Ngọc Phong cùng Trần Nhân ra khỏi tửu lâu sau khi giải quyết xong bọn Lôi Minh.
Thành Vụ Đô về đêm tràng ngậm sự tĩnh lặng, dòng người đông nghịt lúc sáng đã hoàn toàn biến mất, lúc này đường phố vắng tanh u tối, chỉ có một vài dịch vụ còn hoạt động về ban đêm như tửu lâu hay nơi giải quyết sinh lý cho đàn ông là còn thắp đèn mời khách.
“ Thế là xong một tên đội trưởng nữa rồi, hắc hắc, sáu tên còn lại khi nào Phong thiếu định xử lý nốt?” Trần Nhân hít một hơi không khí lạnh về đêm cười hắc hắc nói
“ Cái này không gấp, cứ đi từng bước một mà thôi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi cái đã, rượu làm ta khó chịu quá” Ngọc Phong dẫn đầu bước đi
“ Đêm nay phải kiếm vài cô nương giải rượu mới được” Trần nhân cười đê tiện chà sát hai tay
Mới chỉ đi được vài chục mét, đột nhiên Ngọc Phong đổi hướng quay vào một hẻm nhỏ
“ Không phải Phong thiếu nói chúng ta phải quay về khách sạn hay sao, thế nào lại đi vào đây?” Trần Nhân thấy Ngọc Phong chuyển hướng đột ngột liền bám theo hỏi
“ Chúng ta bị theo dõi” Ngọc Phong đáp lời ngắn gọn, cước bộ lại gia tăng nhanh hơn một chút
“ La ai? Huyết Lang dong binh đoàn hay là người của Việt Châu thương hội?” Trần Nhân ngạc nhiên vô cùng
“ Ta không nghĩ là bon Huyết Lang lại phản ứng nhanh như vậy đâu” Ngọc Phong lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc nhìn phía sau
“ Thế thì là Việt Châu thương hội rồi, không ngờ bọn họ lại muốn đoạt lại số tiền mua ma hạch của chúng ta” Trần Nhân kết luận, tay của hắn cũng đã nắm chặt lấy cán đao, chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào
“ Đón già, đón non làm gì, chỉ cần hỏi trực tiếp bọn chúng là được” Ngọc Phong nhết miệng đột nhiên quay người lại quát to “ các ngươi ra được rồi đấy, không cần núp nữa đâu”
Như đáp lại lời của Ngọc Phong, trên nóc nhà hai bên con hẻm nhảy xuống bốn người bịt mặt, nhìn vào quần áo của bọn họ, chín phần là một nhóm dong binh
“ Không ngờ ngươi lại có thể phát hiện ra chúng ta đấy” một tên bịt mặt nói với giọng mỉa mai
“ Nói đi, tạo sao các ngươi lại theo dõi bọn ta?” Ngọc Phong bình tĩnh, nói
“ Cũng vì kiếm miếng ăn mà thôi, thấy con dê béo mà không làm thịt là một tội lỗi lớn à nha, mau mau giao nó ra, ta sẽ thả các ngươi đi” tên bịt mặt chìa bàn tay ra nói
“ Nó là cái gì chứ? Ta không hiểu các ngươi đang nói gì cả?” Ngọc Phong tỏ vẻ không biết, lắc đầu
“ Còn giả bộ nữa, mau giao cái túi kim tệ kia ra, ngươi đừng tưởng móc nối quan hệ với tên đội trưởng dong binh đoàn Huyết Lang là chúng ta sợ” giọng nói của tên bịt trầm xuống
“ Vậy là các ngươi đã theo dõi chúng ta từ sáng tới giờ, cũng khổ cực quá ha, mà ngươi nói thế tức là ngươi không sợ dong binh đoàn Huyết Lang đỉnh đỉnh đại danh rồi, ta chỉ cần hét lên một tiếng thì Lôi đại ca sẽ đến đây liền đó, nơi này cách tửu lâu không quá xa đâu” Ngọc Phong đe dọa
