Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 139

Khi Tạ Chiêu tỉnh lại, cô đang ở bệnh viện. Trước giường bệnh có một bó hoa bách hợp – Cô Triệu đã đến.

"Giang Từ." Cô cố gắng ngồi dậy.

"Cậu ấy rất an toàn, đang ở phòng bệnh ngay bên cạnh cô." Bà Hứa ngồi bên giường cô.

Nhìn thấy bà Hứa, Tạ Chiêu lại nhớ đến tất cả những gì đã xảy ra – bắt đầu từ việc bà ta muốn ám sát anh trai mình.

"Ông Hứa vẫn còn sống chứ?" Cô vội hỏi.

"Đương nhiên." Bà Hứa chỉnh lại bó hoa bách hợp. "Ông ấy bị bọn bắt cóc làm cho hoảng sợ nghiêm trọng, nên vẫn đang nghỉ ngơi."

Tạ Chiêu nghe ra ý của bà Hứa – bà ta muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu bọn bắt cóc mà Chủ tịch Trần thuê.

"Hiện vẫn chưa xác định được thân phận của bọn bắt cóc và ai đã ra lệnh cho chúng. Nhưng tôi nghĩ là do Chủ tịch Trần hận cô và anh tôi phản bội ông ta, nên đã sai người đến giết hai người. Còn con trai tôi, chẳng qua chỉ là một kẻ thế mạng mà thôi. Tôi đã nói vậy với cảnh sát. Họ sẽ đợi hai người tỉnh lại rồi đến hỏi ý kiến."

"Bây giờ cô có đồng ý với tôi không?" Bà ta nhìn chằm chằm vào Tạ Chiêu.

Lịch sử luôn nằm trong tay kẻ còn sống. Kẻ sống sót có quyền đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ đã chết.

"Đương nhiên là đồng ý." Tạ Chiêu nói.

Bà Hứa dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Anh trai tôi rất biết ơn cô vì đã cứu anh ta khỏi đám cháy. Dù có chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ luôn đứng về phía cô. Nhà họ Hứa cũng vậy." Bà ta đứng dậy, tấm lưng thẳng tắp, tóc tai chỉnh tề, lại khôi phục dáng vẻ quý phu nhân cao quý.

"Ông Hứa vẫn còn ở bệnh viện sao?" Tạ Chiêu hỏi. Cô không chắc liệu bà Hứa có ra tay với anh trai mình ở bệnh viện hay không. Hy vọng là không – nhất là trước khi đại hội cổ đông diễn ra.

"Cô không cần lo cho anh ấy." Bà Hứa nói, "Tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Dù sao bây giờ anh ấy cũng là người thân duy nhất của tôi."

"Hơn nữa, anh ấy đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế. Vì tiền, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Ông Hứa tự nguyện từ bỏ di sản sao?

Thấy Tạ Chiêu im lặng, bà Hứa tiếp tục: "Cô lo lắng gì, tôi đều hiểu cả."

"Thực ra, bây giờ tôi đã thông suốt rồi. Những người thực sự khiến tôi bất hạnh là cha tôi, chồng tôi, và con trai tôi. Còn anh trai tôi, thực tế anh ấy chưa bao giờ làm gì khiến tôi đau khổ. Chỉ là sự tồn tại của anh ấy khiến tôi khổ sở mà thôi."

"Người tôi hận nhất là cha mình. Nhưng tôi chưa bao giờ có đủ dũng khí chống lại ông ấy, chồng tôi hay con tôi. Tôi chỉ dám trút giận lên anh trai, vì trong số những người đàn ông xung quanh tôi, anh ấy là người duy nhất chịu lắng nghe tôi."

"Bây giờ, anh ấy nói với tôi rằng từ lâu đã ký giấy từ bỏ quyền thừa kế. Anh ấy bảo rằng biết hôn nhân của tôi không ổn định, một người phụ nữ sống một mình rất khó khăn, mà anh ấy thì là đàn ông, không cần tranh giành số tiền đó. Anh ấy luôn là một kẻ gia trưởng, nhưng cũng còn chút lương tâm. Trước đây tôi giận anh ấy, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười."

"Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng đã hóa giải hiềm khích. Cô Tạ, khi cảnh sát đến hỏi, mong cô đừng nói những lời không nên nói." Bà Hứa lạnh lùng cảnh cáo.

