Vệt nước trên bàn kính khúc xạ ánh nắng, những dấu vết ấy đang nhanh chóng phai mờ.
Trong những bộ phim kỳ ảo mà Tạ Chiêu từng xem, khi một người mẹ sắp qua đời nhưng vẫn canh cánh về đứa con thơ còn trong nôi, bà sẽ niệm một lời chú bảo vệ cuối cùng.
Đó là món quà cuối cùng của mẹ. Người ta nói rằng, tám cặp gen quyết định trí thông minh đều đến từ nhiễm sắc thể X.
Trí tuệ vượt xa người thường chính là món quà Tạ Thanh Vân để lại cho Tạ Chiêu.
Đó là sức mạnh của dòng máu mẹ, là lời chú bảo vệ bà dành cho con gái mình.
Từ vùng đất bùn lầy nghèo nàn, đến ngành vật lý MIT, đến ngành kinh doanh của Harvard, rồi đến cả Phố Wall.
Lời chú ấy bảo vệ cô qua muôn vàn hiểm cảnh.
Lần cuối cùng cô gặp Tạ Thanh Vân, người mẹ luôn bị người đời chế giễu là kẻ điên rồ lại bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ, chỉ căn dặn cô phải học thật tốt.
Người điên lúc nào cũng đắm chìm trong thế giới của họ, hoặc nịnh nọt để xin chút thức ăn, hoặc sợ hãi bị đánh đập.
Tạ Chiêu chưa bao giờ thấy vẻ điềm tĩnh như vậy trên mặt bà, khi bà đọc sách, bà dường như trở thành một con người khác.
Bà bị nhốt trong chuồng bò quanh năm, lưng còng xuống, nhưng giây phút ấy, dường như bà đã đứng thẳng lên.
Tạ Chiêu nhìn tài liệu về mẹ trên màn hình máy tính, chỉ có vài dòng ít ỏi.
Xét theo mốc thời gian, bà tốt nghiệp Caltech sớm hơn bạn bè cùng lứa, lại trở thành phó giáo sư khi còn rất trẻ.
Một thiên tài như Tạ Thanh Vân, một đứa con cưng của trời, lẽ nào lại bị đám man rợ kia hành hạ đến phát điên?
Người phụ nữ ấy là một giảng viên, một học giả, thế nhưng lũ mọi rợ đó lại xem bà như súc vật, biến bà thành kẻ điên chỉ để bắt bà sinh ra một con súc vật đực khác.
Tạ Thanh Vân đến từ nền văn minh, bà đại diện cho văn minh, bà truyền bá văn minh, nhưng cuối cùng lại bị vùi lấp trong khu rừng đầy dã thú.
Tạ Chiêu không cam lòng.
Người thông minh như vậy có thể nào là giả điên không?
Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Tôn Tẫn bị vu oan tư thông với nước Tề, bị khoét xương bánh chè, cuối cùng giả điên để làm Bàng Quyên mất cảnh giác mà thoát thân.
Từ xưa đến nay, giả điên luôn là cách hữu hiệu để thoát khỏi kẻ thù.
Tạ Thanh Vân bị giam cầm, mà nạn buôn người chưa bao giờ là chuyện của một gia đình. Bà không phải người phụ nữ đầu tiên bị bán đi, cũng không phải kẻ duy nhất trong làng.
Đây là tội ác của cả một tập thể.
Cả ngôi làng đều giám sát bà, đều ra tay hành hạ bà. Chúng biết rõ việc mua bán người là tội lỗi, biết rằng những hành vi của chúng không thể bị phơi bày, vì vậy tuyệt đối không để bà trốn thoát.
Trong tình thế ấy, có khi nào bà đang giả điên, chờ đợi cơ hội chạy trốn?
Tạ Thanh Vân cuối cùng mất tích không rõ tung tích, có lẽ đã thoát khỏi địa ngục trần gian.
Tạ Chiêu hiểu xác suất đó rất thấp, nhưng cô vẫn ôm hy vọng mong manh.
Cô hoàn toàn không quan tâm việc mẹ có tìm cô sau này hay không, cũng không quan trọng liệu họ có thể đoàn tụ hay không.
Cô chỉ mong rằng Tạ Thanh Vân vẫn còn sống.
Chỉ cần người phụ nữ thông minh, đầy lý tưởng ấy còn sống.
Họ không cần gặp nhau, chỉ cần cùng ngước nhìn lên một bầu trời, một vũ trụ là đủ.
