sâu một hơi, cuối người đồng thanh nói

“ Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng hai mẹ con chúng tôi, mong ngài hãy nhận của chúng tôi một lạy”

Nói rồi cả hai người lập tức quỳ gối xuống đất, cuối đầu hướng Ngọc Phong lạy một cái khiến hắn giật cả mình. Ngọc Phong nhanh chóng nâng hai mẹ con đứng lên, để hai người bọn họ yên ổn ngồi xuống xô pha rồi mới cất lời

“ Hai vị không cần khách khí, chuyện nên làm mà thôi, với lại ta cứu hai người phần nhiều cũng vì biểu hiện của cô bé này!”

Câu trả lời của Ngọc Phong làm cho cả hai mẹ con thoán cái ngạc nhiên. Một ý nghĩ táo bạo bổng nhiên hiện lên trong đầu Tống phu nhân ‘chẳng lẻ vị tiền bối này nhìn trúng Tiểu Ái nhà bọn họ’, nhưng rất nhanh nàng liền bác bỏ cái suy nghĩ này, Tiểu Ái tuy rằng lớn lên có chút xinh đẹp nhưng hồi chiều mặt mày của nàng vô cùng lem luốt dơ bẩn, làm sao có thể nhìn ra đẹp được, hơn nữa Tiểu Ái tuy đã mười lăm tuổi nhưng dáng người vẫn không trổ mã hoàn toàn, nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé không chút thu hút.

Tiểu Ái thì khác với Tống phu nhân, nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy, thấy Ngọc Phong nói thế liền ngay lập tức nghi hoặc hỏi lại

“ Tiền bối cứu mẹ con chúng tôi là vì ta à?”

Ngọc Phong nhìn bộ dạng khả ái của nàng liền mỉm cười, cởi áo choàng ra, đồng thời cũng gỡ luôn mặt nạ xuống, để lộ ra chân diện thật, cười nói

“ Ta cũng không có già như vậy đâu, đừng có lúc nào cũng tiền bối này, tiền bối nọ. Ta ra tay cứu hai người chính là vì Tiểu Ái, bởi vì ta bị ý chí chiến đấu mãnh liệt không bao giờ chịu khuất phục của nàng đánh động, ở cái thời đại như bây giờ, thật là hiếm có ai như nàng đâu.

Nếu muốn người khác vươn tay giúp đỡ mình, trước hết thì phải tự bản thân mình cố gắng hết sức cái đã, cái đạo lý đơn giản này không phải ai cũng hiểu được. Nếu từ đầu nàng đã buông xuôi, cam chịu số mệnh đi theo Mã Chiêu, ta chắc chắn sẽ không bao giờ ra tay cứu nàng đâu. Vì thế suy cho cùng, chính là nàng đã tự cứu nàng đấy.”

Tiểu Ái ngồi nghe một lượt, vẻ mặt rối rắm, ngờ nghệch gãi đầu nói

“ Thì ra cứu người còn có một đống ý nghĩa như thế, giờ này ta mới biết đấy”.

Sau đó nàng lại nhìn Ngọc Phong với ánh mắt sùng bái, rực sáng, nói

“ Mà tỷ tỷ cũng thật là xinh đẹp, là một trong những cô nương đẹp nhất mà muội từng thấy đấy, hơn nữa tỷ còn rất mạnh nữa chứ, sau này muội cũng muốn được như tỷ”.

Hiện nay Ngọc Phong cũng mới biết, tiểu cô nương này ngoài có ý chí chiến đấu kiêng cường ra còn có chút hơi ngốc nghếch nữa, hắn đưa tay gãi mũi, cười cười nói

“ Ta tên Ngọc Phong, muội đừng có gọi ta là tỷ tỷ nữa, cứ gọi là Phong ca ca, hay Phong đại ca đi, tha thích như vậy hơn”

“ Vậy được rồi, Phong ca ca, dù sao cũng phải cảm ơn ca ca đã cứu hai mẹ con bọn muội”

Tông phu nhân im lặng nãy giờ nhìn hai người vui vẻ nói chuyện, cũng mở lời nói theo