"Tôi không biết gì về gia đình các người. Chuyện này cũng không liên quan đến tôi." Tạ Chiêu nhẹ nhàng đáp, để bà ta có đường lui.

"Tốt. Được rồi, cô không cần phí lời với tôi nữa." Bà Hứa phất tay. "Bạn trai cô đang ở trong phòng bệnh với cô Triệu. Cậu ấy vẫn hôn mê, cô ấy khóc sưng cả mắt rồi. Cô không định qua đó sao?"

"Hãy để họ có chút không gian riêng đi." Tạ Chiêu cười nhạt. "Tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này."

Giang Từ mở mắt, thấy một cô gái đang ngồi bên giường khóc.

"Tạ Chiêu?"

"Cô Tạ không sao, anh yên tâm." Triệu Uyển Bình đáp.

"Cô Triệu?" Giang Từ định thần lại. "Cô vẫn ổn chứ?"

"Tôi ổn. Tôi khóc chỉ vì quá hoảng sợ thôi." Cô ấy lau nước mắt.

"Có ai bị thương không?"

"Yên tâm đi, ngoài Chu Minh chết ra thì không ai bị thương cả."

"Đàn anh Giang, thực ra tôi đến là để chào tạm biệt anh."

"Ồ, vì chúng tôi sắp trở về Mỹ sao?" Giang Từ chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi choáng.

"Không phải là tạm biệt về mặt địa lý, mà là về mặt tình cảm."

"Tôi không còn thích anh nữa."

"Những gì anh nói trước đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều."

"Anh bảo rằng tôi không thực sự thích anh, mà chỉ thích một hình tượng đẹp đẽ do chính tôi tưởng tượng ra. Bây giờ tôi phải thừa nhận là anh nói đúng."

"Khi tôi thích anh, anh là vị anh hùng từ trên trời giáng xuống để cứu rỗi tôi. Nhưng khi tôi bị bắt cóc, lúc tôi trốn trong tủ và sợ hãi tột độ, người đầu tiên nhận ra giọng nói của tôi không phải là anh, mà là cô Tạ. Người đầu tiên xông vào cứu tôi cũng là cô ấy."

"Tôi nghĩ rằng, nguồn gốc của sự ngưỡng mộ và lệ thuộc của tôi đến từ hành động được cứu giúp, còn người cứu tôi là ai thì không quan trọng."

"Anh là một người rất tốt, có lẽ chính vì tôi đã gặp quá nhiều người đàn ông tồi tệ, nên sự lựa chọn của tôi rất ít, mới khiến tôi nhớ mãi không quên."

"Nhưng điều này không phải là tình yêu. Nó chỉ là một giấc mộng thời thiếu nữ. Vậy nên tôi chính thức nói lời tạm biệt với anh."

"Tôi rất vui vì cô đã hiểu ra điều này." Giang Từ mỉm cười. "Cô là một cô gái thông minh, tôi tin cô sẽ đạt được mọi điều cô mong muốn."

"Lúc này lẽ ra anh nên chúc tôi tìm được một người đàn ông tốt hơn, gặp được tình yêu đích thực chứ?" Cô Triệu bật cười.

"Tôi nghĩ cô không cần một người đàn ông để có hạnh phúc. Thứ cô quan tâm nhất chưa bao giờ là tình yêu nam nữ."

Tạ Chiêu bước vào phòng bệnh.

Giang Từ nằm trên giường, ánh nắng hắt lên gương mặt anh. Trông anh tĩnh lặng, hoàn mỹ như một bức tượng ngà, tựa như một "hoàng tử ngủ trong rừng" đang chờ đợi nụ hôn đánh thức.

Tạ Chiêu vươn tay khẽ vuốt mái tóc anh.

Cô cúi xuống, thì thầm vào tai anh: "Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ không hôn anh đâu."

"Đừng lười biếng nữa, dậy đi! Chúng ta phải về New York rồi."

*

Ánh nắng chiếu xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng như được dát vàng. Bên cạnh cửa sổ sát đất, Tạ Chiêu liên tục gọi điện thoại.

"Vừa về nhà đã có cả đống việc phải giải quyết." Cô than thở.

