Ba người đàn ông với khuôn mặt đầy kem trắng ngồi ngay ngắn, sáu con mắt nhìn nhau đầy ái ngại.
Isaac và Dylan đã đánh nhau đến mệt, còn Giang Từ cũng đã cười đủ.
Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng, thoáng chút ngượng ngập.
"Phải nói rằng, hai người cũng khá văn minh, chỉ ném bánh kem thôi mà." Giang Từ cười tủm tỉm, "Khỉ thì còn ném cả phân vào nhau cơ."
"Khỉ sẽ không nhìn anh ruột mình bị người khác đánh rồi đứng cười hả hê, còn quay phim làm kỷ niệm!" Isaac lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, nếu anh trai dám dòm ngó người trong lòng của em trai, thì em trai có quyền dùng đá ném chết anh ta, không cần con khỉ khác ra tay." Giang Từ cười nhẹ. "Hãy ca ngợi nền văn minh hiện đại nào."
"Thực sự rất xin lỗi." Dylan thở dài. "Vừa rồi tôi quá bốc đồng, không kiềm chế được cảm xúc của mình."
"Tôi làm bẩn quần áo của mọi người, tôi sẽ đền bù đúng giá gốc."
"Không sao đâu, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Giang Từ nói. "Không cần đền bù đâu."
"Không cần là thế nào??" Isaac bật dậy.
"Cậu có tư cách gì mà nhận lời xin lỗi của hắn? Người bị đập bánh vào mặt là tôi đấy! Hơn nữa, bánh kem này là tôi mua!" Isaac tức giận nói. "Bộ vest của tôi có thể so sánh với quần áo của cậu được à?"
"Thật sự rất xin lỗi. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi cũng nhận ra vừa rồi mình hơi quá đáng." Dylan nói. "Nhưng tôi không hề có ác ý, có lẽ tôi chỉ hơi trẻ con một chút thôi."
"Đừng nghi ngờ bản thân." Isaac đáp. "Một người trưởng thành bình thường sẽ không giẫm chân người khác dưới bàn, rồi ném bánh vào mặt họ đâu."
Giang Từ ghé sát tai Isaac, thấp giọng nói: "Thôi đủ rồi, 80% cái bánh đó là do anh đập lên đầu cậu ta mà."
"Nói mới nhớ, Dylan, hôm nay cậu có uống thuốc chống trầm cảm không?" Giang Từ mỉm cười ôn hòa.
"Tôi không bị trầm cảm, tại sao tôi phải uống thuốc chống trầm cảm?" Dylan lắc đầu. "Tôi rất vui vẻ, mỗi ngày đều vô cùng hạnh phúc."
"Thật không? Tôi cảm thấy cậu chỉ đang cố gắng cười gượng thôi." Giang Từ nghiêm túc nói. "Sâu trong lòng cậu rất cô đơn, rất bất lực, cậu cực kỳ khao khát sự công nhận từ người khác."
"Bên trong cậu có một đứa trẻ đang gào thét cầu cứu."
"Chỉ khi được chú ý một cách thái quá, cậu mới có thể cảm thấy được giải thoát trong chốc lát."
"Không, không, tôi không hề buồn bã!" Dylan vội lắc đầu.
"Sao tôi có thể bị trầm cảm được? Tôi là người vui vẻ nhất thế gian! Tôi có tiền, tôi còn trẻ, tôi đẹp trai, ai cũng yêu mến tôi, tôi có gì để mà trầm cảm?"
"Về chuyện này thì cậu nên nghe cậu ấy." Isaac lười biếng nói. "Dù em trai tôi chẳng có thành tựu gì trong đời, cũng là một con người đầy vấn đề, nhưng khi nói về bệnh tâm thần thì cậu ta là chuyên gia không ai bì kịp."
Giang Từ bình thản cười nhẹ: "Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ về các bệnh tâm thần. Ví dụ như anh trai tôi – Isaac, anh ta mắc hội chứng Delusional Disorder. Bệnh này còn gọi là hoang tưởng được yêu, giống như một con cóc vô lý tưởng tượng rằng có một cô gái loài người yêu nó vậy."
"Hai người cứ từ từ trao đổi bệnh tình đi." Isaac cười nhạt, "Tôi đi vệ sinh sửa soạn lại chút."
Anh ta đứng dậy, chỉnh lại cà vạt. Một người đàn ông mặc vest lịch sự, nhưng khuôn mặt thì đầy kem trắng, chỉ chừa ra hai con mắt. Dáng vẻ đường hoàng, thẳng lưng bước vào nhà vệ sinh.
"Hai anh em anh thân nhau thật đấy, thích trêu chọc nhau nữa." Dylan bật cười.
"Cậu và anh chị em trong nhà có vẻ không thân lắm nhỉ?" Giang Từ hỏi.
