Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 126

Giường cách phòng tắm chỉ vài bước chân.

Theo kịch bản mà Tạ Chiêu tưởng tượng, Giang Từ hẳn là phải mất kiên nhẫn, ba bước gộp thành hai, ném cô lên giường rồi áp sát, không chừa cho cô một cơ hội phản kháng—

Tất nhiên, đó chỉ là giấc mộng ban ngày của cô. Thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Giang Từ bước đi chậm rãi, dù đang bế cô nhưng vô cùng lịch sự, bàn tay vô cùng đứng đắn, không hề chạm vào chỗ không nên chạm, ánh mắt nhìn thẳng, thậm chí còn chẳng thèm cúi xuống liếc cô một cái.

Anh trông không giống người đang bế một mỹ nhân mới tắm xong lên giường, mà giống như đang đỡ một bà lão bị say nắng ngoài đường rồi dìu vào bóng râm nghỉ ngơi.

Thậm chí, vì tay anh quá quy củ, ôm không chặt, nên Tạ Chiêu buộc phải vòng tay qua cổ anh, ép sát vào lồng ng.ực anh để khỏi bị rơi xuống.

Giang Từ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt ngập tràn tình ý, nhìn đến khi anh cuối cùng cũng chịu liếc lại một cái.

Tạ Chiêu vừa mới tắm xong, mặt mộc không trang điểm, làn da ửng hồng như hoa đào nở rộ. Không biết do hơi nóng của nước hay do ngượng ngùng mà thành. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên chiếc gối trắng, những giọt nước chưa kịp lau khô từ cằm nhỏ xuống, đọng lại trên xương quai xanh tinh tế.

Trong phòng tắm ánh sáng mờ ảo, nhưng dưới ánh đèn phòng ngủ, tất cả đều rõ ràng. Chiếc váy ngủ hai dây cô mặc có màu nhạt, mà bên dưới lại chẳng có gì.

Cô chưa từng ăn kiêng, lại kiên trì tập luyện nhiều năm, thân hình với tỉ lệ hoàn mỹ ẩn hiện dưới lớp váy mỏng manh.

Sữa tắm có mùi đào, lúc này hơi ấm từ cô tỏa ra cũng phảng phất mùi nước đào ngọt ngào.

Tạ Chiêu nhìn anh, đôi mắt phượng ngày thường lạnh như băng, chỉ khi nhìn anh mới như băng tuyết tan chảy thành suối xuân.

"Có nóng quá không nhỉ?" Đôi môi đỏ khẽ mở, vừa chăm chú nhìn anh vừa chậm rãi kéo váy lên, để lộ dần làn da trắng muốt, đôi chân thon dài nhẹ nhàng uốn lượn như rắn lượn.

Giang Từ nằm xuống, nằm ngay bên cạnh cô.

Trong ánh mắt cô, anh đưa tay ra, ngón tay chạm vào vạt váy cô.

Chỉ mới là đầu ngón tay chạm nhẹ mà hơi thở của Tạ Chiêu đã gấp gáp, đầu óc trở nên thiếu dưỡng khí.

Cô chăm chú nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh.

Bị bàn tay này chạm vào sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Liệu bàn tay đẹp đẽ này sẽ chậm rãi lần vào trong váy, hay sẽ thô bạo kéo váy cô lên tận eo—

Tim cô đập loạn.

Cô buông bàn tay đang giữ lấy váy, trao quyền quyết định vào tay Giang Từ.

Anh nắm lấy vạt váy cô, rồi kéo xuống, trả về đúng vị trí trên đầu gối, không chừa lại chút cảnh xuân nào.

Thậm chí, dường như vẫn chưa đủ, anh kéo thêm chăn đắp lên người cô.

"Đừng để bị lạnh, điều hòa bật thấp đấy." Giọng anh dịu dàng, tự nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng đôi mắt lại thấp thoáng nét cười.

Tạ Chiêu "rồng nhan đại nộ".

Đây là sự chế giễu của kẻ địch, đây là sự khiêu khích của kẻ địch.

Cái gì mà "đừng để bị lạnh"?

Câu thoại đúng phải là: "Hừ, Tạ Chiêu cô chỉ đến thế này thôi sao? Cô thật sự không chịu nổi một đòn."

