Bất Tử Nhãn

Chương 40 - Trần Mĩ Nhân

“ Tên kia, mau lại đây” Ngọc Phong nhìn tên mập đang múp sau một thân cây, quắt tay

“ Đại, đại nhân, ngươi tha cho ta đi mà, ta hoàn toàn không có ý hại ngươi đâu” tên Mập lắc cái đầu núc ních liên tục

“ Ngươi mà không lại đây là ta sẽ đi qua đó đấy” Ngọc Phong nhe hàm răng sáng trắng cười tươi rói, hai tay thì uống cong thanh thiết đao thành hình trăng lưỡi liềm.

Trông thấy nụ cười đáng sợ của Ngọc Phong, têm Mập lạnh xương sống, mồ hôi túa ra liên tục, mém tí xíu nữa là hắn bĩnh cả ra quần, miệng hắn lắp bắp nói “ đại nhân làm ơn tha cho ta đi mà, ta ta ta không dám nữa đâu”

“ Bước ra đây!” Ngọc Phong quát lớn

“ Dạ, dạ, dạ, dạ, ta,ta lập tức ra ngay” tên mập giật thót mình, hai chân run cầm cập bước ra, dưới ống quần hắn có một thứ chất lỏng màu vàng đang tí tách chảy ra ngoài, một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Ngọc Phong lấy tay bị mũi nhăn mặt “ ngươi cách xa ta hai mét là được, không cần đến quá gần”

“ Vâng, ta sẽ không lại gần!” tên Mập không hề có ý kiến, hắn bước tới vị trí cách Ngọc Phong hai mét thì dừng lại, tuy nhiên hai cái chân của hắn vẫn còn rung rẫy không ngừng

“ Từ giờ ta sẽ hỏi, ngươi chỉ cần trả lời, không nói lời dư thừa nghe không” Ngọc Phong trầm giọng nói

“ Dạ!” tên Mập liên tục gật đầu, không dám hó hé gì cả

“ ỪM! Nghe câu hỏi đầu tiên của ta đây, tại sao ngươi có thể xấu quá đáng như vậy chứ” Ngọc Phong hỏi câu hỏi mà hắn thắc mắc nãy giờ, có thể nói tên Mập là người xấu nhất mà hắn từng gặp từ nhỏ cho tới bây giờ. Khuông mặt xập xệ toàn là mỡ, hai bên má thì như bề mặt của mặt trăng, hắn hoàn toàn không có lông mày, hai con mắt ti hí cách xa nhau như hai bờ của một con sông, sống mũi thì tẹt mà lỗ mũi lại cực kỳ to, môi dày như cái bánh mì, hàm răng lại còn bị súng, phải nói là ngàn năm có một.

“ Ngài đừng có làm khó ta, ta được cha mẹ sinh ra đã có bộ dáng như vậy rồi, chứ đâu phải ta muốn như thế này” tên Mập vẻ mặt đau khổ, cúng vì bộ dạng dọa người này má hắn đã nếm không ít đau khổ của miệng đời.

“ A haha, ta chỉ hơi tò mò một tý thôi, ta còn tưởng ngươi uống lộn thuốc nên nó mới thành ra thế” Ngọc Phong cười nói

“ Uống lộn thuốc thì còn đỡ, may ra còn có thuốc chữa, cái này bẩm sinh thì hết cách” tên Mập thở dài

“ Thế tại sao các ngươi lại chọn nơi hẻo lánh chim không thèm ỉa này mà cướp thế, ta có thấy một bóng người qua lại nào đâu” Ngọc Phong khó hiểu

“ Thật ra thì chúng ta cũng đâu có muốn đi ăn cướp thế này, khi trước chúng ta là một đội dong binh đấy” tên Mập thật thà đáp

“ Là thế nào?” Ngọc Phong hiếu kỳ

“ Chuyện bắt đầu từ hai năm về trước, chúng ta làm dong binh đóng quân trong thành Vụ Đô, lấy việc săn giết ma thú làm kế sinh nhai, không hiểu vì sao, đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết Lang là Huyết Nha Lang bổng nhiên nổi khùng, ra lệnh bắt hết tất cả các dong binh đi vào U Minh sơn mạch trong vòng một tháng, rõ ràng là thành Vụ Đô nằm ở biên giới Bạch Vân sơn mạch, không đi vào đó ai lại lặng lội mấy trăm cây số chạy đến U Minh sơn mạch làm cái mẹ gì chứ” tên Mập nhổ một bãi nước bọt nói

