Bất Tử Nhãn

Chương 47 - Bí Mật

“ Tên khốn chết tiệt” Trần Nhân tức giận đứng lên, nếu là hắn khi trước mà gặp phải chuyện này chắc chắn là nhảy lầu chạy trốn mất xác lâu rồi nhưng hiện nay hắn lại không làm như vậy, hắn chính là muốn lao vào tẩn cho tên dong binh mồm thối kia một trận, từ ngày đi theo Ngọc Phong lá gan của hắn cũng đã lớn lên nhiều

“ Trần Nhân, bình tĩnh” Ngọc Phong vươn tay kéo hắn về chỗ ngồi

“ Nhưng hắn dám vu oan chúng ta, Phong thiếu lại đập cho nó một trận đi, cả bọn dong binh Huyết Lang nữa” Trần Nhân tức tối

“ Ngươi đã quên ta dặn gì rồi sao, không nên gậy sự chú ý quá mức” Ngọc Phong trầm tĩnh nói

“ Hai tên kia, chính là hai tên đeo mặt nạ đó, mau lại đây cho bổn thủ lĩnh” tên dong binh áo đỏ cầm đầu, mặt mũi kiêu ngạo, nhìn hai người Ngọc Phong quát lớn

“ Phải làm thế nào bây giờ, không đánh được thì chúng ta chạy đi” Trần Nhân đề nghị

“ Không cần thiết, không phải ngươi nói ở thành Vụ Đô này, tiền có thể giải quyết rất nhiều việc hay sao, ta nghĩ cũng đã đến lúc tiêu ít tiền rồi” Ngọc Phong mỉm cười

“ Hai tên cặn bã kia không nghe ta nói gì à, mau lại đây cho gia gia” tên dong binh cầm đầu lại quát lớn, ánh mắt hùng hổ muốn ăn thịt người, ở cái thành Vụ Đô này ai mà dám chống đối dong binh đoàn Huyết Lang chứ

Mấy tên dong binh trên tầng hai sau khi thoát nạn, giờ lại ánh mắt thích thú nhìn hai người Ngọc Phong, đợi xem trò vui

Ngọc Phong đứng dậy tiến từng bước về phía nhóm dong binh Huyết Lang, tướng đi của hắn giống như chuẩn bị xúc thế lao vào liều mạng vậy

“ Xắp đánh nhau to rồi”

“ Hắn bị ngu à, không chịu chạy nhanh, còn lao đầu vào lưới”

“ Trên đời này không ngờ lại còn tên óc chó như vậy”

Các tiếng bàn luận xôn xao bủa bọn dong binh vang lên

Nhóm dong binh Huyết Lang cũng rút vũ khí ra chuẩn bị nghênh chiến, cho dù bọn họ không để Ngọc Phong vào trong mắt nhưng phòng bị vẫn là hơn, đây là thói quen đã trở thành bản tính của dong binh.

Tuy nhiên sự việc lại không hề diễn ra như tất cả mọi người dự đoán, Ngọc Phong không hề lao vào đánh nhau với nhóm dong binh Huyết Lang, hắn chỉ tiến tới gần một tý cất tiếng cười nói “ HA HA, chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta không hề khơi gợi câu chuyện của đoàn trưởng các vị, đây là một chút thành ý, xem như quà gặp mặt”, hắn đồng thời móc ra tám mươi kim tệ dúi vào tay tên dong binh áo đỏ cầm đầu

“ Thật là hiểu lầm sao?” tên dong binh cầm đầu hiểu ý nhưng vẫn tỏ vẻ hỏi lại một câu

“ Vâng, đúng là hiểu lầm mà, chính hắn ta đang nói tầm bậy đấy, hồi nãy ta còn tận mắt thấy hắn là người khơi mào trước” Ngọc Phong ngay lập tức chỉ vô bản mặt của tên dong binh đeo nguyệt đao mà nói

“ Không không phải ta đâu” tên dong binh đeo nguyệt đao sợ hết hồn, liên tục lùi về phía sau, hắn không ngờ Ngọc Phong lại còn có chiêu này nữa, đúng là gậy ông đập lưng ông mà

“ Ngươi dám lừa chúng ta sao, anh em ném hắn xuống lầu đi, mạnh tay một chút” tên dong binh áo đỏ cầm đầu đút kim tệ vào túi, quát to

“ Rõ!” mấy tên dong binh Huyết Lang còn lại lập tức bao vây tên kia lại tẩn cho hắn một trận xong rồi vức xuống lầu mặc cho hắn kêu la thảm thiết, mà cho dù hắn có chết thì cũng chẵn có ai quan tâm

“ Đúng là đút lót trắng trợn mà”

“ Bọn hắn tưởng tụi này mắt mù cả rồi hay sao chứ?” “ Cũng tại tên kia dựng chuyện trước, cũng đáng đời”

