Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 113

Xe dừng lại giữa vùng núi hoang vắng, bên ngoài cửa sổ là cơn mưa phùn dai dẳng.

Đây đúng là một nơi thích hợp để giết người phi tang.

"Xuống xe." Tài xế rút súng, dí vào đầu Trần Bân Hạo.

Anh ta tái mét mặt vì sợ hãi.

"Tôi rốt cuộc đã đắc tội với vị nào... xin ngài rộng lòng tha thứ."

Anh ta cố gắng suy nghĩ, có thể là do trước đây đã cướp bạn gái của cậu ấm nào đó, hay là nợ nần cờ bạc chưa trả hết chăng?

"Không có ý định giết anh đâu, thưa ngài. Đừng quá hoảng sợ." Tài xế thản nhiên nói.

"Làm ơn giao điện thoại của anh cho tôi."

Hắn định đòi tiền chuộc từ cha anh ta sao?

"Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng có thể trả, xin anh nhất định phải giữ mạng cho tôi." Trần Bân Hạo không dám chống cự, chỉ đành ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Tài xế dùng dấu vân tay của anh ta để mở khóa, sau đó gửi vài tin nhắn, rồi rút thẻ SIM vứt đi, trả điện thoại lại cho anh ta.

Tài xế quay người lên xe, đóng chặt cửa, động cơ khởi động.

Xung quanh hoang vu không một bóng người.

"Đừng bỏ mặc tôi một mình! Hãy đưa tôi về!" Trần Bân Hạo điên cuồng đập vào cửa kính xe.

"Thưa ngài, quanh đây có đường cái, tự tìm đi. Có lẽ đi bộ một hai tiếng sẽ đến được đường lớn, tự mình bắt xe. Nếu may mắn, vài tiếng nữa là có thể về nhà."

Chiếc xe phóng vút đi, bắn tung bùn đất. Trần Bân Hạo đứng chôn chân trong vũng bùn, bị mưa tạt ướt như chuột lột.

Bây giờ anh ta chẳng có xu nào trong người, chỉ còn mỗi chiếc điện thoại đã bị vô hiệu hóa.

*

Trước cổng đồn cảnh sát, luật sư của Trần Bân Hạo liên tục gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không ai bắt máy. Mãi mới nhận được một tin nhắn.

"Xin hỏi, anh có phải là luật sư của anh Trần không?" Một giọng nói có phần lười biếng vang lên phía sau.

Anh ta quay đầu lại, thấy một thanh niên cao lớn, tóc đen mắt xanh lá đang đứng trước mặt mình.

"Đúng, đúng vậy. Cuối cùng cũng có người đến rồi." Luật sư thở phào nhẹ nhõm.

"Sếp Trần hôm qua đã dặn tôi hôm nay nhất định phải bảo lãnh những người đó ra. Giờ thủ tục đã xong, nhưng tôi không biết bước tiếp theo phải làm gì."

"May mà cậu tới rồi, là sếp Trần sai cậu đến à?" Anh ta quan sát chàng trai trước mặt.

Thanh niên cầm một chiếc ô đen đứng trong màn mưa. Cậu ta đeo kính gọng tròn, hơi nước phủ trên mắt kính che khuất đôi mắt. Nhưng dù có che đi điểm đặc trưng trên khuôn mặt, thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người này vô cùng đẹp trai.

"Những người này rất quan trọng." Giang Từ nói.

"Tất nhiên rồi, sếp Trần đã nói trước đó."

"Vậy nên hành tung của họ phải tuyệt đối bảo mật." Giang Từ vô thức ngước lên nhìn, phát hiện camera giám sát gần đó đã hỏng.

"Yên tâm, tôi hiểu." Luật sư nói. "Vậy tôi bàn giao người cho cậu nhé?"

"Không, vẫn cần anh giúp thêm một chút. Hãy dẫn họ băng qua con đường này." Giang Từ chỉ tay.

"Đến đây sẽ có một chiếc xe tải màu đen đậu trong điểm mù của camera giám sát. Chỉ cần đưa họ đến đó là được."

*

Tạ Chiêu ngồi ở ghế phụ xe tải, cửa xe đang mở.

"Ông chủ, để có được chiếc xe này không dễ đâu." Người đàn ông có làn da ngăm, trên cánh tay xăm hình đầu rắn Satan vừa rít thuốc vừa nói. "Cô cũng biết mà, bây giờ giao thông loạn cào cào. Cô bảo chúng tôi đến gấp trong thời gian ngắn thế này, anh em cũng tốn không ít công sức đâu."