Tạ Chiêu ngồi thẳng, mắt dán vào những dòng chữ ít ỏi trên màn hình máy tính, cứ như đang đọc một bài luận dài hàng vạn chữ, rất lâu mà vẫn chưa đọc xong.
Giang Từ nhìn gương mặt bình lặng của cô, yên tĩnh đến mức khiến anh đau lòng.
Người bình thường khi buồn sẽ khóc, khi giận sẽ gào thét, khi vui sẽ bật cười, dù mức độ khác nhau nhưng ít nhất cũng có những gợn sóng cảm xúc trên mặt.
Còn những người không lộ hỉ nộ ái ố, chính là những kẻ giỏi khống chế cảm xúc nhất.
Trẻ con khóc để thu hút sự chú ý của người lớn, để sống sót khi đói, khi bệnh tật hay khi đau khổ.
Nhưng nếu khóc sẽ bị đánh, cười cũng bị đánh, bất cứ cảm xúc nào cũng có thể bị nắm thóp và mang đến tai họa—
Vậy thì đứa trẻ ấy sẽ học cách không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Đó là một chiến lược sinh tồn.
Giang Từ muốn ôm cô vào lòng, nhưng khi đưa tay ra, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô một cái.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cả hai cùng lặng thinh không nói gì.
Như một sự tưởng niệm.
"Một lão già buôn phụ nữ chỉ để có một đứa con, vậy tại sao ông ta lại căm ghét cô như vậy?" Một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng.
"Vợ ông ta đã sinh một con gái, vậy nên ông ta mới đi bắt cóc để có một đứa con trai. Nhưng cuối cùng, tôi lại là con gái. Ông ta tất nhiên là giận dữ." Tạ Chiêu nói. "Nếu biết trước là thai nữ, bọn họ đã sớm giết tôi từ trong bụng để tiết kiệm lương thực."
Tạ Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của anh. "Duy trì hương hỏa, nối dõi tông đường. Anh hiểu không?"
"Tôi hiểu khái niệm đó, nhưng tôi thật sự không tài nào lý giải nổi." Giang Từ nói. "Tại sao có người lại thà phạm tội nặng nề chỉ vì cái gọi là nối dõi tông đường? Nó hoàn toàn trái với khoa học."
Nối dõi tông đường, nhất định phải có con trai. Con trai mới là hương hỏa. Con trai phải sinh ra cháu trai, đời đời nối tiếp.
"Nhưng làm sao gen của cha truyền đời được? Đây là một trò bịp bợm."
"Theo di truyền học, chỉ có DNA ty thể từ mẹ là có thể truyền lại chính xác và đáng tin cậy qua các thế hệ."
"DNA ty thể trong quá trình di truyền không chịu ảnh hưởng của người cha, chỉ truyền từ mẹ sang con gái, con gái lại truyền cho cháu gái. Chỉ có huyết thống mẫu hệ mới có thể vĩnh viễn kéo dài qua ngàn đời."
"Nếu phải nói về truyền thừa, thì chỉ có phụ nữ sinh con gái mới thực sự truyền lại huyết thống. Điều này chẳng liên quan gì đến cha hay con trai cả. Đây là một kiến thức khoa học cơ bản nhất."
Giang Từ chỉ tin vào khoa học, sự thật không thể bị bóp méo. Anh rất khoan dung với những kẻ ngu ngốc, nhưng không thể chịu nổi khi lũ người man rợ tự bịa ra những lý lẽ để bóp méo chân lý khách quan.
Điều anh càng không chịu nổi chính là nền văn minh đã thua cuộc trước sự man rợ—một người phụ nữ đáng lẽ là nhà khoa học, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi một đám kẻ ngu si, chỉ vì một lý do ngu si.
Dĩ nhiên anh sẽ không hiểu, Tạ Thanh Vân cũng sẽ không hiểu.
Ngay cả khi bà giải thích về DNA ty thể, lũ súc vật đó cũng không thể hiểu nổi lời của một con người văn minh.
Sự man rợ, vô tri và ngu muội—chính là tội ác lớn nhất.
Tạ Chiêu muốn tận diệt tội ác đó.
Từ lão già đã hành hạ cô, đến cả ngôi làng đồng lõa bắt cóc và hủy hoại mẹ cô.
Không một ai được thoát.
*
Chiếc điện thoại của Giang Từ rung lên.
"Xin lỗi, tôi có cuộc gọi."
