Đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn bao quát cả thành phố, nhưng trong phòng họp, tất cả các thành viên hội đồng quản trị của Nhạc Càn đều nghiêm nghị ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn dài hình bầu dục.
Giữa một bàn toàn vest đen, chỉ có chiếc váy đỏ của Tạ Chiêu là vô cùng lạc lõng.
"Sếp Tạ, vở kịch vừa rồi diễn chưa đủ hay sao, bây giờ lại muốn lên sân khấu hát tiếp màn nào nữa đây?" Chủ tịch Trần ngồi ở vị trí chủ toạ cười lạnh.
"Chủ tịch Trần nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là ông giấu cổ đông lớn nhất như tôi để tìm một 'kỵ sĩ áo trắng' đóng vai Lương Sơn Bá." Tạ Chiêu cười nhạt. "Tôi đến làm gì ư? Đương nhiên là để cướp dâu rồi."
Kim đồng hồ chỉ đúng giờ.
"Tôi tuyên bố cuộc họp hội đồng quản trị của Nhạc Càn chính thức bắt đầu, số người tham dự đã đạt yêu cầu. Các vị, xin hãy mở tài liệu trước mặt ra xem." Người chủ trì cuộc họp đeo kính lên.
"Mọi đề án đều cần được bỏ phiếu biểu quyết."
Hội đồng quản trị có tổng cộng 11 ghế, trong đó Tạ Chiêu nắm giữ 3 ghế. Không có gì bất ngờ, tất cả các đề án do chủ tịch Trần đề xuất đều bị ba lá phiếu của Tạ Chiêu phủ quyết.
Không cần lý do, chỉ đơn thuần là đối đầu.
Bầu không khí trong phòng họp ngày càng ngột ngạt.
Chủ tịch Trần hít sâu mấy hơi, nới lỏng cà vạt.
Tiếp theo là đề án quan trọng nhất—phương án tái cơ cấu giữa Nhạc Càn và Tập đoàn Kiểm Hải của Trung Quốc.
Tập đoàn Kiểm Hải, một doanh nghiệp tư nhân quốc tế, có lĩnh vực kinh doanh bao gồm từ truyền thông tài chính đến bất động sản và công nghệ. Đây chính là 'kỵ sĩ áo trắng' mà ban lãnh đạo Nhạc Càn mời vào để ngăn chặn thương vụ thâu tóm thù địch của Tạ Chiêu.
Trần Tân vô cùng tin tưởng vào vị 'kỵ sĩ' mà mình lựa chọn. Nếu họ trở thành cổ đông kiểm soát, họ sẽ mang lại quyền tự chủ lớn nhất cho ban lãnh đạo hiện tại của Nhạc Càn, đồng thời hỗ trợ tài chính và nguồn lực.
Một khi kết hợp thành công, Trần Tân có thể lập tức thoát khỏi mối đe dọa từ Tạ Chiêu và các kẻ thù đang nhăm nhe thâu tóm công ty.
Chủ tịch Trần nghĩ, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng bị kẻ ác bá như Tạ Chiêu ép bức, mà có 'kỵ sĩ' giang tay cứu giúp, chẳng phải là vận may của ông sao?
Nhưng phương án tái cơ cấu với 'kỵ sĩ áo trắng' này phải được thông qua bởi hội đồng quản trị thì mới có thể công bố tiếp.
Mà Tạ Chiêu cũng nắm giữ ba ghế trong hội đồng, cô chắc chắn sẽ phản đối đến cùng.
Theo điều lệ của Nhạc Càn, các thương vụ mua bán quan trọng phải được ít nhất 2/3 hội đồng quản trị chấp thuận.
Ngay cả khi tất cả các thành viên khác ngoài ba người của Tạ Chiêu đều đồng ý, thì cũng không thể đạt đến ngưỡng này.
Nói cách khác, trên thực tế, Tạ Chiêu có quyền phủ quyết tuyệt đối đối với vấn đề này.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận về phương án tái cơ cấu giữa Nhạc Càn và Tập đoàn Kiểm Hải—"
"Phản đối."
