Bất Tử Nhãn

Chương 192 - Con Quái Vật Mới Nở Mang Tên Hắc Lang Dong Binh Đoàn

Ngọc Phong vừa nghe vừa gật đầu hài lòng, hỏi tiếp

“ Vậy còn tình hình phát triển tổng thể của dong binh đoàn Hắc Lang hiện nay như thế nào?”

“ Cái này thì không thể một hai lời nói hết được, đoàn trưởng đợi một tý, ta lấy sổ sách cho ngài xem!”

Nói rồi Ngưu Mông đi lại trước chiếc tủ gỗ âm tường, lấy ra một tấm thẻ bài đặt lên nó, sau đó một tiếng ‘cách’ nho nhỏ vang lên, chiếc tủ gỗ từ từ lồi ra rồi hoàn toàn trượt qua một bên, để lộ một cái két sắt bên trong. Tiếp đến Mông Ngư lại lấy ra một tấm thẻ bài khác đặt lên két sắt, sau vài giây két sắt liền tự động mở ra.

Ngưu Mông cẩn thận lấy một cuốn sách dày cộm từ bên trong, đặt trên bàn trước mặt Ngọc Phong, cười nói

“ Đoàn trưởng, đây là tất cả những thông tin về việc phát triển Hắc Lang dong binh đoàn trong sáu tháng qua, kể cả tình hình phát triển công tác tình báo, ngài cứ từ từ mà xem!”

Ngọc Phong nhìn cuốn sách dày cộm trước mặt, vô cùng ngạc nhiên hỏi

“ Hửm, tại sao sổ sách quan trọng như thế này lại được mang đến cất giấu tại đây? Lỡ bị kẻ khác trộm mất thì sao?”

Ngưu Mông cười ha hả nói

“ Cuốn sổ này nằm ở đây chính là vì phó đoàn trưởng bảo ta mang đến, hắn biết ngài sau khi đến Đế Đô sẽ muốn biết tình hình của cả đoàn nên đã đặc biệt chuẩn bị từ trước.

Còn về chuyện bị mất cắp thì không cần lo, cái két sắt này được thiết kế đặc biệt, chỉ cần không dùng thẻ bài chuyên biệt áp lên sẽ không bao giờ mở ra, còn nếu muốn dùng sức mạnh phá hủy nó, thì ngay lập tức, một trận pháp được bố trí bên trong sẽ phát nổ, hoàn toàn phá hủy luôn cuốn sách này, không có bất cứ kẻ nào lấy được đâu?”

Ngọc Phong nhướng mi, còn ngạc nhiên hơn nói

“ Hửm, lại còn bố trí trận pháp bên trong, dong binh đoàn Hắc Lang chúng ta từ khi nào có Trận Pháp Sư thế?”

“ Ây da, đoàn trưởng không cần hỏi nhiều, cứ đọc cuốn sách này đi trước đã, bên trong nó có hết đó, không thiếu bất kỳ thứ gì đâu!”

Nghe vậy, Ngọc Phong mới ‘À’ một tiếng, bắt đầu mở cuốn sách ra, từ tốn đọc. Nói là từ tốn nhưng thật ra bởi vì tinh thần lực cực kỳ cường đại, tốc độ đọc sách của hắn là vô cùng nhanh. Một cuốn sách to lớn, dày cộm như thế, hắn cũng chỉ mất nữa tiếng dã hoàn toàn đọc hết, và những thông tin trong này cũng làm hắn rung động vô cùng.

Qúa trình phát triển của Hắc Lang dong binh đoàn trong sáu tháng qua chỉ có thể dùng hai chữ ‘thần tốc’ để mà miêu tả.

