Hội trường tiệc tràn ngập hỗn loạn. Vừa bước xuống sân khấu, Tạ Chiêu đã bị một người chặn lại—Sophia.
Cô ta cũng được Chủ tịch Trần mời đến dự tiệc trưa, với lời hứa rằng Trần Bân Hạo sẽ công khai xin lỗi cô.
"Lâu rồi không gặp." Tạ Chiêu mỉm cười với cô ta, ngay sau đó, một ly rượu vang đỏ hắt thẳng vào mặt.
Sophia giơ chiếc ly thủy tinh trống rỗng lên, định đập thẳng vào đầu cô.
Tạ Chiêu nắm chặt cổ tay cô ta, chiếc ly vỡ tan trên sàn.
"Bình tĩnh lại đi, được không?" Tạ Chiêu nói với giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh.
Sophia giận dữ, điên cuồng vùng vẫy.
"Bình tĩnh? Cô lấy tư cách gì mà nói ra câu đó?"
"Tạ Chiêu, cô là kẻ vô liêm sỉ, vô nhân tính, làm sao có thể đứng trên sân khấu rao giảng về nhân tính?"
"Tôi đã coi cô là bạn, còn cô thì sao? Cô lại hại chết vị hôn phu của tôi!"
Ống kính máy quay của truyền thông vẫn đang ghi lại. Tạ Chiêu siết chặt cổ tay Sophia, mạnh mẽ kéo cô ta ra khỏi hội trường.
"Bỏ tôi ra! Bỏ ra!" Sophia hét lên.
Tạ Chiêu lôi cô ta vào nhà vệ sinh nữ rồi khóa trái cửa.
"Muốn nói gì thì nói ở đây."
"Cô cũng biết mất mặt à?" Sophia cười lạnh.
"Cô không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng ít nhất cũng nên nghĩ đến thể diện của cha mẹ cô chứ." Tạ Chiêu chậm rãi rút khăn giấy, soi gương lau vết rượu vang trên mặt. Lớp trang điểm bị lem nên hơi khó xử lý.
"Vì một tên tội phạm mất hết danh dự, cô ở đây hét vào mặt tôi, thấy có đáng không?"
"Trần Bân Hạo không phải tội phạm! Cô vu oan cho anh ấy, chính cô đã hại anh ấy!" Sophia lạnh lùng đáp.
"Anh ta là người thế nào, đến giờ cô còn chưa biết sao? Trong lòng cô rõ hơn ai hết. Cô thoát khỏi vũng bùn ấy, tôi cũng có công đấy. Đổ rượu vang lên người ân nhân của mình, đó là cách cô bày tỏ lòng biết ơn sao?" Tạ Chiêu thản nhiên chỉnh lại tóc, may mà tóc cô không bị ướt quá nhiều.
"Ân nhân?" Sophia gào lên. "Ngay từ ngày đầu quen biết, cô đã lợi dụng tôi! Cô lợi dụng tôi để hại người đàn ông tôi yêu nhất. Cô có còn xứng đáng làm bạn của tôi không? Cô còn mặt mũi yêu cầu tôi cảm ơn cô?"
"Xin lỗi vì đã lợi dụng cô, nếu đó là điều cô muốn nghe." Tạ Chiêu đáp. "Nhưng người đàn ông của cô đáng bị như vậy. Hơn nữa, anh ta vốn chẳng yêu cô, sao cô phải tự lừa dối mình?"
"Anh ấy yêu tôi!" Sophia run rẩy vì tức giận, nước mắt không kìm được rơi xuống. "Tôi từng nghĩ anh ấy không yêu tôi, nhưng tất cả là do cô ly gián! Vì trúng kế cô nên tôi mới hại anh ấy! Chính tôi đã hại anh ấy!"
"Anh ấy yêu tôi đến vậy, nhưng tôi lại không tin anh ấy. Tôi đã phụ lòng tin của anh ấy. Chỉ vì vài lời gièm pha mà tôi vội vã từ bỏ anh ấy!" Sophia khóc đến nghẹn ngào, lời lẽ rối loạn.
"Giờ anh ấy vào tù rồi, bị chính người anh ấy yêu nhất hại! Tôi đã hại anh ấy!"
