Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 114

"Kẻ man rợ thì nuốt chửng lẫn nhau, còn kẻ văn minh thì lừa gạt lẫn nhau – đó chính là quy luật của thế giới này."

Tạ Chiêu cúi đầu, chăm chú nhìn vào bản thảo bài phát biểu.

"Tôi không thích Schopenhauer."

Một giọng nói già nua vang lên phía sau. Tạ Chiêu quay đầu lại, thấy Chủ tịch Trần đang tiến đến.

"Hắn quá bi quan, đúng không?" Ông ta mỉm cười, đứng trước mặt cô.

"Hôm nay ông trông có vẻ khỏe khoắn hơn rồi." Tạ Chiêu cười đáp. Ông ta vẫn trông như một cái xác khô, chỉ là một cái xác khô trông có sinh khí hơn một chút.

"Sếp Tạ hôm nay cũng vô cùng rạng rỡ." Chủ tịch Trần nói. "Hôm nay là một ngày tốt cho cả hai chúng ta."

"Có cần phóng to chữ trên máy nhắc chữ không?" Trợ lý ghé sát hỏi nhỏ.

Ông ta phất tay từ chối, rồi đưa bàn tay khô gầy về phía Tạ Chiêu. Cô khoác tay ông ta, giống như một người con gái khoác tay cha mình.

Hai người cùng nhau bước qua sảnh tiệc trưa. Chỉ còn hơn mười phút nữa, bữa tiệc từ thiện sẽ chính thức bắt đầu.

Hôm nay, tại buổi tiệc trưa này, Chủ tịch Trần sẽ đọc tuyên bố xin lỗi và tuyên bố phế truất chính con trai mình – Trần Bân Hạo.

Trần Bân Hạo sẽ gánh vác tất cả tội lỗi, trở thành kẻ chịu trận duy nhất và bị đóng đinh lên cây thập giá.

Trước lựa chọn cùng Tạ Chiêu đấu đến cùng hay không, Chủ tịch Trần đã đưa ra quyết định nhanh chóng: đem chính con trai mình ra tế thần.

Nói thật, giờ phút này, ông ta chẳng những không cảm thấy nặng nề, mà ngược lại còn nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Trần Bân Hạo là con trai ruột của ông ta, cũng là đứa con mà ông ta luôn thiên vị nhất.

Tạ Chiêu ép ông ta loại bỏ con trai mình, không phải là ông ta không hận.

Chỉ là, đề nghị của kẻ địch này thực sự có thể giúp ông ta giải quyết cục diện rối ren hiện tại.

Trần Bân Hạo vốn đã vô dụng, lại có dã tâm không trong sáng, lúc nào cũng nóng lòng muốn soán ngôi cha mình. Thái tử mưu phản là đại kỵ, điểm này Chủ tịch Trần đã sớm không hài lòng. Nhưng nếu đột ngột bãi nhiệm hắn thì lại có vẻ ông ta quá hẹp hòi.

Nhưng theo cách của Tạ Chiêu, nếu quy hết tất cả những bê bối của công ty gần đây lên đầu Trần Bân Hạo, gán cho hắn cái tội "đạo đức suy đồi, không xứng đáng lãnh đạo," thì việc hắn bị phế truất sẽ trở nên danh chính ngôn thuận.

Dư luận cần một kẻ để đổ lỗi, công chúng cần một cái tên để trút giận. Nếu không, công ty sẽ mãi chìm trong sóng gió.

Hy sinh con trai ruột đổi lại sự yên ổn của dư luận, bảo toàn công ty. Đồng thời cũng là cách để làm hòa với Tạ Chiêu, ngăn cản cô tiếp tục ra tay.

Cuối cùng, quan trọng nhất – thu hồi quyền lực. Trong buổi tiệc trưa này, ông ta sẽ tuyên bố chính thức quay lại vị trí người cầm lái, tiếp tục nắm giữ đại cục.

Người phục vụ bưng một khay rượu champagne đi ngang qua. Chủ tịch Trần tiện tay lấy hai ly.

Tạ Chiêu nhận lấy một ly.

