Bất Tử Nhãn

Chương 49 - Bóng Đen

“ Này Tinh Tinh, ngươi có biết pháp đồ sứ giả trong lời nói của Lôi Minh là gì không?” Ngọc Phong nằm phạch xuống giường bên cạnh Tinh Tinh, hỏi

“ Cái này ta cũng không biết” tiểu hồ ly vươn cái chân nho nhỏ gãi lỗ tai, đáp

“ Không biết cái kế hoạch lớn đó là gì nhỉ, có thể nó có liên quan đến mấy vụ bắt bớ hai năm qua” Ngọc Phong suy đoán

“ Ngươi lo làm gì, dù sao cái kế hoạch đó cũng đâu có ảnh hưởng gì đến ngươi chứ” Tinh Tinh nói

“ Cũng đúng, đó không phải việc mà ta cần lo bay giờ, trước hết phải tìm ra Địa Long để tiến hóa Bất Tử Nhãn cái đã. Mẹ cũng thật là, nói con Địa Long này nổi tiếng lắm, mà đi hỏi ai cũng không biết. Không ngủ nữa, ta tu luyện đây, đồng thời cũng luyện tập thu phóng sát khí luôn” Ngọc Phong bực mình bật người dậy, tĩnh tọa bắt đầu tu luyện, việc tu luyện này còn tốt hơn là một giấc ngủ sâu nữa, tuy nhiên nó rất là nhàm chán nên ít ai có thể làm như vậy

“ Đúng là tên cuồng tu luyện, thôi ta đi ngủ đây, chán chết” Tinh Tinh bực tức trừng mắt với Ngọc Phong, sau đó lại biến thành tia sáng chui vô mặt giây chuyền

…………………………………………………………….

Trong khi đó, một căn mật thất rộng lớn nằm phía dưới thành Vụ Đô

Trên nền căn mật thất, khắc chi chít vô vàn thuật hình ấn to nhỏ khác nhau, tuy nhiên có thể dễ dàng nhận biết có hai mươi tư thuật hình ấn to lớn nhất, bên trên mỗi thuật hình ấn như thế có một xác người không đầu, từng dòng máu tươi tuông ra lấp đầy các khe hở của thuật hình ấn. Chính giữa mật thất, một người đàn ông trung niên có mái tóc đỏ rực như máu, ngồi lặng im bất động, cứ sau vài giây ông ta lại biến đổi thủ ấn.

“ Hiến tế thuật, khai tâm” bổng nhiên hắn hét lớn, tất cả các thuật hình ấn đột ngột phát ra ánh sáng huyết sắc, từ từ lưu chuyển quay tròn rồi dần dần hội tụ về ấn đường của hắn.

Sau vài phút, hắn đã hấp tu toàn bộ tất cả huyết quang, thuật hình ấn trên sàn nhà cũng ảm đạm vô quang, điều đặc biệt là tất cả máu huyết cũng hoàn toàn biến mất, hai mươi tư bộ tử thi giờ chỉ còn là một cái xác khô.

Người đàn ông trung niên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng “ khặc, khặc, khặc, chỉ một lần hiến tế nữa thôi, thì đại công cáo thành”

“ Xem ra ngươi đã gần hoàn thành thuật hiến tế rồi nhỉ?” Đột nhiên một âm thanh khàn khàn không rõ chất giọng phát ra, trước mặt người đàn ông trung niên không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người mặc áo choàng đen che kín cả thân hình

“ Huyết Nha Lang xin bái kiến sứ giả đại nhân” người đàn ông trung niên liền quỳ xuống dập đầu với người áo choàng đen mà hắn gọi là sứ giả kia

“ Tất cả đã chuẩn bị xong cả chưa, không còn nhiều thời gian đâu” giọng nói khàn khàn ấy lại vang lên, nó cứ như là xuất hiện bốn phương tám hướng chứ không phải phá ra từ bóng người đó

“ Xin sứ giả cứ yên tâm, ta đã chuẩn bị xong hết rồi, tất cả vật hiến tế sẽ có đầy đủ cả” Huyết Nha Lang cuối đầu nói

“ Tốt nhất là làm trong im lặng, đừng gây quá nhiều sự chú ý, đế đô hình như đã phát hiện ra cái gì rồi” bóng đen dặn dò

“ Thuộc hạ lĩnh mệnh, lần nãy sẽ không gây ra bất cứ một động tĩnh gì nữa cả, sứ giả không cần lo lắng” Huyết Nha Lang kính cẩn nói

“ Tốt lắm! Ta sẽ chờ xem” bóng đen mờ dần rồi hoàn toàn biến mất

“ Kính tiễn sứ giả” Huyết Nha Lang tuy biết sứ giả đã đi nhưng vẫn thủ thế, cuối người cung kính.

