Căn hộ không bật đèn. Ngoài cửa sổ sát đất là màn đêm xanh thẳm, ánh đèn neon lấp lánh của Manhattan nhấp nháy như những vì sao.
"Thật mệt, nhưng bữa tối này chẳng ăn được gì." Tạ Chiêu đá giày ra, ném túi xách xuống rồi ngã xuống ghế sofa mềm mại.
Isaac lái xe đưa cô đi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác nhưng đều bị từ chối. Cuối cùng cô chỉ ăn được một ít sashimi khai vị, rồi ba người đàn ông trẻ con kia lại đánh nhau.
"Này, sao tối nay anh lại xuất hiện ở đó?"
Giang Từ mang dép lại, đặt bên cạnh sofa. Tạ Chiêu nhấc chân, nhẹ nhàng chạm vào ống quần anh.
"Sao? Không vui khi gặp tôi à?" Giang Từ cúi mắt nhìn cô, giọng lười biếng, rồi anh nghiêng người lại gần.
"Không muốn ăn tối riêng với tôi?" Giọng anh trầm ấm, lướt nhẹ qua màng nhĩ, khiến lồng ng.ực cô khẽ rung động.
Tim cô đập nhanh hơn.
"Không vui khi gặp anh." Cô bĩu môi. "Ai muốn ăn tối riêng với anh?"
"Thật không?" Giang Từ cúi xuống gần hơn, hai cánh tay giam cô giữa ghế sofa và cơ thể anh.
Ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt anh, đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng rực rỡ ấy, ánh nhìn lướt qua đôi mắt cô một cách tùy ý.
Tim cô càng đập dữ dội, ánh mắt né tránh.
Giang Từ giữ lấy đầu cô, ép cô đối diện với anh.
"Lặp lại câu hỏi khi trả lời là dấu hiệu điển hình của nói dối."
Anh hạ mi mắt, cười có chút tinh quái.
Ngón tay anh khẽ cọ lên sống mũi cô. "Nói dối nhiều sẽ khiến mũi dài ra."
Giọng anh nhẹ nhàng, như lời thì thầm của tình nhân. Tạ Chiêu chạm vào tai mình, cảm thấy hơi nóng.
Cô đưa tay đẩy vào ngực anh nhưng không dùng sức, vừa như từ chối, lại như mời gọi.
"Ăn tối với anh cái gì? Cả buổi tối anh có ăn được gì đâu, chỉ lo ghen thôi." Cô ngước mắt cười.
"Ai nói tôi ghen?" Giang Từ nheo mắt cười lạnh. "Một thằng nhóc có hội chứng Oedipus, một ông già mắc chứng rối loạn hưng cảm. Chẳng đáng để tâm."
Anh hơi nhướng mày. "Nếu em muốn tôi ghen thì cũng phải tìm đối thủ khó nhằn hơn chút."
Anh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Đôi tai Tạ Chiêu đỏ lên, cô cúi mắt không nhìn anh.
"Tôi chẳng quan tâm anh có ghen hay không." Cô rút tay về, nhẹ nhàng đấm anh một cái. "Hôm nay tôi đói muốn chết, tất cả là tại anh."
"Vậy để tôi nấu bữa khuya cho em." Giang Từ đứng dậy. "Trước đó đầu bếp đã bổ sung không ít nguyên liệu vào tủ lạnh."
"Em muốn ăn gì?"
"Nghe như anh biết nấu mọi thứ vậy." Tạ Chiêu bật cười.
"Tất nhiên tôi biết hết." Giang Từ bước vào bếp, bật đèn vàng ấm áp.
"Tôi đâu phải loại không biết nấu ăn như anh trai tôi."
Đến giờ anh vẫn không quên dìm Isaac, Tạ Chiêu bật cười.
Giang Từ mở tủ lạnh, bên trong có đủ loại nguyên liệu và gia vị đã được phân loại gọn gàng.
"Nấu phở đi." Tạ Chiêu giúp anh lấy nguyên liệu từ tủ lạnh. Bò Wagyu, bánh phở, rau thơm, gói gia vị nấu nước dùng.
"Đêm không nên ăn tinh bột, nhưng bây giờ đói quá rồi." Cô thở dài.
"Không sao, ăn tinh bột buổi tối giúp ngủ ngon hơn." Giang Từ bắt đầu rửa chanh và ngò.
"Anh cũng chưa ăn gì." Tạ Chiêu nói. "Anh ăn được món này không?"
"Được." Anh đun sôi nước dùng.
"Nhưng anh không thích đồ gia vị đóng gói." Tạ Chiêu nhìn bảng thành phần trên gói gia vị. Không có thời gian hầm xương bò từ đầu nên phải dùng gói nấu sẵn. "Anh không thấy nó quá nhiều thành phần, không tốt cho sức khỏe à?"