"Hy vọng từ hôm nay, những ân oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ." Chủ tịch Trần mỉm cười.

Ông ta hận Tạ Chiêu, cũng biết Tạ Chiêu rất hận mình, nhưng ông ta không lo lắng.

Vì trong tay ông ta vẫn còn nắm giữ nhược điểm chí mạng của Tạ Chiêu. Bất cứ lúc nào, ông ta cũng có thể tung đoạn video đó ra.

Tất nhiên, Tạ Chiêu cũng có thể vạch trần những hành vi phi pháp của họ.

Nhưng Chủ tịch Trần không định đấu với cô nữa. Không giống như con trai mình, ông ta rất lý trí. Ông ta hiểu rõ, vũ khí hạt nhân không phải để hủy diệt lẫn nhau, mà để tạo thế cân bằng.

Khi cả hai bên đều có thể hủy diệt đối phương, cách tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng.

Ông ta tin rằng Tạ Chiêu cũng lý trí như mình.

Cô hận họ, nhưng công ty đã bị cô khuấy đảo đến hỗn loạn, ông ta cũng mất đi hai đứa con trai, thậm chí đã cúi đầu trước cô. Cơn giận này, có lẽ cũng đã vơi bớt.

Chị của cô đã chết, còn con trai ông ta – Trần Bân Hạo – thì sắp chết về mặt tinh thần.

Giờ rút khỏi cuộc chiến, vừa hả giận, vừa kiếm được lợi nhuận – cớ sao không làm?

Hơn nữa, ông ta đã tìm được một kỵ sĩ áo trắng để tiếp quản công ty, trong tay lại có nhược điểm của Tạ Chiêu. Đến nước này, cô không thể liều lĩnh tiếp tục thâu tóm công ty, tự đẩy mình vào nguy hiểm bị hủy hoại thanh danh, tài sản tiêu tan.

Trừ khi cô phát điên. Nhưng một người như Tạ Chiêu, người chưa từng làm một thương vụ lỗ nào, chắc chắn không điên.

"Nào, kính sếp Tạ vì đã tác thành cho tôi." Chủ tịch Trần cao hứng nâng ly.

Tạ Chiêu mỉm cười, chạm cốc với ông ta.

"Nhạc Càn đã tìm được một kỵ sĩ khác để nên duyên, tình chàng ý thiếp, vậy tôi hà tất phải cưỡng ép cướp đoạt?"

Cô cho ông ta một viên thuốc an thần, ngầm hứa sẽ không tranh giành quyền kiểm soát công ty nữa.

Chủ tịch Trần rất thư thái, cũng vô cùng tự hào. Quả nhiên, hai đứa con trai của ông ta đều vô dụng, cuối cùng vẫn phải nhờ đến ông ta xử lý. Gừng càng già càng cay!

Nguy cơ sắp được hóa giải.

Bên ngoài cửa kính, trời đã tạnh mưa, một nửa cầu vồng in lên tấm kính của tòa nhà đối diện.

"Chúng ta có cần rà soát lại bài phát biểu không?" Chủ tịch Trần hòa nhã hỏi đối thủ cũ.

Theo lý mà nói, trong những dịp như thế này, lẽ ra chỉ có CEO mới là người phát biểu.

Nhưng trong tình thế hiện tại, khi công ty đang chịu áp lực dư luận nặng nề, Chủ tịch Trần cảm thấy cần một phát ngôn viên nữ đứng ra nói chuyện.

Mà Tạ Chiêu, với tư cách cổ đông lớn và thành viên hội đồng quản trị, chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Hai người phải cùng nhau dập tắt sóng gió này. Nếu không, giá cổ phiếu sụt giảm cũng sẽ ảnh hưởng đến Tạ Chiêu, bởi tiền của cô vẫn đang nằm trong công ty.

"Tôi thấy bài phát biểu các ông viết rất tốt, không cần chỉnh sửa gì cả." Tạ Chiêu nói.