………………………………

Sáng hôm sau, tầng một khách sạn Hoa Hồng, Ngọc Phong đang cùng Trần Nhân ăn điểm tâm sáng

Tiếng ồn ào, cười nói vang lên khắp nơi, vô cùng nhộn nhịp

“ Các ngươi nghe tin gì chưa, đội trưởng đội hai Huyết Lang dong binh đoàn, Lôi Minh và thuộc hạ vừa mới bị phát hiện đã chết tại Liên Tửu lâu đấy”

“ Ta con nghe nói tất cả năm người đều bị một vết cắt qua cổ mà chết”

“ Hôm trước không phải đội trưởng đội một, Liễu Sinh vừa mới chết trôi sông hay sao? Bây giờ lại tới đội trưởng đội hai”

“ Cũng tại dong binh đoàn Huyết Lang chuốc thù oán nhiều quá, bây giờ bị người ta thuê sát thủ tới trả thù rồi”

]

“ Này đừng có nói bậy, coi chừng gây họa”

“ Sao mà ngươi biết đó là do sát thủ là chứ?”

“ Thì đó, tất cả đều chết mà không rõ lý do, không phải sát thủ thì là ai vào đây”

“ Cũng đúng! Đáng đời bọn chúng”

Cả đám dong binh xôn sao bàn luận về cái chết của Lôi Minh, việc này cũng đã gây rung động cực lớn cho thành Vụ Đô sáng nay

Còn thủ phạm gây ra sự việc đó vẫn bình thản mà ngồi kế bên bọn họ, từ từ nhấm nháp thức ăn hết sức tự nhiên, nếu mà cả đám dong binh mà biết chuyện này, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào a.

“ Hôm nay chúng ta sẽ chia nhau ra tìm kiếm thông tin về Địa Long” Ngọc Phong uống một ngụm trà nói

“ Tại sao ngài chứ phải tìm kiếm thông tin về ma thú Địa Long thế, không phải Phong thiếu có thù với Huyết Lang dong binh đoàn hay sao, phải tìm hiểu thông tin về bọn hắn mới đúng chứ” Trần Nhân vừa nhai vừa nói

“ Chuyện Huyết Lang không phải là chuyện gấp, điều cần thiết nhất bây giờ là phải tìm ra nơi ở của Địa Long, đây cũng chính là mục đích chuyến đi lần này của ta” Ngọc Phong giải thích

“ Vậy thì được, ta đi thành bắc, Phong thiếu đi thành nam nhé, tới tối chúng ta lại hội họp ở đây” Trần Nhân đệ nghị, hắn biết mình không nên hỏi nhiều, hắn chỉ cần làm tốt việc Phong thiếu giao cho là được.

“ Cứ thế mà làm, đi thôi” Ngọc Phong uống thêm một ngụm trà rồi đứng lên đi trước

“ Này, ta còn chưa ăn xong mà, Phong thiếu thật đúng là” Trần Nhân ném vài vài ngân tệ lên mặt bàn rồi bám theo.

Cách làm này phải nói cũng tương đối hay, tuy nhiên đã qua ba ngày, cả hai người đều không có được một tin tức nào khả dụng cả, có lúc còn gặp mấy tên lừa đảo gạt tiền nữa chứ, điều đó làm Ngọc Phong buồn bực không thôi.

