Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 102

Đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản, biết phải ra tay thế nào cho đúng lực.

Xương cốt lão già chắc sắp bị đá gãy hết rồi, nhưng mặt mũi vẫn sạch sẽ, chẳng dính chút máu nào.

Cảnh sát sắp đến, nên bọn họ không đánh vào mặt, nhìn qua thì chẳng thấy thương tích rõ ràng.

Lão ôm đầu cuộn mình vào góc tường, từ chửi bới thậm tệ đến van xin, giọng ngày càng yếu ớt.

Em trai của Tạ Chiêu bị Giang Từ đẩy xuống lầu. Dù tầng hai không cao lắm, nhưng rơi xuống vẫn đủ làm hắn thê thảm.

Hắn lăn từ bồn cây xanh xuống, va mạnh vào nền xi măng. Có lẽ xương gãy, hắn vừa rên rỉ vừa kêu la thảm thiết.

"Có khi nào xuất huyết nội không? Hay là chấn động não?" Jane ghé vào tai Tạ Chiêu hỏi, "Sếp Tạ, thấy hắn kêu thảm vậy, liệu có gây ảnh hưởng gì không?"

Dù rèm cửa công ty đã kéo kín, camera cũng đã tắt, khu vực này đã dọn sạch người, nhưng lỡ đâu có nhân viên đi ngang qua thấy cảnh này thì phiền phức.

"Chẳng phải còn sống đấy sao? Đã kêu gào khỏe vậy thì chắc chắn là còn khỏe." Tạ Chiêu hờ hững phủi bụi trên đầu ngón tay.

Tiếng gào khóc thảm thiết từ dưới vọng lên.

"Được rồi, bảo người kéo hắn qua đây." Tạ Chiêu nhíu mày, "Kêu la như vậy mà để người ngoài nghe thấy thì còn ra thể thống gì?"

Thằng nhãi bị kéo lê đến như một chiếc túi rác rách nát.

Vừa rên rỉ, vừa ba câu rên đau, bảy câu chửi Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu chỉ nhấc cằm, hai vệ sĩ lập tức giữ chặt hắn. Cô không nói lời nào, thẳng tay tát hai cái.

Hắn lập tức câm lặng.

Nhưng đôi mắt bò kia vẫn trừng trừng nhìn Tạ Chiêu, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, muốn đâm cô thành trăm mảnh.

Ánh mắt này, Tạ Chiêu quá quen thuộc.

Lúc nhỏ, khi chị không có nhà, ba mẹ ép cô—người có địa vị thấp nhất trong gia đình—phải chăm sóc hắn, hầu hạ thái tử.

Dù có chuyện gì xảy ra, dù chẳng có chuyện gì đi nữa, chỉ cần hắn khóc, người bị đánh luôn là cô.

Cô bị gán tội "chị gái ác độc ức hiếp em trai."

Hắn ăn no căng bụng rồi vẫn giành đồ ăn của cô, ăn đến mức bội thực mà nôn mửa, trong mắt ba mẹ vẫn là lỗi của cô.

"Là mày có tâm cơ, cố tình hại em trai ruột của mình."

Cô là bao cát trút giận miễn phí của cả nhà.

Ba mẹ ban ngày bận rộn, nên người dùng bao cát nhiều nhất chính là thằng em.

*

Bản chất con người vốn độc ác.

Huống chi, em trai cô từ nhỏ đã biết thế nào là quyền lực—cái quyền khiến người khác đau khổ.

Hắn nghiện cảm giác đó.

Hắn chỉ cần hơi không hài lòng, ông bà nội sẽ lập tức xông đến đánh Tạ Chiêu để dỗ cháu đích tôn, cứ như thái giám và cung nữ chiều lòng hoàng tử.

Cũng may, hai ông bà chết sớm.

Hồi đó, ông nội lên cơn đau tim, trong nhà chỉ có hắn và nô lệ Tạ Chiêu.

Hắn sai nô lệ đi gọi người.

Tạ Chiêu đương nhiên không đi.

