Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân

Chương 140

"Tôi và anh?" Tạ Chiêu chần chừ, "Chúng ta kết hôn ngay khi đang là đối tượng trọng điểm bị công tố viên theo dõi? Nghe chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới."

"Trước giờ chúng ta chẳng phải luôn giả vờ như không quen biết sao?"

"Đó mới là chiến lược khôn ngoan, cả đời không qua lại." Giang Từ nói ngay.

Isaac vừa định ngồi xuống ghế thì Giang Từ đã kéo ghế ra khỏi tay anh ta.

"Được rồi, anh từ đâu đến thì quay về đó đi. Chúng ta hẹn gặp lại nhau trên đám tang của anh sau năm mươi năm nữa nhé." Giang Từ cười tươi.

"Thật không may, cách duy nhất để thoát khỏi nghi ngờ của công tố viên lúc này... lại chính là kết hôn." Isaac giật lấy chiếc ghế từ tay Giang Từ và ngồi xuống lại.

"Theo nguồn tin của tôi trong nội bộ công tố viên, chẳng bao lâu nữa họ sẽ tiến hành nghe lén tôi. Vậy nên tôi phải đến gặp cô trước khi họ hành động. Dù chúng ta đã rất cẩn trọng trong việc liên lạc, họ không thể nào biết được nội dung cụ thể cuộc trò chuyện, nhưng việc chúng ta có liên hệ với nhau là điều chắc chắn họ sẽ phát hiện."

"Mối quan hệ giữa tôi và Tạ Chiêu hoàn toàn không liên quan đến thương mại, chưa từng trao đổi bất kỳ thông tin nội bộ nào. Chúng tôi chỉ đơn thuần có một mối tình bí mật, vì cha tôi không đồng ý với cuộc hôn nhân này.

"Đây hoàn toàn là chuyện riêng tư của chúng tôi, quyền riêng tư của chúng tôi không thể bị xâm phạm."

"Anh định nói như thế trước mặt Ủy ban Chứng khoán và đội điều tra của Cục Điều tra Liên bang?" Tạ Chiêu chợt hiểu ra.

"Nếu đến mức đó." Isaac lấy ra một xấp thư được in sẵn.

"Tôi đã làm giả thư tình giữa chúng ta. Nếu họ điều tra, họ sẽ chỉ tìm thấy những thứ này."

"Anh nghĩ điều tra viên là kẻ ngốc chắc? Đừng kéo cô ấy vào rắc rối của anh." Giang Từ lạnh lùng.

"Tại sao chúng ta lại rơi vào tình huống này, em trai thân yêu? Chẳng phải vì lúc trước cậu bất chấp tình thân, nhất quyết điều tra tôi và cả Tạ Chiêu sao?" Isaac thở dài.

"Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi nảy ra một ý tưởng. Cậu từng nghi ngờ tôi và Tạ Chiêu có tình cảm bí mật."

"Ý tưởng này rất hay, bây giờ nó thuộc về tôi."

"Tất cả những lần chúng ta gặp nhau một cách lén lút, bây giờ đã có một lý do hợp lý: Chúng tôi đang yêu đương trong bóng tối." Isaac mỉm cười, "Vậy nên nếu nói về cuộc hôn nhân này, cậu chính là bà mối."

Giang Từ tức giận đến mức há miệng mấp máy như cá, nhưng chẳng thể phản bác được gì.

"Được rồi, người lớn có chuyện nghiêm túc cần bàn bạc." Isaac đứng dậy, "Trẻ con thì nên đi chỗ khác chơi đi."

Nói xong, anh ta kéo Tạ Chiêu vào thư phòng, mạnh tay đóng cửa và khóa lại, để mặc Giang Từ đứng ngoài.

"Nghiêm trọng đến vậy sao?" Tạ Chiêu ngồi lên bàn làm việc, "Họ thực sự sẽ nghe lén anh?"

"Không chắc. Còn tùy xem họ có được lệnh của thẩm phán hay không. Nhưng họ không thể nghe lén cô, và nếu tôi biết trước được kế hoạch của họ, tôi sẽ không để lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào." Isaac xoay một vòng trên ghế trước máy tính.