Thế lực tổng bộ của Hắc Lang dong binh đoàn đã mở rộng ra tất cả sáu thành thị, bao gồm cả loại trung và nhỏ tiếp giáp với Bạch Vân và U Minh sơn mạch. Đây cũng không phải không thể tiến hành mở rộng hơn được nữa mà chính là Trần Nhân cố tình dừng lại, một là để củng cố căn cơ, hai là ẩn dấu sức mạnh, không muốn phơi bày ra ánh sáng quá nhiều, sáu thành thị đã tạm thời đủ dùng rồi.

Đó là ngoài sáng, còn trong bóng tối, chi nhánh của Hắc Lang dong binh đoàn hầu như đã có mặt khắp cả Đại Việt quốc, bắt đầu quá trình thu thập thông tin tình báo và mở rộng mạng lưới quan hệ. Tất nhiên bộ phận này sẽ không lấy tên của Hắc Lang dong binh đoàn mà có một cái tên riêng để che dấu tầm mắt, gọi là Ảnh Vọng.

Ảnh Vọng luôn luôn chỉ tồn tại trong bóng tối, chỉ có thể nghe tên mà không bao giờ thấy mặt, sống dưới lốt trà quán, Club, quá Bar, tửu lâu, nhà hàng, khách sạn, cửa hàng buôn bán và cả lầu xanh.

Trong âm thầm, quỷ không biết, thần không hay, ngày đêm thu thập thông tin tình báo, từ ngày hôm nào ông A đánh bà B, chị C đáng ghen anh D đến gia tộc này âm thầm đánh lén gia tộc kia, từ việc trốn thuế, buôn lậu của mấy tổ chức xả hội đen đến mấy trò tham nhũng, bào rút công quỹ của mấy ông quan lớn.

Cho dù là bất cứ tin tức gì, cho dù là hữu dụng hay vô dụng, từ bình dân đến quý tộc đều được Ảnh Vọng thu thập, xắp xếp và ghi lại rõ ràng, không sai một ly. Bước đầu lên hình, ra dạng một tổ chức tình báo đại quy mô, trước nay chưa từng có.

Bên cạnh đó, Hắc Lang dong binh đoàn cũng không quên gia tăng sức mạnh của bản thân. Bằng số đan dược và tài phú mà Ngọc Phong đã cung cấp, cộng với sự trấn áp của Qùy Lão, Trần Nhân đã chiêu một được hằng hà xa số cao thủ tán tu đầu nhập vào Hắc Lang dong binh đoàn, tất nhiên Trần Nhân cũng chú trọng bồi dưỡng lớp trẻ, chủ yếu là trẻ mồ côi từ mười hai tuổi trở lên, tiến hành đặc biệt bồi dưỡng để làm lực lượng trung kiên sau này.

Cho đến hiện nay, chưa tính số lượng người thu thập tình báo trong Ảnh Vọng, quân số của Hắc Lang dong binh đoàn đã hơn 5 vạn người, trong đó đa số đều có mức tu vi từ Khí Linh, Khí Hồn trở lên. Còn nếu tính cả thêm người của Ảnh Vọng vào, số lượng này phải lên đến gần 15 vạn người, gần như tương đương với một quân đoàn loại nhỏ, hơn thế nữa số người này không phải giẫm chân tại chỗ mà ngày càng tăng nhiều lên.

Song song với đó là sự xuất hiện của hai đại danh đường là Chiến Đấu Đường và Đan Dược Đường.

Chiến Đấu Đường là nơi huấn luyện, ban hành nhiệm vụ chính của cả Dong Binh Đoàn.

Còn Đan Dược Đường lại chuyên luyện chế đan dược, chữa thương dịch, cung cấp cho Chiến Đấu Đoàn khi bọn hắn chấp nhận nhiệm vụ. Hiện tại quy mô của Đan Dược đường không lớn lắm, chỉ có khoản năm mươi Khí Sĩ cấp 1 ngày đêm thay nhau luyện dược, ngoài ra còn có một vị Khí Sĩ cấp 4 ở trên chỉ đạo và huấn luyện.

