Tống phu nhân đến khi nói hết, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung, biểu cảm không một chút xao động. Cứ như là câu chuyện đau khổ này không phải là của nàng, mà chỉ là một câu chuyện bình thường như bao câu chuyện khác, chỉ là được nàng từ tốn kể lại mà thôi. Tựa như đã không quan tâm thì sẽ không đau khổ.
Ngồi bên cạnh, Tống Ái sắc mặt cũng như thế, vô cùng bình tĩnh, chỉ có ánh mắt thoán qua một tia hồi niệm và mất mát. Nhưng đó cũng chỉ là thoán qua mà thôi, câu chuyện này hoàn toàn không gây bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực gì đến nàng.
Dường như đối với hai người bọn họ, Tống gia và Tống Băng Nhạn đều chỉ là người dưng nước lã.
Ngọc Phong nghe câu chuyện này cũng phải cảm thấy chua sót thay cho hai mẹ con nàng, có một người cha vô tình như vậy thì thà rằng mới đẻ ra không có cha còn hơn. Tất nhiên hắn sẽ không cố gắng đâm sâu vào nổi đau của hai người, dù rằng họ vẫn tỏ ra không có việc gì, Ngọc Phong cười nói
“ Như thế xem ra, chuyện Tiểu Ái chỉ có thể tu luyện đến cấp bậc tối đa đến Khí Hồn, chính từ kết luận của Tống Gia? Hai người có đi tìm vị khí sĩ nào khác kiểm tra qua không?”
Tống phu nhân nghe ra liền hiểu Ngọc Phong đang muốn nói gì, nàng thở dài đáp
“ Tuy cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng chuyện này chính là vì tương lai của Tiểu Ái, dì cũng đã cố gắng mời một cố vị khí sĩ đến kiểm tra cho nàng rồi. Nhưng mà bất kỳ ai được mời tới cũng đều cho ra kết luận giống y như là Tống gia.
Bọn họ nói tượng khí Thanh Loan biến dị của Tiểu Ái không thể dựa vào công pháp hàn băng chuyên dùng cho tượng khí Thanh Loan bình thường của tống gia để luyện lên, nếu không tu luyện sẽ không chỉ không tăng lên mà còn giảm sút.
Ngược lại, Tiểu Ái tu luyện công pháp hỏa hệ, tuy rằng tốc độ tuy luyện nhanh hơn rất nhiều, mới mười lăm tuổi đã có tu vi Bát Tinh Khí Linh. Nhưng linh khí dự trữ được trong cơ thể nàng chỉ bằng một phần mười người bình thường, cho dù bằng cách nào cũng không thể cải thiện được.
Với tình cảnh như hiện nay, ta sợ Tiểu Ái sẽ không bao giờ tích lũy đủ linh khí để đột phá Khí Hồn nữa, đừng nói chi là những cấp độ cao hơn”.
Ngọc Phong vẻ mặt không tin tưởng lắm, đưa bàn tay đến trước mặt Tiểu Ái, nói
“ Muội đưa tay cho ta, để ta kiểm tra cơ thể cho muội!”
“ Ừm!” Tiểu Ái nhu thuận gật đầu, đặt tay mình lên trên bàn tay của Ngọc Phong, thả lỏng phòng bị cơ thể, ánh mắt nhìn Ngọc Phong hiện lên sự hi vọng lớn lao.
Đối với nàng, Phong ca ca tuy mới gặp nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ an toàn, cực kỳ thân cận như người nhà. Trong mắt nàng, Ngọc Phong cường đại, không có việc gì không thể làm được, có thể vấn đề này đối với nàng và mọi người là rất nan giải nhưng đối với Phong ca ca lại chẳng thành vấn đề.
Ngọc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ái, thầm đưa một luồng linh khí Kim Sắc vào bên trong, tuần hoàn một vòng trong cơ thể nàng, kiểm tra từng chút một, cực kỳ cẩn thận.
Tống phu nhân nhìn Ngọc Phong nghiêm túc kiểm tra cho con gái của mình, tim đập thình thịch vô cùng hồi hộp, đến thở mạnh nàng cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngọc Phong.
Sau một lúc lâu, trong ánh mắt chờ đợi đầy hi vọng của hai mẹ con, Ngọc Phong thu tay lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc, gật đầu nói
“ Tình trạng của Tiểu Ái đúng là như mấy người kia nói, tốc độ tu luyện rất nhanh nhưng đan điền của nàng trời sinh bị khóa, chỉ có một khoản trống nho nhỏ không đáng kể để chứa đựng linh khí. Còn đan điền vì sao mà bị khóa, rất có thể là do thuộc tính sung khắc giữa tượng khí và huyết mạch.
