Phong ăn riêng, tầng ba, thương hội Việt Châu
Ngọc Phong cùng Tuyết Anh đang dùng bữa trưa thịnh soạn
“ Tuyết Anh tỷ, chuyện hồi sáng đệ…” Ngọc Phong ấp úng
“ Chuyện hồi sáng ta không còn nhớ gì cả, ta chỉ biết là đệ đã đồng ý giúp đỡ ta mà thôi, phải không?” Tuyết Anh tinh ý nói giúp Ngọc Phong, nàng cũng không muốn tình cảnh khó sử như thế này tiếp diễn.
“ Như thế là tốt nhất, tỷ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ cố gắng giúp tỷ” Ngọc Phong chân thành nói
Nghe Ngọc Phong thừa nhận, Tuyết Anh nét mặt hiện ý cười, gắp một cái đù gà bỏ vô chén của hắn “đệ mau ăn nhiều vào, thức ăn nhà bếp nấu cũng không tệ đâu”
“ Đa tạ tỷ tỷ, à mà lúc sáng tỷ có gọi ta là tiểu Phong, sao tỷ lại gọi như vậy?” Ngọc Phong vừa ăn đùi gà vừa nói
“ Chính là lần đầu tiên ta gặp đệ, người đi cùng đệ buộc miệng gọi đệ một tiếng Phong thiếu, nên ta nghĩ Phong chính là họ hoặc tên của đệ” Tuyết Anh giải thích
“ Tỷ nhạy bén thật đó, cũng không có gì là bí mật, tên thật của đệ là Nguyễn Ngọc Phong, cứ gọi đệ tiểu Phong là được”, lúc trước hắn giấu tên cũng chỉ là vì đề phòng Huyết Lang dong binh đoàn mà thôi, khi ấy hắn còn chưa đủ sức để đối đầu với nó, bây giờ đã hợp tác với Tuyết Anh rồi, điều đó không còn cần thiết nữa.
“ Nguyễn Ngọc Phong sao, tên cũng đẹp đấy chứ, tỷ cũng tự giới thiệu, tỷ là Bùi Tuyết Anh, rất vui vì được làm quen với đệ” Tuyết Anh cười nói, chìa bàn tay ra, thường thì nàng cực kỳ không thích tiếp xúc thân mật với đàn ông, nhưng không hiểu sao, ở bên cạnh thiếu niên tuổi trẻ này, nàng lại cảm thấy rất thoải mái.
“ Tỷ đừng có sến như vậy, ăn tiếp đi, đồ ăn nguội bây giờ” Ngọc Phong chỉ biết cặm cuội ăn liên tục, không có ý định bắt tay đáp lễ với nàng. Như thế hắn cũng đã chính thức xem Tuyết Anh là một người bạn của mình, hắn mới hành xử thoải mái như thế, tuy gặp nhau không lâu nhưng hắn cảm thấy mình và nàng rất hợp nhau.
“ Không cần thì thôi, tỷ đây cũng không thèm nhá, hừ!” Tuyết Anh thấy Ngọc Phong xem thường mình liền hừ lạnh, bắt đầu ăn cơm. Có cả tá đàn ông chỉ muốn chạm nhẹ vào tay nàng một chút cũng không được, hắn nhặt được tiện nghi như thế mà còn khoe mẽ.
Ngọc Phong cũng không hề để ý tâm tình đang biến đổi của Tuyết Anh, hắn chỉ tập trung ăn cho đã cái bụng, mấy hôm rồi, từ ngày rời xuống vách núi, hắn còn chưa được ăn bữa nào tử tế.
Chỉ trong vòng mười lăm phút, cả bàn ăn đã bị hắn chén sạch, Ngọc Phong xoa cái bụng phì to, ợ một cái thoải mái, nói “ nhưng mà đệ vẫn không hiểu, vì sao tỷ lại chọn đệ để giúp đỡ mình chứ, đệ cũng chỉ là một người bình thường, đâu có ba đầu sáu tay gì”. Ngọc Phong cũng luôn thắc mắc chuyện này.
