Bất Tử Nhãn

Chương 202 - Ngọc Phong Chiến Mộng Hồng

Trở lại trận chiến trên quảng trường, Mộng Hồng nhìn một đoàn hơn bốn mươi người của hắn cứ thế mà bị Ngọc Phong một kiếm hạ gục, da đầu tê dại không thôi, sức mạnh như thế này, cho dù có là tự bản thân hắn ra tay cũng không thể nào làm được. Mặc dù thế, bản thân là con cháu của đại thế gia danh tiếng ở Đế Đô, không cho phép hắn không đánh mà lui.

Lại nói bản lĩnh của hắn cũng không thấp, lại có lợi thế về mặt tu vi cực lớn với Ngọc Phong, hơn cả sáu tiểu cảnh giới, hắn không tin mình không chiến thắng được.

Nghĩ thế, Mộng Hồng xoay xà mâu trên tay, đầu mâu sắc nhọn giống như lưỡi rắn chĩa về phía Ngọc Phong, quát lạnh

“ Khá cho một đứa dân đen như ngươi có thể làm ra được chuyện này, nhưng như thế đối với ta, còn chưa là gì! Chết”

Nói rồi, Mộng Hồng bước chân du động như giao long xuất hải, xà mâu ngập tràng linh khí xanh biếc như ngọc bảo, đầu mâu tựa như biến thành hàng trăm lưỡi dao sắc bén đẩm thẳng về phía Ngọc Phong, chỉ nhìn thôi mà đã thấy hoa cả mắt.

Đón nhận chiêu thức của Mộng Hồng, vẻ mặt Ngọc Phong trầm tĩnh như nước, ánh mắt sáng hơn sao trời quan sát kỹ từng chuyển động cho dù là nhỏ nhất của xà mâu, đợi cho đến khi thời cơ thích hợp đến, hắn liền một kiếm cực kỳ đơn giản đâm ra

“ Mai Hoa Kiếm, Xiên Hoa Thức”.

Trong nháy mắt, kiếm ảnh và mâu ảnh liền đan xem vào nhau, vang lên hàng loạt tiếng leng keng chói tai, tia lửa bắng ra tung tóe.

Đường mâu của Mộng Hồng vừa giống như trường thương tràng ngập lực lượng, lại vừa giống mãng xà, uống lượn quỷ quyệt, nơi nó tấn công toàn là chỗ hiểm yếu của Ngọc Phong, như yết hầu, mắt, thái dương, nách, ngực và háng. Mỗi một mâu đều sắc lạnh vô bì, được gia cố bằng linh khí cường đại, vừa hữu lực lại vừa quỷ dị, khó đoán vô cùng.

Với loại mâu pháp ảo diệu như thế này, chỉ cần không phải là cường giả Khí Tông, liền sẽ bị hắn ép cho đến thở cũng không nổi.

Nhưng kẻ như Ngọc Phong lại không thể dùng lẽ thường để suy xét, một kẻ có thể giết chết cường giả Khí Tông dễ dàng thì sao bị đường mâu này làm khó được. Chỉ thấy Ngọc Phong bóng hình du động trong mâu ảnh, chân đạp Vô ÂM Bát Bộ lướt ngang lướt dọc vô cùng quỷ mị, Luân Hồi kiếm nơi tay theo từng thức Mái Hoa Kiếm mà hoàn mĩ đánh ra, Khai hoa, Phong hoa, Xiên hoa, Lạc hoa, Tàn hoa, dễ dàng ngăn chặn tất cả mâu ảnh ép đến.

Ngược lại, theo thời gian dần trôi, mâu ảnh của Mộng Hồng càng lúc càng giảm, càng lúc càng chậm dần, hoàn toàn bị kiếm ảnh của Ngọc Phong từng bước một chèn ép vào ngõ cụt. Cứ theo cái đà này, không đến một phút nữa, Mộng Hồng nhất định sẽ rơi vào thế tất bại.

Mộng Hồng tất nhiên sẽ không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra. Sau một lần mâu kiếm giao nhau tóe lên tia lửa sáng rực, Mộng Hồng nương theo phản lực, thoán lui về sau hai bước, hai tay xiếc chặc xà mâu, linh khí màu xanh biếc nhanh chóng rót vào xà mâu như nước lũ tràn đê, cuối cùng toàn lực đâm ra một mâu hướng về thân hình Ngọc Phong chỉ gần trong gan tất.

