Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 116

"Theo dữ liệu mới nhất của Tổ chức Lao động Thế giới, hiện có khoảng 27 triệu người trên toàn cầu rơi vào cảnh nô lệ. Buôn người là ngành tội phạm lớn thứ hai trên thế giới. Ngoài mục đích khai thác lao động và bóc lột tì.nh d.ục, tội phạm buôn người còn chủ yếu nhằm vào việc buôn bán nội tạng."

"Buôn người trên dark web không phân biệt tuổi tác, chủng tộc, ngoại hình hay giới tính. Theo một trang web của Mỹ công bố, giá nội tạng trên chợ đen là: thận 260.000 đô la, gan 150.000 đô la, tim 110.000 đô la."

TV vẫn đang bật, nhưng không ai xem.

Tiếng sóng liên tục vỗ vào vách đá, đôi lúc còn át cả âm thanh nền từ chiếc ti vi.

"Phu nhân?"

Sau ba tiếng gõ cửa, cánh cửa trượt bằng gỗ đào bị đẩy mở từ bên ngoài, quản gia tóc bạc bước vào.

Ông ta bưng theo một chiếc khay trên tay, bàn chân đặt lên nền đá cẩm thạch mã não khảm hoa văn gỗ sồi.

Những cây đèn đồng rèn thủ công gắn trên tường vẫn còn cháy sáng trong chiếc chao thủy tinh mạ vàng, dù trời đã là chín giờ sáng.

Đây là một phòng sinh hoạt sáng mang phong cách thời kỳ Phục Hưng, hướng mặt ra đại dương phương Đông. Rèm nhung đỏ kiểu Ý đã được kéo sang hai bên, ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng.

Lò sưởi làm từ đá vôi Caen của Pháp, phía trên là gương và cẩm thạch đánh bóng, cùng viền vàng chạy dọc bức tường màu kem xanh nhạt, tất cả đều phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.

Nhưng trong phòng không có ai.

"Trên thế giới có ít nhất 510 tuyến buôn người, hàng hóa được niêm yết giá công khai trên dark web và giao dịch bằng Bitcoin. Chỉ cần có tiền, thứ gì cũng có thể mua được. Nghe nói một số trò chơi man rợ như săn người hay ăn thịt người vẫn còn tồn tại. Ở Mexico—"

Quản gia tắt TV

"Xem mấy tin tức này vào bữa sáng sẽ ảnh hưởng khẩu vị." Ông ta nhẹ giọng nói.

"Nhưng tôi lại thấy rất thú vị."

Một giọng nói trong trẻo vọng đến từ bên ngoài cửa sổ.

Quản gia bước thẳng ra ban công lát đá cẩm thạch trắng. Ban công phủ đầy hoa hồng cam san hô, xa xa là mặt biển xanh thẳm, từng con sóng liên tục vỗ vào bờ đá ngầm.

Một người phụ nữ khoác áo choàng lụa trắng đang tưới hoa.

Mái tóc đen dài suôn mượt như gương, khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng muốt như bạch ngọc, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng như một ngọn núi tuyết xa xôi, khó có thể với tới. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra đó là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Bà ta quay lại, những nếp nhăn tinh tế trên gương mặt chứng tỏ bà không còn trẻ nữa.

Nhưng dù tuổi tác có trôi qua, đôi mắt ngọc lục bảo kia vẫn lộng lẫy như xưa.

"Phu nhân." Quản gia hơi cúi đầu.

Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn gỗ đào Domingo. Quản gia kéo chiếc ghế da thủ công màu xanh lục đậm.

"Ngồi xuống đi." Phu nhân nói, "Nói tôi nghe những người bạn cũ mà cô Tạ Chiêu sắp xếp đến Mexico rốt cuộc là đang du ngoạn tự do, hay đang trên một hành trình đã được định sẵn?"

"Theo tôi biết, từ sáng hôm qua trên dark web đã có một số hàng hóa sắp được vận chuyển đến Mexico, giá cả đều đã định sẵn."

"Một chuyến hành trình chặt chẽ, tận dụng triệt để, phát huy giá trị tối đa của từng món hàng." Quản gia bày biện bộ trà.

"Buổi sáng hôm qua, không phải tối nay?" Phu nhân lẩm bẩm. "Tôi cứ tưởng trong trại giam sẽ có thêm vài ca tử vong bất ngờ, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc tại đó."