Lúc cô mới sinh ra, ông nội đặt cho cô cái tên Yểu Yểu, chỉ mong cô chết sớm.

Cái tên này như một tấm bùa đòi mạng.

"Lão già, để xem ai chết trước."

Khi những gia đình khác đầm ấm vui vẻ, Tạ Chiêu còn nhỏ đã cùng ông nội mình nguyền rủa lẫn nhau.

Nên khi ông ta phát bệnh, cô chỉ đứng nhìn, thậm chí còn muốn bật cười. Hắn bò đến cửa, muốn mở cửa ra ngoài, cô liền khóa lại.

Cứ thế nhìn ông nội co giật trên đất, trơ mắt chết đi.

Cô mới miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt, rồi chạy ra ngoài hô hoán.

Ông nội chết, bà nội bị mẹ cô đuổi ra khỏi nhà.

Vậy là dưới trướng thằng em mất đi hai cánh tay đắc lực.

Ban ngày chỉ còn cô trông hắn.

Dĩ nhiên, cô đánh hắn không ít.

Dù cô gầy yếu vì ăn ít, nhưng do làm việc nhiều nên có sức.

Cô ấn hắn xuống đất, thẳng chân đấm đá.

Ban ngày báo thù, ban đêm bị ba mẹ đánh thê thảm hơn.

Cho đến khi cô lớn hơn chút, biết cầm dao đứng trước giường đe dọa ba, ba mẹ không dám đánh cô nữa.

Còn cực kỳ sợ hãi.

Sợ cô gái điên này một ngày nào đó sẽ chém chết đứa con trai cưng của họ.

Dù cô không phản kháng, mỗi lần bị mắng xong, ban đêm họ luôn bị tiếng mài dao đánh thức.

Có một lần, thằng em lại ăn vạ, giở trò đòi ba mẹ dạy dỗ cô.

Ba cô vì sợ mà vung tay tát hắn.

"Đừng có làm loạn nữa!"

Tình cha như núi.

Ba đánh hắn là để cứu hắn.

Nhưng thái tử từ nhỏ được nuông chiều, sao chịu nổi ấm ức này?

Hắn hận Tạ Chiêu đến tận xương tủy. Hắn không thể đánh cô nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt này.

"Đồ nô lệ hèn mọn như mày cũng dám hại tao bị đánh?"

"Đồ nô lệ hèn mọn như mày, sinh ra là để tao đánh, mày mà cũng dám phản kháng?"

Đó là ánh mắt pha trộn giữa phẫn nộ, khinh miệt và khó tin.

Tạ Chiêu bật cười khẽ.

"Em trai ngoan, giỏi quá nhỉ?" Tạ Chiêu cười lạnh.

"Từ tầng hai rơi xuống mà chẳng hề hấn gì. Nếu mày cứng cáp như vậy, thì cứ rơi thêm vài lần nữa đi."

"Dù gì tầng hai cũng rất an toàn, mày chết thế nào được chứ?"

Vẻ mặt của Thái tử cuối cùng cũng méo mó vì sợ hãi.

"Chị, em xin chị, chị ơi..."

Tạ Chiêu chỉ khẽ nhấc mí mắt, vệ sĩ liền kéo hắn đi, lôi thẳng về phía cửa sổ cuối hành lang.

Hắn vùng vẫy, hét lên: "Chị hai! Chị nghĩ đến chị cả đi, nghĩ đến chị ấy! Em là em trai ruột duy nhất của chị ấy mà! Chị ấy thương em lắm! Nếu chị hành hạ em đến chết, linh hồn chị ấy sẽ không tha cho chị đâu!"

Hắn không ngu ngốc. Hắn biết rõ điểm yếu của Tạ Chiêu nằm ở đâu.

Thái độ của hắn đối với chị cả cũng chẳng ra gì. Tuy không dám đánh chị ấy, nhưng với thân phận người thừa kế tối cao trong nhà, hắn muốn mắng chửi thế nào thì cứ mắng.

Nếu chị cả khuyên hắn chăm chỉ học hành, đừng lêu lổng, hắn sẽ có cả tràng chửi bới đợi sẵn.