“ Bọn chúng ấy à, chắc bây giờ đã say quắc cần câu rồi ấy chứ, mà nếu ngươi có la to chưa chắc gì bọn hắn đã tới, ta hiểu quá rõ bản tính của tên Lôi Minh kia mà, mau đưa túi kim tệ ra đây, nếu không thì đừng trách chúng ta nặng tay, có tàn phế thì rán mà chịu nhé” tên bịt mặt lạnh giọng nói
“ Phong thiếu, hình như bọn chúng cũng không phải là người của thương hội Việt Châu” Trần Nhân ghé sát tai Ngọc Phong nói nhỏ
“ Chỉ là một bọn cướp đường nhải nhép mà thôi, có ngon thì lại đây mà lấy” Ngọc Phong hướng bàn tay về phía chúng khiêu khích
“ Hừ, nếu ngươi đã muốn thế thì đừng trách chúng ta nặng tay” tên bịt mặt quát lớn xông lên, nhắm mặt Ngọc Phong mà đấm mạnh
Ngọc Phong chỉ mỉm cười nhẹ nhàn, hắn nghiên người qua bên phải ba mươi độ, bàn tay hóa thành trảo kẹp chặt cánh tay của tên bịt mặt khóa hắn về phía sau “ tốc độ của ngươi hơi bị chậm thì phải”
]
“ Khốn kiếp, các ngươi còn đợi gì nữa, mau xông lên” tên bịt mặt ra lệnh cho ba tên còn lại, hắn không ngờ chiêu đầu tiên mà đã bị đối phương dễ dàng chế trụ. Hắn cong eo, xoay người lên không trung nhằm thoát khỏi khóa tay của Ngọc Phong, nhắm về phía mặt Ngọc Phong mà đá mạnh.
“ Còn chưa bỏ cuộc à!” Ngọc Phong trêu chọc, bàn tay như cái kìm sắc của hắn bóp mạnh, CRẮC, một lực ép hai tấn đè nặng lên cánh tay của tên bịt mặt làm xương cánh tay hắn nát vụn thành trăm mảnh
“ Á AAAAAA!” tên bịt mặt thét lên một tiếng cao vút trong đêm, cùng lúc đó ba tên đồng bọn còn lại cũng xông tới cứu viện, một tên tiếp lấy hắn, hai tên còn lại đồng loạt rút đao chém tới .
Ngọc Phong lùi nhẹ về phía sau né tránh đường đao rồi xoay người đá móc , bốp bốp, liên tiếp hai âm thanh vang lên, hai tên bịt mặt đều bị lực đá cực lớn của hắn làm văng ra ngoài đường lớn, nằm bất động, cả hai đều không thể né tránh vì tốc độ ra đòn của Ngọc Phong là quá nhanh. Sau khi xử lý hai tên ở gần xong, Ngọc Phong liền tăng tốc lao tới phía trước húc vai mạnh vào tên bịt mặt duy nhất còn lại làm hắn bay xa bảy tám mét ra khỏi con hẻm, đập vào bức tường đối diện.
Tuy nói là như thế nhưng tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài hơi thở mà thôi, không hơn.
“ Qúa tuyệt vời! Phong thiếu ra đòn quá đẹp mắt” Trần Nhân đứng quan sát từ nãy giờ vổ tay khen ngợi không ngừng, mà hắn cũng là thực tâm khen ngợi chứ không phải là đơn thuần vuốt mông ngựa thôi đâu, sức mạnh như thế là những gì mà hắn ước ao từ lâu.
Ngọc Phong tiến lại gần tên bị mặt dẫn đầu, bóp cổ hắn nâng lên không trung, hỏi “ ngươi tên là gì?”
Tên bịt mặt chỉ biết ú ớ đong đưa hai chân, mãi mà chẳng phát ra chữ nào
“ Phong thiếu, ngài đừng có bóp chặt tay quá, hắn không có thở được” Trần Nhân lên tiếng nhắc nhở
“ À đúng, xin lỗi nha” Ngọc Phong bừng tĩnh hạ tay xuống, đẩy hắn dựa vào bức tường
“ Hớp, phù, xin đại gia tha mạng, tiểu nhân lỡ dại, xin đại gia tha mạng, ta trên có mẹ già cần chăm sóc, dưới có con thơ” tên bịt mặt được Ngọc Phong thả ra thở hổn hển sau đó thì liên tục dập đầu van xin, mồ hôi trên tráng hắn to như hạt đậu, chảy ròng ròng như nước lũ.