"Anh ấy sẽ thất vọng về tôi thế nào đây? Trên đời này, người duy nhất tin anh ấy cũng không tin anh ấy nữa, anh ấy có tuyệt vọng không?"
Tạ Chiêu thản nhiên lắc đầu. Ngày đó, khi Sophia nghi ngờ có kẻ thứ ba, cô cố ý dẫn dắt để Sophia nhắm vào Văn Cảnh. Sophia lập tức yêu cầu sa thải Văn Cảnh, nhưng Trần Bân Hạo tuyệt đối không dám làm vậy. Thế là mâu thuẫn leo thang. Không ai chịu nhường nhịn, danh dự cả hai đều bị tổn hại, và cuối cùng, một cuộc tranh cãi nổ ra trong công ty.
Và cũng chính video đó đã khiến danh tiếng Trần Bân Hạo sụp đổ.
"Vị hôn phu của cô tìm gái bên ngoài không phải chỉ ngày một ngày hai, cô nổi giận với tôi làm gì? Mỗi lần trước đây đâu phải tôi ép anh ta đi tìm?" Tạ Chiêu bật vòi nước, rửa sạch tay.
"Cô đừng bôi nhọ anh ấy!" Sophia đột nhiên kích động đến mức suýt ngất.
"Là chính cô nói ra, đâu phải tôi bịa đặt." Tạ Chiêu nhún vai.
"Cô còn dám nói thêm một câu nữa!" Sophia nhảy dựng lên, gần như muốn lao vào đánh cô.
"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa." Tạ Chiêu nhún nhường, sợ có người bên ngoài lao vào, để truyền thông chụp được cảnh này.
Sự im lặng của Tạ Chiêu khiến Sophia bình tĩnh lại đôi chút.
"Cô không hiểu đâu. Anh ấy chưa từng đụng vào họ."
"Những người phụ nữ đó chỉ là trò chơi qua đường. Họ muốn danh lợi, nên chủ động bám lấy anh ấy. Mà một người đàn ông trong giới kinh doanh như anh ấy đôi khi cũng cần xã giao."
"Nhưng tất cả chỉ là diễn kịch, tất cả đều là giả dối. Anh ấy chưa từng ngủ với họ." Sophia nói.
"Cô nhìn thấy từ dưới gầm giường à?" Tạ Chiêu cố nén cười, nhưng vẫn buột miệng châm chọc.
"Cô có thể đừng suy nghĩ bẩn thỉu như vậy không?" Sophia tức đến run người. "Anh ấy nói với tôi là có vài người phụ nữ chủ động trèo lên giường anh ấy khi anh ấy say, nhưng anh ấy chưa bao giờ đụng vào họ!"
"Chẳng lẽ vì anh ta bất lực?" Tạ Chiêu đáp.
Thấy Sophia lại sắp bùng nổ, cô lập tức giơ tay chịu thua. "Được rồi được rồi, cô nói tiếp đi."
"Vị hôn phu của tôi vừa trẻ vừa giàu, lại đẹp trai, đương nhiên có nhiều kẻ đeo bám. Đúng, trước khi gặp tôi, anh ấy chơi bời thật, có vô số bạn gái." Sophia nói, "Nhưng từ khi yêu tôi, anh ấy chỉ có mình tôi. Anh ấy từng nói rằng những người trước đây, anh ấy chưa từng yêu họ, chưa từng thật sự thích họ dù chỉ một giây."
"Người anh ấy yêu duy nhất là tôi, tôi là người vợ duy nhất của anh ấy. Tất cả những người phụ nữ khác chỉ là hiểu lầm, chỉ là những ảo ảnh giả tạo. Nếu không phải do cô giở trò, chúng tôi đã sớm hóa giải mọi hiểu lầm!"
"Chúng tôi yêu nhau, đã đính hôn và sắp kết hôn. Tại sao cô lại muốn phá hoại chúng tôi? Tại sao?" Sophia một lần nữa suy sụp, ngồi xổm xuống, tựa lưng vào góc tường.
Tạ Chiêu thờ ơ, không tức giận cũng không cảm thấy có lỗi trước lời buộc tội của cô ta, thậm chí còn thấy buồn cười.