Cả quá trình này, từ lúc Mộng Hồng lui lại đến xuất ra mâu kế tiếp còn chưa đến hai giây, tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa là cho dù một mâu của hắn quán chú rất nhiều linh khí bên trong, nhưng nhìn bên ngoài lại không khác gì một mâu bình thường, nếu Ngọc Phong vì thế mà bị lầm tưởng, chắc chắn sẽ nhận phải trái đắng.

Một chiêu này, Mộng Hồng đã dùng qua rất nhiều lần, và chưa có một lần nào thất bại, mọi đối thủ của hắn, cho dù là mạnh hơn hay yếu hơn, một khi đã đối mặt với đòn tấn công bất ngờ này, không sai biệt đều bị một mâu xuyên thủng ngực, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

Đúng là một mâu này của hắn xuất ra, Ngọc Phong không thể từ hình dạng bên ngoài mà phán đoán cái mâu ảnh này khác mâu thường ở điểm nào, tuy nhiên hắn sở hữu một thứ mà những con cháu thế gia như Mộng Hồng không thể nào có được, đó chí là trực giác sắc bén và độ nhạy cảm về linh khí.

Những thứ này nếu muốn có được thì phải giống như hắn, giống như bao dong binh khác, ngày đêm sống với ma thú, ngày đên chiến đấu không ngừng nghĩ, ngày đêm tôi luyện, ngày đêm dạo chơi bên lằn ranh sinh tử. Phải đối mặt với cái chết gần trong gang tất không biết bao nhiêu lần, mới có thể tôi luyện được khả năng diệu kỳ này.

Với trực giác cực kỳ linh mẫn, cộng với khả nặng cảm nhận linh khí sâu sắc trong không gian do Tiên Linh Pháp Thể mang lại, Ngọc Phong có thể dễ dàng cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn giấu bên trong một mâu này, đồng thời hắn cũng cảm nhận được số lượng linh khí không lồ được ẩn bên trong.

Ngọc Phong vung kiếm lên, giống như mọi khi đón đỡ mâu ảnh cường đại này trong ánh mắt mừng như điên của Mộng Hồng, nhưng rồi rất nhanh, Ngọc Phong liền biến ảo chiêu thức. Hắn một kiếm chém tới bất ngờ biến thành đâm, dọc theo thanh trường mâu mà đâm vào cánh tay đang nắm trường mâu của Mộng Hồng, đồng thời chân cũng biến ảo Vô Âm Bát Bộ, lấy một tư thế kỳ dị né tránh mâu ảnh đang đâm vào tim trong gan tất.

Cả quá trình đều vô cùng thành thục, nước chảy mây trôi uyển chuyển vô cùng, như là đã dự đoán được tất cả hành động của Mộng Hồng từ trước chứ không phải lâm thời mà tìm cách đối ứng.

Thấy Ngọc Phong thế mà có thể nhận ra ảo diệu trong chiêu tức của mình, lại còn theo đó mà phản thủ vi công, khuôn mặt Mộng Hồng hết sức kinh ngạc, lại cảm thấy kiếm khí từ kiếm ảnh tiết ra, dù chưa chạm vào mà đã làm cánh tay cầm trường mâu của hắn nhói đau, Mộng Hồng liền hết sức quyết đoán buông trường mâu ra, chỉ dùng một tay cầm lấy cáng mâu, miệng mấy máy, thầm nói

“ Độc Xà Hồi Tâm!”

‘Xì’, một tiếng rắn kêu khe khẻ vang lên, phần đầu mâu uốn lượn đã vượt qua người Ngọc Phong bất ngờ kéo dài ra, biến thành một con mãng xà màu xanh lục, trên thân lại có phủ một đường xọc vàng chạy dọc theo sống lưng. Vừa xuất hiện, cái đầu tam giác của mãng xà liền hướng phần cổ của Ngọc Phong lao tới với tốc độ cực nhanh, cái miệng rắn mở lớn lòi ra bốn chiếc răng nanh sắc nhọn, bên trên mỗi đầu răng nanh còn có chất dịch bích lục đọng lại, nhìn thôi là biết độc tính không nhỏ.

Tuy nhiên mãng xà còn chưa cắn tới, sau ót Ngọc Phong tựa như có hai mắt, cánh tay còn lại lập tức vòng ra sau, cực kỳ chính xác tóm lấy đầu rắn, dừng sức mạnh cực đại của mình, cưỡng ép đóng lại cái miệng to lớn, khiến cho bốn chiến răng nanh không thu hồi lại kịp mà tự xuyên thủng đầu của mình. Trong nháy mắt, con mãng xà liền tiêu tan, biến thành linh khí màu xanh biếc biến mất trong không khí.

