Bất Tử Nhãn

Chương 41 - Bùng Nổ Tuổi Thiếu Niên

“Phía trước chính là đường quốc lộ vào Vụ Đô thành rồi, chúng ta mau đi thôi” Trần Nhân mừng rỡ chỉ vào con đường nhộn nhịp người qua lại phía trước

“ Chờ đã” Ngọc Phong giữ tên mập lại bình tĩnh nói

“ Sao vậy Phong thiếu, chúng ta mau vào thành thôi, ta đói lắm rồi” Trần Nhân vẻ mặt đau khổ nói, hắn đã đi nguyên một ngày đường mà chưa ăn gì

“ Không thể cứ thế này mà đi vào được, khuôn mặt của ngươi quả thật rất thu hút ánh nhìn” Ngọc Phong chỉ vô cái mặt mập của Trần Nhân, nói

“ Thế thì thuộc hạ phải làm như thế nào đây, cha mẹ sinh ra đã thế này rồi” Trần Nhân xụ mặt

“ Tốt khoe, xấu che, ta làm cho ngươi một cái mặt nạ vậy, nhưng mà đeo mặt nạ ở trong thành có quái dị lắm không, ta không muốn bị Huyết Lang chú ý” Ngọc Phong hỏi

“Thế mà ta không nghĩ ra, đúng là Phong thiếu có khác” đầu Trần Nhân như được đốt một ngọn đuốc, hớn hở nói

“ Ta hỏi ngươi đeo mặt nạ trong thành có quái dị hay không?” Ngọc Phong trừng mắt

“ HA HA, Phong thiếu không cần lo đâu, dong binh mà mang mặt nạ là chuyện rất đổi bình thường luôn, có đứa biến thái còn đeo tới bốn năm tấm nữa là” Trần Nhân hí hửng đáp

“ Thế thì ta yên tâm” Ngọc Phong gật đầu bước đến cái cây gần nhất, phạch phạch, hắn dùng Hải Lam kiếm gọt hai miến gỗ, nhanh chóng điêu khắc thành hai chiếc mặt nạ, một cái mặt nạ sói, một cái mặt nạ cừu.

“ Này ngươi đeo lên đi” Ngọc Phong đưa chiếc mặt nạ cừu có hai cái sừng cong cong cho Trần Nhân, bản thân hắn cũng đeo chiếc mặt nạ sói lên che đi, khuôn mặt thiếu niên thanh tú bún ra sữa của hắn

“ Phong thiếu điêu khắc cũng đẹp ghê, ta thích cái này” Trần Nhân cũng ngay lập tức đeo cái mặt nạ lên, hai người sóng vai nau đi tới đường lớn, vào thành

Thành Vụ Đô, là một tiểu thành thị, cũng là loại nhỏ nhất trong các tiểu thành thị, tuy nhiên vì địa thế nằm cạnh Bạch Vân sơn mạch nên đã trở thành nơi tụ tập chủ yếu của các đoàn dong binh lớn nhỏ, khác với Định Phong thành, Vụ Đô thành lại có tường thành cao hai mươi mét bằng đá, bao quanh, diện tích cả thành khoảng một trăm mười ba cây số vuông, dân số hai mươi lăm vạn người ( khoảng 250.000).

Trước cổng thành, một hàng người xếp hàng chờ thông quan, mà đa số bọ họ là dong binh, ngoài ra còn một số thương đội vận chuyển hàng hóa

“ Vào thành mà cũng phải xét duyệt hay sao?” Ngọc Phong ngạc nhiên

“ Cái này hồi xưa cũng không hề có, chắc lại là mệnh lệnh của Huyết Nha Lang đây mà” Trần Nhân nói nhỏ

“ Thế thì phải làm thế nào?” Ngọc Phong chau mày

“ Không cần lo, chỉ cần đút lót bọn chúng một ít là được thôi” Trần Nhân xoa tay cười hắc hắc

“ Được, vậy ngươi đi làm đi” Ngọc Phong lấy năm kim tệ đưa cho Trần Nhân

“ Không cần nhiều như vậy đâu, một tý là được rồi, mười ngân tệ là đủ dùng rồi” Trần Nhân vội vàng đem trả kim tệ lại cho Ngọc Phong