Tiểu Ái mang trong mình dòng máu của Tống gia, trời sinh đã có huyết mạch hàn băng vô cùng đặc trưng, loại huyết mạch này chỉ tích hợp tu luyện thuật khí hàn băng, không thể tu luyện thuật khí nguyên tố khác. Trong khi đó tượng khí thiên sinh của nàng lại là Thanh Loan biến dị mang hỏa nguyên tố, chính vì sự sung khắc này đã khiến đan điền của nàng bị khóa cứng từ lúc sinh ra”.
Tống phu nhân dáng vẻ lo lắng, trông đợi hỏi “ vậy, cháu có cách nào giúp Tiểu Ái nhà chúng ta không? Chỉ cần có thể giúp Tiểu Ái tu luyện bình thường trở lại, kể cả như người bình thường nhất cũng được”.
Tiểu Ái cũng nín thờ, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Ngọc Phong đợi câu trả lời.
Ngọc Phong nhìn dáng vẻ trông đợi của hai người, hắn không muốn mang đến cho họ hi vọng phù phiếm rồi lại đau đớn vì thất vọng, hắn suy nghĩ đôi chút rồi nói thật lòng
“ Việc này con không nắm chắc lắm, cũng chỉ mới là suy đoán ban đầu, còn cần phải về hảo hảo nghiên cứu lại một chút. Nếu mà khả thi, con nghĩ hi vọng Tiểu Ái mở khóa được đan điền cũng nằm khoản 40%!”
Nói ra lời này, Ngọc Phong cứ tưởng hai mẹ con nàng sẽ rất thất vọng, ngờ đâu nét mặt của họ lại sáng lên bừng bừng, sự vui vẻ không thể che dấu, cứ như là trúng độc đắc vậy, không, cái biểu hiện này còn vui hơn cả trúng độc đắc nữa ấy chứ.
Tống phu nhân đưa tay vuốt ngực liên hồi, hơi thở dồn dập liên tục nói
“ Có hi vọng là tốt rồi, có hi vọng là được, cho dù là 1% cũng quá tốt chứ đừng nói đến tận 40%”.
Tiểu Ái thì còn hơn cả thế, nàng kích động đến nhảy cẩn lên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Ngọc Phong hét lớn
“ Wa, có hi vọng rồi, ta biết Phong ca ca sẽ có cách mà, Phong ca ca là tuyệt nhất”
……………………….
Sáng hôm sau, sau một đên trằn trọc đến không ngủ được vì hưng phấn, hai mẹ con Tiểu Ái được Ngọc Phong gọi dậy, ăn sáng qua loa lột chút rồi ba người bắt một chiếc Khí Xa ( xe hơi chạy bằng linh khí), chạy thẳng đến đế đô.
Tốc độ của Khí Xa tuy không thể so sánh với tốc độ của Ngọc Phong nhưng vẫn tính là nhanh, quảng đường từ Đại Kiều Trấn đến đế đô Xuân Sinh khoản 150 cây số, chỉ mất một tiếng rưỡi là đã đến nơi.
Đến khi tận mắt chứng kiến hình ảnh của đế đô, Ngọc Phong mới biết ý nghĩa của hi từ ‘vĩ đại’ là như thế nào.
Đế Đô giống như Định Thong thành, hoàn toàn không có các tường thành bao quanh, nhưng diện tích lại lớn hơn rất nhiều. Chí ít ở Định Phong Thanh, chúng ta còn có thể dùng mắt thường để quan sát điểm cuối của nó, nhưng Đế Đô thì hoàn toàn khác, từ tầm mắt kéo đến hết đường chân trời chỉ toàn nhà với nhà, cho dù với thị lực cực kỳ tốt của Ngọc Phong cũng không có cách nào nhìn ra giới hạn của nó. Thật sự là quá rộng lớn.
Đây chính là nơi hội tụ tinh hoa của cả Đai Việt quốc, là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị quan trọng nhất.
Mà hơn thế nữa chính là dân số, hiện nay tại đây chính là nơi cư trú của hơn hai mươi triệu người, một con số quá mức khổng lồ.
Còn Kiến trúc tại Đế Đô, đa số là nhà cao tầng, nằm san sát nhau chật như nêm cối, kiến trúc đủ hình đủ dạng, kiểu nào cũng có. Hai bên đường, hàng vạn cửa hàng với đủ loại màu sắc, thay nhau mở rộng cửa đòn tiếp khách nhân.
