Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 127

Tạ Chiêu nằm trên gối, trong tầm mắt của cô, song song với ánh nhìn của cô là nửa khuôn mặt dưới của Giang Từ—chiếc mũi cao thẳng tắp, dưới đó là đường nhân trung sâu sắc, cùng đôi môi quyến rũ đầy đặn.

Tướng mạo của anh vốn dĩ đã quá mức tinh xảo, khi không biểu cảm trông như một con búp bê thiếu chân thực, nhưng chỉ cần có một chút biểu cảm, lại trở nên vô cùng cuốn hút. Sự hấp dẫn ấy toát ra từ đuôi mắt, chân mày và cả đường cong nơi khóe môi. Đôi môi ấy khi không cười thì lạnh lùng như tuyết sơn không thể xâm phạm, nhưng khi khẽ nhếch lên, một bên cao, một bên thấp, lại mang theo vài phần tà khí.

Mắt anh là đôi mắt hai mí sâu, đuôi mắt hơi xếch, vốn dĩ là một đôi mắt hoa đào câu hồn, nhưng lại luôn dùng ánh nhìn ngây thơ vô tội để nhìn cô. Chính sự đối lập này càng khiến người ta khó mà rời mắt.

Ánh mắt Tạ Chiêu di chuyển lên trên—Giang Từ đang quỳ ngồi trên giường, từ trên cao cúi xuống nhìn cô. Trong ánh sáng mơ màng và ám muội màu cam đỏ, đôi mắt vốn vô tội ấy giờ đây tựa như hồ sâu xanh thẫm không thấy đáy, tha thiết mời gọi cô chìm xuống.

Tầm mắt cô trượt xuống theo đường nét mượt mà của cổ anh, thấy được yết hầu của anh khẽ nhấp nhô theo từng chuyển động của ánh nhìn cô.

Đừng bị bề ngoài ngoan ngoãn như mèo của anh đánh lừa—anh không phải con mồi vô tội. Tạ Chiêu thầm nghĩ. Anh là một thợ săn sắc bén, luôn chờ đợi thời cơ để vồ lấy con mồi.

Ánh mắt cô lướt qua cơ bụng rắn chắc còn vương chút nước của anh, rồi dừng lại trên chiếc quần màu xám. Cô khẽ nhếch môi cười—Giang Từ chơi trò "dục cầm cố túng" với cô, không thể phủ nhận kẻ địch lâu năm này của cô thực sự hiểu rõ cô. Cô quả thật thích trò chơi này.

Những thứ quá chủ động, quá dễ có được, cô luôn cảm thấy không thú vị, không đủ tính khiêu chiến.

Vậy thì, chơi đi nào.

Tạ Chiêu co chân, dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng vân vê mép quần anh, rồi chậm rãi trượt lên.

"Nhường giường cho tôi ngủ đi, anh nên ra sofa mà ngủ." Cô mỉm cười nói.

Anh cúi người lại gần, đầu ngón tay lướt nhẹ lên lớp váy ngủ mỏng tang của cô, từ vạt váy trượt dần lên trên, cuối cùng dừng lại ở cổ cô.

"Dựa vào đâu? Đây rõ ràng là giường của tôi." Giang Từ khẽ nâng cằm cô lên, ngón tay cái vuốt nhẹ một cái rồi lập tức buông ra. Anh mỉm cười hỏi: "Dựa vào đâu tôi phải nhường cho cô?"

"Nhường chiếc giường duy nhất cho phụ nữ, đó là phong độ của một quý ông." Ngón tay cô lướt vòng quanh yết hầu anh, chỉ chạm hờ chứ không ấn xuống.

"Không nhường. Chủ quyền chiếc giường này thuộc về tôi. Người nên ra sofa ngủ là cô." Anh nheo mắt, cúi xuống thì thầm.

Khoảng cách của hai người đã vượt quá giới hạn.

Giang Từ đến gần đến nỗi chiếc mũi cao thẳng của anh chỉ còn cách chóp mũi cô một khoảng rất ngắn.

Hơi thở ẩm ướt mang theo hương đào ngọt ngào của anh phả lên cằm cô, lúc thì trôi dạt đến bên tai, lúc lại lướt qua cần cổ.

Ngứa, ngứa đến tê dại.

Tạ Chiêu hơi hé môi, hơi thở cô trở nên gấp gáp. Đầu ngón tay cô luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vu.ốt ve từ đỉnh đầu đến tận chân tóc.

"Vậy thì anh không phải một quý ông rồi." Cô khẽ nhếch môi.