"Vấn đề là, chúng ta không thể tiếp tục giả vờ không quen biết nữa. Bởi vì họ chắc chắn có thể tra ra những lần gặp mặt trước đây của chúng ta. Nếu giả vờ xa lạ, chẳng khác nào che tai mà nghĩ không ai nghe thấy gì."

"Vậy nên chúng ta giả vờ hẹn hò một thời gian. Nếu họ điều tra, họ sẽ chỉ tìm thấy điều đó. Nó cũng sẽ hợp lý hóa tất cả những lần gặp mặt trước kia—một mối tình bí mật không được chúc phúc."

"Giả vờ hẹn hò thì không sao, tôi có thể phối hợp." Tạ Chiêu nói, "Nhưng anh cầu hôn thì hơi quá rồi đấy. Có vẻ không cần thiết lắm."

"Cô phải nhớ rằng lý do tình yêu của chúng ta bị giấu kín là vì cha tôi phản đối cuộc hôn nhân này. Vậy nên đã diễn thì phải diễn trọn vẹn: Hẹn hò, rồi đính hôn, sau đó cha tôi kịch liệt phản đối, cuối cùng chúng ta chia tay." Isaac nói.

Tạ Chiêu lắc đầu: "Kịch bản này cần xem xét lại, tôi không đồng ý chuyện đính hôn."

"Được thôi." Isaac dễ dàng chấp nhận, "Vậy thì bắt đầu từ hẹn hò trước."

"Lúc nãy anh quỳ một gối xuống thật sự làm tôi hết hồn." Tạ Chiêu nói.

Isaac và cô vốn là đồng minh kiên định, có một tình bạn đồng cam cộng khổ như cách mạng. Nếu Karl Marx quỳ một gối cầu hôn Friedrich Engels, chắc Engels cũng sốc chết.

"Ồ, chuyện đó sao? Đúng là không cần thiết thật. Nhưng có thể khiến em trai tôi tức điên thì rất đáng giá." Isaac cười đắc ý.

"Thằng em vô cảm của tôi mà lộ ra biểu cảm của con người, thật hiếm có."

Giang Từ đến giờ vẫn cứng miệng, kiên quyết không chịu thổ lộ với cô, đúng là quá đáng. Tạ Chiêu nghĩ, chọc giận anh một chút cũng tốt.

Hừ, xem anh cứng miệng được bao lâu.

Tạ Chiêu vừa mở cửa, Giang Từ đã như con mèo, vòng qua vòng lại ngay cửa, rồi dừng trước mặt cô.

"Chúng tôi đã bàn xong." Isaac nói, "Chúng tôi sẽ từ hẹn hò đến đính hôn, cuối cùng là kết hôn."

"Tôi cứ tưởng có cả nghìn con muỗi đang cãi nhau, hóa ra là một mình anh tạo ra âm thanh ghê tởm này." Giang Từ lạnh giọng, "Ở đây không ai muốn nghe anh tự biên tự diễn. Không ai quan tâm đến ý kiến của anh, anh có thể đi được rồi."

Tạ Chiêu thở dài: "Không còn cách nào khác, tôi sẽ cân nhắc."

"Cái gì? Cân nhắc gì?" Giang Từ hỏi.

"Hẹn hò, đính hôn, kết hôn." Isaac nhấc tai anh lên, hét thẳng vào tai anh.

"Không được!" Giang Từ lập tức phản đối.

"Tại sao?" Tạ Chiêu nhìn chằm chằm vào anh, "Không lẽ là anh đang ghen sao?"

"Ghen?" Giang Từ bật cười lạnh, "Tuyệt đối không. Một chút cũng không. Chỉ là anh trai tôi, Isaac, là một kẻ thối nát không ai sánh bằng. Tôi chỉ lo cho cô, sợ cô bị anh ta lừa thôi." Anh nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi biết anh ấy gần mười năm rồi, cũng hiểu được phần nào." Tạ Chiêu nhướng mày.

