Bất Tử Nhãn

Chương 203 - Tiểu Ái Ra Tay

Sau trận chiến khí thế của Ngọc Phong và Mộng Hồng, đám thiếu niên xung quanh đã không còn ai dám trêu vào hai người bọn hắn nữa, cho dù có đánh nhau cũng phải tránh xa xa khu vực này ra, không dám đến gần.

Thế là trong lúc vô hình, vùng đất lấy bán kính năm mươi mét xung quang Ngọc Phong được đám thiếu niên xem như là vùng đất chết, cho dù là một bước cũng không dám đặt chân vô, sợ rằng hành động đó sẽ làm cho Ngọc Phong lầm tưởng bọn hắn là kẻ địch mà ra tay, đến khi đó thì chỉ có biết khóc ròng hận trời mà thôi. Thực lực cường đại của Ngọc Phong bày ra đó, làm sao mà chống nổi chứ.

Mà xem vùng quảng trường nơi Ngọc Phong đứng là vùng đất chết cũng không sai, bởi vì nơi đây đâu đâu cũng là quang cầu màu trắng, tính sơ quả cũng hơn hai trăm quang cầu, nếu quy định của trận chiến này không cho phép giết người thì nơi đó lúc này rất có thể là hai trăm bộ thi thể lạnh băng đầy máu đỏ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy lạnh cả người rồi.

Tuy nhiên bọn họ không xông vào đâu có nghĩa là Ngọc Phong không đi ra, hắn đảo mắt một lượt hết cả quảng trường, sau một lúc liền tìm thấy mục tiêu, cuối đầu nói khẻ với Tiểu Ái bên cạnh

“ Bọn người Tống gia ở góc tây nam của quảng trường, muộn có muốn tính sổ với bọn chúng không?”

Tiểu Ái hai mắt ngay lập tức sáng lấp lánh, cười tươi đến dọa ngươi, gật đầu

“ Vâng ạ, chúng ta mau qua đó thôi!”

Ngọc Phong “ ừ!” một tiếng đi trước mở đường, vừa đi vừa nói

“ Để cho ta mờ đường, muội cứ giữ sức đó, không cần đánh, để dành tẩn cho bốn tên kia một trận!”

Tiểu ái nhu thuận gật đầu “ Vâng!”

Đám thiếu niên bên ngoài đang đánh nhau hừng hực, linh khí tung bay vô cùng mãnh liệt, thế nhưng đến khi trông thấy Ngọc Phong bước về phía mình, khí thế ngay lập tức như bong bóng bị xì hơi, tụt dốc không phanh, không nói một lời liền đồng loạt ngừng đánh lại, dạt qua hai bên tạo thành một con đường cực kỳ rộng rãi cho hai người Ngọc Phong, có tên hơi nhát một chút liền cắm đầu mà chạy xa thật xa, đến khi không thể trông thấy bóng dáng của Ngọc Phong trong rừng người mới miễn cưỡng dừng lại mà thở hồng hộc.

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, những học sinh ngoại viện, ngoại trừ líu lưỡi cũng chỉ biết líu lưỡi, không thể thốt lên được lời nào. Cái tình huống quái quỷ này là sao đây, cô gái đó là ôn thần chắc, cần gì mà phải bày tỏ thái độ gặp nàng như gặp ma vậy? Người mạnh thì bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng mạnh đến nổi ám ảnh cả đám người vẫn là lần đầu tiên trông thấy a. Không phải là chỉ mới hạ gục một Cửu Tinh Khí Hồn còn chưa bước chân vào ngoại viện hay sao, có gì mà ghê gớm? Đợi cho đến khi các ngươi chính thức nhập học, đến lúc đó mới biết thế nào là hoảng sợ thật sự!

Trên đài cao, vị trí của các vị lão sư, lúc này đây lại vô cùng rôm rả, bình luận qua lại không ngớt, tất cả thế nhưng lại đang là phân tích trận chiến biến hóa khôn lường của Ngọc Phong và Mộng Hồng.

Một vị nữ lão sư lắc đầu cảm khái

“ Cô gái này, trực giác cực kỳ linh mẫn a, một đòn hiểm độc cắn lén như thế mà vẫn có thể dễ dàng ngăn được! Chắc chắn không trải qua vô số lần ở trên lằn ranh sống chết, không thể luyện ra được bản lĩnh này.”