"Quan trọng không phải ăn gì." Anh khẽ liếc cô. "Mà là ăn cùng ai."
Tạ Chiêu cúi đầu cười.
"Giúp tôi buộc tạp dề đi." Giang Từ vừa cắt chanh vừa nói.
"Ừm, anh xoay người lại." Tạ Chiêu lấy tạp dề, phủi nhẹ.
Giang Từ cúi đầu, Tạ Chiêu khoác tạp dề cho anh, từ từ siết dây lại.
Ánh mắt anh không rời khỏi cô, cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô.
Tạ Chiêu bị ánh nhìn ấy làm cho mặt nóng lên, loay hoay mãi mà không buộc chặt được.
"Để tôi." Giang Từ lướt tay qua mu bàn tay cô, cầm lấy dây buộc, ngón tay anh vô tình hay hữu ý chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô.
Anh chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội trêu chọc nào. Tim Tạ Chiêu hơi loạn nhịp, nhưng anh thì thản nhiên buộc tạp dề, rồi tiếp tục cắt chanh và ngò.
Ánh sáng ấm áp trong bếp chiếu lên gương mặt anh. Anh cầm dao rất thành thạo.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt anh sáng rõ. Phía sau là nền trời đêm sâu thẳm, như một khung tranh.
"Anh trong ánh sáng này thật đẹp, giống như một cảnh trong phim vậy." Tạ Chiêu khen.
"Em gặp ai cũng khen đẹp thế à?" Giang Từ chậm rãi nói. "Tên Dylan đó, tối nay em thấy hắn có đẹp không?"
Lúc ăn tối, Dylan bảo trước đây Tạ Chiêu từng khen mắt hắn đẹp. Giang Từ vẫn còn để bụng chuyện này.
"Không biết nữa. Tối nay tôi chỉ nhìn anh thôi." Tạ Chiêu vội dỗ anh, bàn tay khẽ vuốt lưng anh như đang xoa dịu một con mèo.
"Không tin." Giang Từ hừ một tiếng. "Đồ phụ nữ xấu xa."
Miệng thì nói vậy nhưng anh lại giống hệt một con mèo nhỏ đang vui vẻ, cái đuôi vẫy qua vẫy lại khi được khen.
"Nếm thử nước dùng xem có vừa không." Anh múc một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa đến môi cô.
Ánh mắt Giang Từ không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Trong cái nhìn nóng rực ấy, Tạ Chiêu thử một ngụm. "Vừa rồi."
Anh xoay muỗng lại, ngay tại nơi môi cô vừa chạm, thử một ngụm.
"Ừm, đúng là vừa rồi, không cần nêm lại nữa." Giọng anh bình thản.
Tiếp xúc gián tiếp... chắc chắn anh cố ý, thật là gian xảo. Tạ Chiêu đỏ mặt nghĩ thầm.
Giang Từ trụng phở, đặt vào bát sứ trắng, bày lên khay gỗ, rồi lấy ra một hộp dâu tây rửa sạch.
Không thể cứ bị động mà bị trêu mãi được. Phải giành thế chủ động, tuyệt đối không thể để Giang Từ đắc thắng.
"Ngọt không?" Tạ Chiêu tiến sát lại, nhón một quả dâu tây trong bát.
Cô đưa lên môi anh.
"Em đút cho tôi ăn."
Môi của Giang Từ hơi hé ra, Tạ Chiêu nhanh chóng nhét quả dâu vào miệng mình.
Cô ngậm quả dâu nhưng không ăn, khóe môi mang theo ý cười khiêu khích, có chút trêu đùa.
Giang Từ cụp mắt nhìn cô thật sâu.
"Đó là của tôi." Giọng anh trầm thấp, chậm rãi như cố tình kéo dài.
Anh tiến lên một bước, Tạ Chiêu cười lùi lại, phía sau là tủ lạnh, cô nghiêng người muốn tránh ra nhưng bị đôi chân dài của anh chặn lại.
Giang Từ ép sát thêm một chút, lợi dụng chiều cao để nhốt cô trong góc hẹp giữa mình và tủ lạnh.
Lưng cô dán vào cánh cửa lạnh buốt, Giang Từ đột nhiên siết lấy eo cô, kéo cô sát vào lòng.
Cô bị ôm trọn trong vòng tay anh, hai tay chống lên ngực anh nhưng không hề đẩy ra.
"Đồ của tôi, em phải trả lại." Hơi thở anh phả bên tai cô, bàn tay nóng rực lướt dọc theo eo, trượt lên sống lưng rồi dừng lại trên bả vai trần. Cô mặc váy dây, khoảng da thịt mỏng manh tiếp xúc trực tiếp với lòng bàn tay anh, không hề có lớp vải nào ngăn cách.
Nhịp thở của cô rối loạn.