"Anh đoán đúng rồi. Nhưng không phải là quan hệ không tốt, chỉ là ai cũng bận rộn ở khắp nơi trên thế giới thôi." Dylan thờ ơ nói.
"Cậu là con thứ hai trong nhà." Giang Từ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, vô cùng chắc chắn.
Dylan giật mình: "Sao anh biết?"
Giang Từ không trả lời ngay, mà tiếp tục nói: "Trong tâm lý học gia đình có một quan điểm, những đứa trẻ ở giữa dễ bị bỏ quên do sự phân bổ tài nguyên không đều. Cha mẹ có thời gian, sức lực và nguồn lực hạn chế, họ sẽ ưu tiên đứa con đầu, sau đó lại tập trung hơn vào đứa nhỏ nhất. Những đứa trẻ ở giữa thường ít nhận được sự quan tâm và chăm sóc hơn."
"Trong suốt thời thơ ấu và thanh thiếu niên, cậu có cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi trong gia đình không?"
"Không hề. Bố mẹ tôi rất công bằng với tất cả chúng tôi. Thời thơ ấu và thanh xuân của tôi lúc nào cũng vui vẻ." Dylan đáp.
Giang Từ rót một tách trà nóng, đẩy về phía Dylan.
"Uống chút trà nóng, thư giãn thần kinh đi."
Dylan uống vài ngụm.
Giang Từ đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên mặt bàn. Đôi mắt xanh lục của anh, xuyên qua lớp kem trắng trên khuôn mặt, bình tĩnh nhìn Dylan.
"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu từ thời thơ ấu của cậu nhé."
"Quan hệ giữa cậu và mẹ có tốt không?"
"Rất tốt. Mẹ tôi yêu thương tất cả anh chị em chúng tôi, bà luôn đối xử công bằng với mọi người." Dylan nói. "Hồi nhỏ, tôi luôn chơi cùng em trai, rất vui vẻ."
"Vậy à, hai người thường chơi gì?" Giang Từ dịu dàng hỏi.
Giọng điệu anh mềm mại như một bàn tay mát-xa tinh thần, khiến Dylan bất giác thư giãn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đang được một bác sĩ tâm lý chẩn đoán.
Anh ta vô thức làm theo hướng dẫn của Giang Từ, bắt đầu hồi tưởng.
"Hồi bé tôi và em trai ngày nào cũng chơi cờ vua. Nó rất thích chơi cờ."
"Vậy ai làm trọng tài?" Giang Từ nhẹ giọng hỏi, giọng nói vẫn ấm áp như cũ.
"Mẹ." Dylan chìm sâu vào ký ức.
Đến khu Isaac sửa soạn xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta thấy Giang Từ và Dylan đã trở nên thân thiết, trông như hai người bạn tốt lâu năm.
Giang Từ đã dịch chuyển sang ngồi sát bên Dylan.
"Rồi mẹ lại trách tôi không nhường nó! Lúc nào cũng trách tôi, chưa bao giờ trách em trai! Chỉ vì tôi là anh lớn hơn nó sao?" Dylan dùng hết cả xấp khăn giấy trên bàn.
"Tôi chưa bao giờ thích chơi cờ vua! Là em tôi thích, mẹ ép tôi phải chơi với nó mỗi ngày!" Dylan rơi nước mắt, Giang Từ đang nhẹ nhàng vỗ về.
"Họ thậm chí chưa bao giờ chịu thừa nhận rằng họ thiên vị!"
"Tôi có vị trí gì trong cái nhà đó chứ?!"
"Tại sao tôi lại làm ngôi sao ư? Là để mẹ có thể nhìn tôi thêm một chút! Hồi nhỏ, chỉ khi tôi biểu diễn, mẹ mới vui vẻ."
Giang Từ bế lại con chihuahua của Dylan, đặt vào lòng cậu ta.
"Thử vuốt lông nó đi, sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn, kíc,h thí,ch tiết ra endorphin."
"Tôi thậm chí còn không thích chó, mẹ tôi thích thôi." Dylan ôm con chó lên, dùng nó để lau nước mắt.
Bị nước mắt nước mũi dây đầy người, con chihuahua khó chịu đảo mắt trắng dã.
"Đừng cứ mãi sống trong bóng tối của tuổi thơ, nhìn về hiện tại đi. Cậu thấy đấy, cậu đã đạt được rất nhiều thành tựu mà." Giang Từ vỗ nhẹ lưng cậu ta.
"Tôi có thành tựu gì? Cả cuộc đời này của tôi—vô nghĩa." Dylan rơi nước mắt.
"Không có một ngày nào tôi thực sự hạnh phúc."
Con chihuahua giãy giụa trong lòng cậu ta, lấy chân đạp một phát rồi bỏ chạy thẳng về phía Giang Từ.