“ Ta hỏi này, có phải đệ chỉ có tu vi nhất tinh khí hồn, đúng không?” Tuyết Anh không trả lời mà hỏi lại, vẻ mặt dí dỏm
“ Đúng, với độ tuổi của đệ đạt đến nhất tinh khí hồn cũng không hiếm lắm đâu” Ngọc Phong gật đầu xác nhận, lúc này hắn mới chỉ mười bốn tuổi đạt tu vi khí hồn, Lục Linh lúc mới gặp hắn hai năm về trước cũng chỉ có mười bốn tuổi và tu vi cửu tinh khí linh rồi, sẵn sàng đột phá khí hồn bất cứ lúc nào, nên hắn mới nghĩ là như vậy cũng bình thường.
“ Thế Huyết Nha Lang có tu vi gì?” Tuyết Anh hỏi tiếp
“ Cửu tinh khí hồn, hình như là sắp đột phá khí tông, nếu lúc đó, chúng ta không ngăn hắn lại thì biết đâu bây giờ hắn đã tấn cấp thành công rồi”
“ Thì đó, nhất tinh khí hồn mười sáu tuổi cũng không phải là hiếm ( cái này là Tuyết Anh đoán sai tuổi của Ngọc Phong), ta cũng đã gặp qua mấy người rồi, nhưng nhất tinh khí hồn mà giết chết cửu tinh khí hồn chỉ trong một chiêu thì đúng là lần đầu tiên ta thấy, trước đây đến nghe cũng chưa từng nghe qua a, thế không phải chứng minh tiểu đệ đệ đây rất mạnh hay sao?” Tuyết Anh cười quyến rũ nói.
]
“ Tuyết Anh tiểu thư của ta ơi, nàng đừng có cười như thế nữa, tim của tiểu đệ đây yếu lắm, không chịu đựng được mấy lần nữa đâu” Ngọc Phong dời tầm mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, cầm cốc nước lên uống ừng ực.
Nghe Ngọc Phong bổng nhiên nói thế, hai má nàng nổi lên đám mây hồng, sẵn giọng “ cái gì mà của người chứ!”
“ Ngài mai đệ sẽ lên đường trở về nhà, ra ngoài gần một tháng rồi, mục đích đề ra cũng đã hoàn thành” Ngọc Phong chợt nói
“ Có cần gấp như vậy không” Tuyết Anh buộc miệng hỏi, ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng nàng mới có cảm giác không đúng, nói như thế cứ y như là nàng muốn giữ Ngọc Phong ở lại lâu hơn ấy.
‘ Ta làm sao thế này, chẵn lẽ lại rung động với một đứa nhỏ như thế, không được, Tuyết Anh, mày phải tĩnh lại’nàng thầm nghĩ.
“ Không đi thì ở lại làm gì, còn cả núi việc chờ đệ hoàn thành ở nhà kìa, quyết định thế đi, như vậy, bốn năm sau, ta sẽ đến đây tìm tỷ nhé”
“ Lúc đó ta chắc không còn ở đây nữa” Tuyết Anh lắc đầu, lấy từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra một thẻ bài màu tím, khắc những đường vân phức tạp, chính giữa thẻ bài có khảm một viên ma hạch trong suốt đưa cho Ngọc Phong
“ Đây là một dạng khí binh truyền tin gọi là Tín Bài, đệ giữ lấy đi, khi nào tới lúc, tự ta sẽ liên lạc với đệ” Tuyết Anh giải thích, hình như Ngọc Phong cũng không nhận ra sai sót trong lời nói của nàng.
Ngọc Phong nhận lấy thẻ bài, đưa tới trước mắt quan sát kĩ “ cái này giống như truyền tin phù à?”
“ Cũng tương tự như vậy nhưng mà cái này là truyền tin hai chiều, với lại nó có thể truyền tin tối đa ba lần, sau đó ma hạch sẽ vỡ nát” Tuyết Anh cũng lấy ra một tấm thẻ bài y hệt như cái lúc nãy, chỉ vào cái ma hạch, nói
“ Như thế thì quá tốt rồi, thuận tiện thật nhỉ, mà chắc nó cũng đắc lắm, tỷ bỏ ra bao nhiêu mới mua được vậy?” Ngọc Phong lập tức thu thẻ bài vào trữ vật giới chỉ, tò mò hỏi
Tuyết Anh cũng cất thẻ bài đi, nói khẻ “ cái này đúng là đắc thật, nhưng đệ không cần lo, cái này là chính tay ta làm, không tính tiền công”.