“ Thế sau đó thì làm sao, chúng có bắt được ai không” Ngọc Phong hỏi

“ Bắt thế éo nào được, bởi vì có ai bị điên chạy qua U Minh sơn mạch làm gì, thế là hắn lại ban bố một lệnh khác, bắt tất cả những người có biểu hiện khả nghi, đại nhân nhìn cái mặt của ta xem, nó không phải khả nghi nhất hay sao, nên ta đã len lén rủ các anh em trốn ra khỏi thành tìm hướng đi mới, ngoài chúng ta ra cũng có rất nhiều người làm như vậy”

“ Sao không có ai ngăn cản hắn lại hay sao, thành chủ đâu?” Ngọc Phong nhăn mày khó hiểu

“ Trong thành hắn là người mạnh nhất, tu vi nghe đâu đã tiếp cận khí tông rồi, đến cả thành chủ còn bại dưới tay của hắn, có thể nói ở thành Vụ Đô hắn chính là bá chủ”

“ Tại sao triều đình lại cho phép điều đó xảy ra chứ, họ không can thiệp vào hay sao?”

“ Triều đình cái gì, Huyết Nha Lang đã dùng rất nhiều kim tệ mua chuộc bên trên hết rồi, ai mà để ý tới một tiểu thành như thế này chứ” tên Mập xì mũi

“ Thế ngươi có biết tại sao hắn lại nổi điên hay không?”

]

“ Cũng không rõ nữa, ta nghe đâu con trai của hắn khi đi vào U Minh Sơn mạch thì bị người khác giết chết, đó là ta chỉ nghe đồn thôi, còn sự thật thì không rõ nữa” tên Mập trả lời thành thật

‘ Con trai hắn chắc là do mình giết rồi, chính là tên Huyết Danh ghê tởm đó, hèn chi mình cứ nhớ man mán đã nghe tới cái tên Vụ Đô ở đâu đó, thì ra chính là đại bản doanh của Huyết Lang dong binh đoàn’ Ngọc Phong thầm nghĩ

“ Vậy sao các ngươi không làm dong binh nữa mà lại tới nơi này” Ngọc Phong khuôn mặt bình tĩnh lại hỏi tiếp

“ Thật ra là thế này, nhóm chúng ta định tìm một cái thành dong binh khác để kiếm miếng cơm, ai ngờ đi giữa đường lại gặp bọn sơn tặc, bị chúng lột sạch hết đồ chỉ lưu lại mỗi cái quần chíp, từ đó đại ca của bọn ta quyết định đổi nghề thành sơn tặc luôn, một là không cần liều mạng săn giết ma thú nữa, hai là có thể thảnh thơi ngồi mát ăn bát vàng như nhóm sơn tặc đã cướp chúng ta kia”

“ Ngồi mát ăn bát vàng à, sao ta thấy các ngươi cũng đâu có vẻ gì là sống sung sướng, đến cả cái quần sịp mà người cũng chỉ có một cái, mà còn mặc cả năm nữa chứ!” Ngọc Phong chớp chớp hai mắt

“ Thì đó, làm sơn tặc tuy sung sướng nhưng mà lại khổ một nổi, các con đường giao thương nhộn nhịp đều bị các nhóm, các băng sơn tặc lớn chiếm đóng sạch cả rồi, nhóm chúng ta cũng chỉ đành đóng trại ở cái đường mòn này mà thôi, lâu lâu nếu có thương đội nào hay người đi đường vì tranh thủ thời gian mà đi đường tắt qua nơi này, thì chúng ta xông ra kiếm chút ít”

“ Đường tắt sao, thế đường này dẫn tới đâu?”