"Cô đúng là hết thuốc chữa, lẽ ra tôi phải sớm nhận ra điều đó." Tạ Chiêu nói. "Trước đây vẫn còn có chút hy vọng với cô, là tôi sai." Lúc nghe tin bọn họ hủy hôn, có mấy giây cô đã tưởng rằng cô ta thực sự tỉnh ngộ.
"Nếu cô tin rằng dù anh ta có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài thì vẫn chung thủy với cô, vậy lần này tại sao lại đòi hủy hôn?"
"Vì lần này anh ấy không nể mặt tôi, tôi tức giận. Trước đây, anh ấy luôn đánh tiểu tam trước mặt tôi để giúp tôi hả giận, nhưng lần này anh ấy lại bảo vệ cô ta, thậm chí còn không chịu sa thải cô ta." Sophia nói. "Tôi giận lắm, nên tôi muốn khiến anh ấy hối hận, muốn anh ấy nếm trải cảm giác mất đi tôi, khiến anh ấy dằn vặt, đau đớn, hối hận không kịp."
Hóa ra cô ta chỉ muốn anh ta hối hận rồi quay lại cầu xin cô. Hôm nay đến đây, cũng chỉ là mong muốn hai người có thể làm lành.
"Tất cả là do cô! Tất cả là tại cô hại tôi!" Sophia khóc lóc, rồi bất ngờ trèo lên bệ cửa sổ trong nhà vệ sinh.
"Nếu anh ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn sống nữa!" Cô ta mở cửa sổ ra.
Tạ Chiêu khoanh tay lạnh lùng nhìn, chẳng hề có ý định khuyên cô ta bước xuống.
"Nếu muốn diễn cảnh nhảy lầu thì cô nên diễn hôm qua, lúc đánh tiểu tam kia kìa. Như vậy anh ta mới có thể đau khổ cả đời, vĩnh viễn không quên được cô, vĩnh viễn không có người phụ nữ nào khác bước vào tim anh ta nữa. Nhưng hôm nay nam chính lại không có ở đây, anh ta vào tù rồi, cô diễn với ai đây?"
"Đừng có lên cơn trước mặt tôi!" Giọng Tạ Chiêu lạnh băng. "Tôi không phải bác sĩ, không trị được bệnh của cô."
Thấy đe dọa tự sát không có tác dụng, Sophia dường như tuyệt vọng kêu lên một tiếng, rồi lại ngoan ngoãn trèo xuống.
Cô ta bước đến trước mặt Tạ Chiêu, đột nhiên quỳ sụp xuống.
"Tôi xin cô! Nể tình chúng ta là bạn nhiều năm, tôi xin cô tha cho Trần Bân Hạo đi!"
"Cô nên đi cầu xin kiểm sát viên thả anh ta mới đúng. Pháp luật đâu phải do tôi đặt ra? Phạm tội thì ngồi tù, không phải chuyện hiển nhiên sao?" Tạ Chiêu nhún vai.
"Cô đâu chỉ muốn anh ấy ngồi tù? Tôi không hiểu cô sao?" Sophia cười khổ. "Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à? Với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không dừng lại nếu chưa khiến anh ấy chết. Ngồi tù? Đó tuyệt đối không phải là đích đến cuối cùng mà cô muốn."
Tạ Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Sophia.
"Cô nói không sai chút nào. Vị hôn phu của cô chắc chắn sẽ chết, có trời cũng không cứu được. Đừng phí sức nữa." Giọng cô trầm thấp, trong tai Sophia giống như đến từ địa ngục. "Yên tâm đi, tôi với cô không thù không oán, sẽ không làm khó cô. Nhưng đừng lằng nhằng với tôi nữa, nếu không đừng trách tôi mất hết kiên nhẫn."
"Tôi xin cô, tôi cầu xin cô! Cô bảo tôi làm gì cũng được." Sophia khóc nấc, ôm chặt lấy cánh tay Tạ Chiêu, dù bị đẩy thế nào cũng không chịu buông.
"Tôi biết cái chết của chị cô là một bi kịch, là lỗi của anh ấy! Tôi cũng đã nói sai, tôi xin lỗi."
"Nếu cô biết cái chết của chị tôi có liên quan đến hắn, nếu cô biết hắn đã hại chết nhiều người phụ nữ khác, vậy tại sao vẫn cứ cố chấp như thế?" Tạ Chiêu hỏi.