"Vâng, tôi nghĩ ngay khi hội ngộ với những người bạn cũ, cô Tạ đã đưa ra quyết định, ít nhất cũng đã lên kế hoạch. Ban đầu cô ấy không định thực hiện nhanh như vậy, nhưng có biến cố xảy ra, nên kế hoạch bị đẩy sớm hơn."

"Nghe có vẻ là một cô gái rất đáng mến, đúng không?" Phu nhân cười.

Quản gia hơi nhướng mày. Những từ khóa như dark web, giao dịch, hàng hóa, Mexico chẳng thể nào gắn liền với cụm từ "đáng mến".

"Những đứa trẻ của tôi sao rồi?" Bà ta hỏi.

"Cậu chủ nhỏ suốt đêm qua đã liên tục đưa ra hàng loạt mệnh lệnh, phu nhân cũng đoán được rồi đấy. Bây giờ chắc đang đóng vai trợ lý, có khi lát nữa còn phải xếp hàng mua cơm trưa cho sếp."

"Còn Isaac thì vẫn đang mắc kẹt trong cuộc điều tra giao dịch nội gián, khó mà rút chân ra được."

"Ai hỏi chúng nó chứ?" Phu nhân chỉ ăn vài miếng rồi đứng dậy.

"Các bé con của tôi thế nào?"

"Ồ, chúng rất khỏe, vú nuôi đang đưa chúng ra bãi cỏ phơi nắng. Bọn nhỏ có vẻ rất thích biệt thự tránh nóng này."

"Để tôi đi xem. Một người mẹ sau khi thức dậy luôn muốn gặp con trước tiên."

Bà ta khoác tay quản gia, cả hai cùng đi xuống cầu thang.

Cầu thang làm từ đá cẩm thạch vàng Siena, tay vịn là đồng xanh mạ vàng uốn rèn tỉ mỉ.

Trên trần nhà cao hai tầng là bức bích họa mang phong cách La Mã cổ đại, chùm đèn pha lê hình nhánh cây treo cao.

Mười hai cột đá cẩm thạch Clins phong cách tân cổ điển nâng đỡ đại sảnh, nơi đây có một đài phun nước nhỏ, bốn bề là cửa sổ kính màu.

Trên vòm cửa cao vút có khắc dòng chữ Latin: Ta là đường đi, chân lý và sự sống.

Họ đi qua hành lang dài hướng ra biển, những mái vòm bán nguyệt tựa như từng khung cửa sổ sát đất, mở ra cảnh đại dương xanh ngắt, sóng không ngừng tung bọt trắng xóa.

Trên bãi cỏ xanh biếc, ba chú hổ con lăn lộn nô đùa, người chăm sóc ngồi xổm bên cạnh.

"Lại đây nào, cục cưng của mẹ." Phu nhân ngồi xuống, dịu dàng gọi.

Một chú hổ con loạng choạng chạy đến ngã vào lòng bà. Bà ta vỗ về nó như đang vu.ốt ve một con mèo lớn, hổ con cọ vào lòng bàn tay bà mà làm nũng.

"Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ mà mẹ yêu thương nhất."

"Phu nhân, cậu chủ nhỏ gọi đến."

Quản gia đưa điện thoại cho bà, trên màn hình hiển thị tên người gọi: Kẻ phá của.

"Chào buổi sáng, mẹ yêu dấu."

"Không có gì tốt lành cả, con trai à. Đêm qua con chơi vui lắm, nhỉ?" Phu nhân mỉm cười.

"Mẹ, con thực sự muốn giải thích chuyện tối qua..."

"Mẹ rất hiểu." Phu nhân nói, "Tuổi dậy thì của con đến hơi muộn một chút. Con không yêu đương từ nhỏ đến lớn, mẹ đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện xảy ra. Người ta 6 tuổi đã tặng dây chuyền, 16 tuổi tặng vé máy bay, còn con thì chưa từng làm mấy chuyện đó, nên bây giờ mới có kiểu tiêu tiền trả thù này."

"Con muốn theo đuổi con gái, mẹ ủng hộ. Con tiêu tiền, mẹ cũng ủng hộ. Tặng cô ấy trang sức cũng được, biệt thự cũng được, máy bay riêng cũng chẳng sao. Nhưng cái cách con dọn đường cho cô ấy khiến mẹ thật sự sợ hãi đấy." Phu nhân vừa nói vừa cho hổ con uống sữa bột.