Một vị lão sư khác cũng tấm tắc khen không dứt lời, nói

“ Đâu phải chỉ trực giác cực tốt, sức mạnh thân thể của nàng cũng rất đáng gờm, con mãng xà do trường mâu biến thành tất nhiên là cứng rắn như sắc thép, như thế lại còn miêu tả ma thú cấp bốn Bích Lục Xà Quan, nổi tiếng về sức mạnh xiếc chặc và độc tính cực mạnh. Cho dù có là một Khí Tông nếu mà bất cẩn để con ma thú này bắt được rồi xiếc chặc, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ. Ấy thế mà cô gái kia bị Bích Lục Xà Quan do xà mâu biến thành quấn chặc cánh tay, vậy mà lại không hề hấn bị gì, ngược lại còn ra sức gồng tay, tạo ra kình lực bức lui độc xà.”

“ Như thế còn chưa nói, các ngươi có thấy từ đầu tới cuối, mỗi chiêu mỗi thức nàng xuất ra đều liền mạch một chiều không, cho dù là tấn công hay phòng thủ đều vô cùng uyển chuyển không chút rối rắm, gặp phải biến hóa bất ngờ vẫn có thể nhẹ nhàn biến chiêu để đối ứng, hoàn toàn không có một chút nào là khựng lại hay trúc trắc cả. Cái này, cần phải có kinh nghiệm chiến đấu như thế nào mới có thể làm được đây?”

“ Tên nhóc Mộng Hồng kia thua cũng không oan, với sức mạnh cả về thể chất lẫn khả năng chiến đấu vô cùng áp đảo của cô gái này, hắn không thua mới là chuyện lạ. Có điều tên nhóc này cũng không phải loại ngu ngốc, không đánh lại còn biết đường mà chạy, về sau chỉ cần bồi dưỡng chắc chắn sẽ thành ngọc quý!”

“ Thằng nhóc đó là ngọc quý thì cô gái kia phải là kim cương chắc. Nàng mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, làm sao có thể luyện ra được một thân công phu như vậy, cho dù là đệ nhất nhân ngoại viện đối đầu với nàng, chưa chắc đã có thể giành được phần thắng.”

Lời vị lão sư này nói ra liền không có ai phản bác, bởi vì đây là lời nói thật lòng, cũng là vô cùng chính xác, đến khả năng gây thương tích cho nàng còn không có thì thắng được cái rắm á mà ảo tưởng.

Bất Hoại Thần Tôn ngồi ở phía trên, nghe cả đám lão sư bình luận cũng không có nói gì, đôi con ngươi của lão, mỗi con đều hiện lên ba vòng ánh sánh trắng, giống y như là một mặt gương sáng, phản chiếu hình ảnh của Ngọc Phong bên trên. Ngọc Phong bên trong ánh mắt này, không chỉ là Ngọc Phong bình thường, mà xung quanh hắn còn bốc lên rất nhiều dòng khí khác nhau.

Có dòng khí màu vàng kim bốc cháy hừng hực hỏa diễm, nhiệt độ mà nó tạo ra có thể làm cho không khí vặn vẹo, đất đá nóng chảy.

Dòng khí màu trắng lại như mãnh long uốn lượn tràng đầy sức mạnh, như là hàng trăm, hàng nghìn con bạch long vần vũ xoay quanh cơ thể Ngọc Phong, khi thì chui vào trong tứ chi bách hải, khi lại bay ra ngoài gầm rú bốn phương.

Dòng khí màu đen lại u tối mà ác độc, tựa như u linh sống trong bóng đêm vô tận, chỉ chờ thời cơ một hơi xông ra ngoài, nuốt trọn con mồi.

Dòng khí màu đỏ lại đỏ như máu, như hùng như hổ, vừa cường mãnh lại vừa bá đạo, vừa điên cuồng lại vừa khủng khiếp, tựa như một đầu Thú Vương cường đại, khí áp bốn phương.

Nhưng cho dù có là dòng khí nào, uy thế mạnh mẽ ra sao đều phải hướng Ngọc Phong mà cuối đầu thuần phục, chịu sự không chế tuyệt đối của hắn.

Bất Hoại Thần Tôn nhìn Ngọc Phong một lúc lâu mới thu Minh Kính Nhãn lại, đến lúc này hắn đã biết cảm giác nhìn Ngọc Phong như nhìn Thú Vương là từ đâu ra rồi. Mấy bữa trước lão cũng đã từng cảm nhận thấy khí tức này, nhưng là lại từ trên người của Lục Linh. Tuy là từ trên hai người khác nhau, nhưng cảm giác mà ông ta nhận thất lại giống y hệt, cho dù một điểm khác biệt nhỏ cũng không có.