"Thế là chưa đủ. Tôi thì biết anh ta từ khi mới sinh ra. Tôi có thể chịu trách nhiệm khi khẳng định rằng anh ta chính là một đống phân, nhưng lại không có ưu điểm tái tạo năng lượng của phân." Giang Từ nghiêm túc nói.

"Em trai thân yêu, đánh giá của cậu lúc nào cũng quý giá như vậy. Cậu nên đến viện tâm thần Rockland, nơi có rất nhiều người đang mong chờ đánh giá của cậu." Isaac cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Tạ Chiêu reo lên.

"Tôi phải đi làm rồi, hai người cứ tự nhiên."

"Uống trà không?"

Isaac thong thả ngồi xuống, trông như một chủ nhà đích thực.

Đôi mắt xanh xinh đẹp của Giang Từ hơi nheo lại, giống như một con mèo đang cong lưng chuẩn bị tấn công.

"Đừng có thù địch như vậy. Dù sao thì chúng ta cũng là anh em mà."

Isaac mỉm cười, "Trong phòng tân hôn của bọn tôi sẽ để dành một phòng trẻ em cho cậu."

"Rốt cuộc anh đang giở trò gì? Anh muốn lợi dụng Tạ Chiêu để thoát khỏi sự giám sát của bên kiểm sát?" Giang Từ nói, "Chuyện này rất nguy hiểm, lời khuyên của tôi là anh đừng kéo cô ấy vào, mà ngoan ngoãn đi tù đi."

"Lợi dụng cái gì? Cậu ăn nói khó nghe quá đấy. Bọn tôi luôn có quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi."

Isaac nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản.

"Hơn nữa, tại sao tôi lại không thể thật lòng thích cô ấy?" Anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Từ.

"Anh thích cô ấy? Không thể nào." Giang Từ cười khẩy.

"Tôi và cô ấy đã cùng nhau trải qua mưa gió gần mười năm, còn cậu lúc đó chắc chẳng biết đang ở xó xỉnh nào." Isaac nói, "Tôi không thể thích cô ấy sao? Lâu ngày sinh tình mà."

"Cho dù anh có thích cô ấy, cô ấy cũng không thể thích anh được. Tôi khuyên anh đừng có mơ mộng hão huyền." Giang Từ lạnh lùng đáp.

"Cô ấy có thể lâu ngày sinh tình với tôi mà. Dù chúng tôi chỉ là kết hôn giả, nhưng hôn nhân là giả, tình cảm vẫn có thể vun đắp thật mà." Isaac mỉm cười đầy ẩn ý.

"Anh á?" Giang Từ khinh miệt, "Chưa từng nghe nói có cô gái nào ở bên một đống phân lâu ngày rồi lại yêu đống phân đó cả."

Isaac bật cười không hề thấy xấu hổ: "Phụ nữ đều thích tôi."

"Tôi đẹp trai, giàu có, lại còn có danh tiếng."

"Anh mơ giữa ban ngày à?" Giang Từ cười nhạt.

"Xin lỗi em trai, cái đầu nhỏ thiếu hiểu biết của cậu có thể không hình dung nổi, nhưng tôi thực sự rất được phái nữ yêu thích." Isaac nói, "Có rất nhiều người bày tỏ tình cảm với tôi. Ví dụ như Marilyn, cậu chắc đã từng nghe qua rồi? Cô ấy rất nổi tiếng."

"Nổi tiếng là kẻ lừa đảo?" Giang Từ cười lạnh.

"Nổi tiếng là diễn viên!"

"Đó, chẳng phải đúng sao? Không có kỹ năng diễn xuất giỏi thì làm sao có thể tỏ ra si mê anh được?"

"Cậu ghen tị quá rồi, bớt ghen tuông lại đi có được không?" Isaac nở nụ cười đầy trêu chọc.

"Tôi không ghen tị với anh, tôi chỉ không thể chấp nhận nổi anh thôi, hai người không hợp nhau! Anh có biết con người và tinh tinh không thể kết hôn không?" Giang Từ nghiêm túc nói.

"Bọn tôi hợp nhau nhất." Isaac nhún vai, "Phù thủy nên kết hôn với quỷ Satan, không phải linh mục. Tôi và cô ấy là một cặp trời sinh. Còn cậu, em trai à, đi làm linh mục trong nhà thờ đi."