Đầu Rắn vốn thường xuyên di chuyển giữa biên giới Mỹ - Mexico, đêm qua nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Tạ Chiêu, thông báo kế hoạch trước đó phải thực hiện ngay trong hôm nay.

Chỉ có vài tiếng đồng hồ để chuẩn bị, đáng lẽ rất khó tìm được xe và tài xế, nhưng thật may mắn là họ vừa khéo gặp được một tài xế có chuyến đi cùng hướng, đồng ý chở họ với giá cao.

Hai người Anh đứng hút thuốc cách đó không xa, mưa lớn che khuất khuôn mặt của họ.

Tạ Chiêu liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó mỉm cười với Đầu Rắn.

"Làm tốt lắm."

Cô lấy tiền boa đưa cho hắn, bảo hắn chia cho tài xế.

Giang Từ mở cửa xe bước vào.

"Xong rồi."Anh tháo kính xuống.

Ban đầu, kế hoạch của Tạ Chiêu là tự mình đi bảo lãnh cha mẹ, nhưng sau khi bàn bạc, họ quyết định dùng danh nghĩa của Trần Bân Hạo để làm việc này.

Thế nên cô giao cho Giang Từ nhiệm vụ lừa bịp. Tạ Chiêu không hỏi chi tiết, bởi vì cô rất tin tưởng vào khả năng lừa gạt của Giang Từ.

"Ông chủ, người đã đến đủ, chúng ta phải đi ngay. Hai người còn gì dặn dò không?" Đầu Rắn không hiểu lắm vì sao họ lại ngồi ở ghế lái.

"Tôi có vài câu hỏi cuối cùng muốn hỏi bọn họ. Hỏi xong, các anh có thể đi." Tạ Chiêu nói.

*

"Đây chính là xe mà sếp Trần sắp xếp cho chúng ta nhỉ?" Ông già hí hửng bước lên xe.

"Xe rộng rãi thật."

Chỉ là bên trong có hơi tối, kính màu trà che phủ, phía trước còn có vách ngăn, hoàn toàn không nhìn thấy ghế lái.

"Đúng vậy, sếp Trần đã đặc biệt sắp xếp. Mời các vị mau ngồi xuống." Đầu Rắn nói bằng thứ tiếng Trung pha lẫn giọng Anh ngữ đặc trưng của dân Mỹ Latin, vừa nói vừa ra hiệu.

Hắn nhiệt tình dìu bà già và con trai bà ta lên xe.

"Sếp Trần định đưa chúng ta đi đâu vậy?"

"Bang Tlaxcala." Đầu Rắn nói: "Một nơi rất tuyệt. Một nơi làm ăn lý tưởng, khắp nơi đều có cơ hội. Sếp Trần cho các vị tiền, đưa các vị đến đó, để các vị phát tài."

Hắn nói gì họ cũng chẳng hiểu mấy, chỉ nghe lọt tai hai chữ "phát tài".

"Sếp Trần đúng là ân nhân của chúng ta." Bà lão kích động nói.

"Nhưng phải có điều kiện. Các vị phải hợp tác với sếp Trần." Đầu Rắn nói.

"Hợp tác, hiểu không?"

"Chúng tôi nhất định hợp tác. Cứ yên tâm." Bà lão đáp.

"Chúng tôi hiểu mà. Con khốn Tạ Chiêu nhốt vợ chồng già chúng tôi vào tù, là sếp Trần cứu chúng tôi ra. Đại ân đại đức của sếp Trần, chúng tôi nhất định phải báo đáp." Ông già nói. "Bảo chúng tôi nói gì, chúng tôi sẽ nói cái đó!"

"Lần này vẫn cần quay video à?" Bà lão hỏi.

"Không cần, chỉ là các vị trả lời vài câu hỏi là được." Một giọng nam nói bằng tiếng Trung trôi chảy từ phía trước.

Đầu Rắn kéo cửa xe lại.

Nếu bọn họ lắng nghe kỹ, nếu bọn họ là những người nhạy bén, có lẽ họ sẽ nhận ra giọng điệu văn minh, nhã nhặn này có chút quen thuộc.