“ Đúng vậy Phong…Phong tiền bối, ngài thật sự đã cứu vớt cuộc đời của hai mẹ con chúng tôi, cho dù có là vì lý do nào đi chăng nữa cũng vậy”

Để một người đáng tuổi mẹ mình gọi là tiền bối, bản thân Ngọc Phong cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, hơn nữa hắn còn vừa xưng hô với con gái người ta là huynh muội nữa chứ. Ngọc Phong lấy hai chiếc cốc không trên bàn, rót đầy hai ly trà, đẩy đến trước mặt hai người, cười nói

“ Dì Tống, dì đừng có gọi con là tiền bối nữa, cứ gọi là tiểu Phong đi. Dù sao dì cũng ngang tuổi với mẹ con!”

Bản thân Tống phu nhân cứ luôn miệng gọi con gái người ta trẻ đẹp như thế thành tiền bối cũng thấy không phải phép, nên đành thuận nước đẩy thuyền, đồng ý nói

“ Vậy cứ gọi là tiểu Phong vậy. Thế cháu vì cứu chúng ta mà đắt tội với rất nhiều người có máu mặt ở đế đô đấy, cháu sẽ không sao chứ?”

Ngọc Phong cầm ly trà lên uống một ngụm, bộ dạng không quan tâm lắm đáp

“ Dì không cần lo, mấy chuyện nhỏ nhặt này tự con có thể thu xếp được, với lại con không có cứu hai người không công đâu. Nói thật, con rất ấn tượng với khả năng chiến đấu đặc biệt của Tiểu Ái, một Bát Tinh Khí Linh có thể liên tục dùng một quyền hạ gục rất nhiều Khí Hồn.

Con thật tâm muốn tuyển mộ nàng về làm việc cho con, dì Tống cảm thấy như thế nào?Tất nhiên công việc ở chỗ con có nguy hiểm một chút nhưng con đường tu luyện sau này của nàng sẽ được hổ trợ rất lớn.”

Tống phu nhân nghe thấy Ngọc Phong nói thế liền vui mừng quá đổi, còn không hỏi ý kiến của Tiểu Ái đã lập tức đồng ý

“ Trên thế giới này nào có công việc gì mà không nguy hiểm chứ, được đi theo một cường giả như cháu đã là phúc ba đời của Tiểu Ái nhà cô rồi”.

Theo nàng thấy so với tương lai mờ mịt, vô định phía trước, việc đi theo Ngọc Phong chính là hi vọng loe loắt duy nhất, bằng mọi giá phải nắm cho thật chặc, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được buôn ra. Bản thân nàng thì không sao nhưng con gái nàng mới chỉ mười lăm tuổi, con bé còn cả một quảng đường cực kỳ dài để đi, nàng không muốn sự việc như ngày hôm nay xảy ra bất kỳ lần nào nữa. Phải nhất quyết bám lấy cành ô liu này, cho dù có đuổi cũng phải mặt dày ở lại.

Tống phu nhân là một người có bản tính hiền lành, phúc hậu, nhưng vì con gái, nàng có thể làm mọi việc, cho dù có hi sinh tính mạng cũng được chứ đừng nói chi là chút ít mặt mũi nhỏ nhoi

Thấy Tống phu nhân đã đồng ý không chút do dự, Ngọc Phong lại nhìn qua Tiểu Ái, hỏi lại lần nữa

“ Tiểu Ái thì sao, muội có muốn theo huynh lăn lộn không?”

Tiểu Ái lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng vì hưng phấn, gật đầu liên tục như gà mổ thóc

“ Tất nhiên, Phong ca ca là thần tượng của muội mà, được đi theo huynh lăn lộn thì còn gì bằng, sau này cho dù huynh có đổi ý đuổi muội đi, muội cũng không bao giờ đi đâu”.

Ngọc Phong nhìn bộ dạng khả ái của nàng liền bật cười, lắc đầu không thôi nói

“ Muội đừng có lo, không có chuyện đó đâu. Bây giờ muội có thể nói cho ta biết, cái khả năng chiến đấu đó bắt nguồn từ đâu sao?”