Khi lão hỏi về cái cảm giác này, Lục Linh bảo là tắm máu thú vương, vậy cô gái này cũng có phải là đã từng tắm máu thú vương hay không? Hơn nữa khí tức giống nhau như vậy, có phải là cùng tắm chung một hồ máu?

Lục Linh đã từng nói, khi nó hấp thụ xong máu huyết, hồ máu cũng cạn khô, vậy cô gái này không thể tắm máu sau khi Lục Linh rời đi được, ngược lại càng không thể đến trước Lục Linh, bởi chính Lục Linh là người đã kết liễu hai đại thú vương? Như thế thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất mà thôi.

Bất Hoại Thần Tôn đưa tay vuốt chòm râu cực dài của mình, nói khẻ

“ Tiểu Linh khá lắm, lớn rồi còn biết giấu gia gia chuyện hệ trọng như vậy, xem ra giữa hai đứa này có bí mật gì lớn lắm đây. Khà khà, khi về ta phải hảo hảo điều tra mới được!”

Nếu mà Ngọc Phong cùng Lục Linh mà có mặt ở đây, nghe thấy những lời này từ miệng lão chắc phải há hốc mồm mà bái phục sát đất, cái lão già này chỉ nhìn hai cái liền đoán được hết sực việc đã từng xảy ra giữa hai người. Minh Kính Nhãn thật sự là cường đại như thế? Hay lão cáo già này tu luyện thành tinh rồi?

Trên quảng trường, Ngọc Phong và Tiểu Ái vô cùng thuận lợi xuyên qua đám người, đến gần vị trí của bốn người Tống gia. Trong quá trình này, mới ban đầu mấy người thiếu niên kia biết điều mà tạo thành một con đường thoán đãng, nhưng càng về sau, con đường càn hẹp dần, và khi đi chưa đến năm mươi mét, bao quanh hai người Ngọc Phong chỉ toàn là người với người. Cả đám thiếu niên trông thấy hai cô gái như nhìn thấy dê béo, không nói một lời liền lần lượt bay vào, muốn ra tay trừ khử hai người bọn họ.

Tuy nhiên tất cả đều bị Ngọc Phong dùng một kiếm cực kỳ đơn giản hạ ngục trong chớp mắt, một đường đi liền là một đường đầy ắp máu tươi và quang cầu sáng trắng. Đợi cho đến lúc cả hai người dừng lại, số lượng thí sinh bị Ngọc Phong hạ gục đã lên đến cả trăm người.

Ngọc Phong tay cầm kiếm còn dính một ít máu tươi, chỉ chỉ mười người đang giao đấu với nhau không xa, cười nói

“ Đám người Tống gia kìa, muội lên xử lý chúng đi, ta sẽ giải quyết sáu tên còn lại!”

“ Dạ vâng!”

Tiểu Ái gật đầu đáp, sau đó cả người hừng hực linh khí màu đỏ, chân giẫm mặt đất, lao phóng đi. Trên hai nắm tay nàng, hỏa diễm đỏ rực xoay tròn với tốc độ cực nhanh, cuối cùng liền biến thành hai vần thái dương sáng rực, vô cùng chói mắt, từng quyền dũng mãnh đánh tới bốn người Tống gia.

Người đầu tiên cảm nhận được sự xuất hiện của Tiểu Ái chính là Ngũ ca, hắn đang hai tay hai kiếm giao đấu với một thiếu niên dùng côn trước mặt, mỗi đòn mỗi thế đều cực kỳ dũng mãnh, linh khí xanh lam lượng lờ toàn thân, mỗi kiếm chém ra đều xuất hiện hàn khí, mỗi kiếm đâm ra liền phóng xuất gai băng sắc lạnh, đánh cho thiếu niên kia tới tối tăm mặt mũi, chỉ có thể chống đỡ, không thể nào phản công.

Bổng nhiên Ngũ ca cảm thấy không gian sau lưng mình cành lúc càng nóng rực, càng lúc càng bỏng rát nên tung một đòn cực mạnh đẩy thiếu niên kia văng ra xa, quay đầu lại xem xét. Nhưng đợi cho đến khi nhìn thấy đối thủ trước mắt, vẻ mặt hắn liền đại biến, hai vần thai dương trên tay Tiểu Ái thế mà đã đến sát người hắn, một trên đầu, một dưới bụng, không chút nương tay đánh vào.