Nhưng sau một đêm bị tra tấn, tinh thần không còn tỉnh táo, lại đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi sống sót, sắp phát tài và chuẩn bị trừ khử Tạ Chiêu, nên họ đã bỏ qua điều đó.

"Cứ việc hỏi, về điểm yếu của con khốn Tạ Chiêu, chúng tôi là người hiểu rõ nhất trên đời này." Bà lão nói.

"Sếp Trần tạm thời không hỏi về chuyện đó." Giang Từ nói.

"Mà là về con gái của các người, Yến Yến."

"Cái chết của nó không hề liên quan đến Nhạc Càn." Ông lão vội vã trả lời.

"Các người không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ cho cô ấy một lời giải thích công bằng." Giang Từ nói.

"Đã rất công bằng rồi." Ông lão nói, "Con bé đáng thương này không biết giữ mình, làm mất hết mặt mũi nhà chúng tôi."

"Phụ nữ không biết giữ bổn phận, ở thời xưa thì đây là tội đáng dìm xuống sông rồi. Sếp Trần không chấp nhặt chuyện nó làm mất mặt như thế, còn cho chúng tôi tiền, số tiền này chúng tôi tuy nhận nhưng lại thấy bất an."

Tạ Chiêu ngồi yên lặng trên ghế phụ lái lắng nghe.

Chị gái cô đã nuôi dưỡng lũ ký sinh trùng này, chỉ vì tình yêu.

Nhưng cuối cùng chị ấy bị hại chết, mà cha ruột lại cho rằng đó là do chị không giữ đạo làm vợ, đáng đời, thậm chí còn liên tục nhận tiền bịt miệng từ kẻ thủ ác, hút cạn giọt máu cuối cùng của chị.

"Nhưng phu nhân nhất định rất đau lòng phải không? Dù sao cũng là con gái mình, còn trẻ như vậy mà đã qua đời." Giang Từ nói.

"Haiz, là con gái tôi không có phúc. Sếp Trần để mắt tới nó là phúc phần tu luyện mấy kiếp mới có, con bé ngốc này không biết quý trọng, không hầu hạ sếp Trần cho tốt. Sếp Trần ngàn vạn lần đừng tự trách."

"Nếu con bé ngu ngốc đó không tự tìm đến cái chết, có khi sếp Trần đã trở thành con rể nhà ta rồi." Bà lão nói.

"Nói năng hồ đồ! Sếp Trần là hạng người nào, chúng ta sao có tư cách mà trèo cao?" Ông lão quát mắng.

"Chị cả thật quá ngu ngốc, hầu hạ sếp Trần cho tốt thì còn sợ không có đường ra sao? Bị ai bao nuôi mà chẳng là bao nuôi? Đúng là làm bộ làm tịch." Người em trai, kẻ duy nhất chỉ có cái miệng là hoạt động được, lúc này nhanh chóng bày tỏ cao kiến của mình.

Thì ra bọn họ đều biết cả.

Tạ Chiêu chăm chú nhìn chiếc gạt nước liên tục chuyển động.

Năm cô 17 tuổi, khi chị gái ngấm ngầm cầu cứu cô, cũng đã phát ra tín hiệu cầu cứu với những người thân yêu trong gia đình.

Việc Trần Bân Hạo săn đuổi, ép buộc, biến một cô gái lương thiện thành kỹ nữ, trong mắt họ lại là một cơ hội ngàn vàng, là ân điển hoàng gia, là chị ấy không biết trân trọng.

Về sau, chị nói rằng không sao nữa, chuyện đã được giải quyết.

Là vì sao?

Bởi vì chị biết sẽ không có ai đến cứu chị cả.

Chị đã dốc hết tất cả để nuôi dưỡng cha mẹ và em trai, nhưng họ chưa từng quan tâm đến sự sống chết của chị.

Đối với những người thân yêu của chị, nếu cái chết của chị có thể mang lại cho họ nhiều tiền hơn lúc chị còn sống, thì như vậy lại càng tốt.

Chị à, họ chưa từng yêu chị. Cha chị, mẹ chị, em trai chị, chưa từng có dù chỉ một giây phút yêu thương chị.

Thế nên họ đều đáng chết, họ đáng phải chịu báo ứng.

Tạ Chiêu sau khi biết bọn họ còn dám bán cả mẹ ruột mình đã quyết định sẽ không tha cho họ.