"Này! Cậu đang làm gì đấy?" Giang Từ đột nhiên cầm lấy bình hoa trên bàn, đổ thẳng nước lên người Isaac.

Isaac vội vàng né tránh, "Cậu đúng là trẻ con quá rồi, đừng như một đứa nhóc mười sáu tuổi nữa!"

"Tôi mười sáu tuổi đã học ở Oxford rồi, không giống ai đó lúc đó còn bị lưu ban."

"Tôi không lưu ban! Tôi học năm bốn!"

"Đó chẳng phải ý tôi nói sao?"

"Hệ thống giáo dục Mỹ có bốn năm cấp ba, đồ thần kinh!"

"Cậu có thể nói chuyện bình tĩnh và trưởng thành không?"

Isaac trốn ra sau ghế sofa.

"Tất nhiên có thể! Theo di truyền học sinh sản, một người đàn ông già như anh lẽ ra đã bị tất cả phụ nữ trong thời kỳ sinh sản loại bỏ rồi. Anh có biết trong thế giới chim và động vật có vú, nếu con cái không hài lòng với hành vi tán tỉnh của con đực, nó sẽ đánh và đuổi con đực đi không? Nếu anh là kền kền, khi anh vừa nói ra câu 'kết hôn với tôi đi', anh đã bị con cái khác vỗ cánh đánh chết rồi!"

Giang Từ dùng gối ôm trên ghế sofa đập thẳng vào Isaac.

"Tôi mới ba mươi tuổi, có công ty quỹ phòng hộ riêng ở phố Wall. Trong xã hội loài người, thanh niên tài giỏi thường đến từ phố Wall." Isaac đắc ý đáp.

"Phố Wall có rất nhiều người thành đạt, nhưng từ này chẳng liên quan gì đến anh cả." Giang Từ châm chọc.

"Còn nữa, nếu tính tuổi mụ, anh ba mươi hai rồi, đồ đàn ông già không biết xấu hổ!"

"Em trai à, cậu có thể chọn cách mãi mãi trẻ trung, mãi mãi không quá ba mươi tuổi, nếu cậu chọn một thời điểm thích hợp để chết một cách đoan trang trong năm nay!" Isaac cũng vớ lấy gối lông vũ và ném vào Giang Từ.

"Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, tôi nghĩ tối nay cậu có thể đạt được mục tiêu đó rồi."

Hai người đàn ông cao gần một mét chín, tốt nghiệp tù những ngôi trường danh giá đang la hét ầm ĩ như chó mèo cãi nhau, gối ôm bay tứ tung.

"Hai người đang làm gì vậy?" Tạ Chiêu vừa gọi điện xong, bước vào phòng khách thì thấy cảnh tượng hỗn loạn, chiếc ghế sofa trông như vừa trải qua một trận chiến của chó mèo.

"Để cái bình hoa xuống! Dọn lại ghế sofa ngay!" Cô quát lên giận dữ. "Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Đánh nhau mà không thấy mất mặt sao?"

Hai người đàn ông cao lớn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế và cúi đầu.

"Là nó hắt nước vào tôi trước." Isaac nhỏ giọng nói.

"Cấm cãi lại!" Tạ Chiêu trừng mắt nhìn anh ta.

Cô quay sang Giang Từ, nheo mắt: "Nói, chuyện gì xảy ra?"

"Là lỗi của tôi."

Giang Từ cụp hàng mi dài xuống, giọng nói khẽ khàng nhưng dễ nghe, trông chẳng khác nào một thiếu niên xinh đẹp đáng thương.

"Giọng cậu sao lại thành thế này?" Isaac kinh ngạc trước tốc độ đổi giọng của Giang Từ.

Giang Từ ngước mắt lên, đôi mắt xanh ngọc lục bảo ươn ướt nhìn Tạ Chiêu, trông như một con mèo vừa phạm lỗi nhưng lại vô cùng vô tội.

Tạ Chiêu lập tức mềm lòng.

"Thôi bỏ đi, bỏ đi." Cô nói.