"Tôi thừa nhận anh ấy không phải người tốt, anh ấy là kẻ xấu, đã làm rất nhiều điều sai trái, tổn thương rất nhiều người." Sophia nói. "Nhưng anh ấy cũng đáng thương. Tất cả đều do bi kịch gia đình gây ra. Cô biết mẹ anh ấy mất khi anh ấy còn rất nhỏ, còn cha anh ấy thì như thế nào. Một đứa trẻ tận mắt chứng kiến cha giết mẹ thì có thể có ảnh hưởng tốt được sao? Chưa từng có ai thực sự yêu thương anh ấy, anh ấy cũng chỉ là một người đáng thương thôi."
"Hắn đáng thương, vậy nên những người bị hắn hại chết đều không đáng nhắc đến?" Tạ Chiêu khẽ cười. "Đôi khi tôi thực sự tò mò, những người phụ nữ yêu loại cặn bã này, trong đầu họ nghĩ gì vậy?"
"Cô chắc chắn muốn cười nhạo tôi ngu ngốc, cười nhạo tôi hèn hạ. Nhưng cô không thể cười nhạo tình yêu của anh ấy dành cho tôi."
"Một kẻ phản xã hội có tình yêu?"
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi bị đau dạ dày, không có thuốc trong nhà, anh ấy sẽ bay từ thành phố khác về để đưa thuốc cho tôi."
"Cô là tiểu thư nhà giàu mà không mua nổi thuốc giao tận nhà à?"
"Không phải vấn đề tiền, mà là sự quan tâm. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy khiến tôi tin rằng anh ấy yêu tôi."
"Tôi biết anh ấy đối xử tệ bạc với những cô gái khác, làm tổn thương họ. Nhưng với tôi, anh ấy thực sự rất tốt. Anh ấy có vết thương tâm lý, xin cô tin tôi. Anh ấy đã thay đổi vì tôi! Tôi xin cô cho tôi một cơ hội!"
Tạ Chiêu khẽ vuốt tóc Sophia ra sau tai.
"Nghe xem cô đang nói cái gì kìa."
"Một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt vì một người phụ nữ mà quay đầu hối cải? CÔ thực sự tin kẻ như thế có tình yêu sao?"
"Tôi tin! Vì anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy. Trước đây anh ấy không có tình yêu, nên mới đi sai đường. Tôi có thể đưa anh ấy trở về con đường đúng đắn!"
"Tôi không còn muốn cười nhạo cô nữa, tôi chỉ thấy đáng thương." Tạ Chiêu đứng lên.
"Chỉ có con người mới có một loại tình cảm cao cấp như tình yêu. Không phải cứ mang hình dáng con người thì đã là người. Những kẻ khoác da người nhưng không có nhân tính thì vĩnh viễn không biết yêu."
Cô lại nhớ đến câu nói mà Giang Từ từng nói.
Bây giờ nghĩ lại, câu nói đó không phải là không có lý.
"Cô trách tôi không xem cô là bạn. Đúng vậy, tôi thực sự chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bạn. Vậy nên, để thể hiện chút trách nhiệm cuối cùng, tôi sẽ nói với cô thêm vài câu." Tạ Chiêu giật mạnh vạt váy bị Sophia níu lấy.
"Thứ nhất, một kẻ trăng hoa sẽ không bao giờ quay đầu. Nếu hắn ta có ngày thay đổi, thì đó chắc chắn là ngày hắn bị bất lực."
"Thứ hai, một kẻ vô nhân tính mang da người nhưng chẳng khác gì súc sinh thì không bao giờ có khả năng yêu. Hắn không tôn trọng những người phụ nữ khác, những cô bạn gái trước đây của hắn, những nhân tình của hắn. Hắn làm tổn thương họ vì trong mắt hắn, họ không phải là con người. Cô nghĩ hắn sẽ coi cô là con người sao?"