Chỉ là, lớn hơn một chút, khi cần tiền, thái độ của hắn mới tốt hơn đôi chút.

Nhưng vì khoảng cách tuổi tác giữa hai người khá xa, họ ít gặp nhau, chị cả cũng chỉ coi hắn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện nên lười chấp nhặt.

"Mày nhớ chị ấy như vậy, đúng là chị em tình thâm nhỉ." Tạ Chiêu cười khẽ. "Mày chắc chắn là rất nhớ chị ấy?"

Giọng nói của cô hòa cùng tiếng gió.

Cửa sổ đã mở rộng, hắn bị kéo lên bệ cửa, nửa người đã lơ lửng ngoài không trung. Chỉ cần vệ sĩ buông tay, hắn sẽ rơi thẳng xuống dưới.

Hắn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Nhớ, em rất nhớ chị cả, chị ấy đối với em tốt nhất! Em biết, em không phải là một đứa em trai tốt, em luôn có lỗi với chị ấy..."

"Chị cả chết thật oan uổng, nếu chị ấy còn sống, em cũng không đến nông nỗi này..."

"Nếu mày thương chị ấy đến vậy, thì xuống dưới mà đoàn tụ với chị ấy đi."

Tạ Chiêu bình thản nhìn hắn.

Bàn tay của vệ sĩ khẽ nới lỏng.

Tên xúc sinh kia gần như rơi hẳn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn một chân bị giữ lại. Mặt hắn tái mét như con ếch vừa bị dội nước sôi, gào thét điên cuồng.

Lúc này Giang Từ mới bước nhanh đến bên Tạ Chiêu, ghé vào tai cô thì thầm mấy câu.

Tạ Chiêu trầm ngâm một chút, rồi giơ tay ra hiệu. Hắn lại bị kéo vào từ ngoài cửa sổ.

Giang Từ nói rằng nơi này có quá nhiều người, quá nhiều ánh mắt dòm ngó. Nếu thực sự có án mạng xảy ra, e rằng rất khó xử lý.

Đừng quên lát nữa cảnh sát sẽ đến, không nên gây thêm chuyện.

Giang Từ khi nãy đẩy hắn xuống lầu, nhưng đã chắc chắn rằng xung quanh không có ai. Anh hoàn toàn có thể nói rằng mình đang đuổi theo tên cướp, còn tên cướp vì hoảng loạn mà nhảy lầu chạy trốn.

Nhưng nếu bây giờ Tạ Chiêu sai vệ sĩ ném hắn xuống, thì lại là chuyện khác. Có quá nhiều đôi mắt đã chứng kiến, ai dám chắc vệ sĩ không bán đứng cô?

Đây chính là nghịch lý giết người. Người có địa vị càng cao thì càng không cần tự mình ra tay. Nhưng nếu nhất định phải trừ khử ai đó, thì tự mình ra tay lại là cách an toàn nhất.

Vì càng qua nhiều khâu trung gian, càng có nhiều kẻ liên quan, thì khả năng bị phản bội cũng cao hơn, còn tỷ lệ thoát tội lại thấp đi.

Bề ngoài Tạ Chiêu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất là đang phẫn nộ đến mức mất lý trí.

Những hận thù từ thuở ấu thơ đến giờ, cơn giận dồn nén từ khi chào đời khiến cô mất đi sự tỉnh táo.

Những quyết định cô đưa ra hôm nay chưa chắc đã là những quyết định lý trí nhất. Điều này, chính bản thân cô cũng biết.

Mỗi lần muốn loại bỏ ai, cô đều lên kế hoạch tỉ mỉ. Nhưng lần này quá vội vàng, không có thời gian để lên kế hoạch.

Quyết định trong cơn nóng giận thường không phải là quyết định đúng đắn. Tuyệt đối không được để lại hậu họa.

Vì một lũ hèn hạ, một lũ súc sinh mà để bản thân dính vào vòng lao lý thì quá không đáng.

Mạng của chúng không đáng giá bằng danh dự của cô.

Cô cần một kế hoạch hoàn hảo để tiễn chúng xuống địa ngục.