Tiểu Ái thành thật trả lời, không chút dấu giếm

“ Cái khả năng này là thuật khí sinh ra từ tượng khí của muội, tên là Bạo Hỏa. Khi kích hoạt thuật khí này, muội sẽ có thể dồn hết linh khí để bùng nổ sức mạnh trong một khoản thời gian ngắn, số lượng linh khí tích trữ càng nhiều thì sức mạnh sinh ra sẽ càng lớn. Chỉ có điều nếu đến khi cạn kiệt linh khí rồi mà vẫn chưa hạ gục được kẻ địch thì muội sẽ cầm chắc phần thua”.

“ Thuật khí thật bá đạo!” Ngọc Phong cảm khái nói.

Cái thuật khí Bạo Hỏa này cùng Gia Trọng Cụ Thuật của hắn cũng gần như nhau, nếu như Gia Trọng Cụ Thuật yêu cầu một thể chất mạnh mẽ thì Bạo Hỏa lại cần một lượng linh khí dồi dào để duy trì. Chỉ có điều nếu so sánh một chọi một với nhau, thuật khí Bạo Hỏa lại mạnh hơn Gia Trọng Cụ Thuật một bậc, bởi vì lượng sức mạnh mà nó gia tăng lên là cực lớn.

Nói đâu xa, tình huống hồi chiều là điển hình nhất, một Tiểu Cô nương chân mềm tay yếu như Tiểu Ái, sau khi sử dụng Bạo Hỏa liền một hơi hạ gục hơn mai mươi mấy hộ vệ có tu vi Nhất Tinh Khí Hồn trở lên, hơn nữa còn là một quyền giải quyết một tên mới ghê chứ. Cho dù là hắn khi trước ở cái cấp độ Khí Linh này, cũng không thể làm được như vậy a.

“ Có thể cho ta xem tượng khí của muội không?” Ngọc Phong tò mò hỏi

“ Được ạ!” Tiểu Ái gật đầu, xòe bàn tay ra trước mặt Ngọc Phong, ‘kiếu’ một tiếng rồi một con chim lửa nho nhỏ xuất hiện trên tay nàng.

Con hòa điểu này là phượng mà không phải phượng, là bằng lại không giống bằng, nhìn một lát vẫn không thấy giống bất kỳ loài chim lửa nào mà Ngọc Phong từng biết, hắn đưa tay vân vê chiếc cằm láng bóng, khó hiểu hỏi

“ Nó là loài chim nào thế, huynh nhìn hoài mà vẫn không nhận ra”

Tiếu Ái dường như đã đoán trước Ngọc Phong sẽ nói thế liền cười hì hì, nghịch ngợm nói

“ Tượng Khí của muội là Thanh Loan”

Nghe Tiểu Ái nói, Ngọc Phong liền trố mắt ngạc nhiên vô cùng, không tự chủ được mà bật thốt

“ Sao lại có thể, Thanh Loan không phải là một loài ma thú hệ băng hay sao, bản thân nó còn được sánh ngang hàng với hỏa phượng hoàng nữa mà. Thế quái nào mà Thanh Loan của muội lại bốc cháy hừng hực thế kia?”

Lần này không đợi Tiểu Ái trả lời, Tống phu nhân đã cướp lời nói trước

“ Nếu là Thanh Loan thật sự thì quá tốt rồi, hai mẹ con dì cũng không cần phải sống ở đầu đường xó chợ như thế này. Nhưng nghịch một nổi, cái tượng khí của Tiểu Ái lại là một con Thanh Loan biến dị, mang thuộc tính sung khắc với thuộc tính tự nhiên, vì thế cho nên trong cuộc kiểm trắc tại gia tộc, mọi người đều nói nó không có bất kỳ cách nào để tu luyện lên cao hơn nữa, tối đa cũng chỉ có thể đạt đến Khí Hồn là đã hết cỡ rồi”.

Ngọc Phong nghe thấy thế liền ngạc nhiên vô cùng, hỏi

“ Hử, chuyện này thì liên quan gì đến tình cảnh của hai người chứ, tại sao không phải Thanh Loan thật sự thì phải sống ở đầu đường só chợ?”