Sáng hôm nay, trong lúc hắn đi đến thương hội Việt Châu bán ít ma hạc cấp một kiếm chút tiền thì bất ngờ phát hiện hai tên bịt mặt dáng vẻ bí ẩn đang đưa vật phẩm cho nhau, mà đó lại còn là túi kim tệ nữa chứ, chỉ có những tên giàu có mới dùng túi kim tệ để cất tiền mà thôi, bên trong đó lúc nào mà chả có hàng trăm kim tệ. Thế là hắn nổi lên tính tham lam, tập hợp mấy anh em cùng chí hướng tiến hành theo dõi tìm thời cơ trấn lột, đến khi thấy biểu hiện hèn mọn của Ngọc Phong ở trà lâu, hắn càng tin tưởng vào lần hành động này. Ai ngờ hai tên bịt mặt này lại làm quen với dong binh đoàn Huyết Lang, còn kéo cả lũ đi nhậu nhẹt nữa chứ.
Khi ấy bọn họ đã quyết định từ bỏ vụ làm ăn này rồi, Huyết Lang không phải thứ mà bọn cắt ké như họ có thể dây vào, nhưng hắn vẫn cứ nằn nặc năn nỉ đồng bọn đeo bám, tiếp tục tìm thời cơ, chờ từ trưa cho đến tối, cuối cùng thì hai tên đeo mặt nạ cũng đã xuất hiện, tưởng chừng tương lai giàu có đang chờ đợi hắn không ngờ lại đá phải tấm sắt, nếu biết trước sẽ như thế này thì hắn đã muốn từ bỏ sớm rồi, đến bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa .
“ Câm mồm! Ta hỏi ngươi trả lời, nếu không làm theo thì ngươi tự nhận lấy hậu quả” Ngọc Phong ngồi xuống trên hai gót chân, nắm tóc, kéo cái mặt của hắn lên đe dọa ( hắn ở đây là tên bịt mặt nhé)
“ Vâng, tiểu nhân đã biết rồi” tên bịt mặt run rẫy cả người nói, hiện tại cái mặt nạ sói đen trước mặt là thứ đáng sợ nhất đối với hắn, còn đáng sợ hơn ma thú cáp hai Linh Beo nữa.
“ Ngươi tên là gì?” Ngọc Phong hỏi
“ Tiểu nhân tên là, Phù Nhân, chỉ là một dong binh bình thường mà thôi” tên bịt mặt nói với giọng rung rung
“ Ngươi đã nghe qua Địa Long bao giờ chưa, nó là một loài ma thú cấp ba sống dưới mặt đất, hình dạng giống như con rồng” Ngọc Phong hỏi tiếp
“ Tiểu nhân chưa từng nghe qua về loại ma thú này” tên dong binh lắc đầu đáp
“ Thật sao?” Ngọc Phong bổng nhiên gằn giọng
“ Thật mà, thật, thề với trời là tiểu nhân chưa nghe nói về loại ma thú nào như thế, xin đại nhân hãy tha mạng cho tiểu nhân” tên dong binh nghe được sự bất mãn trong giọng điệu của Ngọc Phong liền lạy lục vang xin
“ Thật sự à?” Ngọc Phong hỏi lại
“ Thật, thật còn hơn sao trên trời! Ngài hãy tin ta đi” tên dong binh gật đầu liên hồi
“ Được ta tin ngươi, trước hết ngươi cứ ngủ cái đã” Ngọc Phong đưa tay chém mạnh vào gáy tên dong binh làm hắn ngất xỉu
“ Xử lý bọn chúng như thế nào đây, ta giết chúng nha Phong thiếu” Trân Nhân giơ thanh đao bén nhọn lên hỏi.
“ Không cần, đi thôi, về khách sạn ngủ một giấc đã” Ngọc Phong phất tay, quay người đi ra khỏi con hẻm
“ Ủa, tại sao ngài lại tha cho bọn hắn vậy, không phải ngài vừa mới giết năm tên dong binh Huyết Lang kia sao?” Trần Nhân đuổi theo thắc mắc
“ Hai việc này khác nhau, bọn cướp đường này cũng chỉ vì miếng ăn mà thôi, cũng không đáng chết, với lại bọn họ cũng đã trả giá rồi. Còn dong binh đoàn Huyết Lang, bọn chúng là kẻ thù của ta, nên chỉ có một kết cục, chết” Ngọc Phong nhẹ nhàn nói, cứ như việc giết người không hề liên quan tới hắn vậy
…………………..