Giang Từ đứng bên cạnh cô giống như một liều thuốc an thần. Anh phải là người tiêm cho cô một mũi để giữ cô tỉnh táo.

Nói thật, khi nhìn thấy Tạ Chiêu tức giận đến mức đầu ngón tay tái nhợt, toàn thân run rẩy, máu nóng trong người anh cũng bốc lên tận não.

Đối diện với kẻ đã hành hạ hai chị em cô suốt bao năm, anh cũng chỉ muốn lập tức gi.ết ch.ết lão ta.

Nhưng đó là điều tuyệt đối không thể làm. Bây giờ họ đang sống trong xã hội văn minh, nếu không có phương án hoàn hảo mà đã ra tay, thì chính là hành động ngu xuẩn.

Anh rất thương Tạ Chiêu, hy vọng cô có thể báo thù. Nhưng trước hết, anh phải đảm bảo cô có thể rút lui khỏi vụ này.

Tạ Chiêu nhìn Giang Từ. Đôi mắt xanh lục mát lạnh của anh chăm chú nhìn cô, cơn giận đang thiêu đốt trong cô bỗng chốc như bị đóng băng, lý trí dần dần quay lại.

Cô khẽ gật đầu với anh.

Ở phía bên kia, lão già đã bị đánh đến mức không nói nổi nữa.

Giang Từ lắc đầu với cô.

"Trói hai tên cướp lại, giao cho cảnh sát xử lý." Sau một thoáng cân nhắc, Tạ Chiêu quyết định dừng tay.

Khi cảnh sát New York xông vào và ra lệnh cho nghi phạm không được động đậy, hai người một già một trẻ thực sự không thể cử động nữa.

*

Tốc độ cảnh sát đến hiện trường khá chậm, nên Tạ Chiêu phải chờ rất lâu mới đến được đồn cảnh sát.

Viên cảnh sát tiếp tân là một người đàn ông béo, khoác chiếc áo khoác tối màu của NYPD, ngồi dựa lên bàn làm việc với tư thế chật chội. Ông ta đẩy một tờ đơn về phía cô qua mặt bàn dài: "Điền vào trước đi, cần điền đầy đủ thông tin cá nhân."

Sau đó, có một nam và một nữ cảnh sát bước tới, yêu cầu được thẩm vấn riêng để xác định có cần lập án hay không.

Theo kinh nghiệm của Tạ Chiêu, họ sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi chi tiết, cô phải trả lời sao cho hợp lý, không để lộ sơ hở.

Một lời nói dối thành công cần có đủ chi tiết chính xác.

Giang Từ kéo ghế, để Tạ Chiêu ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi bên cạnh cô.

Nữ cảnh sát gốc Latin với làn da nâu và mái tóc búi cao mỉm cười với Tạ Chiêu: "Bây giờ cảm thấy khá hơn chưa?" Cô ấy đưa cho Tạ Chiêu một cốc nước. "Thư giãn đi, bây giờ cô đã an toàn rồi."

"Chúng tôi cần biết chi tiết cụ thể về vụ án. Hãy mô tả lại một lần nữa – thời gian, địa điểm, và số tiền bị cướp."

Nam cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh có mái tóc xoăn vàng, vừa gõ bàn phím lạch cạch vừa giục giã.

"Sự việc xảy ra tại công ty. Tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể." Tạ Chiêu đáp. "Lúc đó tôi không nhìn đồng hồ."

"Khoảng ba giờ chiều thì phải." Giang Từ nói thêm.

"Sao lại không nhớ rõ thời gian? Công ty các cô không có camera giám sát sao?"

"Camera của chúng tôi lúc đó không ghi hình."

Viên cảnh sát tóc vàng ngẩng phắt đầu lên từ màn hình máy tính: "Tại sao lại tắt camera?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Chiêu, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Vì gần đây công ty chúng tôi bị gián điệp thương mại xâm nhập." Tạ Chiêu đáp với vẻ bình tĩnh. "Tôi vừa đi công tác ở Panama, lẽ ra đã ký kết xong một hợp đồng quan trọng, nhưng bị người bên cạnh tiết lộ thông tin và cướp mất."