Những tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên

“ Im lặng, ta còn nghe một tiếng nào nữa là các ngươi biết hậu quả rồi đấy” tên dong binh áo đỏ cầm đầu hung dữ quát lớn, cả tầng hai lại rơi vào cảnh tượng im thin thít

“ Wo, đúng là khí phách, tiểu đệ bội phục bội phục” Ngọc Phong ôm quyền ca ngợi không ngừng

“ Ha ha, có gì đâu chứ, chỉ là một đám nhải nhép mà thôi, Huyết Lang dong binh đoàn chúng ta chỉ cần hắc xì một phát là giải quyết xong ngay” tên dong binh cầm đầu được Ngọc Phong khen ngợi mà nở to lổ mũi, cười đắc chí

“ Không biết đại ca đây tên gọi là như thế nào, tiểu đệ vừa mới vào thành còn chưa biết phép tắc, xin đại ca chỉ giáo” Ngọc Phong cuối đầu hành lễ

]

“ Huynh đệ khách sáo rồi, ta tên gọi là Lôi Minh, đội trưởng đội hai của dong binh đoàn Huyết Lang, huynh đệ là người mới tới chả trách sao ta không nhận ra” Lôi Minh vổ vai Ngọc Phong cười nói

“ Vậy thì xin chào Lôi Minh đội trưởng rồi, tiểu đệ tên là Hắc Lang, rất vui vì được làm quen với một đội trưởng lừng danh như Lôi ca đây” Ngọc Phong lại tiếp tục nịnh nọt

Lôi Minh xưa nay vẫn luôn bị Liễu Sinh đè đầu cưỡi cổ, làm sao mà có uy phong như vầy, bữa nay xem như là một sự hạnh phúc không ngờ đối với hắn, mới sáng mở mắt ra thì nghe tin Liễu Sinh bị chặt đầu làm hắn mừng rơn, đến trưa chỉ làm dáng một tý lại có một khoản kha khá vào túi, đến giờ lại còn được một tiểu đệ khen đến tận mây xanh nữa chứ. Ôi cuộc đười đẹp tươi.

“ Hắc Lang phải không, ngươi rất hợp khẩu vị của bổn đại gia đấy, đi, chúng ta tìm một tửu lâu uống say một bữa, hôm nay ta mời” Lôi Minh khoát bả vai của Ngọc Phong cười ha ha nói

“ Ye! Đội trưởng vạn tuế” bốn tên dong binh phía sau cũng hô hào theo

“ Lôi ca, ta còn một tên đồng bọn nữa đang ngồi ở kia, đại ca cho hắn theo với nhé” Ngọc Phong cười nói

“ Không vấn đề gì, bữa nay đại gia có tiền mà, không say không về” Lôi Minh hào sảng nói, kéo Ngọc Phong đi xuống lầu

Ngọc Phong trước khi đi cũng làm dấu cho Trần Nhân, hắn hiểu ý ngay lập tức chạy lại hội họp cùng đám dong binh Huyết Lang “ Bạch Cừu xin ra mắt Lôi Minh đại đội trưởng”

“ Không, không, chức đại đội trưởng vẫn còn trống, hắn mới chết sáng hôm nay, nhưng mà sớm muộn gì ngôi vị đó chả thuộc về ta , haha” Lôi Minh càng nghĩ lại càng cảm thấy sung sướng vô cùng, chỉ cần hắn lên chức đại đội trưởng, thì ngôi vị phó đoàn trưởng cũng không còn xa nữa.

“ Ha ha, ta tin Lôi Minh ca sẽ làm được thôi mà, ngài uy vũ như thế còn gì” Ngọc Phong vẫn cứ buôn lời nịnh hót, mà cảm xúc cũng không hề giả tạo nha, cực kỳ giống thật, cứ như fan cuồng vậy

“ Ta biết, mà tại sao hai người các ngươi lại đeo mặt nạ vậy, chúng ta cũng xem như chỗ quen biết rồi, cởi ra luôn đi” Lôi Minh đưa bàn tay định gỡ cái mặt nạ của Ngọc Phong ra

“ Ấy, ấy, Lôi đại ca đừng làm vậy, khuôn mặt của hai anh em chúng ta vì chiến đấu với ma thú mà bị biến dạng rồi, đại ca không nên nhìn thì hơn” Ngọc Phong khéo léo tránh thoát khỏi tầm tay của Lôi Minh, đáp

“ Chúng ta vừa mới biết đã như quen thân rồi, ta không ngại thì các người còn ngại cái gì, mau mau gỡ ra cho các huynh đệ gặp mặt nào” Lôi Minh khoát tay không cho là đúng, nói

“ Nếu Lôi ca đã nói như vậy thì tiểu đệ đành chịu vậy, Bạch Cừu, ngươi gỡ mặt nạ ra trước đi” Ngọc Phong quay sang nhìn Trần Nhân nói