Nhưng vì còn nghĩ đến chị gái, cô vẫn còn đắn đo về mức độ trả thù.

Trên tòa án, người ta luôn có cơ hội biện hộ cho mình, Tạ Chiêu cũng đã cho họ cơ hội đó. Nhưng câu trả lời đầy chân thành của họ đã gi.ết ch.ết sự do dự cuối cùng trong lòng cô.

Tạ Chiêu gật đầu với Giang Từ.

"Câu hỏi của tôi đã xong." Giang Từ nói.

"Nơi sếp Trần đưa chúng tôi đến gọi là gì? Sao trước giờ chưa từng nghe qua?" Ông lão hỏi.

"Tiểu bang Tlaxcala. Ở Mexico, là một nơi rất tuyệt vời, vàng bạc đầy rẫy."

"Mexico có an toàn không?" Bà lão hỏi.

"Rất an toàn, cứ yên tâm." Giang Từ nói.

Tlaxcala, một nơi an toàn, nhưng hơn một nửa các thành phố tại đó đều hoạt động buôn bán người.

Dù đây là hành vi phi pháp tại Mexico, nhưng luật pháp trừng trị vô cùng yếu ớt.

Vậy nên luôn có người đưa nạn nhân bị bắt cóc đến đây làm trạm trung chuyển.

"Nhưng các người đã kiểm tra sức khỏe chưa? Muốn làm ăn ở đó thì phải có thân thể khỏe mạnh đấy."

"Khỏe, yên tâm đi, chúng tôi đều khỏe mạnh." Ông lão nói.

"Nhưng chúng tôi có biết làm gì đâu, kinh doanh cái gì đây?" Bà lão thắc mắc.

"Sao lại không kinh doanh được?" Con trai bà lườm một cái, "Sếp Trần chắc chắn sẽ cho chúng ta vốn làm ăn."

"Bây giờ ra nước ngoài đào vàng, ở đâu cũng có cơ hội, chỉ cần gan đủ lớn."

"Yên tâm đi, sếp Trần đã sắp xếp cho các người những phi vụ kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ cần làm một đơn hàng là giàu to rồi." Giang Từ nói.

Máu, giác mạc, thận, tim.

Đều là những thứ vô cùng đắt giá.

Lao động khổ sai lại có giá vô cùng rẻ mạt.

"Nhưng cơ hội cuối cùng vẫn nằm trong tay các người, xem xem các người lựa chọn thế nào. Dù sao đi nữa, chính các người cũng phải cố gắng nỗ lực."

Tạ Chiêu mở cửa xe.

Vĩnh biệt, cha thân yêu, em trai, và dì ghẻ của tôi.

Hãy đi thực hiện giấc mơ đào vàng của các người đi.

Đã yêu thích buôn người đến vậy thì đó chính là nơi thích hợp nhất dành cho các người. Các người sinh ra là để thuộc về nơi đó.

Tôi thật lòng mong rằng các người sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Tên buôn người và tài xế người Anh lên xe, Tạ Chiêu và Giang Từ xuống xe.

Chiếc xe chở theo gia đình đang hân hoan vui vẻ tiến về thành phố biên giới giữa Mỹ và Mexico.

Giang Từ che ô cho cô, hai người cùng bước đi trong mưa.

Tạ Chiêu không quay đầu lại, dù chỉ một lần.

*

"Anh nói xem mấy người đó sẽ chết hay sống không bằng chết?" Người ngồi ghế phụ hỏi.

Tên buôn người đang vui vẻ bàn chuyện tương lai với họ ở phía sau. Hai người Anh trong buồng lái đang tán gẫu.

"Ai mà biết, còn tùy vào vận may."

"Gây thù với kẻ không nên gây thì dù may mắn cỡ nào cũng chẳng cứu nổi." Người ngồi ghế phụ nói, "Huống hồ lần này họ chọc đến những hai người."

"Người phụ nữ đó vừa nhìn đã thấy không phải dạng vừa, nhưng còn cậu thiếu gia kia thì sao?"

"Nhìn cậu ta có vẻ là một người hiền lành, vậy bọn xui xẻo đó đã làm gì đắc tội với cậu ta?"

"Hôm nay cậu hỏi nhiều quá rồi." Người lái xe thản nhiên nói.

"Chúng ta không đặt câu hỏi. Chúng ta chỉ giải quyết vấn đề."

Bình Luận (0)
Comment