"Phản đối."
"Phản đối."
Tạ Chiêu lập tức ra tay chặn đứng.
"Chúng tôi còn chưa đọc hết, cô có thể lịch sự một chút không?" Chủ tịch Trần kìm nén cơn giận.
"Tôi chỉ đang giúp mọi người tiết kiệm thời gian thôi." Tạ Chiêu thản nhiên. "Chỉ cần tôi không gật đầu, ông và 'kỵ sĩ áo trắng' đừng mong thành hôn."
"Đừng tự coi mình quan trọng quá." Chủ tịch Trần lạnh lùng. "Ngoài cô ra, tất cả mọi người đều đồng ý."
"Cô cũng không có tư cách bỏ phiếu."
"Cô có xung đột lợi ích với chúng tôi. Cô đang thực hiện một vụ thâu tóm thù địch, nên cô phải tránh xung đột lợi ích và không được tham gia biểu quyết."
"Ai nói chỉ có tôi phản đối?" Tạ Chiêu nhếch môi.
"Tôi cũng phản đối." Giám đốc tài chính (CFO), người nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên phải chủ tịch Trần, đột nhiên giơ tay.
"Bà cũng muốn tạo phản vào lúc này?" Chủ tịch Trần trừng mắt đầy khó tin.
Ông chợt nhớ lại vài manh mối—ở Ý, CFO này từng có những hành động lén lút với Tạ Chiêu.
Lúc ông bị đầu độc đến nguy kịch, con trai ông, Trần Bân Hạo, đã cướp quyền điều hành. Khi đó, Trần Bân Hạo biện hộ rằng hắn dám làm vậy cũng là nhờ có sự ủng hộ của CFO.
"Tôi cũng phản đối." Một giọng nói say khướt vang lên. Trần Khánh, kẻ vốn đang gục trên bàn vì uống say, đột nhiên giơ tay.
"Câm miệng! Mày còn chẳng tỉnh táo thì phản đối cái gì?" Chủ tịch Trần tức đến bật cười.
Ông chỉ có hai đứa con trai, một đứa đã vào tù, một đứa thì suốt ngày say xỉn, nhưng đến cả tên nghiện rượu này cũng mò đến cuộc họp chỉ để đâm ông một nhát.
"Đừng vùng vẫy nữa." Tạ Chiêu cười nhạt. "Dù tôi bỏ phiếu trắng, số phiếu tán thành của ông cũng không đạt 2/3."
"Không phải bỏ phiếu trắng, mà cô phải rút khỏi cuộc biểu quyết!" Chủ tịch Trần gầm lên. Nếu Tạ Chiêu rút lui, thì số phiếu cần tính lại sẽ chỉ còn 8 người, và như vậy, ông ta sẽ có đủ 2/3 số phiếu cần thiết.
"Tôi sẽ không bỏ phiếu trắng, cũng không rút khỏi biểu quyết. Nếu ông có ý kiến, cứ kiện tôi ra tòa." Tạ Chiêu lạnh lùng. "Đề án này nhất định phải bị phủ quyết."
Phòng họp lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người đều đứng bật dậy.
Chủ tịch Trần tức giận nhấc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Tạ Chiêu. Cô cũng không chịu yếu thế, vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng vào đầu ông ta.
Những người khác vô thức bị cuốn vào cuộc ẩu đả. Cuối cùng, Trần Khánh và bố hắn lăn lộn đánh nhau trên sàn.
"Thưa quý ông quý bà!" Người chủ trì cuộc họp cầm tập tài liệu đập mạnh xuống bàn. "Giữ gìn văn minh! Chú ý phẩm giá của các vị!"
Nhưng hội đồng quản trị đã hoàn toàn chuyển từ tranh luận sang đánh nhau, chẳng ai quan tâm đến ông ta.
"Bảo vệ đâu! Mau đuổi hết lũ phản loạn này ra ngoài!" Chủ tịch Trần bị đá văng cả giày, chật vật bò ra từ dưới bàn.
Vài vệ sĩ áo đen lao vào, khống chế Trần Khánh, CFO và Tạ Chiêu, kéo họ ra ngoài.