Tên Khí Sĩ cấp 4 này đối với Ngọc Phong cũng có thể xem như là người quen, chính là đại sư Ngô Thu Vân ở Thành Định Phong, hắn ta sau khi có diệp ở bên cạnh quan sát quá trình luyện đan của Ngọc Phong tại Châu gia, liền tìm được linh cảm, chưa đến vài tháng liền thuận lợi đột phá cấp độ Khí Sĩ cấp 4.

Từ đó hắn liền bắt đầu tìm kiếm Ngọc Phong khắp nơi để báo ân, sau khi vô tình gặp Trần Nhân, không biết cả hai nói vu vơ thế nào lại đồng ý gia nhập Hắc Lang dong binh đoàn luôn. Có thể nói bởi vì có hắn, Hắc Lang dong binh đoàn mới có thể xây dựng được một Đan Dược Đường hoàn chỉnh, ra ngô, ra khoai như vậy.

Cũng trong thời gian sáu tháng này, từ vô số chiến công gặt hái được, công cuộc phát triển của Hắc Lang dong binh đoàn đã không còn phụ thuộc vào sự trợ cấp đến từ Ngọc Phong nữa, mà đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, tay làm hàm nhai đúng nghĩa.

Chưa nói đến số lượng ma hạch mà dong binh đoàn kiếm dược, chỉ mỗi sinh ý từ vô số sản nghiệm trải dài trên cả nước thôi cũng đã mang đến một khoản lợi nhuận khổng lồ. Mặc dù rằng bởi vì số miệng ăn phải nuôi cũng không ít, nhưng lượng lợi nhuận dư ra cũng không phải nhỏ.

Có thể nói, chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi, Hắc Lang dong binh đoàn dã thay da đổi thịt, trở thành một con quái thú thật sự.

Ngọc Phong đưa tay đóng cuốn sách lại, thở hắt ra một hơi, ánh mắt ẩn hiện tinh quang cười nói

“ Không ngờ chỉ mới sáu tháng, đã có nhiều chuyện như vậy xảy ra, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của ta a! Trần Nhân thật sự quả là rất có tài”.

Ngưu Mông đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng tràng ngập vui mừng và tự hào, cười nói

“ Đúng vậy đoàn trưởng, đến cả ta, nay cũng phải phục hắn sát đất luôn, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trần Nhân phó đoàn trưởng rốt cuộc cũng là cấp dưới của ngài, như thế tính ra ngài mới là kẻ lợi hại nhất ở đây”.

Ngọc Phong nghe thế liền bật cười

“ Ngươi cũng bớt vuốt mông ngựa đi, ngồi xuống nói ta nghe thử, tình hình phát triển của chúng ta ở Đế Đô thế nào rồi?”

Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Ngưu Mông liền khôi phục vẻ nghiêm túc, nói

“ Vẫn phát triển đúng như kết hoạch, mảnh đất Đế Đô này thật sự phải nói là một nơi cực kỳ thích hợp cho những kẻ như chúng ta phát triển. Đoàn trưởng không biết chứ, cả con phố này giờ đây đã là sản nghiệp của chúng ta rồi!”

“ Cả một con phố?” Ngọc Phong hơi bất ngờ, như thế này có phải là quá dễ dàng không nhỉ? Đế Đô không phải là đầm rông hang cọp, tất đất tất vàng hay sao?

Ngưu Mông nói khẻ

“ Ngài không biết đâu, ở cái đất Đế Đô này, thế lực có ảnh hưởng nhất không phải là Hoàng Quyền hay Bạch Vân Tông mà lại là mấy đám lưu manh và tổ chức xã hội đen, bọn hắn chính là người nắm giữ mạch nước ngầm ở đây.