“ Ta?” Trần Nhân ngạc nhiên

“ Đúng vậy ngươi đó, mau mau mở ra đi” Ngọc Phong trừng mắt, huých nhẹ cánh tay của Trần Nhân

“ Còn lề mề gì nữa, mau gỡ ra đi” Lôi Minh hối thúc, hắn cũng cực kỳ tò mò khuôn mặt của hai tên này phải như thế nào mà giấu kỹ thế

“ Được rồi, ta mở ra đây” Trần Nhân rầu rĩ đáp lời, từ từ gỡ cái mặt nạ cừu ra

Bông nhiên ọe, ọe, mua ọe, cả năm tên dong binh Huyết Lang sau khi chiêm ngưỡng sắc đẹp chim rơi, cá ngửa bụng có một không hai trên đời của Trần Nhân, đều cắm xanh mặt, choáng đầu, nôn thốc nôn tháo.

Vì nhóm Lôi Minh đang cười nói bổng nhiên nôn ọe gây chú ý, nên tất cả mọi người ở tầng một đều hương mắt nhìn qua, sắc mặt dần dần tím đen chư trái măn cục.

Có tên còn đặc biệt hơn, đang uống trà ở tầng một chỉ vô tình liếc mắt ngang qua thôi cũng ngay lập tức bật ngửa xùi bọt mép. Cả tầng một trà lâu đột nhiên tràn ngập một mùi hôi thối tanh tưởi, hổn loạn vô cùng.

“ Ngươi mau đeo mặt nạ lại đi, khuôn mặt của ngươi gây sốc quá” Ngọc Phong biết bản mặt của Trần Nhân nó kinh khủng tởm như thế nào, nhưng hắn cũng không ngờ bản mặt này lại có sức sát thương đến như vậy, thiết nghĩ chỉ qua một cái liếc mắt mà thôi đã hạ gục mấy chục dong binh ngay lập tức.

“ Được rồi, đã bảo không cần gỡ ra mà cứ thích ép buộc” Trần Nhân bĩu môi đeo lại mặt nạ lên mặt

Phải đến vài phút sau, Lôi Minh mới gắng gượng đứng dậy, khó khăn nói “ cái bản mặt chó đẻ của ngươi đúng là đặc biệt quá mà, từ giờ trở đi đừng có giơ cái mặt khốn nạn đó ra trước mặt ta nữa, hiểu không?”

“ Vâng, tiểu đệ hiểu mà, Lôi ca có sao không” Ngọc Phong vuốt vuốt ngực Lôi Minh lo lắng nói

“ Đúng là cái bản mặt ám ảnh!” Lôi Minh được Ngọc Phong diều ra khỏi trà lâu, lẩm bẩm nói

“ Lôi ca cũng đừng tức giận em nó, bản mặt như thế cũng là bất đắt dĩ mà thôi, hắn cũng đâu có muốn thế” Ngọc Phong khuyên bảo

“ Biết là thế, nhưng trong đầu ta vẫn còn xuất hiện nó đây này” Lôi Minh ôm lấy đầu đau khổ nói

“ Hay là như vậy đi, mọi chi phí đi tửu lâu, tiểu đệ sẽ thanh toán hết, xem như chuộc lỗi, thế nào” Ngọc Phong chợt quăng ra cái mồi câu béo bở

“ Hay, ngươi rất hợp với ý ta đấy, Liên Tửu lâu cũng gần đây thôi, thẳng tiến” nghe tới không cần trả tiền, sắc mặt Lôi Minh lại phấn chẩn hẳn lên, dẫn đầu đi trước

………………………………..

Liên Tửu lâu, phòng hạng sang tầng thứ ba, rượu đã qua ba tuần, cả đám người mặt đều đỏ rần cả lên, cười nói hi ha.

“ Ta nói Hắc Lang đệ này, chỉ cần ngươi đi theo ta, tương lai của ngươi sẽ vô cùng rộng mở trong cái Vụ Đô thành này, ngươi thấy có đúng không?” Lôi Minh ngà ngà say, nói

“ Ta biết mà, đi theo Lôi ca là đúng đắng nhất, ngươi thấy có đúng không Bạch Cừu” Ngọc Phong ngay lập tức rót thêm ly rượu cho Lôi Minh cười nói

“ Đúng đúng, chỉ cần đi theo Lôi ca thì chúng ta sẽ không còn sợ ai ức hiếp nữa” Trần Nhân gật gù đồng ý, hắn cũng bưng bình rượu lên rót cho mấy tên dong binh còn lại

“ Lôi ca cho đệ hỏi tí, ngài có biết một con ma thú cấp ba Địa Long sống trong Bạch Vân sơn mạch không, nó không phải là rồng mà có hình dáng tương tự một con rồng” Ngọc Phong trông thấy Lôi Minh đã thấm rượu, liền hỏi