"Cút hết! Biến khỏi đây!" Chủ tịch Trần gào lên.
Bị hai bảo vệ giữ chặt, nhưng Tạ Chiêu vẫn ngẩng cao đầu, nhìn xuống chủ tịch Trần đang bò dưới đất tìm giày.
"Hội đồng quản trị không thể đặt lợi ích của mình lên trên lợi ích cổ đông. Ông dám từ chối đề nghị mua lại của tôi, tôi có thể kiện ông vi phạm nghĩa vụ ủy thác."
"CÚT NGAY! Đây không phải chỗ để cô lộng ngôn!"
"Ông có thể đuổi tôi khỏi hội đồng quản trị, nhưng có trốn được đại hội cổ đông không?" Tạ Chiêu cười lạnh. "Tôi sẽ đề xuất bãi nhiệm Trần Tân khỏi vị trí Chủ tịch và Giám đốc điều hành."
"CÚT!!!"
Chiếc giày bay lệch hướng, đập vào đầu bảo vệ.
Hai bảo vệ lập tức lôi Tạ Chiêu ra ngoài.
"Không cần tiễn, tôi tự đi được." Tạ Chiêu giằng ra khỏi sự khống chế của hai bảo vệ.
Dưới ánh mắt xua đuổi của họ, cô bị đẩy ra khỏi cửa chính của tập đoàn Nhạc Càn.
Điện thoại cô rung lên. Cô mở ra xem.
Là một bức thư ngỏ từ ban lãnh đạo Nhạc Càn gửi đến toàn thể nhân viên.
"Mỗi nhân viên Nhạc Càn đều biết rằng, dưới sự dẫn dắt của nhà sáng lập Trần Tân, chúng ta đã nỗ lực suốt hàng chục năm để phát triển thành một tập đoàn truyền thông đa quốc gia. Đây là thành quả mà tất cả chúng ta cùng nhau gây dựng.
Vậy mà, kẻ đạo tặc cướp nước, kẻ đạo đức giả Tạ Chiêu lại thừa nước đục thả câu, nhân lúc nhà sáng lập lâm bệnh mà mưu đồ thâu tóm công ty. Mọi người đều rõ, trước đây, ông Trần Tân từng tin tưởng cô ta đến mức nào, từng giao trọng trách cho cô ta, hy vọng cô ta sẽ giúp chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng không ngờ, cô ta lại là kẻ vong ân bội nghĩa! Trước đây, cô ta diễn kịch như thế nào trước mặt ông Trần, tỏ ra trung thành tận tâm ra sao, bây giờ lại trở mặt vô tình, chẳng khác gì kẻ tiểu nhân đâm sau lưng!
Hơn nữa, Tạ Chiêu là một con đỉa hút máu nổi danh của giới tư bản Phố Wall. Vì tư lợi, cô ta chắc chắn sẽ phá hủy thương hiệu mà chúng ta đã dày công xây dựng!"
Lá thư quá dài, Tạ Chiêu kéo mãi mà chưa thấy hết.
Đến cuối thư, họ viết:
"Hy vọng tất cả nhân viên ghi nhớ, Tạ Chiêu là kẻ lật lọng, chỉ biết tư lợi, chưa từng nghĩ đến lợi ích của doanh nghiệp. Cô ta chỉ muốn thỏa mãn tham vọng ngày càng bành trướng của mình. Chúng ta cần phải đoàn kết lại để loại trừ mối họa trong nội bộ."
Tạ Chiêu chỉ cười nhạt, chẳng hề bận tâm.
Cô lên xe.
Jane và Giang Từ đã chờ sẵn trong xe.
"Sếp, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi vận động phiếu bầu." Tạ Chiêu đáp. "Trước khi đại hội cổ đông diễn ra, chúng ta cần khiến những cổ đông khác đứng về phía mình."
Trong đại hội cổ đông, mỗi cổ phần mà cổ đông sở hữu tương đương với một phiếu bầu. Một nghị quyết chỉ có thể thông qua nếu số phiếu đồng ý chiếm hơn 50% tổng số phiếu của những cổ đông có mặt.