“ Cái này là đường tắt xuyên qua ngọn đồi dẫn tới đường chính vào Vụ Đô thành, nếu không muốn đi con đường này thì có thể đi đường quốc lộ kéo dài thêm hai trăm cây số nữa vòng qua hai ngọn núi mới tới Vụ Đô thành được”

“ Nếu con đường này tiết kiệm khoảng cách như thế, chắc chắn phải có nhiều người dùng chứ, sao lại không có một ai thế này” Ngọc Phong khó hiểu

“ Cũng tại vì đây là đường mòn, bờ ngang lại hẹp, mặt đường gồ ghề, các thương đội dùng xe để vận chuyển sẽ không bao giờ đi qua nơi này, thỉnh thoảng chỉ có một vài người đi đường cưỡi ngựa qua đây, chúng ta cũng kiếm được kha khá ở năm đầu tiên, còn một năm trở lại đây thì hầu như không có ma nào bén mãn tới nữa, chắc là vì cảnh giác với chúng ta đây mà” tên Mập suy đoán

“ Thế ta chỉ cần đi thẳng con đường mòn này là sẽ tới đường chính dẫn đến Vụ Đô thành phải không?” Ngọc Phong hỏi lại lần nữa

“ Đúng thế, đại nhân chỉ cần đi thẳng là sẽ tới, ngài hãy mau đi đi” tên Mập tươi cười liên tục tục hối thúc, chỉ cần tên sát thần này mau mau đi khỏi đây là hắn vui lắm rồi

“ Hay là thế này đi, ngươi là dẫn đường cho ta đến Vụ Đô thành, ta sẽ trả công ngươi mười kim tệ, thế nào?” Ngọc Phong lấy từ túi bên hôn ra một đồng kim tệ quăng cho hắn

“ Cái này” tên mập do dự nhìn đồng bọn đang rên rĩ trên mặt đất

“ OH! Không nghĩ ngươi cũng nghĩa khí dữ” Ngọc Phong ngạc nhiên nhìn ánh mắt của tên Mập

“ Không dám đại nhân, hay là đại nhân hãy cho các anh em của ta mười kim tệ đi, từ giờ ta sẽ là người của đại nhân, ta xin thề với trời” tên Mập giơ tay lên trời thề thốt

“ Đối với ta lời thề mới là thứ không đáng tin nhất ấy, nhưng mà ta lại thích tính cách của ngươi, tuy nhát gan nhưng vẫn không bỏ rơi bạn bè, ta sẽ cho bon chúng mười kim tệ để trị thương, ngoài ra còn cho thêm ngươi ba kim tệ để trả công dẫn đường nữa, thế nào” Ngọc Phong cười nói

“ Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân” tên Mập liên tục dập đầu đa ta Ngọc Phong

“ Đa ta đại nhân đã tha mạng” tên thủ lĩnh cũng gắn gượng nhịn đau nói

“ Không cần cảm ơn ta, ngươi cứ cảm ơn tên Mập ấy” Ngọc Phong lắc đầu, lấy mười kim tệ ra thả trên mặt đất

“ Cảm ơn ngươi, Mập, chúng ta sẽ không bao giờ quên ngươi đâu, chúng ta sẽ mãi là anh em” tên thủ lĩnh chân thành nói

“ Không có gì cả đại ca, cũng là điều ta nên làm mà thôi” tên Mập xua tay

“ Đi thôi, à mà Mập ngươi đi thay một đồ khác đi, thối quá ta không chịu được” Ngọc Phong nhìn cái quần ướt đẫm của tên mập nói

“ Nhưng ta đâu còn bộ đồ nào khác nữa” tên Mập vẽ mặt chua chát

“ Người” Ngọc Phong lấy tay chỉ tên mặt xẹo

“ Ta?” tên mặt xẹo giật bắn mình, ngạc nhiên

“ Đúng rồi, chính là ngươi, lại đổi quần áo với Mập đi, mau lên” Ngọc Phong ra lệnh

“ Vâng vâng, ta đi liền” tên mặt sẹo không dám hó hé gì cả ngay lập tức đồng ý, Ngọc Phong không chỉ là sát thần mà còn là thần tài của bọn hắn nữa, cơ hộ đổi đời nằm gọn trong mười kim tệ kia mà thôi, là lộ trình để bọn hắn tìm vùng đất mới, cho dù bảo hắn ăn cức để lấy mười kim tệ, hắn cũng làm