Chỉ với chút mưu mẹo này mà cũng muốn dụ dỗ được Giang Từ tôi?

Giống như cô đã dốc hết chín phần công lực, vậy mà Giang Từ lại hờ hững nói: "Ồ, vừa rồi cô đánh tôi à? Tôi chẳng cảm nhận được gì cả."

Tốt, rất tốt. Anh dám không coi cô ra gì, vậy thì hôm nay cô nhất định phải khiến anh nếm mùi lợi hại.

Tạ Chiêu hất chăn ra, đưa tay nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng vu.ốt ve phần xương cổ tay.

"Có điều này tôi vẫn chưa kịp nói với anh." Cô nhìn sâu vào mắt anh.

Tấn công vào trái tim mới là đỉnh cao.

"Anh có thể ở lại bên tôi, tôi biết đó là một quyết định rất khó khăn. Những gì anh hy sinh vì tôi, tôi đều ghi nhớ trong lòng." Đây không phải là lời giả dối. Giang Từ sẵn sàng từ bỏ công việc bên kiểm sát để chọn ở lại bên cô, thực ra Tạ Chiêu rất cảm động.

Mỹ nhân có tình, cô sao có thể không biết ơn?

Mỹ nhân, trong lòng ngươi có trẫm, trong lòng trẫm cũng có ngươi. Trẫm tuyệt đối không phụ lòng ngươi, tất nhiên, với điều kiện là ngươi mau chóng cúi đầu khuất phục trước trẫm!

"Sự quan tâm và lo lắng của anh dành cho tôi, dù anh có phủ nhận cũng vô ích, tôi đều biết cả."

Haha, đừng nghĩ rằng lảng tránh là có thể che giấu tình yêu thấp kém của anh dành cho tôi.

Vậy nên mau mau thừa nhận anh thích tôi đi, mau mau tỏ tình đi, mau mau cúi đầu đi.

"Nói là hy sinh thì nghiêm trọng quá." Giang Từ mỉm cười. "Tôi chẳng qua chỉ đang làm thuê vì tiền thôi, quan tâm đến sếp là trách nhiệm của tôi. Sếp vui, tôi cũng vui."

Hừ, vẫn chưa chịu thừa nhận sao.

Tạ Chiêu thâm tình nói: "Anh yên tâm, anh đi theo tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh, che chở anh, không để ai bắt nạt anh đâu."

"Đi theo cô?" Giang Từ nắm ngược lại tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ tay cô, đôi mắt ẩn chứa ý cười. "Cô muốn tôi đi theo cô sao?"

Anh phản công rồi.

Tạ Chiêu nghĩ thầm, Giang Từ đúng là đang muốn ép cô tỏ tình thêm lần nữa?

Đừng hòng!

"Tôi nói là đi theo tôi làm việc ấy." Tạ Chiêu cười. "Anh đang nghĩ theo hướng nào vậy?"

"Sếp khát nước. Đi lấy nước cho tôi đi."

Giang Từ đưa cho cô một chai nước khoáng.

"Đút cho tôi uống đi." Tạ Chiêu ngước lên nhìn anh. "Chăm sóc sếp, đó là trách nhiệm của anh mà."

Giang Từ đưa tay đỡ sau gáy cô, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên một chút.

Anh quỳ ngồi trên giường, cúi xuống đút nước cho cô.

Giọt nước từ khóe môi cô rơi xuống.

Đôi môi cô căng mọng, ửng đỏ như trái đào chín. Khi uống nước, Tạ Chiêu cứ nhìn chằm chằm vào anh, như thể muốn nuốt trọn anh vào bụng.

Giang Từ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết qua đôi môi mềm ướt của cô, lau đi vệt nước đọng nơi khóe môi. Lông mi Tạ Chiêu khẽ rung động.

Cô tinh quái hé miệng, đầu lưỡi nhẹ lướt qua ngón tay anh, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Từ cúi mắt nhìn cô, rồi trực tiếp cầm chai nước cô vừa uống, đặt môi đúng vào chỗ cô vừa uống mà ngửa đầu uống tiếp.

Anh lặng lẽ nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống, cơ bắp hơi căng lại.

"Anh đang gián tiếp hôn tôi đó." Tạ Chiêu nói.

Anh không đáp, chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.