Đối với tình thế đột ngột này, lại cảm nhận sức nóng mang tính hủy diệt tỏa ra từ hai vần thái dương, Ngũ ca chỉ có thể cắn răng, thúc dục thất cả linh khí lam sắc trong cơ thể tống ra bên ngoài, nháy mắt biến thành một bộ khôi giáp bằng băng, miễn cưỡng bao phủ đầu và bụng.

Ngờ đâu ngay khi quyền đầu sắp chạm đến băng giáp, Tiểu Ái đột ngột biến chiêu, thân hình bổng nhiên cuối thấp xuống, hai tay mang hai vần thái dương nóng rực đánh thẳng vào hai chân Ngũ ca.

Bịch, bịch!

Á! Ngũ ca hét lên một tiếng đau đớn, bỏi vị bị đánh vào hai chân nên cơ thể liền mất thăng bằng, chân hất ra sau, người đổ sập đến trước, ngã nhào vào người Tiểu Ái. Cũng trong lúc này, Tiểu Ái hình như đã tính toán trước được tình huống này, hai tay đã kết ấn từ trước, miệng nhỏ nhắn cười gằn nói

“ Người dám chửi ta, ta liền cho ngươi rụng hết hàm răng, nhận lấy, Đại Nhật Bá Quyền!”

Hai nắm tay nàng giờ đây đã hợp lại thành một, mà vần thái dương kia cũng đã hợp nhất lại, biến thành một quả cầu màu vàng cực lớn, lại cực kỳ chói mắt, khiến cho Ngũ ca trong thoán chốc không thể nhìn thấy cái gì. Còn Tiểu Ái, nàng khẽ xoay người, hai tay hợp lại làm một, kéo theo vần thái dương khổng lồ vung lên đánh thẳng vào người Ngũ ca, mà cũng bởi vì vần thái dương quá lớn đánh vào cơ thể cũng đồng thời là đánh luôn lên mặt.

Bành! Một tiếng trầm đục.

Ngũ ca ăn phải một đấm liên bay thẳng lên không trung, băng giáp đã hoàn toàn tan biến, cả một vùng ngực hơi lõm vào, bị thái dương đốt đến cháy đen như than, mùi thịt nướng khét lẹt bốc lên. Như thế còn chưa hết, phần mặt của hắn tuy còn chưa bị đốt đến cháy đen, nhưng vẫn đỏ đỏ trắng trắng bị bỏng một mảng lớn, hơn nữa miệng của hắn giờ đây đã đầy máu, hàm răng bị đánh rụng đến không còn mấy cái, theo dòng máu mà phun hết ra ngoài, rơi vãi trên mặt đất.

Cuối cùng cơ thể Ngũ ca vòng một vòng trên không trung rồi rơi ầm xuống đất, kêu la đau đớn nhưng không thể nào nói ra thành tiếng, cho dù muốn nhúc nhích đứng lên cũng không thể được.

Tiếng la thất thanh của Ngũ ca ngay lập tức thu hút sự chú ý của ba người còn lại. Tứ ca hất bay đối thủ của mình, ánh mắt hết nhìn thảm trạng của Ngũ ca lại nhìn về Tiểu Ái đứng đó không xa, vẻ mặt dù tức giận vẫ vô cùng bình tinh, đạm mạc nói ra

“ Tiểu Ái, cái này là tác phẩm của ngươi?”

Tiểu Ái, một tay chống nạnh, một thay thổi thổi mắm đấm, cười đến vô cùng rạn rỡ, nói

“ Sao, tiếc thương cho hắn à, các ngươi thì không cần đâu, bởi vì không lâu nữa các ngươi cũng sẽ giống y như hắn!”

Lục tỷ một kiếm ngạnh kháng với đối thủ của mình, sau đó nương theo lực phản chấn lùi lại đứng bên cạnh Tứ ca, ánh mắt phun lửa nhìn thẳng vào Tiểu Ái, chua ngoa quát

“ Cái tiểu phế vật hỗn láo nhà ngươi, nói chuyện với trưởng bối như vậy hả, con mẹ ngươi dạy ngươi như vậy hả. Một phế vật như ngươi thì làm gì hạ gục được tiểu Ngũ, nói mau, ngươi đã dùng thân xác lẳng lơ của mình câu dẫn tiểu tử nào đánh lén em trai ta?”

............................~.~...........................

Bình Luận (0)
Comment