"Tôi đau đầu quá, không biết là bị bình hoa đập trúng hay do hôm qua hít phải khí độc trong đám cháy." Giang Từ rất cao, nhưng lại khẽ cúi mắt, giống như một con mèo to xác nhưng mong manh.

Nghĩ đến việc anh bị mắc kẹt trong đám cháy vì cô, lại còn nhường mặt nạ duy nhất cho cô, Tạ Chiêu thấy hơi xót xa.

"Isaac, anh đánh vào đầu anh ấy làm gì? Bác sĩ vừa dặn anh ấy cần nghỉ ngơi mà."

"Tôi không đánh nó! Nó còn đánh tôi đây này!" Isaac oan ức kêu lên, "Chúng ta đã quen nhau mười năm rồi, cô mới biết nó có mấy ngày thôi, chẳng lẽ cô không tin tôi sao?"

"Cậu cũng biết cách diễn nhỉ." Isaac cảm thán.

"Được rồi, Isaac, không được bắt nạt em trai anh." Tạ Chiêu đi tới đỡ Giang Từ, sau đó quay sang Isaac: "Mau lại đây giúp tôi một tay. Chúng ta đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi."

Isaac không còn cách nào khác, đành phải cõng Giang Từ lên cầu thang.

"Sao cậu nặng thế? Không phải cố tình đè lên người tôi đấy chứ?"

"Đúng vậy, tôi cố tình đấy." Giang Từ cười lạnh bên tai anh ta.

Isaac rất muốn ném em trai xuống, nhưng Tạ Chiêu ở ngay phía sau nhắc nhở: "Đi đứng cẩn thận, em trai anh đang bệnh."

Mặc bộ vest đắt tiền mà phải làm công việc nặng nhọc nhất, Isaac cực chẳng đã kéo Giang Từ lên giường.

Giang Từ thò đầu ra khỏi chăn, đắc ý cười với anh ta: "Anh đừng phí công vô ích nữa. Cô ấy sẽ không thích anh đâu."

"Đương nhiên, cô ấy chỉ thích những người yếu đuối, mỏng manh như sắp chết đến nơi." Isaac mỉa mai.

"Tôi rất khỏe mạnh, đặc biệt là dạ dày, gặp anh mà tôi còn chưa buồn nôn là đã tốt lắm rồi." Giang Từ cười nhạt.

"Dạ dày làm sao?" Tạ Chiêu bước vào.

"Em trai tôi bảo nó không muốn ăn gì cả, vậy nên tối nay chỉ có hai chúng ta ăn tối thôi." Isaac kéo chăn trùm kín Giang Từ, "Tôi đã đặt bàn ở một nhà hàng Michelin có không gian lãng mạn nhất để hẹn hò, chúng ta có thể cùng ngắm hoàng hôn. Tôi còn chuẩn bị cả pháo hoa nữa."

Giang Từ giãy giụa dữ dội: "Tôi ăn được! Tôi cũng muốn đi!"

"Đừng nói bừa." Tạ Chiêu đi tới đắp lại chăn cho anh, "Điều quan trọng nhất bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, bác sĩ bảo anh cần ngủ nhiều, ăn uống thanh đạm một chút."

"Không phải cậu đang ghen đấy chứ?" Isaac cười nhạt. "Chúng tôi chỉ đi ăn một bữa tối thôi mà."

"Hoàn toàn không." Giang Từ nghiến răng. "Không một chút nào."

"Chúc hai người ăn ngon."

"Ngủ một giấc đi, tối nay đầu bếp sẽ đến nấu đồ ăn nhẹ cho anh. Nếu không thích thì có thể gọi món khác." Tạ Chiêu dịu dàng nói. "Không cần chờ chúng tôi đâu, cũng chưa biết khi nào mới về nữa."

Hai người họ đóng cửa lại rồi rời đi.

Giang Từ vùi mình trên giường một lúc, sau đó bật dậy.

Anh cầm điện thoại lên.

"Xin chào, thiếu gia, hôm nay chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Tôi muốn tất cả nhà hàng Michelin ở New York tối nay không tiếp đón anh trai tôi, Isaac." Giang Từ nói.

Bình Luận (0)
Comment