Phải phân tâm chém giết mãng xà, thế nhưng đường kiếm của Ngọc Phong cũng không vì thế mà xao động, vẫn một đường thẳng tắp dọc theo trường mâu đâm tới, muốn dứt khoát ép Mộng Hồng phải bỏ cánh tay còn lại ra, hoàn toàn đoạt đi vũ khí của đối phương.

Mộng Hồng thấy một chiêu Độc Xà Hồi Tâm thế mà vẫn không làm gì được Ngọc Phong, đầu liền có chút to ra, không biết phải ứng đối thế nào. Cuối cùng vẫn là dứt khoát buông tay khỏi hắc xà mâu, thân hình chuyển động lùi nhanh về phía sau, né tránh một kiếm sắc lạnh của Ngọc Phong. Đợi cho đến khi khoản cách của đôi bên đã giãn ra được hơn mười mét, hắn mời dừng lại, vừa thẹn lại vừa giận quát

“ Đừng tưởng đoạt được vũ khí của ta liền có thể chiến thắng, hắc xà mâu của ta không phải ai muống cầm là cầm”

Nói rồi hai tay Mộng Hồng kết ấn cực nhanh, quát lớn

“ Tượng Khí Di Thể, Độc Mâu Mãng Xà!”

Dưới tiếng quát, linh khí xanh biếc trên người Mộng Hồng bốc lên như vũ bão, phía sau lưng hắn, hư ảnh một con đại xà to lớn liền hiện lên, đại xà này giống y như đúc mãng xà vừa tập kích Ngọc Phong, chỉ có điều thân thể to hơn gấp mười lần, trên đầu lại có thêm một cái sừng màu vàng kim, rất là sặc sỡ, nhìn vào giống giao long hơn là giống độc xà.

Đại xà vừa hiện hình, dưới sự điều khiển của Mộng Hồng liền uốn lượn thân thể to lớn, phá không lao thẳng đến Ngọc Phong, miệng xà mở to, bên trong thế mà lại có hai mươi bốn chiếc răng sắc nhọn, phủ đầu độc dịch màu xanh cắn đến.

Cũng trong lúc đó, xà mâu trên tay Ngọc Phong thế mà như sống lại, trong nháy mắt biến thành một con mãng xà màu xanh đen dài hơn hai mét, thân rắn cuốn lấy cánh tay và người hắn, đầu rắn lại mở rộng cái miệng cắn đến cổ Ngọc Phong.

Tình thế hai mặt giáp công, trong ngoài phối hợp, cực kỳ nguy hiểm.

Cho dù có là những học viên ngoại viện ngồi trên khán đài cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, có người nói

“ Mộng Hồng thế mà đã tu luyện thành công tượng khí di thể, cái này cần phải có tu vi Khí Tông mới làm được a!”

“ Hắn quả thật là một thiên tài thật sự, nếu mà vào ngoại viện, với lực chiến cường đại như thế này, ít nhất cũng lọt top một trăm người mạnh nhất”

“ Đâu chỉ một trăm, ít nhất là top năm ngươi mới đúng, bản thân ta ở hạng tám mươi chín, nếu thật sự hứng phải một chiêu hiểm độc này, cũng chưa chắc có thể chống lại đâu”

“ Hài, cô gái kia, ôi ngoại viện lại mất đi một mĩ nhân tuyệt sắc rồi”

“ Đúng thế, cô nàng này cũng mạnh nhưng gặp phải một tên như Mộng Hồng, đúng là vô cùng xui xẻo”

Trên khán đài cho dù có bình luận như thế nào, cũng không có cách nào rơi được vào tai Ngọc Phong, mà nếu có đến được, hắn cũng chỉ cười nhạt mà thôi. Một chiêu như thế này mà muốn làm khó hắn, còn chưa đủ lực.

Chỉ thấy cánh tay trái bị độc xà quấn chặc bổng nhiên rung mạnh một cái, linh khí kim sắc phá thể mà ra, kình khí mãnh lực phá tan bốn phía, cũng trong nháy mắt ép nát con độc xà ra thành ngàn mãnh, hoàn toàn biến trở lại thành một cây trường mâu vô tri vô giác, rơi leng keng dưới đất.