Trước đây con phố này thuộc về một băng nhóm lưu manh nho nhỏ, trực thuộc một tổ chức lớn hơn gọi là Tam Nhãn. Khi chúng ta mới tới đây, chưa biết gì đã trực tiếp tiêu diệt đám lưu manh kia và trong vô tình đã chiếm lấy luôn con phố này. Cũng bởi vì thế chúng ta với Tam Nhãn đã kết thù, mấy tháng gần đây đánh nhau không ít trận, cả hai tử thương không ít người nhưng vẫn không ai ăn được ai, cuối cùng lại rơi vào thế giằng co đến nay.

Bây giờ mà chúng ta muốn phát triển tiếp, thật sự là một bước khó đi”.

Ngọc Phong gõ gõ tay lên mặt bàn, hơi đăm chiêu nói

“ Là như thế à? Nếu như hiện nay chúng ta trực tiếp tiêu diệt cái tổ chức Tam Nhãn gì đó, hậu quả sẽ như thế nào?”

Ngưu Mông ánh mắt lóe tinh quang, lập tức trả lời

“ Nếu chúng ta trực tiếp tiêu diệt Tam Nhãn thì sẽ ngay lập tức đoạt được hết địa bàn của chúng, tổng cộng mười năm con phố. Tuy nhiên làm như thế cũng sẽ hấp dẫn chủ ý của mấy tổ chức xung quanh, hay hơn nữa là đánh động mấy tổ chức cao tầng bên trên.

Theo thuộc hạ nghĩ, nếu đoàn trưởng muốn thu thập Tam Nhãn, chúng ta phải đi từng bước một, từ từ từng chút một chiếm đi địa bàn của chúng, đợi cho đến khi mấy thế lực xung quanh đã quen với sự hiện diện của ta rồi thì sẽ không lo gây nên sự quan tâm không cần thiết nữa, đến lúc đó liền một hơi nuốt gọn Tam Nhãn”.

Ngọc Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói

“ Tốt, cứ làm như thế, lúc nào có trận đánh lớn thì gọi ta tới là được. Với lại ngươi cho Ảnh Vọng điều tra rõ hơn về tổ chức Tam Nhãn này cho ta, xem thử nó có ai chống lưng hay có rây mơ, rễ má dùng dằng gì với ai không, nếu mà có thì nhanh chóng tìm cách cắt đứt nó đi. Còn phương cách làm như thế nào, không cần ta phải nói chứ?”

Ngưu Mông vẻ mặt nham hiểm, cười hắc hắc, xoa xoa hai bàn tay, cười nói

“ Đoàn trưởng cứ yên tâm, mấy cái trò này ta chơi từ nhỏ đến lớn, vô cùng thuận tay”.

Ngọc Phong nhìn vẻ mặt nham hiểm lại hiện trên khuôn mặt vô cùng chính trực của Mông La thần chửi hai tiếng ‘cáo già’, tuy nhiên con ‘cáo già’ này lại việc cho hắn nên không thành vấn đề, hắn nói

“ Ta thấy quá trình chuẩn bị của chúng ta cũng đã đủ rồi, đêm nay ngươi hãy cho người trở về tổng bộ, báo với Trần Nhân rằng thời cơ đã tới, tiến hành cho Ảnh Vọng bắt đầu buôn bán thông tin đi. Trước hết bắt đầu bằng mấy thứ vụn mặt cái đã, sau đó mới bán thông tin giá trị hơn. Tuy nhiên nhớ dặn hắn đừng có làm quá trớn, để một hai gia tộc dìm thuyền nhau là được, đừng có để cho chúng hoàn toàn sụp đổ, như thế đối với chúng ta không có lợi”.

Ngưu Mông cũng là kẻ thông minh, nghe một chút liền hiểu ý của Ngọc Phong, mấy gia tộc kia mà sụp đổ rồi, bọn hắn moi tiền từ ai chứ, cứ để bọn chúng sống tiếp, còn Ảnh Vọng sẽ như là một con ký sinh trùng, từng chút, từng chút một hút máu đi?

“ Tuân lệnh đoàn trưởng!”