Chủ tịch Trần hài lòng gật đầu. Đã đến lúc đồng lòng đối ngoại, mọi phát biểu đều phải thống nhất. Mà Tạ Chiêu không có ý kiến gì về bài phát biểu họ đã soạn sẵn.

Hôm nay nắng rất đẹp. Chủ tịch Trần nheo mắt lại, đặc biệt là đối với một người vừa khỏi bệnh như ông ta.

"Chủ tịch, sếp Trần đang làm loạn trước cổng công ty. Bảo vệ đã chặn anh ấy lại. Chúng ta có cần đuổi anh ấy đi không?" Một trợ lý chạy tới.

Chủ tịch Trần thở dài.

Thằng con vô dụng này không chịu ngoan ngoãn ở nhà mà lại chạy đến đây để chuốc nhục vào thân.

"Đuổi nó đi, bảo vệ đưa nó về nhà, không cho nó xuất hiện nữa."

"Cứ để sếp Trần vào đi."

Tạ Chiêu lên tiếng.

"Nếu hắn không chịu nhận tội, thì cho dù chúng ta có nói hay đến đâu, hắn cũng có thể mở họp báo riêng để phản đòn."

*

Trần Bân Hạo bị bảo vệ lôi vào phòng họp, cánh cửa lập tức đóng sập lại.

Bùn nước nhỏ giọt xuống sàn. Hắn ướt sũng, quần áo dính đầy bùn đất như thể vừa lăn lộn dưới bùn lầy.

Hắn ngước lên nhìn. Tạ Chiêu trong chiếc váy đỏ rực ung dung ngồi ở vị trí trung tâm của sofa, trong khi cha hắn ngồi ở ghế phụ. Cả hai đều có tâm trạng rất tốt.

Tạ Chiêu ăn mặc sang trọng, rõ ràng là đang chuẩn bị tham dự tang lễ cho sự nghiệp CEO của hắn.

Còn cha hắn trông tinh thần phấn chấn hơn bao giờ hết, bệnh tật dường như tan biến sạch.

Trần Bân Hạo tức đến phát điên.

"Con làm mình ra nông nỗi này để làm gì?" Chủ tịch Trần cau mày nhìn hắn.

"Người đâu? Bọn họ đâu rồi? Mày giấu họ ở đâu?" Hắn lao đến trước mặt Tạ Chiêu.

"Cẩn thận lời nói." Chủ tịch Trần quát, "Sếp Tạ là người rộng lượng, không chấp nhất với con, con đừng kiếm chuyện."

"Những người trong tù đâu rồi? Bọn họ bị đưa đi đâu?"

Hắn vừa lấy lại kết nối với thế giới bên ngoài thì đã nhận được tin luật sư đã bảo lãnh người nhà ra khỏi trại giam. Nhưng chưa kịp vui mừng, hắn lại nghe tin họ đã bị đưa đi mất, chẳng rõ tung tích.

"Nói đi, cha mẹ mày đâu?"

"Người là do chính anh hôm qua quyết định bảo lãnh ra ngoài, liên quan gì đến tôi? Bây giờ hét vào mặt tôi làm gì?" Tạ Chiêu nói.

"Nếu sếp Trần muốn làm người tốt thì cứ việc làm đi. Tôi không có ý kiến gì cả."

Cha, mẹ kế và em trai của Tạ Chiêu lúc này đã trên đường vượt biên sang Mexico.

Thế giới này luôn có những người cần máu, cần giác mạc, cần thận, cần tim...

Cũng có rất nhiều nghiên cứu y khoa cần tình nguyện viên để thí nghiệm.

Gia đình của cô sẽ sớm có cơ hội cống hiến cho nền y học nhân loại.

Tạ Chiêu không dám nhận công. Tất cả công lao này nên ghi nhận vào tên Trần Bân Hạo.

Dù sao thì tiền cũng là do hắn bỏ ra, luật sư cũng là hắn thuê để bảo lãnh họ ra khỏi tù.

Điều hắn không biết là chiếc xe của người Anh thuê cũng thuộc một công ty con dưới trướng hắn. Trên xe chỉ có dấu vân tay của hắn, vì khi còn ở Ý, Giang Từ đã lén thu thập dấu vân tay của hắn từ trước.