"Hắn thực sự tôn trọng cô từ tận đáy lòng sao? Hắn căm ghét toàn bộ phụ nữ, cô cũng là một trong số đó. Nếu cô tự huyễn hoặc mình rằng một kẻ phản xã hội, một kẻ bại hoại, một gã đàn ông đã từng trải qua vô số phụ nữ sẽ chỉ yêu duy nhất cô, sẽ được một người lương thiện như cô cứu rỗi, thì đó chính là ảo tưởng đáng thương nhất, đi ngược lại quy luật cơ bản của thế giới này. Cuối cùng, nếu có bệnh tâm lý thì tốt nhất là nên tìm bác sĩ đi."
Tạ Chiêu nhẹ nhàng đá văng vòng tay của Sophia.
"Mẹ cô đến rồi đấy. Bà ấy đang tìm cô, về nhà với mẹ cô đi."
"Cô dám gọi mẹ tôi đến đây? Cô còn có giới hạn nào không?" Sophia giận dữ gào lên, "Vừa rồi cô nói chuyện với tôi chỉ là để kéo dài thời gian sao?"
Tạ Chiêu thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, mở cửa phòng vệ sinh. Bên ngoài, hai người phụ nữ lập tức xông vào, giữ chặt Sophia.
Ngoài cửa là một quý bà trong bộ đồ màu trắng sữa đang đứng đó.
"Mẹ, con không muốn đi! Xin mẹ, hãy cứu Trần Bân Hạo, mẹ phải cứu con rể của mẹ!"
"Nếu nó không chịu nghe lời thì tiêm thuốc an thần đi, đừng để mất mặt thêm nữa." Quý bà chỉ nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng ra lệnh.
Cánh cửa phòng vệ sinh lại đóng lại.
"Sếp Tạ, cảm ơn cô đã luôn giữ liên lạc với chúng tôi. Nếu không hôm nay con bé đã khiến gia đình chúng tôi mất hết thể diện rồi."
"Phu nhân không cần cảm ơn, cô ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi." Tạ Chiêu đáp.
"Chúng tôi chưa bao giờ bạc đãi nó." Vẻ mặt quý bà đầy xấu hổ. "Sophia là con gái bảo bối của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn chúng tôi đều nuôi dạy nó như một nàng công chúa. Nó chưa bao giờ phải động tay động chân làm gì, có thể nói là chưa từng phải chịu khổ."
"Một đứa con gái duy nhất, sợ nó vất vả, nên việc thừa kế gia nghiệp để anh trai nó gánh vác. Nó học hành kém, chúng tôi cũng không ép buộc. Nó chỉ cần học nghệ thuật, cũng chẳng cần học giỏi, chỉ là để giết thời gian thôi."
"Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chưa từng bắt nó đi làm một ngày nào. Mỗi ngày chỉ cần đi mua sắm, tập yoga, chơi bời với bạn bè là đủ."
"Chúng tôi chỉ hy vọng con bé lớn lên xinh đẹp, tìm một người môn đăng hộ đối, sống một cuộc đời bình yên. Kết quả là nó lại chọn một người chồng như thế! Người ngoài chắc nghĩ nó thiếu thốn tình yêu đến mức nào chứ! Thật sự khiến chúng tôi không thể ngẩng mặt lên được."
Tạ Chiêu chỉ khẽ cười.
"Phu nhân không cần quá lo lắng, chỉ cần chưa kết hôn thì thể diện của gia đình bà vẫn được giữ nguyên."
Các người nuôi dạy cô ta như một nàng công chúa, nhưng không phải để trở thành người thừa kế mà là để trở thành vợ của ai đó.
Các người sợ cô ta khổ cực, nên để anh trai thừa kế sản nghiệp.
Các người sợ cô ta mệt mỏi, nên để con gái chỉ cần vui chơi mỗi ngày.
Và rồi, các người biến cô ta thành một kẻ ngu ngốc.
Tạ Chiêu mỉm cười, khẽ gật đầu với phu nhân, sau đó xoay người rời đi.
Sophia là một quân cờ rất hữu dụng. Quân cờ này hiện tại đang lao thẳng về phía số phận mà cô đã an bài.
Nhưng cô không thấy có gì phải áy náy cả. Không áy náy với Sophia, cũng không áy náy với cha mẹ cô ta.
Cơ hội rút lui, cô đã cho họ. Nhưng họ đã bỏ lỡ.
Số phận này là do chính họ lựa chọn.