Bất Tử Nhãn

Chương 204 - Thần Điểu Thanh Loan Và Thái Dương Hạ San

“ Tiểu phế vật? Các ngươi nói ta à? Chống mắt ra mà xem tiểu phế vật ta đây giáo huấn các ngươi như thế nào!”

Tiểu Ái cười mỉm, nụ cười đơn thuần kết hợp với khí chất điên cuồng, làm cho người khác bất giác cảm thấy sợ hãi. Nàng tách hai tay ra, mỗi tay lại có một thái dương màu đó, chân giẫm mặt đất, linh khí màu đỏ bạo nổ lách tách trong không khí, ánh lửa sáng rực lao lên. Khí thế cực kỳ cường đại, ép cho đám thiếu niên ở gần đấy không tự chủ được mà lùi về sau ba bước.

Thấy Tiểu Ái vậy mà bộ dạng điên cuồng xông lên, Tứ ca cười gằn một tiếng, hai tay kết ấn, linh khí xanh lam như thủy truyền dân lên ào ạt, tràn ra ngoài thân thể, biến thành một lốc xoáy băng giá cuốn về phía Tiểu Ái, lốc xoáy băng giá này vừa lạnh lại vừa nhanh, bên trong còn kèm theo hàng vạn mảnh băng tinh nhỏ xíu như lưỡi đao, nếu mà bị cuốn vào bên trong, không tan xương cũng nát thịt.

“ Tinh Ly Băng Phong!”

Nhìn lốc băng đang kéo đên trước mặt với tốc độ cực nhanh, Tiểu Ái lại không hề né tránh, ngược lại càng nhào vô nhanh hơn, hai tay mang theo hai vần thái dương sáng rực rỡ đánh vào

“ Thái Dương Quyền Kình!”

Nắm đấm vừa đánh ra, hai vần thái dương liền rời tay bay vèo vào trong cơn lốc xoáy băng giá, thoán chốc biến cơn lốc xoáy màu xanh lam thành lốc xoáy xem kẻ hai màu đỏ xanh, cùng với đó là âm thanh xèo xèo do băng đá tiếp xúc với nhiệt độ cao gây ra. Ngay lập tức hơi nước trắng xóa lan tỏa tứ phía, che mất tầm nhìn của tất cả mọi người. Sau vài giây, hai vần thái dương và băng phong triệt tiêu lẫn nhau mà tan đi, từ đó tiếng xèo xèo mới có thể chấm dứt.

Tứ ca mình màn hơi nước trắng xóa che mất tầm mắt, hơi nhíu mày, nói với Lục tỷ bên cạnh

“ Tiểu Lục, phá lớp sương này đi! Không được để nàng chạy thoát!”

Lục tỷ gật đầu, lấy ra một cây roi da màu xanh da trời, phần đầu roi da có gắn một lưỡi đao sắt nhọn, chuôi chầm có một viên phá lê sáng rực, hình như là linh thạch thuộc tính thủy. Lục tỷ vung roi da trong tay, liên tục đánh vào khoản không phía trước theo đừng chéo, vang lên từng tiếng vun vút tanh tách vô cùng chói tai.

“ Băng Phong Loạn Vũ!”

Dưới tác động của từng đòn roi da uy lực, không khí như bị khuấy động với mức độ cao, khí lạnh nổi lên như cuồng phong gào thét, tựa như cơn gió mùa đông kéo qua quảng trường, vừa xua tan lớp sương mù trắng xóa, vừa biến một góc quảng trường rộng lớn thành thế giới băng gia, khắp nơi đều là tuyết và băng.

Tứ ca nhìn lớp sương mù tan đi, thế nhưng lại không phát hiện ra thân ảnh của Tiểu Ái, mắt hơi giật giật, quát

“ Con nhóc đó đầu rồi?”

Thiểu Thất ( thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong Tống gia) lúc này cũng đã tụ họp với hai người Tứ ca, bổng nhiên chỉ tay lên trời, trợn mắt hét lên

“ Tứ ca, lục tỷ, tiểu phế vật ở trên trời!”

“ Cái gì, tiểu phế vật như nó làm sao biết bay được?”

Lục tỷ vừa nghe thấy liền tức giận quát lạnh, khả năng bay không phải chỉ khi đột phát Khí Tôn mới có được sao, làm sao một con bé mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn là một phế vật không có tương lai lại có thể bay được. Tuy nhiên đợi đến khi nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, lời vừa nói ra liền nuốt lại vào mồm, mắt chữ A, mồm chữ O vô cùng kinh ngạc. Tiểu phế vật ấy vậy mà đang thất sự bay ở trên trời!