"Giờ này rồi, con đừng vùng vẫy vô ích nữa." Chủ tịch Trần nói. "Sếp Tạ đã khoan dung, tha cho con khỏi cảnh ngồi tù."

"Bằng chứng trong tay cô ấy đủ để tống con vào tù." Chủ tịch Trần dùng ánh mắt nhắc nhở.

Trần Bân Hạo cười lạnh. Cha hắn thật sự lo cho hắn sao? Hay chỉ sợ con trai vào tù rồi sẽ liên lụy đến ông ta?

"Có hai lựa chọn." Tạ Chiêu nói.

"Một, hợp tác với chúng tôi. Đi thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, lát nữa ngoan ngoãn ngồi dưới khán đài, nhận lỗi trong tuyên bố xin lỗi. Vĩnh viễn rời khỏi ban quản trị, không được quay lại công ty, không được xuất hiện trước công chúng nữa."

"Hai, vào tù."

Tạ Chiêu đứng dậy, không thèm ngoái đầu lại mà bước ra ngoài, để không gian lại cho hai cha con họ.

"Nhận lỗi đi." Chủ tịch Trần nói. "Người thông minh không dại gì chịu thiệt trước mắt. Cha sẽ sắp xếp cho con rời đi, công khai nói rằng con đi làm từ thiện, thực chất chỉ là nghỉ dưỡng thôi. Công chúng chẳng có trí nhớ đâu, đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, con có thể trở lại. Đến lúc đó, Tạ Chiêu cũng đi rồi, con vẫn có thể quay về công ty gây dựng lại từ đầu."

Xạo chó. Một câu cũng chẳng đáng tin.

Nếu hắn nhận tội, mọi lỗi lầm từ trước đến nay sẽ do hắn gánh hết, hắn sẽ bị bôi nhọ đến mức thân bại danh liệt.

Thậm chí còn khó thoát khỏi điều tra pháp lý. Dù sao, với tư cách quản lý, hắn cũng có trách nhiệm trong những vụ bê bối quấy rối tì.nh d.ục.

Chấp nhận, hắn sẽ thành kẻ vô dụng.

Nhưng nếu không chấp nhận thì sao? Cha hắn có thể cưỡng chế bắt hắn về nhà rồi giam lỏng cả đời.

Hơn nữa, người trong tù đã mất tích. Hắn mất đi con át chủ bài để đấu với Tạ Chiêu.

Chấp nhận thỏa hiệp ít nhất cũng giữ được tự do tạm thời.

"Đi thay bộ vest vào đi, con trai." Chủ tịch Trần đặt tay lên vai hắn.

"Ra đi cho tử tế."

*

Trong bữa tiệc trưa, những người phục vụ mặc áo đuôi tôm tay nâng khay cocktail, len lỏi giữa những bàn ăn.

Các khách mời đều diện lễ phục, vừa nhấm nháp đồ ăn vừa theo dõi buổi biểu diễn gây quỹ từ thiện.

Bên cạnh Trần Bân Hạo có hai vệ sĩ hộ tống. Chỉ cần hắn có động tĩnh gì, bọn họ sẽ lập tức khống chế.

Trời muốn diệt ta, không thể trách ta bất tài.

Trần Bân Hạo chỉ còn biết cười cay đắng.

Ai mà ngờ được, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, giữa New York đang tê liệt vì giao thông, Tạ Chiêu lại có thể nhanh chóng tìm được điểm yếu của bọn họ, liên minh với cha hắn và tiễn luôn gia đình hắn lên đường?

Ai ngờ hắn vừa bước chân ra ngoài đã bị bắt cóc?

Và điều khiến hắn tức điên nhất—tư liệu vạch trần Tạ Chiêu vốn sắp được công bố, vậy mà công ty lại bị hacker tấn công?

Không những thế, tư liệu bị thay thế thành bằng chứng chống lại chính hắn?

Đây là cái vận gì thế này?

Hắn không thua Tạ Chiêu, không thua cha hắn. Hắn thua số phận.