"Không không không, mẹ hiểu lầm con rồi!"

"Con không thích Tạ Chiêu, càng không có ý định theo đuổi cô ấy!"

"Con hoàn toàn là người trung lập."

"Trung lập?" Phu nhân cười, "Nếu như bây giờ mà trung lập đã đáng sợ thế này, thì sau này nếu con yêu cô ấy thật thì phải thế nào đây? Nói trước cho mẹ chút tâm lý chuẩn bị đi. Đừng nói là nếu Tạ Chiêu tranh cử tổng thống Mỹ, con cũng muốn chúng ta ủng hộ cô ấy đấy nhé?"

"Cô ấy không thể làm tổng thống Mỹ được, cô ấy đâu có sinh ra ở Mỹ." Giang Từ nói, "Nếu xét về mặt lý thuyết, cô ấy chỉ có thể tranh cử thủ tướng Anh thôi, vì thủ tướng Anh không bị giới hạn về nơi sinh."

"Chúng ta đang bàn về vấn đề này sao?" Phu nhân hỏi.

"Mẹ đừng đùa nữa, con đang nói chuyện rất nghiêm túc. Con làm chuyện này đúng là có phần bốc đồng, nhưng không đến mức mất hết lý trí."

"Không phủ nhận, con coi Tạ Chiêu là bạn, phản ứng đầu tiên của con là muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng đây không phải là lý do duy nhất. Những gì cha con nhà họ Trần làm thực sự quá ghê tởm, con nghĩ bất kỳ ai có chút chính nghĩa cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

"Ồ, vậy nên con là một người qua đường chính nghĩa thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ?" Phu nhân mỉm cười, "Không bàn chuyện hacker, nhưng chuyện con mở một cửa hàng mới chỉ trong vài giờ rạng sáng cũng là vì chính nghĩa sao?"

Giang Từ nghe ra sự châm chọc trong lời nói của bà.

"Vì con cần ngủ, con là con người, con cần một cái giường để ngủ."

"Được rồi, cứ tiếp tục ngụy biện đi."

"Quan trọng nhất là, những gì con làm đều phù hợp với lợi ích gia tộc. Đây cũng là lý do mẹ vẫn luôn ngầm đồng ý cho con làm."

"Vậy nói xem nào."

"Nhà họ Trần tìm đến 'kỵ sĩ áo trắng', nhưng chắc chắn không phải chúng ta. Mẹ cũng không muốn Tạ Chiêu bị họ đánh bại quá sớm. Nếu con không ra tay ngay lúc này để cản trở, cục diện sẽ mất kiểm soát, họ sẽ thành công liên hôn với kỵ sĩ áo trắng. Khi đó, chẳng còn chuyện gì liên quan đến Tạ Chiêu, cũng chẳng còn chuyện gì liên quan đến nhà mình."

"Vì luật chống độc quyền của Mỹ, chúng ta không thể cưỡng ép nuốt trọn Nhạc Càn trong một khoảng thời gian ngắn. Con biết luật pháp không thể cản được mẹ, nhưng ít nhất mẹ cũng cần thời gian."

"Vậy con định làm gì?" Phu nhân hỏi.

"Con nghĩ giữa chúng ta và Tạ Chiêu không có mâu thuẫn không thể hóa giải, thậm chí hiện tại chúng ta còn có kẻ thù chung. Mục tiêu của Tạ Chiêu là trả thù, tiêu diệt cha con nhà họ Trần. Quỹ tư nhân của cô ấy cuối cùng cũng chỉ nhằm mục đích mua lại rồi xé lẻ bán kiếm tiền. Còn chúng ta muốn có được Nhạc Càn như một phương tiện truyền thông mới."

"Chúng ta có không gian hợp tác rõ ràng."

"Ồ, vậy ra con đến làm thuyết khách, muốn đàm phán hợp tác?" Phu nhân nói, "Những gì con nói có phần hợp lý. Hiện tại, chúng ta không muốn Tạ Chiêu sụp đổ, vì chúng ta cần cô ấy giúp chúng ta diệt trừ kỵ sĩ áo trắng trước đã."

"Vậy trong quá trình này, con có thể giúp cô ấy. Nhưng điều kiện tiên quyết là con phải làm tai mắt cho mẹ."

"Con đồng ý." Giang Từ nói.