Trên đường, dòng người di chuyển đông đúc như kiến, sống động và nhộn nhịp vô cùng. Mỗi con đường ở đây đều rất rộng, gấp hai lần thành Định Phong đã là ít, hơn nữa trên đường, chưa đi được vài chục mét liền có thể trông thấy Khí Xa lượn qua, lượn lại nườm nượp, nào đâu phải hiếm có khó tìm như ở những nơi khác.
Có thể nói nếu tính trên thang điểm mười, thành Định Phong được bốn điểm thì Đế Đô lại cao hơn cả mười, nói chung là bỏ xa lắc xa lơ về độ hùng vĩ và phát triển của nó.
Và một điều đặc biệt nữa là, Đế Đô có một thứ mà thành Định Phong không bao giờ có, đó chính là khí tức cổ kính và tôn quý chỉ thuộc về nơi này.
Sau khi đến được Đế Đô, Ngọc Phong theo sự chỉ dẫn của Tống phu nhân và Tiểu Ái, đi dạo vòng quanh thăm thú một chút coi như mở rộng tầm mắt. Đến khi chơi mệt rồi, cả ba người mới tìm một khách sạn nho nhỏ ăn uống, nghỉ ngơi một chút.
Sau đó Ngọc Phong để hai mẹ con ở lại khách sạn nghỉ ngơi, dặn họ không được đi ra ngoài để tránh những rắc rối không cần thiết, còn hắn thì đeo lên chiếc kinh râm to bản mới mua, dựa theo trí nhớ, vòng vèo qua mười mấy con đường cuối cùng cũng đến trước một quán trà ba tầng kiến trúc truyền thống. Lúc trước khi đi qua nơi này, hắn có một phát hiện vô cùng thú vị.
Hắn vào bên trong, tìm một góc khuất ngồi xuống, lại gọi một bình trà và một đĩa lạc rang, bắt đầu nhâm nhi nhìn ngó xung quanh. Đợi cho đến nữa tiếng sau, đĩa lạc đã ăn hết, bình trà cũng nguội hẳn, hắn mới gọi phục vụ đến trả tiền. Trong lúc thanh toán, hắn không biết cố tình hay vô ý mà để lộ ra một tấm lệnh bài màu đen khắc hình đầu sói.
Người phục vụ dáng vẻ hiền lành nho nhã, nhưng ngay khi nhìn thấy tấm lệnh bài đó, ánh mắt hắn liền xuất hiện một tia sáng sắc lạnh. Nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, người phục vụ tiếp tục tiến hành thanh toán cho Ngọc Phong như bao khách nhân khác, làm xong việc liền nhanh chóng rời đi.
Nhưng không lâu sau đó, chỉ khoảng hai mươi giây, hắn lại quay trở lại, hơn nữa còn mang theo bên cạnh hai người hộ vệ, vô cùng kính cẩn hướng Ngọc Phong cuối đầu nói
“ Vị khách nhân này, không biết cô nương có rãnh không, ông chủ của chúng tôi muốn mời nàng nói chuyện!”
“ Được thôi”
Ngọc Phong vô cùng thoải mái gật đầu đồng ý, mặc cho hai tên hộ vệ kè kè sát người, đi theo người phục vụ lên cầu thang đến thẳng tầng ba.
Trên tầng ba của trà quán lúc này đã đứng hơn mấy chục người, tên nào tên nấy đều lăm lăm đường đao sáng bóng trên tay, sau khi Ngọc Phong đặt chân lên tầng ba liền chặn cửa lại, khoát chặt tất cả đường lui.
Tuy nhiên cái trận thế này lại không ảnh hưởng Ngọc Phong được bao nhiêu, đến cả tên phục vụ dẫn đường khi nhìn lén bộ dạng này của hắn cũng phải thầm khen ngợi trong lòng.
Tầng ba của trà quán này bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế, cùng vài cái giá sách, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Lúc này đây, bên trên một chiếc ghế đã có người ngồi. Kẻ này dáng người to cao, mày rậm mắt sáng, gương mặt vô cùng cương nghị và chính trực.
Người đàn ông này vừa thấy Ngọc Phong được áp tải lên, liền bày ra bộ dạng hung thần ác sát, đập mạnh lên bàn cái rầm, quát lớn
“ Nói mau, tấm thẻ bài hình sói màu đen kia, ngươi từ đâu mà có! Không muốn chết thì thành thật khai ra”.