Tạ Chiêu liếc qua màn hình—cuộc gọi từ bên công tố.
Cô đứng dậy, để lại cho anh không gian riêng.
"Cậu Giang, dạo này vẫn ổn chứ? Nghe nói lần trước cậu gặp nguy hiểm ở Mỹ Latin, không sao chứ?"
"Dù sao thì tôi cũng chưa chết." Giang Từ đáp.
"Khi nào thì cậu định quay lại làm việc?"
"Tôi tưởng mình đã bị sa thải rồi? Hay tôi nhớ nhầm?"
"Đó chỉ là biện pháp tạm thời để bảo vệ cậu trong lúc tình hình căng thẳng thôi. Bây giờ sóng gió đã qua, cậu có thể trở lại làm việc bình thường."
"Tôi không có hứng thú làm nội gián, đấu đá với anh trai tôi—Isaac—và cả Tạ Chiêu nữa."
"Không cần, chúng tôi đã có người khác làm chuyện đó rồi." Công tố viên nói. "Cậu chỉ cần quay lại làm việc như bình thường. Tôi biết trước đây tôi không hoàn toàn tin tưởng cậu, đó là lỗi của tôi. Tôi chân thành xin lỗi. Bây giờ, chúng tôi thực sự cần cậu. Xin cậu hãy quay lại."
Giọng điệu của ông ta khá chân thành.
"Nếu chỉ là công việc bình thường, tôi sẽ cân nhắc." Giang Từ nói. "Nhưng tôi muốn nghỉ phép một thời gian trước đã."
"Cậu định đi đâu?"
"Về Anh."
*
Tạ Chiêu đứng trong phòng khách bên cạnh.
Cô không cố ý nghe lén, chỉ là cô biết anh nhất định sẽ nói lại với cô.
Quả nhiên, một lúc sau, Giang Từ bước ra.
Anh hỏi: "Ở đây còn chuyện gì cần tôi giúp không?"
"Không cần, anh đã giúp rất nhiều rồi. Kế hoạch tiếp theo của tôi, tốt nhất là anh không nên biết, như vậy sẽ an toàn hơn cho anh."
Giang Từ suy nghĩ một chút. Những kẻ đó đã bị giam giữ trong tù, không thể thoát khỏi tay Tạ Chiêu, vậy thì cũng chẳng có gì đáng lo.
"Công tố viên muốn tôi quay lại làm việc." Giang Từ nói.
"Anh nên quay lại." Tạ Chiêu nói. "Dù tôi rất muốn anh ở lại giúp tôi, nhưng nếu anh nghĩ rằng đó là điều đúng đắn, tôi cũng tôn trọng quyết định của anh."
"Nhưng tôi vẫn hy vọng anh ở lại đây với tôi. Tôi không muốn ở một mình." Cô khẽ nói.
Tạ Chiêu ngồi trên chiếc sofa mềm giữa phòng khách rộng lớn, trần nhà cao vút tạo ra một khoảng không trống trải.
Trong căn nhà khổng lồ này, bất kỳ ai cũng sẽ trở nên nhỏ bé.
Ánh nắng lặng lẽ chiếu lên người cô, những lọn tóc đen bị ánh sáng phủ lên một viền vàng óng ánh.
Đây là cung điện của cô, trống trải như một vùng hoang dã, chỉ có duy nhất một nữ hoàng.
Giang Từ có chút mềm lòng.
Tạ Chiêu đang lấy lùi làm tiến. Thực tế, việc Giang Từ quay về cũng có lợi cho cô. Chỉ cần anh còn ở đây, anh chính là cầu nối giữa cô và bên công tố. Cô vẫn có thể bí mật thu thập thông tin từ anh.
Giang Từ hiểu được suy tính này của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy mềm lòng.
Nhưng như thế không được.
Giang Từ cảm thấy đầu óc rối loạn, quá nhiều thông tin khiến anh không thể suy nghĩ thấu đáo.
Từ khi gặp Tạ Chiêu, hai người chưa bao giờ xa nhau quá 12 tiếng. Anh hoàn toàn không có không gian riêng để suy nghĩ mọi chuyện một cách cẩn thận.
Đối với anh, Tạ Chiêu là một người bạn quý giá, anh không muốn cô bị tổn thương, đó là điều chắc chắn.
Nhưng còn thứ tình cảm vượt quá tình bạn thì sao? Anh thừa nhận có lẽ cũng có một chút, giống như mầm non mới nhú vào đầu xuân.