“ Ngươi cứ giữ lấy, còn có việc cần dùng đến, lại xếp hàng đi” Ngọc Phong đi trước, bước vô hàng ngũ

Khoảng hai mươi phút sau, cũng đã tới lượt bọn họ vào thành

“ Ê các ngươi đứng lại, bỏ mặ nạ ra!” tên lính thủ thành đưa tay ngăn cản hai người Ngọc Phong lại, hống hách nói

Ngọc Phong vẫn đứng yên bất động không có phản ứng gì

]

“ A haha, người anh em, không cần làm khó nhau thế, khuôn mặt của hai huynh đệ chúng ta bị ma thú làm cho biến dạng rồi, mới bất đắc dĩ phải đem che đi, không thì dọa người chết” Trần Nhân cười ha ha, áp sát tên lính , dúi vào tay hắn một kim tệ

“ Hử!” tên lính ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới, không nhìn thì thôi, vừa nhìn hai mắt liền lóe sáng như trăng sao, đầy vẻ tham lam

“ Thế nào, người anh em, ta nói có đúng không?” Trần Nhân cười hì hì nháy mắt

“ Được rồi, nếu mặt ngươi đã dọa người như vậy thì mau vào đi, đừng làm bẩn ánh mắt của bản đại nhân” tên lính hiểu ý, nghiêm mặt lại quát

“ Cảm ơn, cảm ơn, đi thôi” Trần Nhân liên tục cảm ơn rồi kéo tay Ngọc Phong đi nhanh qua cổng thành

Bên trong thành nhà cửa san sát nhau, có lớn, có nhỏ, có một hoặc nhiều tầng, theo kiểu kiến trúc thời kỳ phục hưng ở châu âu. Con đường rộng mười mét hoàn toàn được lát bằng đá xanh, dòng người nhộn nhịp qua lại, đa số là người dân buôn bán cùng dong binh. Từng tiếng rao hàng vang lên khắp nơi. Chốc chốc lại có vài tên dong binh vì mâu thuẫn mà lao vào đánh nhau.

“ Đúng là mục nát mà!” Ngọc Phong nói nhỏ,

“ Người ta cũng kiếm miếng cơm mà thôi, ở đây là vậy, mấy đồng lương bèo bọt sao mà đủ sống chứ” Trần Nhân vẽ mặt bình thường, nói

“ Mỗi nơi lại có một cách sống khác nhau!” Ngọc Phong nhận xét, hồi ở thành Định Phong hắn chưa thấy cảnh hối lộ trắng trợn như thế này

“ Phong thiếu, cái này ở đâu cũng có thôi chứ không chỉ mỗi nơi này, với lại bọn dong binh trong thành này chính là một đám rồng rắn hỗn độn, nếu không muốn bị ức hiếp thì ngài phải cứng rắn lên, không thích thằng nào là đập cho nó một cái, chả có ai để ý đâu” Trần Nhân nói

“ Không có ai quản lý sao?” Ngọc Phong hỏi

“ Hơi đâu mà quản lý bọn chúng chứ, bọn chúng cho dù chết cũng chưa chắc có ai thèm chôn nữa là” Trần Nhân bũi môi nói

“ À mà tu vi của Phong thiếu là bao nhiêu vậy, đại ca của ta tu vi cũng là tam tinh khí linh rồi, mà ngài dễ dàng hạ gục hắn như thế chắc cũng lục tinh hay thất tinh khí linh chứ?” đột nhiên Trần Nhân hỏi

Ngọc Phong đột ngột dừng lại nhìn chằm chằm Trần Nhân qua lớp mặt nạ

“ Không phải Phong thiếu lại có tu vi khí hồn chứ, theo ta thấy độ tuổi của ngài cao nhất cũng chỉ mười sáu mà thôi, nếu đạt tu vi khí hồn thì quá dọa người rồi” Trần Nhân thốt lên

“ Ngươi chỉ nên làm những việc mà ta yêu cầu, không nên thắc mắc lung tung” Ngọc Phong giọng nói lạnh lùng, sau đó quay lưng bước đi

“ Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, Phong thiếu chờ ta với!” Trần Nhân biết cái miệng của mình đã gây ra họa, hắn vã miệng vài cái, đuổi theo

“ Phong thiếu hiện giờ ngài muốn đi đâu trước?” Trần Nhân khép nép nói

“ Tìm một phòng trọ đặt chân trước đã, tìm loại trung bình thôi, không cần quá sang trọng” Ngọc Phong nói

“ Ta biết có một chỗ như vậy! Theo thuộc hạ” Trần Nhân như nhớ tới cái cái gì đó, hưng phấn nói

Mười phút sau, cả hai ngươi đứng trước một khách sạn cao năm tầng màu đỏ son, bên trên còn có bản hiệu sáng lấp lánh hai chữ Hoa Hồng.