*

Sau khi rượu đã chuốc đủ ba vòng, đến lượt Chủ tịch Trần bước lên phát biểu.

Ông ta chậm rãi bước lên bục, cầm lấy micro. Bên dưới, tất cả ánh đèn flash đều chĩa vào ông ta.

"Schopenhauer từng nói: Kẻ man rợ thì nuốt chửng lẫn nhau, còn kẻ văn minh thì lừa gạt lẫn nhau. Đó chính là quy luật của thế giới này."

"Tôi không đồng ý với quy luật ấy. Tôi biết tất cả các vị đang quan tâm đến tình hình công ty chúng tôi, thời gian qua chúng tôi đã rơi vào một cơn bão dư luận tiêu cực."

"Tôi sẽ không chối rằng đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ. Giữa văn minh và man rợ, tôi chọn văn minh. Tôi chọn không dối gạt công chúng."

"Sự thật là—đây là một bản tuyên bố xin lỗi. Tôi thay mặt con trai mình, CEO Trần Bân Hạo, gửi lời xin lỗi đến công chúng. Bởi vì nó chính là một phần của sự man rợ đó. Tôi yêu con trai mình, nhưng tôi càng tin vào công lý. Vì vậy, tôi buộc phải tự tay loại bỏ phần man rợ đó."

Cả khán phòng bên dưới vỡ òa.

Hai vệ sĩ siết chặt cánh tay Trần Bân Hạo, đề phòng hắn nổi điên.

Nhưng hắn không hề động đậy.

Hắn đã từ bỏ phản kháng.

"Về vấn đề các nữ nghệ sĩ và nữ nhân viên trong công ty chúng tôi bị quấy rối tì.nh d.ục, về việc an toàn tính mạng của họ bị xem nhẹ, và về việc vị hôn thê của con trai tôi, cô Sophia, bị bạo hành gia đình—tất cả những vấn đề này, con trai tôi, CEO Trần Bân Hạo, phải chịu trách nhiệm chính. Là một thành viên quan trọng trong ban quản lý, nó đã luôn lừa dối cấp trên, che giấu bằng chứng, tạo dựng chứng cứ giả để thao túng dư luận."

Chủ tịch Trần nghiêm túc nói: "Đặc biệt là trong thời gian tôi lâm bệnh nặng, không thể xử lý các vấn đề công chúng, nó đã tự ý quyết định, cố tình đổi trắng thay đen, chối bỏ tội lỗi của mình. Là một người cha, tôi đã thất bại trong việc giáo dục con trai mình, khiến nó phạm phải những hành vi vô đạo đức như vậy."

Dù sao thì sự việc bùng nổ dư luận cũng xảy ra đúng lúc ông ta bị đầu độc, cho nên đây chính là cái cớ hợp lý nhất.

"Tôi, với tư cách là Chủ tịch, xin gửi lời xin lỗi đến tất cả các nữ nghệ sĩ, nữ nhân viên đã bị ảnh hưởng, xin lỗi cô Sophia, và xin lỗi tất cả công chúng đã quan tâm đến sự việc này và cảm thấy phẫn nộ vì nó."

Chủ tịch Trần nói tiếp: "Triết lý của công ty chúng tôi luôn là bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, ngay cả sự kiện từ thiện hôm nay cũng nhằm quyên góp giúp đỡ phụ nữ ở những khu vực nghèo khó trên thế giới."

"Thế nhưng, con trai tôi, Trần Bân Hạo, với tư cách là một thành viên ban quản lý, lại mắc phải sai lầm không thể dung thứ. Tôi tuyệt đối không khoan nhượng! Nhưng nó đã bày tỏ sự hối lỗi, tự nguyện từ chức CEO, đồng thời cam kết đến những khu vực nghèo khó làm công tác từ thiện để chuộc lại tội lỗi của mình. Kể từ hôm nay, nó sẽ vĩnh viễn mất quyền thừa kế, vĩnh viễn không được quay trở lại công ty, và vĩnh viễn không được xuất hiện trước công chúng. Mọi người sẽ giám sát nó, giám sát tôi, và giám sát toàn bộ ban quản lý."