Ngọc Phong quay người đi để bọn hắn thay đồ, chỉ nhìn cái mặt của tên Mập thôi hắn đã mắt ói rồi, nói chi làn thân hình không mảnh vải của hắn nữa

Sau một phút, cả hai đều đã thay đồ xong “ thay đồ xong rồi đại nhân, chúng ta đi thôi, tạm biệt các anh em nhé, hẹn ngày gặp lại, đại ca nhớ dưỡng thương cẩn thận nhé” tên Mập đến bên Ngọc Phong nói

“ Không cần lo cho bọn hắn đâu, tuy đại ca của ngươi bị gãy xương bốn chi nhưng chỉ cần băng bó cùng uống thuốc điều độ thì trong vòng một tháng sẽ bớt ngay thôi, ta chả bẻ gãy xương hắn chứ không có bóp nát đâu” Ngọc Phong cất lời, đẫn đầu đi trước, tên Mập cũng lập tức bám theo phía sau

Đợi hai người bọn họ khuất bóng ở phái xa, tên đại ca mới gào lên thảm thiết “ các ngươi mau đem ta đi chữa thương cái, mau lên, ta sắp chịu không nổi rồi, đau quá AAAAAAAAAAAAAAA Á!”

…………………………………………………

Trên con đường mòn, Ngọc Phong cùng tên Mập đang sánh vai đi bên nhau

“ Ê Mập, tên thật của ngươi là gì, đừng có nói với ta là cha mẹ ngươi đặt tên ngươi là Mập đấy nhé?” Ngọc Phong đang im lặng, bất chợt hỏi

“ Không phải thế đâu, tên thật của thuộc hạ là Trần Mĩ Nhân” tên Mập xấu hổ đỏ mặt nói

Phụt ! Ngọc Phong bị câu nói của tên Mập làm cho sặc nước miếng, sau đó hắn lại ôm bụng cười điên không ngừng

Bản mặt của tên mập cũng đỏ lựng như quả cà chua

“ Hay, tên rất hay, ta không thể chê vào đâu được, hahaha! Ta cười chết mất” Ngọc Phong cười không nhặt được mồm

“ Đại nhân đừng có cười nữa, cũng tại vì khi ta được sinh ra, cha mẹ ta thấy ta xấu quá nên mới đặt cho cái tên này, mong rằng sau khi ta lớn lên sẽ đỡ xấu đi phần nào, ai ngờ càng lớn ta lại càng đặc biệt như vậy chứ” tên Mập giải thích

“ Ừ, ta hiểu, ta hiểu, sau này ta sẽ gọi ngươi là Trần Nhân đi, chữ Mĩ bỏ qua một bên” khó khăn lắm Ngọc Phong mới nhịn cười được nói

“ Đa tạ đại nhân! Không biết tên của ngài là?” tên Mập, không Trần Nhân thắc mắc hỏi

“ Ta tên Phong, ngươi cứ gọi ta Phong thiếu là được, ta cũng đã muốn làm thiếu gia lâu rồi” Ngọc Phong đáp

“ Vâng, Trần Nhân xin ra mắt Phong thiếu” tên Mập ngay lập tức cuối người bái kiến

“ Tốt! Ngươi hiểu ý của ta rất nhanh đấy, rất tốt” Ngọc Phong nhìn điệu bộ của Trần Nhân bật cười khen ngợi

“ Cảm ơn Phong thiếu đã khen, đây là việc thuộc hạ nên làm, thuộc hạ lúc mới nhìn Phong thiếu đã biết ngài là dạng người làm chuyện lớn, được đi theo hầu hạ ngài là may mắn của ta” tên Mập ngay lập tức chộp cơ hội nịnh nọt

“ Không cần phải nịnh hót ta, ta tự biết mình thế nào, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, đi thôi” nét cười trên mặt hắn lập tức biến mất, ra lệnh.

“ Tuân lệnh Phong thiếu” tên Mập ngay lập tức ngậm miệng, nghiêm túc đáp.

Bình Luận (0)
Comment