Lời cô nói nửa thật nửa giả.

Trên thực tế, cô từng đàm phán một thương vụ với ông Thẩm, nhưng cuối cùng bị người khác cướp mất.

Liên quan đến chuyện này, Giang Từ – người bỗng dưng bị biến thành "gián điệp thương mại" – bất giác dịch người ra xa cô một chút.

"Vì vậy, ngay khi tôi vừa trở về, tôi quyết định kiểm tra nội bộ công ty. Tắt camera là để dụ rắn ra khỏi hang, xem ai có hành động bất thường khi không có giám sát." Tạ Chiêu nói với vẻ nghiêm túc.

"Ồ, liên quan đến bí mật thương mại..." Viên cảnh sát tóc vàng gật gù, tiếp tục gõ bàn phím.

"Vậy cô có quen biết nghi phạm không? Vì sao ông ta lại có thể vào công ty cô? Một kẻ vô gia cư trông nguy hiểm như vậy, tại sao bảo vệ không ngăn ông ta lại? Công ty cô có nhiều vệ sĩ thế kia, làm sao ông ta có thể vào một không gian kín cùng cô và thành công cướp dật?"

Anh ta ngẩng lên, dồn dập đặt câu hỏi.

"Xem như hôm nay mới quen." Tạ Chiêu điềm tĩnh trả lời. "Tôi là cổ đông của tập đoàn Nhạc Càn. Hôm nay khi đến Nhạc Càn, tôi tình cờ gặp ông ta. Ông ta là đối tượng nhận hỗ trợ trong dự án từ thiện của chúng tôi. Chính lúc đó ông ta đã để mắt đến tôi."

"Sếp Tạ rất nhiệt tình với công tác từ thiện, luôn quan tâm đến những người cần giúp đỡ. Nhưng chính lòng tốt của cô ấy đã bị kẻ tình nghi lợi dụng." Giang Từ bổ sung.

"Ừm, đúng là có những trường hợp như vậy. Làm từ thiện mà bị vô gia cư sát hại." Viên cảnh sát tóc vàng liếc mắt nhìn Giang Từ. "Còn anh, anh là gì của cô ấy?"

"Trợ lý." Giang Từ đáp.

Anh ta lướt mắt nhìn hai người, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi gật đầu.

"Những phụ nữ tốt bụng thường dễ trở thành mục tiêu của kẻ xấu." Nữ cảnh sát gốc Latin lên tiếng. "Vậy tức là, nghi phạm đã lấy danh nghĩa từ thiện để vào công ty cô, và cô đã tiếp đón ông ta vì lòng tốt?"

"Đúng vậy. Quỹ từ thiện của chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với nhiều người thuộc các tầng lớp khác nhau, nên việc tiếp đón họ là rất bình thường." Tạ Chiêu đáp. "Vì muốn tôn trọng lòng tự trọng của những người cần giúp đỡ, tôi thường không để quá nhiều người có mặt khi gặp họ, tránh khiến họ cảm thấy không thoải mái."

Đuổi hết người ra ngoài, không còn nhân chứng, cô mới có thể đánh bố và em trai mình một cách không kiêng nể.

Lời nói của cô chân thành, ánh mắt sáng rực.

Sự quan tâm đến con người khiến hai viên cảnh sát vô cùng kính nể. Viên cảnh sát tóc vàng cũng bớt công kích cô hơn.

"Những câu hỏi tiếp theo có thể khiến cô không thoải mái, nhưng xin hãy cố gắng nhớ lại và mô tả chi tiết toàn bộ quá trình gây án của nghi phạm."

"Tôi đã tốt bụng tiếp đón họ trong phòng nghỉ." Tạ Chiêu nói. "Nhưng sau đó họ bắt đầu đưa ra những yêu cầu quá đáng, như yêu cầu tôi lập tức tìm việc cho họ tại công ty và mua nhà cho họ. Tôi từ chối, nhưng đồng ý hỗ trợ một phần tiền. Tuy nhiên, họ không hài lòng, mà còn cầm dao gọt hoa quả trên bàn đe dọa, bắt tôi phải giao hết trang sức có giá trị trên người, nếu không sẽ giết tôi và trợ lý của tôi."