Lúc này đây, thân hình nhỏ bé của Tiểu Ái đang lơ lững trên không, sau lưng nàng, một đôi cánh chim màu đỏ nhẹ nhàn vũ động rất có nhịp điệu. Tuy nhiên nàng có thể bay được không phải là nhờ đôi cánh này mà là nhờ hai luồng hỏa diễm phun ra ào ạt từ lòng bàn chân, giống như hai động cơ phản lực vậy, còn đôi cánh chỉ có tác dụng giúp cho nàng giữ thăng bằng trên không trung, không bị té ngã. Mà hai tay nàng lúc này đang giơ lên trời cao, chống đỡ một vần thái dương cực đại.

Vần thái dương này to hơn bảy mét, gần bằng một gian phòng nhỏ, cực kỳ khổng lồ. Toàn thân vần thái dương màu vàng kim chói lọi, bao phủ xung quanh là hỏa diễm đỏ hồng nóng cháy, vừa chói mặt, vừa rực rỡ lại vừa mĩ lệ. Trong thoán chốc, cả quảng trường kể cả bên trong và bên ngoài Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn đều dõi ánh mắt về phía nàng.

Tiểu Ái hai tay nâng vần thái dương khổng lồ trên cao, hàm răng trắng sáng nhe ra, cười rực rỡ đến đáng sợ

“ Bọn người Tống gia các ngươi luôn xem thường ta, đuổi ta ra khỏi cửa, giờ đây ta sẽ cho các ngươi biết việc làm của các ngươi chính là ngu ngốc đến bực nào, chết đi, Thái Dương Hạ San!”

Tiểu Ái hai tay cầm lấy vần thái dương, mạnh mẽ ném thẳng xuống đám người bên dưới, nhất là vị trí ba người Tống gia còn lại.

Một đám thiếu niên, thiếu nữ thấy Tiểu Ái không phân địch ta, nén thẳng quả cầu xuống đất liền điên cuồng nhao nhao chạy trốn tứ phía, quên cả đánh nhau, thế là trong nháy mắt, cả một vùng quang trường nơi đó liền không có bóng người, chỉ còn lại trơ trọi ba người bọn Tống gia.

Ba người Tống gia lúc này nhìn mặt trời khổng lồ đang giáng xuống, tuy rằng cũng rất muốn bỏ chạy thật xa nhưng lại không dám. Ba người bọn hắn luôn miệng gọi Tiểu Ái là phế vật, lại có rất nhiều người nghe thấy, nay phế vật đó lại khiêu khích ngay trước mắt, nếu bọn hắn lúc này mà lâm trận bỏ chạy thì thể diện Tống gia sẽ ngay lập tức mất sạch, đến lúc đó gia chủ không lột da bọn hắn mới là lạ.

Tứ ca vẫn là người lấy lại bình tĩnh trước nhất, linh khí xanh lam phá thể mà ra, tụ tập trên hai bàn tay, kết ấn cực nhanh, nói lớn

“ Tiểu Lục, Tiểu Thất, hai người không cần sợ hãi, tuy rằng không biết vì sao sức mạnh của tiểu phế vật kia đột ngột tăng mạnh nhưng chắc chắn không thể kéo dài, chúng ta chỉ cần phá tan một đòn nàng, nàng chắc chắn sẽ chịu thua. Mau dùng thuật khí kết hợp, chúng ta cùng nhau đánh ra một đòn toàn lực”.

Lục tỷ nghe thấy thế như là được đánh thức từ trong u mê, vẻ mặt ngay lập tức phát lạnh, cười gằn nói

“ Tứ ca nói đúng, nàng chính là đang hù dọa chúng ta mà thôi, một phế vật thì là sao thi triển ra thuật khí mạnh mẽ như thế được chứ?”

Tiểu Thất cũng gật đầu, ra vẻ đồng ý.

Cả ba người Tống gia ngay lập tức kết thành trận hình tam giác, lấy Tứ ca đứng đầu, sáu bàn tay kết ấn với tốc độ cực nhanh, linh khí khởi động vô cùng mãnh liệt. Đến cuối cùng ba người cùng lúc đẩy đôi tay đã kết ấn xong lên trời, quát lớn

“ Tam Ấn dung hợp, tượng khí ly thể, Thần Điểu Thanh Loan!”

Từ đôi tay của ba người, ba dòng linh lực phóng thẳng lên trời như núi lửa phun trào, sau đó liền xoắn lại với nhau, hợp nhất thành một tia linh khí duy nhất thô to như cột đình. Cột linh khí này đi thêm một quảng nữa liền bắt đầu biến hóa, hai cánh dương ra, lợi trảo sắc bén, long vũ bóng mượt, trong nháy mắt hóa thân thành một thần điểu Thanh Loan thật sự, toàn thân một màu băng lam thuần túy, tràng ngập khí tức lạnh giá và nguy hiểm.