Khách sạn Hoa Hồng, Ngọc Phong đang khoanh chân hấp thu linh khí trên giường, bổng Tinh Tinh xuất hiện, nằm lên cái gối đầu, hỏi “ tại sao ngươi lại tha cho bọn cướp đường đó, bọn chúng chính là muốn lấy mạng ngươi đấy”
“ Ngươi có nghĩ ta làm như thế là sai hay không, thả cho kẻ thù về rừng?” Ngọc Phong đình chỉ tu luyện, thở dài hỏi
“ Sai hay đúng chính là do bản thân ngươi quyết định, ngươi nghĩ nó sai thì nó sai, ngươi nghĩ nó đứng thì nó đúng, không ai có thể áp đặt suy nghĩ lên ngươi cả, đó mới chính là tâm của một cường giả, nếu ngươi quét sạch một cái thành thị, khiến máu chảy thành sông nhưng mà ngươi vẫn cho đấy là việc đúng đắng thì chính là vậy. Cho dù ngươi quyết định như thế nào thì ta vẫn sẽ ủng hộ ngươi, tiểu Phong” Tinh Tinh mở cái miệng nhỏ nhắn nói
“ Sai hay đúng là do chính ta quyết định sao?” Ngọc Phong thì thào
“ Ngươi có thấy hối hận khi thả bọn họ không?” Tinh Tinh lại hỏi
“ Ta thấy hối hận không à? Cho tới bây giờ thì không, không biết sau này thế nào” Ngọc Phong đáp
“ Như thế là tốt rồi, không hối hận thì tốt, ta cũng ủng hộ việc thả bọn chúng đi của ngươi, giết chóc nhiều quá cũng không tốt, sẽ làm lệ khí dâng cao” Tinh Tinh khuyên nhủ
“ Lệ Khí? Là cái gì thế?” Ngọc Phong tò mò hỏi
“ Lệ khí chính là sát khí, khi một người giết người khác, bản thân họ sẽ sinh ra lệ khí, một khi giết người quá nhiều lệ khí sẽ dâng lên cao vượt ngoài tầm kiểm soát của người đó, cuối cùng nó sẽ nuốt chửng lấy hắn, biến hắn thành một ma đầu chỉ biết giết chóc mà thôi” Tinh Tinh giải thích
“ Thế làm sao mới xóa bỏ được nó chứ?” Ngọc Phong giật mình
“ Lệ khí không thể nào xóa bỏ được, chỉ có thể áp chế mà thôi”
“ Vậy ta phải làm sao, ta cũng giết nhiều người rồi” Ngọc Phong lo lắng
“ Xem bộ dáng của ngươi kìa, cái bản mặt lạnh lùng ban nãy biến đi đâu mất rồi” Tiểu hồ ly nháy nháy hai mắt trêu chọc
“ Đừng có giỡn nữa, mau nói cho ta biết phải làm sao đi, năn nỉ mà, tiểu Tinh” Ngọc Phong vẻ mặt đáng thương câu xin
“ Ừ, um, xem cái mặt ngươi kìa, được rồi để ta nói kỹ một tý vậy. Bản thân nó chia thành hai phần, lệ khí và sát khí, cũng như hai mặt tốt và xấu, nếu ngươi không kiểm soát được nó và bị lệ khí nuốt chửng biến thành mà đầu là mặt xấu, còn mặt tốt là ngươi có thể lợi dụng sát khí của nó để chiến đấu”
“ Chiến đâu?”
“ Đúng, một khi ngươi đã hoàn toàn nắm giữ cũng như kiểm soát được sát khí thì ngươi hoàn toàn có thể ẩn giấu nó vào sâu bên trong, thu liễm nó lại, người khác không thể nào phát hiện được. Lúc chiến đấu thì ngươi có thể bất ngờ phóng thích nó ra tạo thành một luồng áp lực cực lớn lên tinh thần của đối thủ, chiếm lấy lợi thế, có một vài cường giả, sát khí của họ lớn đến nổi có thể phóng thích ra dọa chết người, hoặc làm người khác hóa điên nữa cơ” Tinh Tinh giải đáp
“ Thế làm sao để kiểm soát nó?” Ngọc Phong sáng mắt hỏi, cứ thấy có cái gì có lợi là hắn lại có bộ dáng như thế
“ Cái này thì chính người phải luyện tập mà thôi, tự cảm nhận sát khí của bản thân, sau đó thì giải phóng nó ra và thu liễm nó lại, chỉ khi nào thu phát tự nhiên mới gọi là thành công”