Giang Từ cũng đang nghe điện thoại, cuộc gọi từ công tố viên và mẹ anh lần lượt đổ đến.

"Anh nên nhận lời đi." Trong lúc chờ cuộc gọi tiếp theo, Tạ Chiêu bước đến bên anh, đúng lúc anh vừa kết thúc cuộc trò chuyện với công tố viên.

"Cái gì?"

"Họ muốn anh quay lại làm việc cho viện kiểm sát." Cô ngồi xuống.

"Tôi muốn anh làm công việc mà anh thực sự mong muốn."

"Tôi không muốn giữ chân anh ở đây nữa. Nếu ở lại đây lãng phí tài năng của anh, tôi sẽ rất áy náy. Đương nhiên, có thể phòng chống tội phạm tài chính cũng không phải điều anh muốn nhất."

"Anh nên tự do lựa chọn con đường của mình, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì." Tạ Chiêu nói một cách nghiêm túc.

Từ sau vụ hỏa hoạn, khi hiểu rõ suy nghĩ của anh, cô đã không còn ý định lợi dụng anh dù chỉ một chút.

"Nhưng nếu tôi quay lại viện kiểm sát, cô không sợ điều đó sẽ bất lợi cho mình sao?" Giang Từ hỏi.

"Không sợ. Tôi có những luật sư giỏi nhất. Trong bất kỳ trường hợp nào, bên công tố cũng không thể thắng tôi, anh cũng vậy." Tạ Chiêu thản nhiên nói.

"Không cần biết anh chọn công việc gì, tôi chỉ muốn nói rằng tôi hoàn toàn tôn trọng và ủng hộ quyết định của anh."

"Cô nói vậy khiến tôi cảm động quá." Giang Từ cười, "Nhưng chuyện này tôi cần suy nghĩ thêm."

"Đương nhiên, tôi đâu ép anh phải quyết định ngay hôm nay." Tạ Chiêu đứng dậy, "Giờ anh cảm động xong rồi thì dọn rác đi. Dạo này nhân viên vệ sinh càng lúc càng lười. Với cả chuông cửa cứ reo mãi, ra lấy đống hàng chuyển phát nhanh đi, không biết ai gửi lắm thứ thế không biết."

Chuông cửa lại vang lên, Giang Từ ra mở cửa. Trước mặt anh là một biển hoa hồng đỏ trải dài trên hành lang, giữa những bông hồng đỏ có điểm xuyết hoa hồng phấn, sắp xếp thành dòng chữ "I LOVE YOU".

"Đây là hoa mà ngài Isaac gửi cho cô Tạ Chiêu." Người giao hàng nói. "Xin hãy ký nhận."

"Anh giao nhầm rồi." Giang Từ lạnh lùng nói.

"Không đâu, đúng địa chỉ này mà."

"Không đúng. Ở đây không có ai tên là Tạ Chiêu, chỉ có một mình tôi sống thôi." Anh dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Tạ Chiêu từ trong phòng khách hỏi vọng ra: "Là hàng gì thế?"

"Không có gì cả." Giang Từ trả lời, "Là nhân viên tiếp thị, bán hoa thôi."

"Tiếp thị tận đây á?" Cô lẩm bẩm một câu rồi lại tiếp tục làm việc.

Cô ngồi trên ghế sofa mềm mại, bên cạnh là cửa sổ sát đất rộng lớn. Ngoài trời, những cụm mây trắng trôi lơ lửng, bỗng nhiên một dòng chữ "I LOVE YOU, CHIÊU" hiện ra giữa trời xanh—là một màn tỏ tình bằng máy bay kéo khói.

Tạ Chiêu mải đọc email nên không để ý.

Giang Từ lập tức lao tới, ấn nút kéo rèm cửa xuống.

"Gì đấy? Ban ngày ban mặt mà kéo rèm làm gì?" Cô ngẩng đầu nhìn anh đầy khó hiểu.

"Nắng quá, chói mắt." Giang Từ thản nhiên đáp.

"Nóng thì bật điều hòa đi." Cô lại kéo rèm lên.

Bầu trời ngoài kia trở về vẻ yên bình, dòng chữ cũng đã tan biến.

Giang Từ thở phào, nhưng chuông cửa lại vang lên.

"Ai vậy?" Tạ Chiêu đứng dậy.

"Để tôi mở." Anh vội lao ra trước cô.