“ Phong thiếu, hai chúng ta đã dò hỏi khắp nơi rồi mà một chút thông tin về Địa Long cũng không có, phải làm sao đây?” Trần Nhân lấy cái đũa khuấy ly trà, rầu rĩ nói

“ Có nơi nào bán thông tin chính xác không nhỉ?” Ngọc Phong buộc miệng hỏi

“ Thì mấy tên bán thông tin lừa đảo đó, không phải ngài đã tẩn cho chúng nó một trận rồi sao, chả có nơi nào uy tín cả”

“ Đúng rồi uy tín, buôn bán uy tín” Ngọc Phong bổng nhiên vổ bàn đứng dậy nói to

“ Cái gì mà buôn bán uy tín chứ, ngài mau ngồi xuống đi, bọn họ đang nhìn kìa” Trần Nhân đưa tay kéo áo Ngọc Phong xuống

“ Ta biết ở đâu rồi, đi theo ta” Ngọc Phong tránh khói bàn tay của Trần Nhân, hướng phía cửa khách sạn mà bước đi

“ Chờ thuộc hạ với” Trần Nhân hớt hải đứng dậy đuổi theo, hắn rất khó chịu với cái tính nói đi là đi của Ngọc Phong nhưng có cho hắn cả ngàn kim tệ hắn cũng không dám phàn nàn a, ai bảo Ngọc Phong là thiếu gia của hắn.

Sau khoảng hai mươi phút, bọn họ đã đến trước khối kiến trúc hình cánh chim của Việt Châu thương hội

“ Tại sao chúng ta lại đến nơi này?” Trần Nhân ngạc nhìn nhìn dòng người liên tục ra vào tai cửa lớn thương hôi, hỏi

“ Mua thông tin chứ sao” Ngọc Phong vừa đi vừa trả lời

“ Sao Phong thiếu biết Việt Châu thương hội có bán thông tin?” Trần Nhân khó hiểu

“ Ta đâu có biết” Ngọc Phong nói tỉnh bơ

“ Không biết mà còn đến đây” Trần Nhân ngạc nhiên rớt hàm

“ Thì cứ vào hỏi thì biết thôi, thương hội này chính là nơi chuyên buôn bán mà, biết đâu có bán cả thông tin thì sao” Ngọc Phong tăng tốc độ, tiến vào bên trong tòa nhà.

Hai người vừa mới bước đại sảnh, một cô gái tiếp tân liền đến chào đón “ xin chào Hắc Lang tiên sinh, không biết ngài cần gì ạ!”

“ Oh, xin hỏi chủ tịch Tuyết Anh có ở đây không, ta cần thương lượng với nàng một chuyện” Ngọc Phong gật đầu đáp lễ

“ Vậy xin mời Hắc Lang tiên sinh theo ta lên phòng chờ ở lầu hai” cô gái tiếp tân đưa tay mời rồi dẫn đường đi trước.

Phòng chờ tiếp khách quý của thương hội cựu kỳ rộng rãi, được trang hoàn bằng các đường nét hao văn quý tộc mạ vàng cực kỳ xa hoa, hơn xa căn phòng bán ma hạch lúc trước không biết bao nhiêu lần

“ Xin hai vị ngồi đợi một lát, ta sẽ đi mời Tuyết Anh tiểu thư tới ngay” cô gai tiếp tân cuối người hành lễ với hai người Ngọc Phong rồi lui ra khỏi phòng

“ Wo, đây là lần đầu tiên thuộc hạ được vào một căn phòng sang trọng như thế này đấy, sau này có tiền cũng phải xây một căn nhà như thế này mới được” Trần Nhân đi lanh quanh ngắm nghía cặn kẻ căn phòng, khen không dứt miệng

“ Cũng đẹp thật đấy, nhưng đẹp cũng không phải của mình, lại đây uống trà đi, đừng nhoi nhoi nữa” Ngọc Phong thả người ngồi xuống cái ghế xô pha bằng nhung mềm mại, hớp một ngụm trà.

“ Phong thiếu thật không biết thưởng thức gì hết, ta là đang cố gắng ghi nhớ các chi tiết cũng như bài trí đấy, sau này xây nhà sẽ dễ hơn” Trần Nhân giải thích, ‘có ước mơ cũng đâu phải cái tội, đúng không?’