Sau việc công, đến việc tư, Ngọc Phong lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ giấy, đưa cho Mông La, nói

“ Đây là tất cả thông tin và hình ảnh của một loại linh dược tên là Lôi Vân Long Thảo, ngươi điều tra cho ta thử ở Đế Đô có ai bán không? Với lại cũng thu thập thông tin về đợt tuyển sinh của học viện Bạch Vân sắp đến, kể cả thông tin về Bạch Vân Tông nữa. Đưa đến cho ta trong thời gian sơm nhất”.

“ Tuân lệnh đoàn trường!”

Ngưu Mông cực kỳ cẩn thận thu lấy tờ giấy bỏ vào trữ vật giới chỉ, sau đó mới hiếu kỳ hỏi

“ Đoàn trưởng dự định tham gia vào đợt thi tuyển này sao?” nói đên đây hắn cảm thấy sai sai nên sữa lại “ ý của ta là gia nhập Bạch Vân Tông ý”.

Một cường giả như đoàn trưởng thì làm gì quan tâm đến cái học viện bé tý đó chứ, nói ra cũng chỉ có con quái vật như Bạch Vân Tông mới đủ sức hấp dẫn a.

Ngọc Phong cũng không có phản bác hay chối bỏ, hắn gật đầu nói

“ Đúng vậy, ở cái Bát Quốc Cương Vực này, muốn tăng tiến tu vi nhanh chóng thì chỉ có thể dựa vào Bạch Vân Tông mà thôi”

Nói rồi Ngọc Phong lộ vẻ mặt nham hiểm, cười cười

“ Có muốn phát triển thì cũng phải dùng tài nguyên của người khác để mà phát triển, ngu gì mà đi làm hao tổn tài nguyên của chính mình chứ!”

Ngưu Mông nhìn ánh mắt nham hiểm của Ngọc Phong mà thầm cảm thán trong lòng, đồng thời cũng mặc niệm cho Bạch Vân Tông sắp sửa phải rước một con quái vật như đoàn trưởng vào nhà. So về độ nham hiểm, hắn còn lâu mới bì kịp với đoàn trưởng a.

“ Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc phải làm, ngươi không cần tiễn đâu”.

Ngọc Phong đeo lại kính râm lên mặt, vô cùng tự nhiên tiêu sái quay người bước đi, rời khỏi trà quán trong ánh mắt ngạc nhiên cộng với nghi hoặc của đám hộ vệ.

Mộ kẻ trong đó hình như là thủ lĩnh của cả đám, đến gần Mông Ngưu, hỏi

“ Ông chủ, nàng ta rốt cục là ai thế, sao ngài đối với nàng cứ phải cung cung kính kính như thế chứ?”

Mông Ngưu im lặng dõi theo bóng hình đã khuất xa xa của Ngọc Phong, lắc đầu cảm khái nói

“ Ta là ông chủ của ngươi, còn nàng chính là ông chủ cua ta, cũng có nghĩa là lớn hơn ngươi tới hai cái cấp bậc. Lần sau nếu gặp nàng thì phải biết điều một chút, biết không?”

Tên hộ vệ gãi gãi đầu, vẫn vô cùng nghi hoặc hỏi

“ Nhưng thuộc hạ nhìn thế nào, thì nàng cũng chỉ giống một cô gái bình thường mà thôi, nào có phong phạm cường giả đâu chứ? Đó là còn chưa nói đến tuổi tác của nàng nữa a, quá là trẻ đi”.

Mông Ngưu nhìn tên thuộc hạ tính tình cứng nhắc của mình, chỉ biết thờ dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn

“ Nếu ngươi không tin thì đi trêu chọc nàng thử xem, chỉ có điều còn mạng để trở về nói chuyện với ta hay không, ta cũng không dám chắc đâu?”

Lúc đó còn phải xem xem tâm trạng của đoàn trưởng là như thế nào nữa a, rất chi là khó đoán.

.........................~.~......................

Bình Luận (0)
Comment