“ Cái gì mà rồng không phải rồng, chưa từng nghe qua, nào nào, ngươi uống đi” Lôi Minh đưa ly rượu tới cụng vào ly của Ngọc Phong, nói

“ Đại ca hãy nghĩ kỹ lại đi, ngài đã từng nghe qua Địa Long chưa” Ngọc Phong vẫn không bỏ cuộc, hỏi lại lần nữa

“ Đã nói là ta không có biết rồi mà, này, các ngươi có biết không” Lôi Minh hỏi đám tiểu đệ đang say sưa uống rượu

“ Không biết, nghe cũng chưa nghe bao giờ, nào Bạch Cừu, ta kính ngươi một ly, xấu cũng không phải là một cái tội đâu, đừng buồn” một tên dong binh khoác bả vai của Trần Nhân, an ủi hắn

“ A Lôi ca này, ta nghe nói dong binh đoàn Huyết Lang của chúng ta dạo này hơi lục đục, hai vị phó đoàn trưởng liên tục đối đầu với nhau, sao không thấy đại đoàn trưởng ra mặt can thiệp” Ngọc Phong hơi thất vọng không hỏi thăm được tin tức của Địa Long, nhưng hắn vẫn tranh thủ moi thêm chút thông tin nữa về dong binh đoàn Huyết Lang.

“ Cái này là chuyện mà ai cũng biết, hai tên phó đoàn trưởng đó cứ nổi khùng mà đánh nhau tranh chức vị đoàn trưởng mà thôi, không có gì đặc biệt, nào rót, rót rượu cho ta” Lôi Minh khàn giọng nói

“ Có ngay, có ngay, đầy ly luôn nha, mà Lôi ca này, tại sao đoàn trưởng Huyết Nha Lang không ngăn cản bọn họ lại, lỡ đâu một trong hai người chết thì sao?” Ngọc Phong gặng hỏi tiếp

“ Ta nói này, việc này là bí mật đó, ta xem trọng ngươi mới kể cho ngươi biết đấy nha, không được kể cho ai đâu đấy” Lôi Phong ôm lấy bả vai của Ngọc Phong, miệng đầy hơi rượu

“ Ta chắc chắn sẽ giữ bí mật, đại ca mau nói đi” Ngọc Phong liên tục gật đầu hối thúc

“ Cái này là chuyện vô cùng bí mật đấy, chỉ những người thân cận với đại đoàn trưởng như ta mới biết thôi, ta nói nhỏ này, đoàn trưởng là đang làm việc cho một vị sứ giả pháp đồ gì đó, họ đang thực hiện một kế hoạch lớn lắm, nghe đâu nếu kế hoạch này thành công, chúng ta sẽ một bước lên mây, yên tâm đi khi đó ta sẽ không quên mất ngươi đâu, đúng không, nào rót cho ta thêm ly nữa” Lôi Minh cánh tay xiu vẹo lật ngược ly rượu cạn khô, nói

“ Có ngay, có ngay, kế hoạch bí mật đó là gì mà ghê thế?” Ngọc Phong vừa rót cho Lôi Minh một ly rượu vừa hỏi

“ Cái này ta cũng không biết rõ lắm, tuy nhiên hình như là cần rất nhiều máu huyết thì phải, đại đoàn trưởng chỉ bảo là khi nào kế hoạch được thực hiện sẽ thông báo với chúng taaaa maaaa….” Không nói hết câu Lôi Minh đã đổ gục xuống bàn, say quắc cần câu

“ Lôi ca, Lôi ca…” Ngọc Phong vừa gọi vừa lay mạnh Lôi Minh nhưng hắn hoàn toàn không có phản ứng gì nữa, chỉ nằm đó, gáy khò khò mà thôi

“ Phong thiếu, bây giờ thì làm gì nữa” bốn tên dong binh kia cũng đã bị Trần Nhân hoàn toàn trúc say làm la liệt trên bàn

“ Không ngờ chỉ một ý nghĩ thức thời của ta lại đem đến tác dụng lớn lao như vậy, đúng là không uổng phí” Ngọc Phong nhìn năm tên dong binh Huyết Lang nằm la liệt cảm khái

“ Có thu hoạch được gì quan trọng không Phong thiếu” Trần Nhân nhanh nhảu hỏi

“ Có, thu hoạch lần này rất tốt, công việc ở đây của chúng ta cũng đã hoàn thành, rút thôi” Ngọc Phong mỉm cười mĩ mãn gật đầu

“ Thế còn bọn chúng thì sao?” Trần Nhân chỉ vào đám dong binh hỏi

“ Giết!” Ngọc Phong phun ra một tiếng lạnh lùng

Bình Luận (0)
Comment