Giang Từ hạ mắt, tầm nhìn dừng lại ở giọt nước trên xương quai xanh của cô. Giọt nước ấy chậm rãi lăn xuống, anh hơi cúi người, hé môi như thể định hôn lên giọt nước ấy.

Nhưng chỉ là một cú đánh lạc hướng.

Anh nhàn nhạt ngước mắt lên cười: "Nếu cô là một tiểu thư đoan trang..." Câu sau anh nói bằng giọng khàn khàn, "Thì liệu cô có thể bỏ chân xuống khỏi eo tôi trước không?"

"Tôi chỉ có ý tốt đo lường vòng eo giúp anh thôi mà."

Tạ Chiêu rút chân về. Quả nhiên, vòng eo của Giang Từ rất thon.

Cô khẽ ngẩng đầu, chóp mũi cao thẳng chạm vào mũi anh, hai người mũi đối mũi.

"Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu." Hai tay cô vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng vu.ốt ve sau gáy anh.

"Tôi chỉ là không muốn ngủ chung giường với anh thôi." Đầu ngón tay cô lướt qua bờ vai rộng của anh, ngước mắt nhìn anh cười.

Giang Từ không tránh né, ngược lại còn rướn người tới gần, giống như một con thú nhỏ, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào cô, còn vẽ thành vòng tròn.

Anh mỉm cười ngước mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, không ai chịu nhượng bộ, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Ánh mắt của Giang Từ như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng quét qua đường nét gương mặt cô, từ mắt đến mũi, rồi đến cằm, cuối cùng dừng lại trên môi. Anh chậm rãi thưởng thức cảnh sắc ấy, khóe môi cong lên.

"Vậy thì tốt quá, tôi cũng không muốn ngủ chung giường với cô đâu."

Anh hơi hé môi, gần như chạm vào môi cô, như có như không.

Ngón tay cô chặn lại đôi môi ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn môi mềm mại của anh.

Đầu lưỡi anh khẽ động, hơi nóng ẩm trườn lên ngón tay cô. Cảm giác tê dại như dòng điện lan từ đầu ngón tay chạy dọc cả cánh tay, rồi lan đến toàn thân. Tạ Chiêu run nhẹ một cái.

"Anh biết là tốt rồi. Tôi chưa từng thích anh đâu." Má cô càng đỏ hơn, cô nắm lấy tay anh, áp mặt vào lòng bàn tay rộng lớn ấy mà cọ nhẹ. "Tôi giữ anh bên cạnh chỉ vì tiếc nhân tài thôi, không có ý gì khác." Cô hôn lên lòng bàn tay anh.

"Yên tâm đi, sếp. Tôi chắc chắn sẽ không thích cô đâu. Tôi chỉ là vì miếng cơm manh áo mà ở lại bên cô thôi." Giang Từ cười khẽ bên tai cô, lồng ng.ực khẽ rung động theo nhịp điệu trầm thấp. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, khiến cô khẽ run lên.

Tạ Chiêu siết chặt vai anh hơn, Giang Từ cũng cúi xuống, ôm cô vào lòng.

Cằm anh nhẹ nhàng cọ vào tóc cô, hai người kề sát, hơi thở giao hòa. Tạ Chiêu vùi đầu vào hõm cổ anh, hít lấy mùi hương sữa tắm thanh mát trên người anh.

Cơ bắp trên lưng anh căng lên, ngón tay cô lướt nhẹ, vẽ những đường nét tùy hứng.

Hai người lặng lẽ ôm nhau thật chặt.

Nhịp thở của Tạ Chiêu dần hỗn loạn, lồng ng.ực cô phập phồng theo từng nhịp đập.

Người Giang Từ nóng như lửa, khiến đầu óc cô dần trở nên mơ hồ.

Vừa nãy cô định làm gì nhỉ? Cô có kế hoạch gì để đối phó Giang Từ sao?

Quên rồi, mặc kệ đi.

Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên đường viền sắc nét của xương hàm anh.

"Nếu sếp không muốn ngủ sofa..." Giang Từ dịu dàng vu.ốt ve mái tóc dài của cô, "Tôi có thể rộng lượng nhường cô một nửa giường."

Giọng anh trầm thấp, mang theo sức hút mơ hồ, chạm nhẹ vào màng nhĩ cô, khơi gợi từng đợt rung động. "Thật ra, chỉ cần là điều cô thích, tôi đều có thể làm theo. Ví dụ như... nếu cô thực sự, thực sự, thực sự thích tôi thì sao nhỉ? Tôi cũng không hẳn là hoàn toàn từ chối, không cân nhắc, hay phủ nhận khả năng tôi cũng sẽ thích cô."

"Ừm." Tạ Chiêu siết chặt vòng tay, hôn lên cổ anh, hơi thở dồn dập.