Muốn tổ chức đại hội cổ đông để bãi nhiệm toàn bộ ban lãnh đạo, thực hiện quyền cổ đông để loại bỏ tất cả thành viên hội đồng quản trị của Nhạc Càn, cô cần hơn 50% số phiếu ủng hộ.
Xét về quyền biểu quyết, cổ phần trong tay cô hiện chưa vượt qua nhà họ Trần. Nhưng nếu tính cả lượng cổ phần từ các quỹ đầu tư đồng minh, cùng với những trái phiếu chuyển đổi thành cổ phiếu ủng hộ cô, tổng số phiếu bầu trong tay cô sẽ ngang bằng với nhà họ Trần. Thêm vào đó, một số cổ đông trung lập đang dao động về phía cô, khả năng giành được hơn 50% phiếu bầu là rất lớn.
"Đi Trung Quốc à?" Giang Từ hỏi.
"Đúng, bay đến thủ đô." Tạ Chiêu đáp.
Những cổ đông còn do dự đã được ông Thẩm sắp xếp để cô gặp mặt. Dù trước đây ông ta không bán cổ phần cho cô, nhưng vì cô đã chuyển cho ông ta số cổ phần mà ông ta mong muốn, nên ông ta nể mặt, giới thiệu cô với những người bạn mà cô cần gặp.
Giang Từ lặng lẽ gửi đi địa chỉ.
"Tay của chúng ta không thể vươn xa đến thế. Lần này chỉ có mình con thôi." Rất nhanh, mẹ anh đã trả lời tin nhắn. "Nhưng nơi đó an toàn, đây là một nhiệm vụ đơn giản, con không cần lo lắng. Nhớ đừng ăn uống quá độ vào ban đêm, sẽ bị viêm dạ dày đấy."
Lần này anh không thể triệu hồi "thần đèn". Thần đèn không ở trong phạm vi quản lý.
*
Khu vực đại sứ quán, khách sạn Bvlgari
Phong cách tối giản đen trắng, vài chiếc đèn đứng ánh cam dịu nhẹ, ánh sáng trong sảnh hơi tối.
Jane và Giang Từ đang làm thủ tục nhận phòng. Người qua lại đông đúc. Tạ Chiêu đứng cách đó không xa, bên cạnh một chậu cây xanh, gọi điện thoại.
"Bữa sáng phải đặt lại, bữa sáng ở đây không hợp khẩu vị của sếp Tạ." Jane dặn dò Giang Từ như một người đi trước truyền kinh nghiệm.
"Hiểu rồi, tôi đã đặt trên xe rồi. Sáng mai sẽ giao đúng giờ." Giang Từ nói.
"Anh lại đặt trước rồi à?" Jane bực mình.
"Cô đem bữa sáng đó đưa cho sếp đi, nói là do cô đặt. Và nhớ bảo cô ấy đừng uống quá nhiều cà phê trước 9 giờ sáng, sẽ ảnh hưởng đến mức cortisol." Giang Từ nói.
Không tranh công với tiền bối là một lựa chọn đúng đắn.
Nhưng Jane chợt nhận ra một điều.
Nếu Giang Từ không làm vậy để thể hiện bản thân, thì có nghĩa là anh ta thực sự quan tâm đến sếp Tạ.
"Anh quan tâm cô ấy như vậy, chẳng lẽ thích sếp Tạ?" Jane buột miệng hỏi.
"Tôi không thích cô ấy! Sao tôi không thể quan tâm cô ấy? Quan tâm sếp là sai à? Sếp trả lương cho tôi mà!
"Sếp tốt thì chúng ta mới tốt."
"Cô có thể bớt suy nghĩ thiển cận đi không?"
"Dựa vào đâu mà cô nói tôi thích cô ấy? Tôi không thể đối xử tốt với bạn bè sao?"
"Cô không tích cực làm việc thì cũng đừng cấm tôi làm việc tích cực chứ?"
Không ngờ một câu nói vu vơ lại có sức sát thương lớn như vậy. Jane cười đầy ẩn ý: "Là tôi nói sai rồi, anh đừng để bụng."