"Không ngờ con lại đồng ý dễ dàng như vậy. Ban đầu con không muốn làm, vì con không muốn làm tổn thương bạn mình. Nhưng bây giờ con nhận ra, trở thành tai mắt mới là cách duy nhất để bảo vệ cô ấy. Thế giới này vốn phức tạp như vậy, đúng không?" Phu nhân nói.

"Thế giới không phức tạp, thưa mẹ. Chỉ là mấy chiêu trò của mẹ quá phức tạp thôi. Con đã rơi vào bẫy của mẹ rồi." Giang Từ cười khổ, "Mẹ luôn xem con trai mình như một quân cờ. Nhưng con đã hưởng lợi từ gia tộc bao nhiêu năm nay, chưa từng gánh vác trách nhiệm, cũng không hợp lý."

"Con đồng ý, vì con không muốn chiến tranh giữa chúng ta và Tạ Chiêu xảy ra. Vì lợi ích đôi bên, hãy giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất. Con không phải là tai mắt, con chỉ là một con bồ câu hòa bình."

"Nhưng nói trước nhé. Chúng ta chỉ tạm thời giúp cô ấy, còn chuyện sau khi loại bỏ kỵ sĩ áo trắng thì tính sau." Phu nhân nói.

"Tại sao? Sau khi kỵ sĩ áo trắng bị diệt, chỉ còn lại nhà họ Trần và Tạ Chiêu. Chúng ta phải đàm phán với một trong hai bên, chẳng lẽ không đứng về phía Tạ Chiêu mà lại chọn nhà họ Trần sao?" Giang Từ hỏi.

"Gia tộc chúng ta không cần thánh nhân, chúng ta không đứng về phía chính nghĩa, mà đứng về phía kẻ chiến thắng." Phu nhân nói, "Chúng ta sẽ không sớm nhảy vào giúp phe nào cả. Chúng ta chỉ ngồi trên núi xem hổ đấu. Giữa nhà họ Trần và Tạ Chiêu, chỉ người sống sót mới có tư cách đàm phán với chúng ta. Kẻ chiến thắng sẽ nhận được sự hợp tác thiện chí từ chúng ta. Tất nhiên, nếu cả hai bên đều trọng thương, chúng ta chỉ việc quét sạch chiến trường và đẩy hết bọn họ ra ngoài."

"Với lại, dù con có tự nhận mình là bồ câu hòa bình, nhưng trong mắt Tạ Chiêu, con vẫn là gián điệp của địch. Đừng để cô ấy phát hiện, cô ấy thông minh lắm đấy. Nhưng mà, hai người cũng không phải lần đầu chơi trò mèo vờn chuột này. Lần này đến lượt con bị bắt, mẹ chúc con may mắn nhé."

"Tạ Chiêu sẽ thắng, chúng ta sẽ hợp tác, lợi ích của gia tộc sẽ được đảm bảo. Vì hòa bình hai bên, con tuyệt đối sẽ không để bị lộ đâu, thưa mẹ." Giang Từ nói.

"Được rồi, đừng lải nhải nữa. Mẹ còn phải chơi với bé cưng đây." Phu nhân cúp máy trước.

Hổ con lăn lộn bên váy bà, dù còn nhỏ nhưng động tác săn mồi đã rất linh hoạt.

"Phu nhân, bà nghĩ Tạ Chiêu có thể thắng không?" Quản gia hỏi.

"Nói thật thì, tôi rất thích cô ấy." Phu nhân nói, "Tôi thích những đứa trẻ mạnh mẽ, tràn đầy sức sống."

"Nhưng cô ấy quá trẻ. Cô ấy có lẽ chưa hoàn toàn hiểu rõ kẻ địch của mình - Trần Tân. Đừng thấy cô ấy ra tay tàn nhẫn mà lầm, thực chất cô ấy có đạo đức. Đối đầu với một kẻ như Trần Tân, điều đó chưa chắc là tốt."

"Trần Tân là kẻ không có giới hạn, mà những kẻ không có giới hạn mới đáng sợ nhất, vì họ chẳng kiêng dè điều gì cả."

"Dù vậy, tôi vẫn hy vọng người sống sót cuối cùng là cô ấy."

"Vì thiếu gia?"

"Liên quan gì đến nó?" Phu nhân nói, "Tôi không muốn đàm phán với một xác sống già. Xác sống rất đáng ghét, lẽ ra bọn họ nên chết từ lâu rồi."

Bình Luận (0)
Comment