Anh đang nói gì thế nhỉ?

Anh thơm quá.

"Tôi tất nhiên là rất thích—" Cô lơ mơ trả lời.

Khoan đã! Não cô đột nhiên phát hiện từ khóa quan trọng nên lập tức tỉnh táo.

Tốt lắm, suýt nữa lại rơi vào bẫy của Giang Từ.

Chiến thuật lừa địch.

"Tôi tất nhiên là rất thích... những kẻ yêu tôi đến mức hèn mọn." Ngón tay cô lướt nhẹ theo đường viền cổ anh, "Nếu anh dám thừa nhận điều đó, tôi sẽ cân nhắc thích anh."

"Nếu anh thực sự khao khát được ngủ chung giường với tôi đến vậy, anh hãy ngoan ngoãn cầu xin đi, tôi có thể cân nhắc đồng ý." Tạ Chiêu cười nói.

Giang Từ đặt tay lên đầu gối cong của cô, chạm nhẹ dọc theo làn da, rồi đột ngột siết chặt eo cô, kéo cô sát vào người.

Tạ Chiêu khẽ đẩy vai anh, anh vẫn bất động.

"Vậy thì đành đắc tội thôi." Giang Từ bế cô lên, nhẹ nhàng đặt sang một bên giường.

Anh nằm xuống phía đối diện, đặt một chiếc gối ở giữa làm ranh giới.

"Thế này đi, chúng ta cứ ngủ như vậy."

"Anh đúng là nhân viên không biết điều đấy, anh có biết không?" Tạ Chiêu cười nhẹ.

"Có biết bao người muốn được nằm ở vị trí này bên cạnh tôi." Biết bao người sẵn sàng khuất phục, mong được chung chăn gối với cô.

"Tôi không phải họ, mỗi người có chí hướng riêng." Giang Từ bật cười.

Tạ Chiêu hất chiếc gối chắn giữa hai người đi, rồi đột ngột cưỡi lên người anh.

"Tất nhiên là không, đám người phàm đó sao có thể so sánh với anh."

Ngón tay cô lướt qua khuôn mặt anh, câu này để dỗ anh, nhưng cũng là lời thật lòng.

Đàn ông trong mắt Tạ Chiêu luôn là những sinh vật thấp hèn, bẩn thỉu.

Dù là những kẻ đẹp đẽ trong chốn danh lợi cũng chẳng khác gì, chỉ là lớp vỏ hào nhoáng bao bọc sự thấp kém mà thôi.

Nhưng Giang Từ thì khác, hoàn toàn khác.

Anh như một phiên bản tiến hóa vượt bậc, thoát khỏi mọi khuyết điểm của nhiễm sắc thể Y.

Một con người mới, gần như đến từ tương lai.

Tạ Chiêu cảm thấy anh nên được tách biệt khỏi giống loài đàn ông.

Cô vốn không bao giờ muốn ngủ chung giường với đám sinh vật thấp hèn đó, nhưng với Giang Từ, dù ngày nào cũng chung chăn gối, cô cũng không phiền.

Dĩ nhiên, câu này tuyệt đối không thể để anh biết, nếu không anh sẽ càng kiêu ngạo hơn—anh đã đủ đắc ý lắm rồi.

"Làm loạn là quấy rối, sếp." Giang Từ lên tiếng.

Tạ Chiêu thu tay lại, định xoay người rời khỏi người anh.

Anh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô.

"Nhưng tôi đâu có nói là không cho cô quấy rối." Anh bật cười trầm thấp.

Tạ Chiêu thuận thế ngả xuống lồng ng.ực anh, mềm mại như không xương.

Giang Từ không đẩy cô ra.

"Nhưng mà đôi khi anh không chủ động sẽ khiến tôi rất buồn." Tạ Chiêu làm bộ thở dài.

Buồn cái quái gì chứ, anh càng bị động, cô càng thích thú.

Giang Từ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai cô, ngón tay khẽ vỗ về trấn an. "Cô muốn tôi chủ động thế nào?"

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô, lướt qua làn da, khiến cô tê dại. "Cô dạy tôi được không?"

Tạ Chiêu nhắm mắt, ngẩng đầu lên, mái tóc cô khẽ lướt qua tai anh. Cô nắm lấy tay anh, dẫn đến vạt váy của mình.

"Giúp tôi."

Tiếng vải vóc cọ xát khe khẽ vang lên, nhưng anh không tiếp tục mà lại siết lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, cô cũng vậy.

Trán cả hai lấm tấm mồ hôi.

"Tôi không hiểu, cô nói rõ đi." Hơi thở ấm áp của anh vờn quanh dái tai cô. "Tôi mới có thể giúp cô."