Thanh Loan vừa xuất hiện liền ngửa cổ kêu lên một tiếng vang vọng không trung, đập mạnh đôi cánh to lớn, sinh ra cuồng phong cực đại, lao thằng vào vần thái dương không lồ.

Tiểu Ái ở trên trời ánh mắt thấy ba người Tống gia thế mà có thể gọi ra hư ảnh của thần điểu Thanh Loan, mi tâm liền nhíu lại. Bản thân nàng cực kỳ tự tin một chiêu Thái Dương Hạ San liền có thể giải quyết đám người Tống gia, cho dù bọn chúng có gọi ra thần điểu hay không. Nhưng mà để chắc chắn, Tiểu Ái nén đau cắn lưỡi, há mồm phun ra một tia máu kèm theo linh khí lên thái dương to lớn bên dưới, hai tay lại kết thủ ấn.

Tia máu đi sau mà đến trước, trọn vẹn rơi lên trên thái dương khổng lồ, nhanh chóng bị nó nuốt chửng vào trong. Ngay sau khi dung hợp máu huyết, vòng tròn lửa bao quanh thái dương bổng nhiên bùng cháy càng mãnh liệt hơn. Sâu bên trong vần thái dương, hư ảnh một con chim lớn bất ngờ xuất hiện, cất tiếng hót vang trời, khí thế bá đạo mà hung ác, như muốn thiêu đốt hết thảy.

Bởi vì chim lớn chìm bên trong thái dương nên những người đang quan sát không thể nhìn rõ hình dạng của nó là như thế nào, chỉ có thể lờ mờ hấy được bộ lông màu đỏ rực rỡ ẩn ẩn, hiện hiện mà thôi.

Nói thì chậm nhưng mọi việc xảy ra cực nhanh, trong nháy mắt, thần điểu Thanh Loan khổng lồ và vần thái dương khổng lồ va chạm vào nhau rồi ‘Bùm!’ gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa! Kình khí theo sau quét tan bốn phía, khiến có hàng trăm thiếu niên đứng gần không cánh mà bay, bị hất thẳng ra xa một khoản không nhỏ.

Chỉ có duy nhất Ngọc Phong ở gần vụ nổ nhất, quần áo và mái tóc bị kình khí thổi cho tung bay phần phật, dù vậy hắn vẫn hiên ngang đứng đó, một tay cầm kiếm chỉ xuống đất, trên kiếm còn một vài vết máu đọng lại, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất, ánh mắt sáng rực như hàng trăm vì tinh tú, một chút cũng không bị ánh sáng chói lọi dọa cho nhắm lại, chăm chú quan sát cuộc chiến trên không trung.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, ấy thế mà thần điểu Thanh Loan và vần thái dương khổng lồ lại không hề tiêu tan, vẫn ép sát vào nhau trên bầu trời, ra sức đẩy lùi đối phường về phía sau, đồng thời cũng từng dây từng phút ăn mòn lẫn nhau.

Tại nơi hai chiêu thức cường đại va chạm, không khí bị biến dạng đến đáng sợ, vặn vẹo kinh khủng, liên tiếp gây ra hàng loạt tiếng nổ nhỏ và âm thanh ‘xì xì’ kéo dài không dứt. Cực nóng gặp cực lạnh, một bên là thần điểu thống trị băng giá, một bên là thái dương soi sáng vạn dặm, không ai chịu thua ai.

Đến cuối cùng, sau khoản một phút giằng co mãnh liệt, cơ thể thần điểu Thanh Loan bổng nhiên phình to lên, thái dương khổng lồ cũng như thế, bổng nhiên tự co rút lại, bóp méo đến biến dạng, một loại khí tức hủy diệt âm trầm mà khủng bố bất ngờ xuất hiện rồi lan tràng nhanh chóng.

“ Bọn chúng sắp tự bạo rồi, chạy nhanh!”

Không biết ai bổng nhiên hét to một tiếng, ngay lập tức cả một phần quảng trường rơi vào bạo loạn, mặc kệ có đánh nhau nữa hay không, ai ai cũng điên cuồng giẫm đạp lên nhau mà chạy ra xa, tránh xa cái sức mạnh hủy diệt khủng khiếp kia.