“ Ngươi có vấn đề về nghe hiểu hả, ta nói nơi ít chú ý cơ mà, cái khách sạn này là bó đuốc giữa đêm thì có” Ngọc Phong nghiến răng đá đít Trần Nhân một cái

“ Ui cha đau! Phong thiếu từ từ nghe ta nói đã, cái này là khách sạn tình nhân, ai cũng có thể vào được, kể cả ăn mày, miễn là có tiền mà thôi, cho nên nếu chúng ta ở đây không ai để ý đâu” Trần Nhân ôm chân nhảy lò cò, làm các khối mỡ trên người hắn lúc nhút liên hồi như con sâu.

“ Thật à, mà khách sạn tình nhân là cái vẹo gì?” Ngọc Phong thắc mắc

“ Phong thiếu cứ vào sẽ biết, hihi” Trần Nhân cười hắc hắc đê tiện

“ Vậy thì vào thôi!” Ngọc Phong gật đầu đi vào trước, phía sau tên mập vẫn còn giữ nụ cười đê tiện nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Phong

“ QUÁC! CÁI ÉO GÌ THẾ NÀY” cảnh tượng bên trong khách sạn làm cho Ngọc Phong choáng váng, khắp nơi là các cô gái ăn mặc hở hang đi đi, lại lại, cười nói tiếp khách. Phía chính giữa phòng khách thì có một cái bục cao gắn trụ cột bóng loáng, bên trên đó có một thiếu nữ gương mặt xinh xắn mình trần, chỉ còn duy nhất một cái quần chíp bé tẹo teo đang ôm cột múa nhảy những động tác gợi tình, chốc chốc, lại có một số tên dong binh ném một vài ngân tệ về phía nàng tán thưởng.

Cơ thể Ngọc Phong bổng nhiên nóng hừng hực như có một ngọn lửa đốt lên, vùng hạ bộ bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, tiểu đệ đệ ngủ quên mười bốn năm cuối cùng cũng thức giấc, cương cứng chào cờ. Ánh mắt hắn đã hoàn toàn bị thu hút bởi hai trái đào trắng hồng đang đung đưa qua lại kia, hai nụ hoa đỏ hồng bên trên như đang mời gọi hắn, hơi thở của hắn cũng bắt đầu nặng nề hơn, máu bắt đầu lưu thông nhanh hơn, trái tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực . “ Đại gia, xin hỏi ngài muốn gì, thuê phòng, ăn uống hay gọi các phục vụ viên” một mĩ phụ tới gần Ngọc Phong cười khanh khách vũ mị, nói

“ Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, nếu cần gì chúng ta sẽ gọi” Trần Nhân vươn bàn tay béo múp bóp mạnh cái mông đẩy đà của mĩ phụ cười dâm đãng, nếu không phải có Ngọc Phong ở đấy chắc hắn đã vác súng lên đường rồi

“ Ngài thật ra hư đốn, bất quá ta lại thích, hihi” mĩ phụ mỉm cười hôn cái chụp vào mặt nạ cừu non của Trần Nhân rồi bỏ đi

Trong lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, thì Ngọc Phong vẫn đang bị đứng hình bởi cặp đào căn mọng của cô vũ nữ kia, hắn không còn nhìn thấy gì nữa cả, cả thế giới bổng chốc thu bé lại chỉ còn nơi ấy ~~.

“ NÀY! Phong thiếu” Trần Nhân bổng vổ mạnh vai Ngọc Phong hét lớn

“A!” Ngọc Phong đột ngột bị tiếng la của Trần Nhân làm giật mình. Hắn cảm thấy cả cơ thể cực kỳ thoải mái, pha lẫn chút hưng phấn, cái cảm giác này nó sung sướng không thể nói lên lời, hơn cả khi ăn đan dược thực phẩm của tiểu Tinh nữa, tiểu đệ đệ của hắn hình như mới phun ra một thứ gì đó làm quần hắn ướt nhẹp khó chịu vô cùng, khi hắn giật minh đưa tay chạm vào thì lại thấy nhớt nhớt.