Bên dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Chủ tịch Trần—vì lợi ích chung mà không ngại hy sinh tình riêng, dám "đại nghĩa diệt thân," đành đau lòng mà "chém" con trai mình.

Con trai ông ta đã bị hiến tế, nhưng công ty thì vẫn được bảo toàn, dư luận cũng sẽ lắng xuống.

"Tiếp theo, xin mời cổ đông lớn nhất của chúng ta, cô Tạ Chiêu, lên phát biểu."

Chủ tịch Trần mỉm cười, đưa micro cho Tạ Chiêu.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài chấm đất vô cùng lộng lẫy, chất liệu nhung mỏng màu đỏ rực. Mái tóc đen tuyền của cô xõa như mây phủ trên vai.

Ánh sáng lạnh lẽo trên sân khấu chiếu lên cô.

Hiếm khi nào Tạ Chiêu trang điểm đậm đến vậy, dù trong một sự kiện thế này cũng không cần thiết phải lộng lẫy quá mức.

Nhưng chính sắc đỏ rực rỡ đó lại hút trọn ánh nhìn của tất cả mọi người.

Hội trường trở nên im phăng phắc.

"Cắt bỏ khối u ác tính là một quyết định cần đến lòng can đảm."

Tạ Chiêu cúi mắt nhìn bài phát biểu, đôi môi đỏ thẫm khẽ hé mở.

"Khi thảo luận về tình trạng hỗn loạn hiện tại của tập đoàn Nhạc Càn, Chủ tịch Trần Tân đã nói với tôi rằng, tất cả đều do khối u ác tính như CEO Trần Bân Hạo gây ra. Chỉ cần mạnh tay cắt bỏ khối u này, công ty sẽ phát triển lành mạnh và tích cực."

"Nhưng tất cả những điều trên đều là dối trá."

Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười, chậm rãi xé nát bài phát biểu trong tay.

Không gian như bị đông cứng lại.

Chủ tịch Trần ngồi dưới khán đài, sắc mặt giật giật liên tục.

"Có thể một số nhà báo sẽ muốn hỏi tôi về những bức ảnh bị lộ ngày hôm qua. Chủ tịch Trần Tân đã thảo luận với tôi rằng không cần phản hồi, vì đó là những thông tin sai sự thật, là những tin đồn mà Trần Bân Hạo cố tình tung ra để tranh giành quyền lực."

"Nhưng đó cũng là dối trá."

Dưới ánh đèn flash rực rỡ, gương mặt cô gần như bị phơi sáng quá mức.

"Người đánh ông ta chính là tôi. Đó là sự thật."

"Bởi vì gã đàn ông này đã bạo hành tôi từ nhỏ, bán đứng và khiến mẹ tôi phát điên, cùng với cha con Trần Bân Hạo đồng lõa, biến lương thiện thành bùn nhơ, bóc lột từng đồng mồ hôi nước mắt của chị tôi. Sau khi chị tôi chết đi suốt hơn mười năm, bọn họ lại xuất hiện ở New York, làm chứng giả để bịt kín cơ hội cuối cùng của tôi trong việc đòi lại công lý cho chị mình."

"Đúng vậy, gã đàn ông đó chính là cha tôi. Tôi đã bịa đặt thân phận của mình. Cha mẹ tôi chưa từng làm ăn ở Thụy Sĩ. Tôi đến từ một vùng quê nghèo khổ."

"Tại sao tôi đến New York? Tại sao tôi đến phố Wall? Chính là để có ngày hôm nay—để tôi có thể giẫm nát khuôn mặt của ông ta dưới chân mình!"

"Tôi đã đánh cha mình, nhưng tôi không hối hận! Không ăn năn! Vì bất kỳ ai có nhân tính, nếu là vì mẹ mình, chị mình, con gái mình, thì đều sẽ làm như tôi! Tôi không chỉ muốn giẫm đạp lên cha tôi, mà còn muốn đạp đổ cả hai cha con Trần Tân và Trần Bân Hạo!"