Ngoài có tu vi cao nàng còn là một khí sĩ cấp năm. Nhưng điều này lại hoàn toàn được giữ bí mật, chỉ có những cao tầng trong thương hội biết. Khi nàng còn nhỏ, một vị trưởng lão của Việt Châu thương hội đã nhìn ra được thiên phú tinh thần lực của nàng nên đã thu nàng làm đồ đệ thân truyền và dốc lòng bồi dưỡng nàng trong bí mật, đến cả người thân trong gia đình nàng cũng không một ai biết được bí mật này, họ chỉ biết nàng theo vị trưởng lão ấy học buôn bán mà thôi.
Cũng chính vì thế mà gia tộc nàng mới cam tâm tình nguyện gả nàng ra ngoài để móc nối quan hệ. Nếu mà bọn họ biết được sự thật này không biết sẽ có vẻ mặt đặc sắc như thế nào, nên biết cả bát quốc cương vực này, khí sĩ cấp năm chỉ có thể được đếm trên mười đầu ngón tay.
Không biết ma sui quỷ khiến thế nào mà nàng lại kể chuyện này cho Ngọc Phong. Ngọc Phong nghe vậy liền giật mình “ tỷ cũng là một khí sĩ?”
Tuyết Anh hất cằm lên, cao ngạo như một con khổng tước xòe đuôi “ thế nào, ngưỡng mộ lắm phải không?”
Ngọc Phong nhìn điệu bộ của nàng xì mũi, khinh thường “ có gì mà phải khoe khoan chứ, lần này trở về đệ cũng sẽ trở thành một khí sĩ”
“ Hả? Đệ tưởng khí sĩ là rau cải trắng hay sao, muốn làm là làm” Tuyết Anh nhìn biểu cảm tự tin của Ngọc Phong trêu chọc, nếu ai muốn trở làm khí sĩ liền làm được thì chức nghiệp này đã không cao quý như thế.
“ Đệ nói dóc với tỷ làm gì, tỷ còn nhớ đệ có nhờ tỷ mua năm tấn sắt hay không, đó chính là dùng để đệ luyện tập khắc thuật hình ấn đấy” Ngọc Phong tự tin nói
“ Đệ nói thật à?” Tuyết Anh không tin, hỏi lại
“ Thật!” Ngọc Phong khẳng định như đinh đóng cột
“ Vậy thì đệ là quái vật phi nhân loại chứ không còn là con người nữa rồi, vừa tu luyện nhanh, vừa có sức chiến đấu lại mạnh kinh khủng tởm, bây giờ lại thêm chức nghiệp khí sĩ, ôi trời!” Tuyết Anh quan sát từ đầu tới đuôi của Ngọc Phong, cứ như thế quét qua quét lại nhiều lần, sau đó nàng lại nhìn lên trần nhà thở dài.
“ Nó ghê gớm lắm hay sao?” Ngọc Phong dường như vẫn không nhận ra hình thù quái vật của mình trong mắt Tuyết Anh, gãi đầu hỏi
“ Không, không hề ghê gớm một chút nào, phải nói là quá ghê gớm mới đúng” Tuyết Anh cảm thán không thôi, người so với người đúng là tức chết mà, ba cái lợi thế đó, chỉ cần đạt được một cái mà thôi, thì người ta đã thắp hương cúng tạ trời đất rồi, thế mà hắn lại có tới tận ba cái mà vẻ mặt vẫn tĩnh bơ như thường. Nàng quá lắm cũng chỉ có tu luyện nhanh và chức nghiệp khí sĩ mà thối, nếu muốn nàng chiến thắng người hơn nàng tám tiểu cấp độ là điều không thể chứ đừng nói chi là giết chết hoàn toàn như Ngọc Phong.