“ Cơ thể ta làm sao thế này?” Ngọc Phong hoảng loạn không biết cơ thể hắn bị gì, cho dù khí đối mặt với ma thú cấp ba hắn cũng chưa hề hoảng loạn như thế này.

“ Không ngờ đây lại là lần đầu tiên của ngài! Không cần lo sợ, đấy chỉ là phản ứng bình thường của nam nhân mà thôi, từ từ sẽ quen dần” Trần Nhân cũng không ngờ đây là lần đầu Ngọc Phong tiết thân, hắn vội vàng vỗ lưng Ngọc Phong an ủi.

“ Cái gì lần đầu tiên? Tại sao các cô gái nơi này lại ăn mặt như vậy? Tại sao tâm thần của ta lại bị rối loạn như vậy chứ?” Ngọc Phong liên tục đặt câu hỏi

“ Hay là thế này đi, chúng ta thuê một căn phòng trước đã, rồi thuộc hạ sẽ từ từ giải thích cho ngài, được không, ở đây không tiện” Trần Nhân nhẹ giọng nói

“ Ừ cứ là như thế” Ngọc Phong máy móc gật đầu, hắn vừa mới bị một cú sốc lớn mà không hiểu tại sao, tuy nhiên với tình trạng như thế này, đôi mắt của hắn vẫn không kìm được mà liếc nhìn cặp đào kia ( thử tưởng tượng xem, từ nhỏ tới lớn không biết cái khỉ gì, chỉ sống trong một góc nhỏ, đùng một cái nhìn thấy một cô gái khỏa thân ngon ngọt mọng nước như thế các bạn sẽ cảm thấy ra sao! Tự tưởng tượng nhé ahihi)

“ Trời đi thôi! Còn nhìn cái gì nữa?” Trần Chân nắm lấy tay Ngọc Phong kéo hắn đi, nếu không làm vậy, chắc chắn hắn sẽ đứng đây đến sáng hôm sau luôn quá

“ Này cho ta một phòng, loại rộng nha!” Trần Chân kéo Ngọc Phong đang mất hồn lạc phách tới cạnh quầy tiếp tân, đập một kim tệ xuống, nói

Vị nữ tiếp tân trông thấy bộ dạng hùng hổ của Trần Chân, lại còn kéo tay Ngọc Phong đang e thẹn, mà điều quan trọng là hai người lại đeo mặt nạ nữa chứ, chắc chắn là đang ngoại tình. Nàng liền mỉm cười ám muội “ Vâng! Một phòng rộng cho hai người, chìa khóa đây ạ, chúc hai vị vui vẻ”

“ Phòng bốn lẻ hai à” Trần Nhân đưa tay nhận lấy chìa khóa phòng thì lại trông thấy ánh mắt đầy hàm ý của nàng. Hắn vội vàng giải thích “ này, không phải như ngươi nghĩ đâu, hắn là nam nhân đó, thấy không” Trần Chân đưa bàn tay vổ vổ màng hình phẳng của Ngọc Phong

“ A da, thì ra ngài lại thích thể loại này, thế ngài có cần dung dịch bôi…”

“ Này! Chúng ta thật không phải thế” không đợi nàng nói hết câu, Trần Chân liền ngắc lời, đây chính là điều xấu hổ nhất mà hắn từng gặp phải, ai ngờ hai đại nam nhân lại biến thành gay lọ hết cả rồi, nếu các huynh đệ mà biết thì cái bản bặt của hắn không biết giấu vào đâu

“ Thì ra là ngài thích chơi chay, thật ngại quá ta không cản trở chuyện tốt của các người nữa, chúc các ngài vui vẻ nha” nữ tiếp tân bụm miệng cười khúc khích, nàng làm việc ở đây có loại người nào mà nàng chưa thấy qua, nhưng mà cả hai nam nhân đã bịt mặt rồi mà còn không chịu thừa nhận như thế này thì lại là lần đầu tiên trông thấy.

Bình Luận (0)
Comment