Giang Từ gật đầu xác nhận.

Hai viên cảnh sát cau mày.

"Tôi quá sợ nên không dám kêu cứu, lo rằng họ sẽ lập tức giết tôi." Tạ Chiêu cúi mắt, giọng nhỏ dần. "Tôi lập tức tháo hết trang sức – khuyên tai vàng, dây chuyền, vòng tay – đưa cho họ để cầu xin tha mạng."

"Nhưng không ngờ sau khi lấy được đồ, họ vẫn chưa chịu buông tha, còn định châm lửa thiêu chết chúng tôi. Lúc đó, tôi không thể nhịn thêm nữa, liền hét lớn cầu cứu. May mắn thay, vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy đã lập tức xông vào cứu chúng tôi."

Giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Lời nói dối kiểu "montage" – trộn lẫn thật giả, cắt ghép sự thật rồi kể lại.

"Chúng tôi rất tiếc khi nghe về trải nghiệm của hai người." Nữ cảnh sát đưa giấy ăn cho cô.

"Hung khí của họ, tôi nghĩ cảnh sát đã thu thập làm vật chứng rồi." Giang Từ nói.

Dù sao thì trên con dao gọt hoa quả và bật lửa cũng chỉ có dấu vân tay của bọn họ.

"Yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho tội phạm đâu." Viên cảnh sát tóc xoăn vàng nói. "Nhưng vẫn còn một điểm cần cô mô tả lại lần nữa."

"Kẻ tình nghi trẻ tuổi kia đã rơi từ tầng trên xuống như thế nào?"

"Hắn cướp vàng, sau đó còn đánh sếp Tạ, có ý định chạy trốn." Giang Từ nói. Tạ Chiêu lập tức ngẩng mặt lên cho họ xem, vết đỏ trên gương mặt trắng trẻo vẫn chưa tan hết.

"Thế nên khi hắn chạy ra khỏi phòng nghỉ, tôi đã lập tức đuổi theo. Chạy được mấy bước thì đến cuối hành lang, ở đó có một ô cửa sổ lớn, vốn dĩ đã mở sẵn. Rồi hắn hoảng loạn, mất kiểm soát, định nhảy cửa sổ để trốn. Tôi cố bắt lấy hắn, nhưng không kịp." Giang Từ vừa suy nghĩ vừa thuật lại.

Ăn nọi quá trơn tru sẽ dễ giống như đang bịa chuyện.

"Chỉ có mình anh thôi, không còn ai khác ở bên cạnh?"

"Chỉ có tôi. Các vệ sĩ khác lúc đó vẫn đang ở trong phòng nghỉ, bận bắt giữ tên tội phạm còn lại và bảo vệ sếp Tạ." Giang Từ khẳng định chắc chắn.

Viên cảnh sát tóc xoăn vẫn cẩn trọng, muốn hỏi thêm.

Nhưng càng hỏi chi tiết thì càng bất lợi cho Tạ Chiêu và Giang Từ. Chỉ cần có một câu trả lời không khớp, có thể sẽ gặp rắc rối.

"Cô Tạ, sao hôm nay cô lại đến đây?" Một viên cảnh sát trung niên người da đen dáng người cao ráo bước ra từ văn phòng.

"Thanh tra, lâu rồi không gặp." Tạ Chiêu đứng lên bắt tay ông.

"Hôm nay tôi thật xui xẻo, bị hai gã lang thang cướp giật, đang làm biên bản ở đây."

"Biên bản làm xong chưa?" Ông ta hỏi một cách thân thiện.

"Tôi đã trình bày xong, nhưng các cảnh sát vẫn còn một số câu hỏi." Tạ Chiêu mỉm cười. "Cấp dưới của ngài rất tận tâm, chuyên nghiệp."