Tạ Chiêu kéo tay anh lên môi, sau đó khẽ hôn. Cô uốn mình trong vòng tay anh như một con cá nhỏ.

Hơi thở của Giang Từ cũng dần trở nên rối loạn, tay còn lại theo bản năng siết chặt eo cô, càng ôm càng chặt.

"Nói ra tôi sẽ giúp cô." Giọng anh trầm khàn, như có những hạt cát li ti trong từng chữ.

"Sao trước giờ tôi không phát hiện anh cũng xấu xa thế nhỉ?" Tạ Chiêu hôn lên dái tai anh.

lồng ng.ực Giang Từ phập phồng dữ dội, anh nhắm mắt, hai tay siết lấy eo cô nhưng vẫn quy củ, không vượt giới hạn.

Tạ Chiêu hôn dọc từ tai đến xương hàm anh, nở nụ cười tinh nghịch: "Nhưng mà, trước khi anh cúi đầu dâng hiến tình yêu hèn mọn của mình—"

Ánh mắt cô hạ xuống chiếc quần xám của anh.

"Thì tự tìm cách bình tĩnh lại đi nhé."

Giang Từ, anh quá xem thường tôi rồi.

Tạ Chiêu cười lạnh.

Sau nhiều năm lăn lộn trong chốn danh lợi, làm sao cô có thể chưa từng đối mặt với những cám dỗ sắc đẹp? Để có thể trụ vững đến ngày hôm nay mà chưa từng bị ai tính kế, năng lực kháng cự cám dỗ và ý chí kiên định của cô phải thuộc hàng đỉnh cao.

Mặc dù cô thực sự rất thích vẻ đẹp của anh, nhưng so với thân thể của anh, việc chinh phục được trái tim kiêu ngạo của Giang Từ lại càng khiến cô phấn khích hơn.

Anh có thể chơi trò "lạt mềm buộc chặt" với cô, cô thích.

Anh cũng có thể ỷ vào sự cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, cô sẵn sàng dành cho anh sự cưng chiều ấy.

Cô có thừa kiên nhẫn dành cho anh.

Nhưng người cuối cùng phải cúi đầu chắc chắn sẽ là anh.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh, dễ dàng rút khỏi vòng tay của anh.

"Tôi ngủ sofa." Giang Từ mặt không cảm xúc trèo xuống giường, nhưng vành tai đã đỏ ửng.

Trước đây luôn là Giang Từ khiến cô bối rối không biết phải làm sao, lần này cô cuối cùng cũng coi như thắng được một vòng. Tạ Chiêu đắc ý.

"Ây da, đừng để bị cảm lạnh nhé." Cô vỗ lên giường, "Hay là ngủ cạnh tôi đi."

"Không cần." Anh như một con mèo cuộn mình trên sofa.

"Không dám ngủ cạnh tôi, có phải vì tôi khiến anh không kiềm chế được không?" Tạ Chiêu thở dài, "Lỗi của tôi rồi."

"Đừng dùng phép khích tướng." Giang Từ nằm trên sofa, mỉm cười, "Tôi không nằm cạnh cô là vì sợ cô nhớ tôi đến mức không ngủ nổi. Tôi là vì giấc ngủ của cô mà thôi."

Hừ, cứng miệng lắm.

Tạ Chiêu mỉm cười với tư thế của kẻ chiến thắng, tắt đèn, không chấp với anh nữa.

Cô nằm trên chiếc gối mà Giang Từ đã từng nằm, trong bóng tối bị hương thơm của anh bao bọc, tim cô đập nhanh, không tài nào chợp mắt.

Cô mỉm cười, trở mình hết bên này sang bên kia.

Sớm muộn gì anh cũng sẽ là của cô.

Giang Từ thì dường như đã ngủ từ lâu.

Người này, đúng là dễ ngủ thật.

Tạ Chiêu rón rén xuống giường, bước đến bên sofa, quả nhiên, Giang Từ đã ngủ say.

Cô cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Đây là thời điểm tốt nhất để hôn anh, bây giờ hôn thì dù sao anh cũng không biết.

Nhưng cô muốn đợi đến khi anh tự nguyện dâng lên nụ hôn của mình.

Tạ Chiêu xoa nhẹ mái tóc anh, cúi xuống hôn lên má anh một cái, rồi vui vẻ quay về giường ngủ.

Trong bóng tối, hàng mi của Giang Từ khẽ run, anh mở mắt.

Anh đưa tay chạm vào khóe môi.

Đáng tiếc quá, cứ tưởng giả vờ ngủ thì cô sẽ hôn xuống chứ.

Bình Luận (0)
Comment