Ánh mắt anh làm Tạ Chiêu nóng bừng mặt. Chỉ uống nước thôi, có cần quyến rũ đến mức này không?

"Tất cả là tại anh, làm tôi khô cổ khô họng."

Giang Từ nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt dọc chai nước, từ trên xuống dưới.

Nếu như thứ anh đang vu.ốt ve là cái khác—

Khoan đã, mình đang nghĩ cái gì vậy?! Mặt Tạ Chiêu đỏ lên, quên mất phải phản công thế nào.

"Vậy cô nói xem, phải làm sao đây?"

Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên làn da mịn màng trên cổ cô. Bản năng khiến Tạ Chiêu khẽ khép chân lại, tay vô thức siết chặt góc gối.

Giang Từ chống hai tay hai bên gối cô, ánh mắt lấp lánh nụ cười.

Anh càng sát lại gần, Tạ Chiêu chớp mắt nhanh hơn.

Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trước trán cô.

Rồi ghé sát tai cô: "Căng thẳng gì vậy? Hửm?"

Giọng anh trầm thấp, hơi thở phả lên vành tai cô, tê tê, ngưa ngứa. Cả người Tạ Chiêu khẽ run lên. Bàn tay cô theo bản năng vòng lên cổ anh.

Cô muốn hôn anh.

Không quan tâm nữa, không đấu nữa, cô nhận thua.

Coi như anh dụ dỗ thành công đi, hôm nay cô nhất định phải hôn anh đến chết!

Nhưng đúng lúc ấy, đầu cô chạm phải thứ gì cứng cứng ở cạnh gối.

Tạ Chiêu mở mắt— là điều khiển điều hòa???

Giang Từ cầm lấy điều khiển, ngồi thẳng dậy.

"Cô xem, cô bật điều hòa lạnh thế này, phòng lại khô, suýt làm người ta khô héo luôn đây này."

"Tôi chỉnh lên hai độ, có quá đáng không?"

"Tôi khô cổ là vì điều hòa sao?" Tạ Chiêu đờ đẫn.

"Thế cô nghĩ là vì cái gì?" Giang Từ cười khẽ.

Tên đàn ông vô nhân tính này.

Tạ Chiêu lập tức bùng cháy ý chí chiến đấu.

Tối nay tôi nhất định phải thắng. Đây là trận chiến vì danh dự của tôi!

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Giang Từ với ánh mắt rực lửa.

Giang Từ cũng mỉm cười nhìn lại cô.

Khoan đã, có gì đó sai sai.

Tạ Chiêu suy nghĩ.

Ánh mắt của Giang Từ đã sớm không còn như trước, điều này cô nhận ra từ mấy ngày nay rồi. Anh thích cô hơn trước, điều đó khiến cô vui.

Nhưng hôm nay ánh mắt anh càng khác thường hơn, anh nhìn cô quá đỗi chăm chú, rõ ràng là anh cũng muốn—

Ánh mắt cô dời xuống.

Điều hòa quá lạnh ư? Nếu đã lạnh, vậy tại sao anh vẫn không mặc áo, cứ để lộ cơ bụng và đường nhân ngư trước mặt cô?

Cô phát hiện ra rồi.

Tạ Chiêu khẽ nhếch môi cười lạnh.

Chút nữa thôi, cô đã rơi vào bẫy của Giang Từ.

Hóa ra, từ đầu đến cuối, đây là kế hoạch của anh.

Anh ta đang chơi trò "dục cầm cố túng" (muốn bắt thì phải thả).

Những tay thợ săn giỏi nhất thường ngụy trang thành con mồi.

Giang Từ chính là đang giả làm con mồi, để cô tưởng rằng mình đang đi săn. Anh càng để cô không có được, cô lại càng muốn có anh.

Cô ở đây giở đủ mọi chiêu trò quyến rũ, nhưng thực chất lại rơi vào bẫy của anh.
Vừa nãy suýt nữa cô đã nhận thua, đã sa vào vòng tay anh.

Thủ đoạn cao tay thật.

Giang Từ, anh rất giỏi.

Nhưng đáng tiếc, anh gặp phải tôi.

Tạ Chiêu dịu dàng nở nụ cười.

Tối nay, người nhận thua và sa ngã... chỉ có thể là anh!

Bình Luận (0)
Comment