Đối với bộ dạng như muốn ăn thịt người của kẻ này, Ngọc Phong vẫn nhàn nhã ung dung như đang ở trong nhà mình, từ tốn ngồi lên chiếc ghế còn lại, tháo cặp kính râm xuống, đặt lên bàn, bắt chéo chân tùy ý nói
“ Ô, mới sáu tháng không gặp, Ngưu Mông ngươi uy phong ghê nhỉ?”.
Tất cả hộ vệ có mặt trong phòng ngay khi thấy rõ dung mạo của Ngọc Phong đều không nhịn được mà hiện lên một trận kinh diễm, nhưng tới lúc nghe rõ những lời mà Ngọc Phong nói ra, bộ dạng bọn họ liền biến thành hung tàn ác sát, tu vi Khí Hồn bạo nổ, linh khí bốc lên ngùn ngụt, bọn họ chỉ đợi ông chủ ra lệnh một tiếng thì sẽ ngay lập tức lao lên, bằm Ngọc Phong ra thành thịt vụn.
Nào ngờ đâu, bộ dạng bạo nộ của ông chủ đâu không thấy, lại thấy ông chủ mau chóng xách đít lên, cung cung kính kính đến bên Ngọc Phong, cuối đầu, lau mồ hôi nói
“ Thì ra là đoàn trưởng đại nhân, ngài đừng có hiểu nhầm. Ngưu Mông ta trời sinh tính tình thật thà, nào dám tỏ ra uy phong gì. Chỉ là vì bọn thuộc hạ bẩm báo có một người lạ mặt nắm giữ lệnh bài của chúng ta nên muốn điều tra làm rõ mà thôi”.
Tất cả hộ vệ nhìn bộ dạng cung cung kính kính, tươi cười lấy lòng Ngọc Phong này của Mông Ngưu, hai con mắt như muốn rớt ra ngoài, hoàn toàn mắt chữ A, mồm chữ O, không thể nào tin nổi. Ông chủ hằng ngày làm việc quyết đoán, ra tay lạnh lùng tàn nhẫn lại còn có bộ mặt như thế này sao? Qúa là hư cấu!
Đến lúc này thì Ngưu Mông mới nhận thấy dáng vẻ kinh ngạc đến phát ngốc của đám thuộc hạ, liền trừng mắt quát lớn
“ Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chào vị này, nàng chính là đoàn trưởng của chúng ta, cấp trên của ta đó”
Đám hộ vệ bị tiếng quát của Mông Ngưu làm cho giật mình bừng tỉnh trở lại, tuy ánh mắt còn vẻ nghi hoặc nồng đậm nhưng vẫn cung kính làm theo
“ Chào đoàn trưởng!”
Ngọc Phong thấy thái độ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh Ngưu Mông của đám hộ vệ mà thầm gật đầu, hắn phất tay nói
“ Tất cả lui xuống đi, ta và Ngưu Mông có chút chuyện phải bàn, không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền”.
Đám hộ vệ nghe Ngọc Phong nói cũng không tỏ ra phản ứng gì, đôi mắt chỉ nhìn Ngưu Mông, đợi hắn ra chỉ thị.
Ngưu Mông thấy điệu bộ cứng đầu cứng cổ của đám thuộc hạ cũng không biết nên vui hay nên buồn, sau này phải hảo hảo dạy dỗ lại mới được. Hắn cười khổ trong lòng, mở miệng ra lệnh
“ Các ngươi lui xuống hết đi, đừng để bất kỳ ai lên trên này”.
“ Vâng!”
Đám hộ vệ gật đầu đáp lời rồi nhanh chóng rút lui, khi lui ra ngoài cũng không quên cẩn thận đóng cửa lại, tiến hành canh giữ bên ngoài.
Đợi cho đến khi trên tầng ba chỉ còn hai người, Ngọc Phong mới mở lời
“ Bây giờ chi nhánh ở Đế Đô do ngươi quản lý hả? Thế còn trụ sở thì sao, một mình Viên Thạch chống đỡ nổi hay không?”
Ngưu Mông cung kính đáp lời, nét mặt có chút vui vẻ
“ Cái này thì đoàn trưởng không cần lo, ở đại bản doanh đã có cường giả xuất quỷ nhập thần như Qùy lão trông coi rồi, không có bất kỳ vấn đề gì phải lo lắng cả. Hiện nay Viên Thạch cũng giống như ta, được phái đi xây dựng chi nhánh ở một thành phố khác, chính là Thành Nha Trang, xếp thứ hai trong thập đại thành thị, chỉ đứng sau mỗi Đế Đô của ta”.
..........................~.~..........................