Chậc chậc chậc, xem ra anh ta thực sự thích, bị nói trúng tim đen nên mới chột dạ.
Sau khi rằng Giang Từ không phải đối thủ trong cuộc cạnh tranh này, Jane đột nhiên thấy anh ta thuận mắt hơn nhiều.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong sảnh, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Giang Từ cũng trở nên mơ hồ hơn, hàng mi dài buông xuống, tạo cảm giác mong manh dễ vỡ.
Lúc này là chập tối, sảnh khách sạn đông người qua lại. Nhiều cô gái quay đầu nhìn anh.
Đúng là một khuôn mặt hoàn hảo, Jane thầm nghĩ. Không trách sếp lại dành cho anh ta sự ưu ái đặc biệt.
"Cố lên nhé." Cô nói với hàm ý sâu xa.
Giang Từ há miệng định tranh luận tiếp thì có người gọi anh.
"Đàn anh! Đàn anh Giang Từ!"
Anh quay lại, thấy ba cô gái đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Một cô lao tới định ôm anh, nhưng Giang Từ theo bản năng lùi lại.
"Khoan đã, các cô là ai?"
"Sao anh có thể không nhớ chúng tôi? Chúng tôi là bạn học của anh mà! Tôi là Tiếu Tiếu." Cô gái bất mãn nói. "Ở Oxford, anh quên rồi sao?"
Cô ấy trang điểm theo phong cách Âu Mỹ, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt cong cong khi cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ đen rộng rãi thoải mái, đi dép sandal bệt, trên tay xách một chiếc túi da cá sấu đen bóng.
"Anh đúng là người bận rộn nên hay quên. Nhưng cũng phải thôi, bạn học bao năm không gặp, không nhớ ra cũng bình thường. Lần này anh đến đây du lịch hay công tác vậy?" Cô nói rất nhanh, giọng điệu như một khẩu súng máy liên tục bắn ra từng chữ.
Giang Từ cố gắng lục lại trí nhớ. Hồi đi học có quá nhiều bạn cùng lớp, anh lại ít tham gia các hoạt động xã hội, đa phần chỉ quen sơ sơ.
Anh chợt nhớ ra—cô gái này từng là bạn gái của John.
"Xin lỗi, tôi nhất thời không nhận ra. Chào mọi người." Giang Từ gật đầu chào hỏi theo phép lịch sự.
Anh không giỏi xã giao, nhất là những cuộc trò chuyện dài dòng với bạn học cũ.
"Tôi đang dẫn họ đi dạo quanh đây, tiện ghé vào quán này uống trà chiều nghỉ ngơi một chút." Tiếu Tiếu cười tự nhiên, "Đồ ở đây không ngon lắm, đừng thử."
Giang Từ chỉ giữ nụ cười lịch sự, gật đầu.
"Mọi người đều đến đây du lịch à?"
"Hai người họ thì đúng, còn ba chúng tôi cũng lâu lắm rồi mới tụ họp." Tiếu Tiếu chỉ vào hai cô gái bên cạnh.
Giang Từ lại nặn ra một nụ cười, gật đầu chào hai cô gái kia, nhưng anh hoàn toàn không nhớ nổi họ là ai.
"Vậy chúc mọi người chơi vui. Tôi đến đây công tác, còn nhiều việc phải làm." Anh nói.
"Khoan đã, đừng đi vội." Tiếu Tiếu lên tiếng, "Tối nay cùng đi ăn đi, tôi mời. Bạn học cũ bao năm mới gặp lại, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ?"
"Thôi, bọn tôi bận lắm, không có thời gian đâu." Giang Từ quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Jane, nhưng không biết từ lúc nào Jane đã biến mất rồi.
Xa xa, Tạ Chiêu vừa gọi điện xong thì thấy Giang Từ bị ba cô gái vây quanh.
Anh đang bối rối tìm kiếm xung quanh, vừa thấy Tạ Chiêu lập tức gửi ánh mắt cầu cứu.