Nhưng dù có tồn tại, nó cũng không nên tiếp tục. Anh đã từ chối lời tỏ tình của cô, tự tay nhổ bỏ mầm non đó.
Giang Từ biết mình không thể vì cô mà đối đầu với cơ quan tư pháp nơi anh làm việc, cũng không thể chống lại gia tộc của mình.
Nhưng điều ngược lại cũng đúng.
Nếu công tố viên hay gia tộc ép anh chống lại Tạ Chiêu, anh cũng sẽ không làm.
Dù trong mắt họ, cô là mãng xà độc ác đi nữa... nhưng mà, rắn độc lại là người bạn tốt nhất của anh.
Nếu tất cả mọi người đặt kỳ vọng vào anh, xem anh như một chiến binh dũng cảm, đi qua ngàn dặm để tiêu diệt con rắn quái vật khổng lồ.
Thế nhưng sau khi chiến đấu với cô, anh mới nhận ra — cô là con rắn hiểu anh nhất trên thế gian này.
Cô là con rắn thông minh mà anh ngưỡng mộ, đôi khi cũng có lòng tốt. Ở bên cô vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Lúc ấy, cô không còn là yêu quái nữa.
Hoặc giả, dù cô là yêu quái, anh vẫn thích cô.
Cô chỉ là một con rắn cũng biết cô đơn.
Anh chỉ muốn nói với họ: "Xin đừng làm hại cô ấy."
*
Giang Từ hy vọng đây là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, nơi mọi người có thể chung sống hòa thuận.
Nhưng đó là điều không thể nào.
Ở lại bên cạnh cô, chỉ càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
"Trước mắt tôi sẽ không quay lại làm việc cho bên công tố." Giang Từ nói. "Nhưng tôi cũng không tiện ở lại đây. Tôi sẽ về Anh."
Rút lui khỏi chiến trường ngay lúc này, rời khỏi cuộc đấu này, đó là lựa chọn duy nhất hợp lý.
"Bạn tôi đã trả lại một phần tiền, tôi có thể mua vé máy bay rồi. Khoản tiền tôi mượn cô để mua vé trước đó, tôi cũng có thể trả lại. Nếu cô không cần tôi giúp gì thêm, tôi sẽ đi ngay tối nay."
Giang Từ không dám nhìn vào mắt cô.
Anh không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong đó.
"Vậy cũng được."
Sau một lúc im lặng, Tạ Chiêu nhẹ nhàng đáp.
Cô chỉ nói ba chữ đó, không nói gì thêm.
Giọng điệu của cô rất thoải mái, bình thường. Nhưng anh nghe ra được sự thất vọng sâu sắc trong đó, khiến anh lại dao động.
Đi hay không đi, trong lòng Giang Từ bắt đầu cuộc chiến giằng co.
Đi hay không? Chỉ trong vài giây, ý định của anh thay đổi liên tục.
Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau một lúc, điện thoại của Tạ Chiêu reo lên.
Là Sophia gọi tới.
Bình thường cô ta chẳng bao giờ nói chuyện đứng đắn, cũng chẳng có gì phải giấu, nên Tạ Chiêu cứ thế nghe máy ngay trước mặt Giang Từ.
"Sếp Tạ, chồng tôi lại tìm tiểu tam mới rồi." Vẫn là câu thoại đó, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
"Tiểu tam này cô quen không?" Đầu dây bên kia, Sophia thở hổn hển.
"Sao tôi biết được? Bây giờ cô đang ở đâu?" Tạ Chiêu hỏi.
"Tôi đang ở Nhạc Càn đây. Tiểu tam lần này được Trần Bân Hạo bảo vệ! Tôi chưa tra ra cô ta là ai, nhưng tôi biết cô ta là nhân viên trong công ty."
"Không phải người mẫu hay ngôi sao nữa, lần này là nhân viên công ty của hắn." Sophia nghiến răng, "Hôm nay tôi nhất định phải lôi con khốn đó ra!"
"Sếp Tạ, cô có manh mối gì không? Hôm nay cô đến công ty có thấy ả không?"
Tạ Chiêu bỗng nảy ra ý, đúng là trời ban cơ hội, cô vốn đang đau đầu vì không có cách nào xử lý kẻ phản bội kia.
"Nói thế nào nhỉ, 'tiểu tam' hay 'con khốn', mấy từ này không hay lắm, đừng tùy tiện nói bừa." Cô chậm rãi nói, "Nhưng cô đừng giận nhé, hôm nay tôi ở công ty, quả thực có nghe được vài chuyện không bình thường."