Trong khi hàng trăm người bỏ chạy tán loạn, vẻ mặt Ngọc Phong liền hiện nên nét nghiêm trong, chân đạp Vô ÂM Bát Bộ, như một con xóc nhỏ luồn lách qua đám người đông nghịt, đến vị trí dưới chân Tiểu Ái, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể kịp thời ra tay cứu nàng.

Tại lúc Ngọc Phong vừa bước đến nơi, thần điểu Thanh Loan và thái dương khổng lồ đã đạt đến cực hạn của sự cân bằng, cùng lúc nổ mạnh một tiếng khiến cho cả không gian gần như rung động. Từ lớp, từng lớp sóng nhiệt và sóng băng thay phiên nhau càng quét bốn phương tám hướng, đánh lên bức tường phong ấn bên trên và đánh xuống cả quảng trường lút nhút người bên dưới.

Đanh lên bức tương phong ấn thì không nói, sóng nhiệt và sóng băng ngay lập tức bị bức tường hấp thu sạch sẽ, không thể gây ra được một chút dao động nào. Tuy nhiên quảng trường bên dưới thì không được như thế, cho dù rất nhiều người đã có gắng chạy ra xa khỏi cuộc chiến nhưng vẫn không thể nào tránh thoát sóng nhiệt và sóng băng, hoặc là bị đốt cháy thành hỏa nhân, hoặc bị đông cứng lại thành tượng băng, không thể chống đỡ.

Như thế còn chưa hết, những thiếu niên may mắn tránh khỏi sóng nhiệt và sóng băng lại phải hứng chịu một loại sóng khác, là sóng xung kích của vụ nổ. Lần sóng này mạnh hơn kinh khí ban nãy không biết bao nhiêu lần, nếu kình khí vừa nãy chỉ có thể hất tung mấy người thiếu niên đi xa mười mấy mét thì sóng xung kích lần này lại một hơi tống thẳng vô số người bay ra khỏi quảng trường, lần lượt thay phiên nhau đập mạnh vào bức tường phong ấn bên ngoài, rồi lại nối tiếp nhau rơi bịch bịch xuống đất, nằm một đống, không rõ còn sống hay đã chết.

Ngọc Phong bàn thân là đứng gần vụ nổ nhất, cũng lần lượt nếm trải sóng nhiệt, sóng băng và cả sóng xung kích quét qua, tuy nhiên hắn thế mà vẫn bình an vô sự, hơi thở cường đại, khí tức vững vàng, hoàn toàn không hề chịu phải bất cứ thương tổn nào, có chi chỉ là quần áo bị cháy một chút, đóng băng một chút, rách nát một chút mà thôi. Ngay khi vụ nổ xảy ra, Ngọc Phong đã định tiến đến cứu Tiểu Ái nhưng rồi lại thôi, bời vì hắn cảm thấy việc bày là không cần thiết.

Đợi cho đến khi mây lửa và băng phong tan đi, cả quảng trường yên ổn trở lại, tất cả mọi người có mặt tại đây, dù là đang chiến đâu hay đang quan khán đều dõi ánh mắt vào bên trong vòng chiến, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Chỉ thấy đứng ở nơi đó, ba người Tống gia mặc dù hơi thở nặng nhọc, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc nhưng bộ dáng vẫn an an ổn ổn, quần áo lành lặng, một chút vết thương cũng không có, vẫn có thể đứng thẳng trên quảng trường.

Cũng như Ngọc Phong và Tiểu Ái, ba người Tống gia cũng đứng rất gần vụ nổ, cho nên bọn hắn cũng phải trực tiếp nhận sự ảnh hưởng khổng lồ của nó, bất quá ba người Tống gia đi tham dự tuyển sinh của Bạch Vân học viện là đã có chuẩn bị từ trước, là một đại thế gia hùng mạnh, một chút bảo bối dữ mạng cũng là không thiếu.

Ngay khi vụ nổ xảy ra, chính Tứ ca là người có phản ứng đầu tiên, hắn nhanh tay lấy ra một cuốn trục màu trắng nhanh chóng mở ra, vung lên trời, bên trong cuốn trục chỉ có một bức vẻ duy nhất là một quả cầu băng lam bóng loáng.

Ngay khi cuống trục được vung lên, quả cầu băng được vẻ bên trong bổng nhiên chui ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một lớp vòng phòng hộ bằng băng vô cùng vững chắc, bao phủ cho ba người Tống gia bên trong, giúp cho bọn hắn an ổn vượt qua được một lần đại kiếp.

Còn cuốn trục, sau khi xuất ra quả cầu liền trở thành một cuốn trục trắng rơi lạch cạnh xuống đất, ảm đạm vô quang.

.......................~.~........................

Bình Luận (0)
Comment