Nói đến đây thì vẻ mặt Tống phu nhân có vẻ buồn, nàng đưa tay vuốt đầu Tiểu Ái ở bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh nói ra

“ Cái này thì phải nói về vài năm trước đây, ta và Tiếu Ái còn sinh sống ở Tống gia, cha của Tiểu Ái cũng là chồng của ta, chính là đại tướng quân Tống Băng Nhạn, đoàn trưởng quân đoàn Thanh Loan, một trong bốn đại quân đoàn Đại Việt Quốc. Cũng đồng thòi là đương kim tộc trưởng của Tống gia.

Ông ta trời sinh lạnh lùng, lúc cưới ta cũng chỉ vì hai gia tộc sắp đặt, tuy nhiên ông ta lại rất thương yêu Tiểu Ái, đều xem nàng là như tâm can bảo bối mà đối đãi, lúc đó ta cứ nghĩ cuộc đời cứ như vậy trôi qua chính là vô cùng tốt đẹp.

Nhưng những thứ đó cũng nhanh chóng kết thúc, tại lúc Tiểu Ái tham gia thức tỉnh tượng khí, thực hiện nghi lễ thành niên, ngay trước mắt mọi người thức tỉnh tượng khí Thanh Loan biến dị, dự định cả đời chỉ có thể dừng lại tại cấp độ Khí Hồn. Cũng tại ngày hôm ấy, Tống Băng Nhạn luôn luôn giữ vẻ lạng băng cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, bổng nhiên bão nổi làm cho cả Tống gia hôm đó gà bay chó sủa”.

Nói đến đây Tống phu nhân hơi dừng lại, nhìn con gái vẻ mặt vẫn bình thường bên cạnh mới yên tâm nói tiếp

“ Tuy nhiên, ông ta nổi bão không phải vì ông ta thương sót gì số mệnh của Tiểu Ái cả, mà là ông ta thất vọng về nó. Ông ta nghĩ rằng ông ta yêu thương nó như vậy, chiều chuộng nó như vậy nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là lãng phí thời gian cho một đứa phế vật, ông ta lại càng hận ta vì đã sinh ra một đứa con phế vật.

Cứ thế không đến mấy hôm sau, Tống Băng Nhạn liền kết hôn với một người đàn bà khác, mặt kệ ta và Tiểu Ái đứng một bên quan sát. Không lâu sau, người đàn bà đó đã xinh cho ông ta một đứa con trai kháu khỉnh, thế là tất cả tình thương mà ông ta đã từng dành cho Tiểu Ái đều dồn hết qua cho đứa nhỏ này.

Đôi với Tống Băng Nhạn, ta và Tiểu Ái thực ra không khác gì một đống rác mà hắn đã đổ đi, tất cả quyền lợi của chúng ta đều bị hắn cắt sạch, sống không khác gì là người làm trong nhà.

Khi đó ta cứ nghĩ như vậy cũng được, chỉ cần ta và Tiểu Ái có chỗ ăn, chỗ ngủ là được rồi, cũng không thể trông mong gì hơn. Chúng ta cũng không dám về nhà mẹ đẻ, vì khi đó gia tộc của ta đã như ngọn nến trước gió, cố gắng bám víu một chút quan hệ của ta với Tống gia mà kéo dài hơi tàn.

Nhưng rồi cái gì đến nó cũng đến, gia tộc của ta cuối cùng cũng không gồng gánh được nữa, cây đổ bầy khỉ tan. Mà cũng chính lúc đó, ta và Tiểu Ái bị Tống Băng Nhạn đuổi ra khỏi nhà. Muốn để cho chúng ta tự sinh tự diệt.

Đến bây giờ, ta vẫn nhơ như in hình ảnh hôm ấy, ta và Tiểu Ái bị đám người làm đuổi đi như đuổi hai con chó. Khi chúng ta rời khỏi đó, trong túi đến cả một đồng cũng không có, thật sự là hai bàn tay trắng ra đi.

Trong mắt ông ta, trong mắt Tông Băng Nhạn, hoàn toàn không có hai chữ ‘tình thân’, mà chỉ tồn hại hai khái niệm ‘quyền lực’ và ‘lợi ích’. Chúng ta không có ích với ông ta, ông ta liền xem chúng ta như rác, muốn quăng là quăng không cần đắng đo suy nghĩ.

Một con người máu lạnh thật sự”.

.........................~.~..........................

Bình Luận (0)
Comment