Viên thanh tra nghe vậy lập tức hiểu ý. "Còn hỏi gì nữa? Đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô ích. Cứ viết báo cáo điều tra theo lời khai của nạn nhân là được rồi."

Viên cảnh sát tóc xoăn vàng còn muốn nói gì đó.

Thanh tra lại nhìn sang Giang Từ đang đứng bên cạnh. "Anh Giang, lâu rồi không gặp."

"Trước đây cậu ấy hay qua lại bên đội trọng án. Các cậu mới đến nên không nhận ra cũng bình thường."

"Cảnh sát làm việc cẩn thận là chuyện tốt." Giang Từ mỉm cười với viên cảnh sát tóc xoăn. "Còn câu hỏi nào cứ tiếp tục hỏi đi, án không thể để sót điểm nghi vấn mà."

"Cũng chẳng còn gì để hỏi nữa." Biết Giang Từ là người của bên công tố, cảnh sát tóc xoăn khách sáo hơn nhiều.

"Chuyện lang thang đi cướp giật cũng chẳng có gì lạ. Lũ rác rưởi này chuyện gì cũng dám làm. Bắt nhốt vào tù là chúng biết điều ngay, không cần mất thời gian với chúng." Hắn đứng dậy, thu dọn tài liệu.

"Nhưng hai tên này bị bắt xong, nói chuyện chúng tôi cũng chẳng hiểu, có cần tìm phiên dịch rồi thẩm vấn lại không?"

Viên thanh tra liếc hắn một cái. "Hôm nay cậu rảnh lắm à? Rảnh thì tự đi học ngoại ngữ rồi mà giao tiếp với chúng. Đòi phiên dịch cái gì?"

"Thế báo cáo điều tra—" Viên cảnh sát tóc xoăn hỏi.

"Tội phạm thì còn gì để nói? Có gì quan trọng chắc? Viết báo cáo theo lời khai của nạn nhân là được." Thanh tra chẳng muốn đôi co.

Ông mỉm cười với Tạ Chiêu, làm động tác mời.

"Cô Tạ, mời cô nói chuyện riêng."

Hai người đi đến khu vực hút thuốc không có ai.

Thanh tra đích thân châm thuốc cho cô. Tạ Chiêu nhả ra một vòng khói, khẽ thở dài.

"Cô có khó khăn gì cứ nói. Là bạn bè, tôi nhất định giúp cô." Thanh tra nói.

"Hai tên cướp hôm nay đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của tôi, còn nhiều lần dọa giết tôi. Tôi sợ chúng bị thả ra rồi sẽ gây bất lợi cho tôi."

"Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Loại người này chắc chắn phải ngoan ngoãn ngồi tù."

"Nhưng nếu bọn chúng không chịu nhận tội thì sao?" Tạ Chiêu cau mày.

Nếu chúng cứng miệng không nhận, mà bên công tố không đủ chứng cứ, chưa chắc đã khởi tố. Như vậy, bọn chúng bị giam một thời gian rồi có thể được thả ra.

"Yên tâm đi, chúng nhất định sẽ nhận tội." Ông ta cười. "Vào tay tôi rồi, chúng mà còn dám cứng đầu? Tôi sẽ cho chúng biết đây không phải là khu vui chơi miễn phí đâu."

"Có những cảnh sát tận tâm như các ngài bảo vệ dân chúng, tôi đương nhiên yên tâm rồi." Tạ Chiêu nói.

"Giữa chúng ta không cần khách sáo." Ông ta nói. "Tôi không quên sự giúp đỡ của cô đối với con gái tôi đâu. Nếu không có sự hào phóng của cô, tiền chữa bệnh của con bé tôi biết lấy đâu ra."

"Không đáng gọi là hào phóng." Tạ Chiêu nhẹ nhàng nhả khói. "Chỉ là làm từ thiện thôi, thanh tra."

Trên tấm kính phản chiếu bóng dáng của cô.

Phòng thẩm vấn từ xa vọng ra những tiếng gào thét và la hét đau đớn.

Bóng cô mỉm cười.

"Chỉ là từ thiện thôi."

Bình Luận (0)
Comment