"Có một nữ biên tập trẻ mới đến, nghe nói rất có năng lực, sếp Trần vô cùng coi trọng, tỏ ra rất thân thiết với cô ta. Người này là do hắn bất chấp phản đối mà nhất quyết chọn vào, còn làm việc cùng tầng với hắn."
"Tên là gì ấy nhỉ? Tôi không để ý lắm, không nhớ rõ. Với lại, chắc cũng chỉ là quan hệ công việc thôi, cô đừng nghe gió thành bão."
Lời nói dối kiểu montage, không nói sai sự thật, nhưng cũng không nói hết sự thật.
"Quan hệ công việc cái quỷ gì!" Sophia cười lạnh, "Tôi biết cô ta là ai rồi! Trước đây ả còn dám mò tới nhà tôi, lén lút cùng Trần Bân Hạo ở trong phòng suốt nửa ngày! Hắn còn dám lừa tôi, nói là bàn chuyện làm ăn. Hắn với một con nhân viên quèn thì có chuyện gì mà bàn làm ăn?"
"Tôi thấy cô đừng quá kích động, chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Lỡ làm ảnh hưởng đến công việc của họ thì không hay đâu." Tạ Chiêu xúi giục.
"Hiểu lầm? Tôi mà hiểu lầm hắn chắc?" Sophia nói, "Tên là Văn Cảnh chứ gì. Được rồi, tôi tìm ra tiểu tam rồi. Dám quyến rũ chồng tôi, bây giờ tôi sẽ đuổi ả ngay lập tức!"
"Cô đâu có quyền sa thải người ta, tôi khuyên cô nên về nhà thì hơn. Chuyện này mà làm lớn lên, ai cũng khó coi." Tạ Chiêu giả vờ sốt ruột.
"Tại sao tôi phải nể mặt hắn? Hắn đã từng nể mặt tôi lần nào chưa?" Sophia nổi giận.
Một người trong đầu chỉ có suy nghĩ xé xác tiểu tam mới là chuyện lớn, một tiểu thư ngang ngược. Cô ta đâu cần quan tâm tiểu tam này có thật hay không, dù sao cô ta bị chọc giận, cứ xé trước rồi tính sau.
"Nếu cô tự ý đuổi nhân viên của hắn, sếp Trần sẽ không vui đâu. Dù cô là vị hôn thê của hắn, nhưng nhúng tay vào chuyện công việc thì không ổn." Tạ Chiêu nói.
"Hắn dám không vui? Nhà chúng tôi là cái điều kiện gì, còn hắn là cái điều kiện gì? Cưới tôi là hắn đã trèo cao rồi, còn dám bảo vệ tiểu tam?" Sophia gằn giọng, "Hôm nay tôi muốn xem thử, hắn có dám bảo vệ không! Nếu hắn bênh vực tiểu tam, thì hủy hôn đi!"
Nghe tiếng đầu dây bên kia, Sophia đã khí thế hùng hổ xông tới.
"Đúng rồi, sếp Tạ, ngày mai có tiệc trưa, nếu cô rảnh thì đến nhé." Sophia nói, "Ông già khỏi bệnh rồi, sắp quay lại làm việc." Cô ta đang tức giận nên chẳng buồn gọi Chủ tịch Trần một tiếng "bố".
"Được, nếu rảnh tôi sẽ tới." Còn chưa kịp để Tạ Chiêu nói xong, Sophia đã dập máy.
*
Giang Từ vẫn đang tung đồng xu—mặt trước là quay về, mặt sau là ở lại.
Anh nghe loáng thoáng được đại khái, biết rằng Tạ Chiêu lại đang mượn dao giết người. Văn Cảnh kia chắc chắn sắp gặp họa rồi.
Đồng xu rơi vào lòng bàn tay anh, là mặt sau.
Vậy thì ở lại đi. Giang Từ nghĩ. Dù sao, tận sâu trong lòng, anh cũng muốn ở lại.
Anh vẫn không yên tâm về Tạ Chiêu.
"Cả đời tôi căm ghét nhất là kẻ lừa dối và phản bội tôi." Tạ Chiêu nói, "Kẻ phản bội ăn cháo đá bát đó, tôi nhất định phải dạy cô ta một bài học."
Giang Từ siết chặt đồng xu trong tay, khẽ run lên.
Hay là, tung thêm một lần nữa?