Giang Từ cúi đầu, dùng môi đuổi theo quả dâu trong miệng cô.
Tạ Chiêu cười, nghiêng đầu trốn tránh.
Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, những ngón tay nóng rực vu.ốt ve bả vai, sống lưng, nhẹ nhàng mà như cơn ngứa âm ỉ.
Một luồng điện tê dại lan tỏa từ lòng bàn tay anh ra khắp người cô. Tạ Chiêu vô thức đưa tay lướt nhẹ trên áo anh, nhịp thở bất ổn.
Cô né ra theo phản xạ nhưng bị bàn tay anh giữ chặt eo, kéo trở lại gần.
Tim cô đập nhanh, mặc kệ cơ thể mình dựa sát vào lồng ng.ực anh. Phía sau là tủ lạnh băng giá, nhưng nhiệt độ từ cơ thể anh lại nóng rực, khiến cô căng thẳng đến mức cứng cả người.
Giang Từ cười nhạt trong mắt, rõ ràng là cô muốn trêu chọc anh trước, nhưng bây giờ chính cô lại đỏ mặt.
"Ngẩng đầu lên." Anh nhìn cô, nửa cười nửa không, giọng vừa trêu chọc vừa mang chút áp lực.
Lòng bàn tay nóng bỏng từ gáy cô trượt lên, ngón tay luồn vào mái tóc dày, giữ chặt sau đầu cô.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó cúi xuống.
Xương cốt cô mềm nhũn, hai tay vòng qua cổ anh, có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh như tuyết hòa lẫn với hương chanh tươi mát từ đầu ngón tay anh.
Anh siết chặt eo cô, không cho cô trốn.
Giang Từ hé môi, khẽ cắn vào đầu quả dâu, ánh mắt dán chặt lên cô, như con mèo săn mồi nhìn chằm chằm con mồi nhỏ bé không thể chạy thoát.
Hai người cùng cắn một quả dâu.
Anh chậm rãi nhấm nháp, quan sát từng thay đổi trên gương mặt cô.
Một tay siết eo cô thật chặt, tay còn lại vu.ốt ve mái tóc cô, chậm rãi lướt qua gáy, dừng trên bả vai, đầu ngón tay nóng bỏng miết nhẹ lên da thịt. Dây váy trượt xuống một bên.
Giang Từ nhìn sâu vào mắt cô.
Anh hiếm khi nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, gần như chưa từng có—một ánh nhìn mang đầy sức ép và tính xâm lược.
Ánh mắt anh còn khiến cô đỏ mặt hơn cả bàn tay anh.
Tạ Chiêu không chịu thua, nhìn thẳng vào anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, đặt tay lên gáy.
Nhưng cô đã mất hết sức lực, hoàn toàn tựa vào lòng anh, chỉ muốn gần anh hơn.
Quả dâu bị cắn đến một nửa, hơi thở anh phả lên môi cô, sống mũi cao lướt qua má cô, chỉ cần tiến thêm một chút nữa là sẽ chạm vào môi nhau.
Yết hầu Giang Từ khẽ động.
Tạ Chiêu khẽ khàng nhắm mắt lại.
Anh bật cười bên tai cô, nhẹ nhàng lùi ra.
"Nếu em muốn tôi hôn em thì có thể nói thẳng." Giang Từ mỉm cười, giọng nói mang theo chút trêu đùa.
Ý đồ quyến rũ bị vạch trần, anh không mắc bẫy.
Tạ Chiêu tức tối đấm anh mấy cái.
"Ai muốn anh hôn? Đang mơ à."
"Anh thích giành đồ của người khác đến vậy sao?" Cô cười tinh nghịch nhìn anh, ẩn ý sâu xa.
"Vốn là của tôi, sớm muộn gì cũng thuộc về tôi, tôi không cần phải giành." Giang Từ tự tin đáp.
"Vậy sao hôm nay không cho tôi ăn tối với bạn bè?" Cô hỏi.
"Ồ, tên Dylan đó là bạn em à? Em còn bao nhiêu người bạn như vậy nữa?" Anh lơ đãng hỏi.
"Nhiều lắm, nhưng chỉ là bạn bè bình thường thôi, sao vậy?" Cô khiêu khích.
"Bạn bè bình thường giống chúng ta à?" Ngón tay anh lướt qua môi cô, lau đi chút nước dâu còn sót lại.
Giang Từ ngước mắt nhìn cô nở nụ cười.
"Tôi chưa bao giờ coi anh là bạn cả."
Tạ Chiêu nhìn anh chằm chằm, không chút do dự.
Giang Từ cố gắng nén cười.
"Tôi luôn coi anh là người hầu." Cô cười tít mắt.
"Giờ thì mau mang đồ ăn khuya ra cho tôi đi."
"Yes, madam." Giọng anh pha lẫn ý cười, âm cuối hơi kéo dài.