Isaac đứng giữa rừng hoa hồng, trên tay cầm một chiếc hộp nhung đựng nhẫn đá quý, bên cạnh là luật sư của anh ta.

"Sao anh vẫn chưa bị tống vào tù vậy?" Giang Từ trừng mắt nhìn hắn, định đóng sầm cửa lại, nhưng Isaac đã nhanh chóng chen vào.

"Rất vui được gặp cậu, em trai yêu quý của tôi."

Giang Từ nghiến răng, cố đẩy hắn ra ngoài.

"Tạ Chiêu! Tạ Chiêu!" Isaac lớn tiếng gọi.

"Sao anh lại đến đây?" Cô bước ra từ phòng khách.

"Tạ Chiêu yêu quý, vài ngày không gặp, cô trông rạng rỡ hẳn ra." Isaac đưa bó hoa cho cô.

"Cô ấy vừa bị bắt cóc, suýt chết cháy đấy." Giang Từ cười lạnh.

"Anh cũng trông không tệ." Tạ Chiêu đánh giá hắn từ đầu đến chân, "Xem ra dù bị công tố viên truy lùng, anh vẫn sống tốt nhỉ."

Isaac vẫn phong độ như trước, khoác trên mình bộ vest đặt may cao cấp.

"Anh béo lên rồi." Giang Từ lập tức chêm vào.

"Không có, ngày nào tôi cũng tập gym." Isaac xoay một vòng khoe dáng.

"Vậy chắc là trán anh bị hói dần rồi."

"Đường chân tóc của tôi vẫn còn rậm rạp nhé." Isaac chỉnh lại mái tóc bồng bềnh của mình.

"Vậy thì chắc do mặt anh tự nhiên to ra, xương to thì chẳng sửa được đâu." Giang Từ lẩm bẩm.

"Còn cậu thì vẫn nhợt nhạt như xác chết vậy, em trai." Isaac cười mỉm.

"Đây là quà nhỏ tôi chuẩn bị cho cô." Hắn mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh.

"Tôi biết cô thích kim cương." Hắn nói với Tạ Chiêu.

"Ồ, đây là kim cương á? Nhỏ thế này, lại còn xỉn màu, tôi tưởng là đá tổng hợp vài đô một viên chứ." Giang Từ cười khẩy, "Anh mua ở đâu cái thứ rẻ tiền này thế?"

"Đấu giá ở Sotheby's New York." Isaac không thèm liếc nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn Tạ Chiêu, "Chiếc nhẫn này có giá bằng lương sáu trăm năm của em trai tôi."

"Tôi đấu giá để dành tặng riêng cô."

"Anh chắc không? Không phải để rửa tiền à?" Giang Từ nhếch môi.

"Quà quý giá thế này, tôi không thể nhận được." Tạ Chiêu lắc đầu. Cô biết giữa cô và Isaac là quan hệ hợp tác cùng có lợi, nhưng tự nhiên nhận quà thế này, chắc chắn hắn có mưu đồ.

"Không cần khách sáo với tôi. Chỉ cần cô thích là được rồi." Isaac búng tay một cái.

Đám nhân viên lập tức bê từng chậu hoa hồng vào phòng.

"Đừng có nghiêng đầu làm bộ quyến rũ nữa, cái cổ già của anh sắp gãy luôn rồi đấy." Giang Từ cười mỉa.

"Anh dẫn theo luật sư đến, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tạ Chiêu cảnh giác hỏi.

"Vì tình thế đã rất cấp bách." Isaac thở dài, "Cô phải giúp tôi. Giúp tôi cũng chính là giúp chính cô. Lần này chúng ta bắt buộc phải hợp tác để vượt qua khó khăn."

"Được, vậy tôi gọi luật sư của tôi đến nhé?" Cô nghiêm túc nói.

"Được thôi, có một số văn bản cần hai bên luật sư cùng kiểm tra." Isaac chậm rãi cài lại cúc tay áo.

"Văn bản gì?"

"Thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta."

"...Hả?"

"...HẢ?!!"

"Đây là tình trạng khẩn cấp nên tôi sẽ nói ngắn gọn."

Isaac quỳ một gối xuống: "Tạ Chiêu, hãy kết hôn với tôi!"

Bình Luận (0)
Comment