Đồng thời lúc đó, tay phải Ngọc Phong cầm Luân Hồi kiếm, vô cùng dứt khoát hướng đại xà khổng lồ đang lao tới, chém ra một kiếm vào không trung.

“ Tuyệt Mệnh Trảm!”

Viu! Một kiếm chém ra liền chém ra một tia kiếm khí bạch sắc hình bán nguyệt cực lớn, lao vút đi trong không trung. Nếu mà ai có thể đến gần để quan sát thật kỹ liền cả thể nhận ra một tia kiếm khí hình bán nguyện này, vậy mà được cấu thành từ hàng vạn tia kiếm khí chồng chất lên nhau hết lớp này đến lớp khác, gần như là đã dung hợp thành một thể.

Cái này giống như là nhét nguyên một con sóng kiếm khí khổng lồ vào một cái hộp nhỏ, đèn nén chúng lại lới nhau, biến công kích đa mục tiêu chỉ còn là công kích một mục tiêu duy nhất, từ đó uy thế lại càng cường đại hơn không chỉ một lần. Mà cái hộp nhỏ đó lúc này đây chính là tia kiến khí hình bán nguyệt mà Ngọc Phong vừa chém ra, gào thét trong không khí mà bay đi, chém thẳng vào đại xà to lớn.

Xoạt! Một tiếng, đại mãng xà uy lực cường đại cứ thế bị một kiếm của Ngọc Phong dễ dàng chẻ làm đôi, từ đầu đến đuôi bởi vì thân thể uống lượn mà bị cắt thành mười mấy khúc nhỏ, cuối cùng nổ bùm một cái rồi tan biến vào không trung.

Đợi cho đến khi linh khí xanh biếc và bụi mù hoàn toàn tan đi, bóng dáng của Mộng Hồng cũng hoàn toàn biến mất.

Ngọc Phong lấy chân hất trường mâu bay lên, vươn tay chộp lấy, bậc cười nói

“ Tên nhóc này thế mà đủ quyết đoán, một thanh khí binh cấp bốn liền muốn vức là vức, thấy không ăn được liền bỏ của chạy lấy người. Ngược lại, lại là thông minh”.

Tiểu Ái đứng bên cạnh nghe Ngọc Phong nói, liền chu miệng khinh thường

“ Cái gì mà thông minh chứ, tên đó mới đầu xuất hiện thì ra vẻ hống hách ta đây, làm như mình trâu bò lắm ý, đến khi đánh không lại liền cắp đuôi chạy như chó, chưa gì đã không thấy tăm hơi đâu. Người như thế mà Phong ca ca còn khen được, muội cũng chịu thua!”

Ngọc Phong cười cười, cất hắc xà mâu đi, xoa đầu Tiểu Ái nói

“ Muội không nên xem thường hắn, con người trên đời, không ai có thể lúc nào cũng chiến thắng. Sẽ có những lúc chúng ta gặp kẻ địch mạnh hơn, cường đại hơn, bị dồn vào đường cùng, đến lúc đó việc đầu tiên chúng ta phải làm là chạy, phải chạy thật nhanh, bằng bất cứ giá nào thì trước hết phải giữ được mạng sống cái đã, có mạng rồi chúng ta mới có thể lật ngược thế cờ. Muội nhớ kỹ, đánh không lại là phải chạy, chạy không thoát mới liều mạng, nhớ chưa!”

Tiểu Ái ban đầu nghe còn rất bất mãn, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy Ngọc Phong nói đúng, càng nghe lại càng cảm thấy như là nghe chân lý. Nàng gật dầu nói

“ Muội nhớ rồi, đánh không lại liền chạy, chạy không thoát thì liều mạng! Thế Ngọc Phong ca ca mạnh như vậy, có chạy bao giờ chưa?”

Ngọc Phong nghe thế liền có chút xấu hổ gãi gãi mũi, cười nói

“ Tất nhiên là có rồi, ta không chỉ bị người đuổi giết mà còn bị ma thú đuổi giết không ít lần. Nhớ khi xưa còn sống trong sơn mạch, mỗi ngày ta hầu như đều bị ma thú đuổi giết một lần đấy, nếu hôm nào mà không bị đuổi đánh, ta thế nhưng lại ăn không ngon, ngủ không yên đâu!”

Tiểu Ái nghe thế liền đảo tròn ánh mắt, thầm nghĩ

“ Phong ca ca thật là biến thái, thế mà lại thích tự ngược đãi bản thân mình nha!”

...........................~.~.........................

Bình Luận (0)
Comment