"Công việc gì mà bận đến mức vậy? Dù thế nào cũng phải ăn tối chứ." Tiếu Tiếu tiếp tục nài ép.
"Đúng đó, đàn anh, anh đến đi. Bọn tôi thực lòng muốn mời anh." Một cô gái bên cạnh cũng lên tiếng.
Tạ Chiêu quan sát cô gái này—khí chất tri thức, đeo kính, không trang điểm, mặc áo ôm màu be và chân váy xám tro, đi giày gót mèo.
Còn cô gái cuối cùng cũng là người đẹp nhất, một vẻ đẹp hiếm có như bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Cô nhỏ nhắn mảnh mai, gương mặt xinh xắn như búp bê, mái tóc dài nâu sẫm buông trên đôi vai trắng muốt, mặc váy xòe màu champagne của Dior.
Cô ấy là người ít nói nhất, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Từ bằng ánh mắt rụt rè, như muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng.
Ba đôi mắt dán chặt lên người Giang Từ.
Ánh mắt luôn là thứ dễ dàng để lộ bí mật nhất, đặc biệt là tâm tư của con gái.
Tạ Chiêu tiến lại gần, Giang Từ thở phào nhẹ nhõm.
"Bạn của đàn anh à? Cùng đi ăn tối đi, càng đông càng vui." Tiếu Tiếu đề nghị.
"Đây là sếp tôi, chúng tôi vẫn còn phải làm thêm. Hơn nữa, dạo này tôi đang ăn kiêng, buổi tối không muốn ăn gì cả." Giang Từ nói, "Không làm phiền mọi người tụ tập nữa, bọn tôi lên lầu đây."
"Hôm nay chúng ta không cần tăng ca mà." Tạ Chiêu cười nhắc nhở, "Đã lâu rồi mới gặp bạn học, cùng đi ăn đi." Cô giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của anh.
Khoan đã—anh không thể tiếp tục nói chuyện với những người này nữa. Nếu Tiếu Tiếu từng hẹn hò với John, ai biết cô ấy có nghe được điều gì về anh không?
Giang Từ hoảng hốt. Bữa tối này, anh tuyệt đối không thể tham gia. Nếu họ lỡ miệng nói ra gì đó, Tạ Chiêu chắc chắn sẽ lần theo manh mối tìm ra sự thật.
"Tôi buồn ngủ rồi, gần đây thiếu ngủ, bây giờ phải ngủ bù ngay lập tức." Anh nói, không còn bận tâm đến lễ nghi gì nữa.
"Ăn xong rồi ngủ cũng không muộn mà." Tạ Chiêu thản nhiên đáp.
"Tôi thực sự không muốn ăn." Giang Từ như con mèo bị chủ nhân túm đuôi, giãy giụa muốn chạy trốn.
"Đàn anh, đây không phải sếp của anh, mà là bạn gái anh chứ gì?" Tiếu Tiếu đột nhiên nói, "Anh sợ bạn gái biết tôi từng thích anh nên mới không dám đi cùng chúng tôi đúng không?"
"Cũng chỉ là chuyện quá khứ thôi, sao phải ngại?" Cô cười nói, "Chẳng lẽ vì thế mà không dám ăn chung một bữa cơm?"
Đồng tử của Giang Từ co lại—cô ấy đang nói cái gì vậy?!
Tôi còn chưa từng nói chuyện với cô quá ba câu, sao có thể đẩy tôi vào tình huống này chứ?
Tạ Chiêu nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên.
"Có gì đáng để ngại đâu." Tạ Chiêu nói, "Đã lâu mới gặp, ăn một bữa cơm thôi mà."
"Tốt quá!" Tiếu Tiếu vui vẻ, "Yên tâm đi, nhà hàng tôi chọn chắc chắn mọi người sẽ thích."
Bốn cô gái đều hào hứng, chỉ trừ Giang Từ.
Anh, ba cô gái có thể khui bất cứ bí mật nào của anh bất cứ lúc nào, và một Tạ Chiêu giỏi phân tích thông tin như thám tử ngồi cùng bàn.
Anh không biết liệu mình có toàn mạng sau bữa cơm này không.