Tạ Chiêu ngẩng đầu, đối diện với vô số ánh đèn flash.

"Tập đoàn Nhạc Càn không chỉ có mỗi Trần Bân Hạo là khối u thối rữa. Toàn bộ ban quản lý đã mục ruỗng đến tận xương tủy! Cha con Chủ tịch Trần không chỉ có vấn đề về đạo đức, mà còn dính líu đến hàng loạt bê bối tài chính nghiêm trọng, có hành vi phạm pháp trong lĩnh vực kinh tế! Tôi tin rằng Ủy ban Chứng khoán SEC và Viện Kiểm sát Liên bang sẽ sớm đưa ra kết luận điều tra."

Chủ tịch Trần ngồi dưới sân khấu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô ta... cô ta lại tự công khai vạch trần chính mình!

Đồ đàn bà điên này!

Một khi cô tự bóc trần vết nhơ của bản thân, thì những tài liệu, những đoạn băng mà ông ta có trong tay cũng sẽ hoàn toàn vô giá trị.

Mà cha mẹ cô đã bị đưa đi mất rồi, đã chết không còn nhân chứng, bọn họ đã hoàn toàn mất đi bất kỳ thứ gì có thể dùng để kiềm chế cô ta.

"Mau! Mau lên sân khấu, tắt micro của cô ta đi!" Chủ tịch Trần gào lên.

Cửa hội trường đột nhiên bật mở.

Một nhóm cảnh sát xông vào, khống chế Trần Bân Hạo rồi lôi hắn đi.

"Chúng ta đã đạt được thỏa thuận rồi mà!"

"Tạ Chiêu, con khốn này, mày dám nuốt lời sao?!"

Hóa ra cô ta đã sớm tố giác ông ta, cái gì mà miễn trừ ngồi tù? Tất cả đều là lời dối trá! Cô ta chưa bao giờ có ý định để hắn một con đường sống.

Hỗn loạn bùng nổ, ánh đèn flash của giới truyền thông chớp nháy không ngừng.

Thứ mà Tạ Chiêu xé bỏ không chỉ là bản thảo bài phát biểu, mà còn là thỏa thuận hòa bình mà hai bên đã dày công đạt được.

Cả hội trường như nồi nước sôi sùng sục, chỉ có cô vẫn đứng yên trên sân khấu.

Dưới ánh đèn flash lạnh lẽo, cô nhìn thẳng vào ống kính.

"Tôi đang nói với tất cả cổ đông."

"Các người có quyền biểu quyết, vận mệnh của công ty nằm trong tay các người. Giờ đây, công ty đã bị một lũ sâu mọt tham lam, tàn bạo, vô nhân tính đục khoét, chỉ có các người mới có thể cứu nó."

"Tôi chính thức phát động đề nghị thu mua. Hãy đứng về phía nhân tính, đứng về phía tôi. Tại đại hội cổ đông, chúng ta sẽ lật đổ toàn bộ ban lãnh đạo, xóa bỏ chế độ bạo quyền của cha con nhà họ Trần!"

Bột vàng bay lả tả trong không trung hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh lúc này.

Dưới ánh đèn flash chớp nháy điên cuồng, trong màn kim tuyến rơi xuống như tuyết, giữa sự hỗn loạn của báo giới và quan khách, Tạ Chiêu trên sân khấu đối diện với Trần Tân – chủ tịch hội đồng quản trị ngồi dưới khán đài.

Một ánh nhìn kéo dài, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nếu Nhạc Càn muốn trở thành đôi tình nhân Romeo và Juliet với "kỵ sĩ áo trắng" kia, vậy thì ngay trong ngày liên hôn của các người, tôi sẽ gửi tặng một câu danh ngôn của Shakespeare như lời chúc phúc chân thành nhất.

Tạ Chiêu mở miệng, nhưng micro đã bị cắt.

Thế nhưng, cô biết Trần Tân vẫn nghe thấy.

"Những cuộc vui tàn bạo, tất sẽ kết thúc trong tàn bạo."

Bình Luận (0)
Comment