Năm phút sau, cửa phòng mở ra, Tuyết Anh mặc một bộ đầm dạ hội màu trắng, tà áo xẻ cao, mỗi bước đi đều để lộ chiếc đùi trắng mướt, thon gọn hút hồn, nàng thanh nhả bước vào mỉm cười chào Ngọc Phong “ xin chào Hắc Lang tiên sinh, ngài thật là ưu ái tiểu nữ quá, mới có vài hôm mà tiên sinh đã quay lại rồi”

“ Tuyết Anh tiểu thư quá lời rồi, hôm nay ta đến là có việc làm phiền tiểu thư” Ngọc Phong đứng dậy chào đáp lễ, Trần Nhân cũng ngay lập tức trở lại bên cạnh Ngọc Phong

“ Hắc Lang tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi” Tuyết Anh làm động tác xin mời rồi bắt chéo chân ngồi trên sô pha

“ Lần này ta đến đây là muốn tìm kiếm một ít thông tin, không biết quý thương hội có cung cấp dịch vụ này hay không?” Ngọc Phong cũng ngồi xuống, vào thẳng vấn đề

“ Hì hì, không biết từ đâu mà tiên sinh biết thương hội của chúng tôi có bán tin tình báo vậy” Tuyết Anh không hề trả lời mà mỉm cười quyến rũ

“ Cái này thì không ai nói, ta đang cần thông tin nên đến hỏi thôi” Ngọc Phong thành thật nói, nếu Tuyết Anh đã nói như thế thì đa phần dự đoán của hắn là chính xác rồi.

“ Thế thì tiên sinh đoán đúng rồi đấy, thương hội Việt Châu chúng ta có bán thông tin, không biết ngài muốn biết điều gì?”

“ Thật ra ta đang tìm kiếm một loại ma thú cấp ba tên là Địa Long, một con ma thú sống trong lòng đất hay hang động, hình dáng của nó trông giống như một con rồng vậy, tuy nhiên nó không có chút quan hệ huyết thống gì với loài rồng cả, à mà Tuyết Anh tiểu thư cũng cho ta một cái giá luôn” Ngọc Phong diễn tả chi tiết, nếu lần này mà còn không thu được thông tin về Địa Long nữa, hắn bắc buộc phải tìm một cái thành dong binh khác thôi.

“ Tiên sinh không cần gấp, cứ ngồi thưởng trà, tiểu nữ phải đi kiểm tra một chút mới trả lời được” Tuyết Anh đứng dậy nói

“ Tiểu thư cứ thong thả, chúng ta cũng không có việc gì gấp” Ngọc Phong liếc mắt nhìn cặp đùi hoàn mĩ của nàng, gật gù đồng ý

“ Vậy tiểu nữ xin phép” Tuyết Anh quay người đi ra khỏi phòng, khi tới cửa còn nói nhỏ vào tai thị nữ một cái gì đó.

Ngọc Phong mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng nhấp một ngụm trà, nàng là người con gái đẹp nhất mà hắn từng gặp a.

“ Phong thiếu, ngài đúng là đoán như thần, Việt Châu thương hội đúng là bán thông tin tình báo thật, khi xưa ta ở đây bao nhiêu năm mà không biết đấy” Trần Nhân khâm phục không thôi

“ Chỉ là ăn may mà thôi!” Ngọc Phong cười nhạt.

Mười phút sau, Tuyết Anh đã quay trở lại phòng chờ, trên tay nàng lúc này còn cầm theo một mảnh giấy.

Nàng ngồi xuống vị trí cũ, đặt tờ giấy lên bàn, đẩy đến trước mặt Ngọc Phong “ không biết loại ma thú mà Hắc Lang tiên sinh cần tìm phải là con này không?” Ngọc Phong cầm tờ giấy lên nhìn kỹ, bên trên nó có vẽ một con rắn, không nó trông giống một con giun toàn thân phủ đầy lân phiến hơn, đặc biệt đầu của nó lại là một cái đầu rồng chi chít gai nhọn, cả thân hình nó từ đầu tới đuôi hoàn toàn là một màu đen bóng, kể cả con mắt.

“ Tiểu Tinh, ngươi xem thử, con ma thú này có phải là con Ngốc Diện Long mà ngươi đã từng thấy hay không?” Ngọc Phong liếc nhìn mặt dây chuyền, la lớn trong đầu, hắn biết là tiểu Tinh có thể nghe thấy giọng nói của hắn.

Bình Luận (0)
Comment