“ Vậy cứ quyết định như thế nhé, tỷ hãy chuẩn bị năm tấn sắt trước, đệ về phòng tu luyện đây, cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn đâu, không biết tại sao đệ cứ cảm thấy hơi lạnh trong người” Ngọc Phong đừng dậy chào Tuyết Anh rồi đi ra ngoài
Tuyết Anh hơi chột dạ khi nghe thấy Ngọc Phong nói lạnh trong người, chính là nàng đã đóng băng hắn mà, tuy nhiên nàng vẫn tò mò mà hỏi theo“ à ma tiểu Phong, tinh thần lực của đệ là mấy điểm thế”
“ Năm điểm” Ngọc Phong nói lớn, rồi biến mất cuối hành lang, hắn cũng không dám nói ra sự thật tinh thần lực của hắn là bảy điểm, hắn sợ con tim mỏng manh yếu đuối Tuyết Anh chịu không nổi.
“ Năm điểm à, vậy cũng còn thua mình một điểm, a ha, hắc hắc” Tuyết Anh mừng thầm, ít nhất thì trước quái vật như hắn, nàng cũng có điểm hơn.
Sau khi Ngọc Phong đi không lâu, cửa phòng lại lần nữa mở ra, một lão giả râu tóc bạc trắng đi vào, ông ta cũng là người giám định ma hạch khi Ngọc Phong đến thương hội lần đầu tiên, Tiêu lão.
“ Tiểu thư, nàng đã quyết định rồi hay sao?” Lão giả đứng cạnh Tuyết Anh cung kính nói.
Tuyết Anh lúc này cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường của nàng, không còn dáng vẻ thoải mái như khi nói chuyện với Ngọc Phong, trên môi nàng vẫn đọng ý cười, nụ cười này tuy quyến rũ tuyệt mĩ nhưng lại cách xa ngàn dặm, thấy được mà không sờ được.
“ Đúng vậy, hắn là người ta đã chọn, Tiêu Lão, hãy bảo người bên dưới chuẩn bị giúp ta năm tấn sắt, càng nhanh càng tốt, sáng mai phải có” Tuyết Anh tự người vào ghế, lắc lắc ly rượu đỏ hồng trên tay, nói
“ Nhưng mà ta thấy hắn mới chỉ có tu vi nhất tinh khí hồn mà thôi, cho dù là ba năm nữa hắn có thể tu luyện tới khí tông thì cũng không có khả năng chiến thắng người kia” lão giả nhăn mày, lo lắng nói.
Nghe thế Tuyết Anh chỉ cong môi nhàn nhã uống ngụm rượi, bình tĩnh nói “ người kia tuy được mọi người công nhận là thiên tài nhưng thật ra hắn chỉ dựa vào những loại đan dược tốt nhất, hưởng thụ những ưu đãi tuyệt nhất mới có thể đạt đến độ cao như ngày hôm nay. Trên cơ thể hắn, ta chỉ cảm thấy một sự mạnh mẽ giả tạo mà thôi, sặc mùi công tử quý tộc. Còn tiểu Phong, cơ thể hắn lại nồng nặc mùi vị hoang dã như một đầu mãnh thú, bên trong còn có nhàn nhạt sát khí tồn tại, tiếp xúc với hắn đôi khi ta cảm thấy rất thoải mái nhưng chốc chốc lại cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn đối với cuộc đời, đấy mời chính là hương vị của một nam nhân chân chính. Những đóa hoa trong phòng kính kia thì làm sao mà so sánh với hắn được. Dạng người như hắn chính là tiềm long chờ ngày thoát khỏi ao hồ mà bay lên bầu trời cao, thỏa sức vùng vẫy”
Tiêu lão ngạc nhiên nhìn biểu lộ của Tuyết Anh, từ khi quen biết nàng, ông ta chưa bao giờ thấy nàng ca ngợi một ai cả, dù trai hay gái, nhưng lúc này đây, nàng lại giống như một cô gái trẻ đang kiêu ngạo vì nam nhân của mình. “ Không lẽ tiểu thư có ý với hắn, nhưng cậu ta chỉ là một thiếu niên!!!”
“ Lão đừng có suy nghĩ lung tung, ta chỉ đơn thuần là thưởng thức hắn mà thôi, không có chuyện gì nữa ta đi đây, còn một số giấy tờ cần ta ký” Tuyết Anh nhàn nhạt nói, lờ đi câu hỏi của Tiêu lão, vội vã bước đi như một con thỏ bị giẫm đuôi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên hai má của nàng ánh lên sắc hồng, tuy nhiên Tiêu lão mắt đã mờ không biết có nhận ra hay không.