"Ngay cả chó cũng ghét tôi, vậy tôi sống làm gì nữa?" Dylan lau nước mắt.
Isaac đứng bên cạnh bàn đã chết lặng.
Tên ngôi sao trẻ kiêu ngạo, bất cần khi nãy bỗng chốc biến thành một kẻ yếu đuối, nhạy cảm, mắc chứng trầm cảm nặng.
"Xin lỗi đã làm phiền bữa ăn của mọi người, tôi muốn đi nhảy lầu một chút." Dylan lịch sự cúi chào.
Isaac nhìn Dylan rồi lại nhìn Giang Từ, ngơ ngác: "Chưa tới năm phút mà cậu đã khiến người ta muốn tự sát rồi, chuyên nghiệp thật."
"Với sự độc ác của cậu, địa ngục cũng không dám thu nhận đâu."
"Anh không đi theo cậu ta à?" Giang Từ cười mỉm.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi tạm thời chưa muốn tự sát."
"Tôi bảo anh đi kéo cậu ta xuống."
"Tại sao tôi phải kéo? Thích thì cứ nhảy, liên quan gì đến tôi?" Isaac hờ hững nói.
"Nếu anh không cản, cậu ta nhảy xuống sẽ đập nát chiếc xe mới của anh." Giang Từ bình thản nhắc nhở.
Isaac nghiến răng chửi một câu, vừa bực tức vừa cáu kỉnh chạy theo Dylan.
Trong khi đó, Tạ Chiêu đang trốn trong nhà vệ sinh.
Cô đã ở trong đó rất lâu, bên ngoài chắc đã yên tĩnh rồi nhỉ? Mấy cái trò ngớ ngẩn của mấy tên dở hơi đó cũng nên kết thúc được rồi.
Tạ Chiêu quay lại nhà hàng, kỳ lạ là trên bàn ăn chỉ còn mỗi Giang Từ đang ngồi ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cơn mưa ngoài trời chẳng biết từ lúc nào đã ngừng.
"Hai người kia đâu rồi?" Tạ Chiêu ngồi xuống hỏi.
"Dylan lên cơn trầm cảm, muốn nhảy lầu. Đây là vấn đề di truyền, có thể sẽ truyền lại cho thế hệ sau." Giang Từ bình thản nói.
"Isaac đuổi theo chửi cậu ta rồi. Anh ta không có phản ứng cảm xúc trước việc người khác muốn tự sát, chứng tỏ có khuynh hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, dễ trở thành tội phạm."
Tạ Chiêu nhướng mày: "Ý anh là hai người tỏ tình với tôi, một là bệnh nhân tâm thần, một là tội phạm?"
"Không thể nhìn bề ngoài của con người mà đánh giá." Giang Từ thản nhiên cười.
Cơn mưa hoàn toàn ngừng hẳn, tòa nhà Empire State bật đèn sáng rực.
Empire State mỗi tối đều có màu đèn khác nhau, nhưng thông thường chỉ có phần đỉnh sáng lên. Hôm nay lại khác—là một màn trình diễn ánh sáng, toàn bộ tòa nhà nhấp nháy ánh đèn hồng rực, tạo thành những hình trái tim sáng rực giữa bầu trời.
Nền trời màu xanh cobalt, một tòa nhà hồng rực, đèn đuốc sáng trưng, những trái tim lấp lánh không ngừng thay đổi hình dạng.
"Đẹp thật." Tạ Chiêu nói. "Nhưng hôm nay không phải lễ tình nhân, cũng chẳng phải ngày lễ gì, tại sao lại chiếu đèn kiểu này?"
Miễn là đẹp hơn pháo hoa của Isaac là được, Giang Từ thầm nghĩ. Anh đã cố tình tạo mưa để ngăn Isaac đốt pháo hoa.
Không phải lễ hội thì sao? Chu U Vương đốt lửa phong hỏa đài chỉ để khiến Bao Tự mỉm cười thôi mà.
Một ban nhạc bất ngờ xuất hiện trước bàn của họ, bắt đầu biểu diễn.
"Bài hát này dành tặng cho cặp đôi xinh đẹp này."
Tạ Chiêu thoáng sững sờ.
"Tiền của Isaac đấy." Giang Từ lập tức phản ứng. "Nhưng thôi, đừng lãng phí, tôi thay anh ta tiêu vậy."
Tất cả những kẻ dư thừa đã bị quét sạch.
Ban nhạc mà Isaac mời, giờ đang chơi nhạc cho hai người họ.
Tạ Chiêu và Giang Từ cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn trái tim lấp lánh trong màn đêm.
Một đêm hẹn hò hoàn hảo.
Giang Từ vô thức dựa gần Tạ Chiêu hơn một chút.
Bầu không khí lãng mạn tuyệt đối, ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của Giang Từ càng lúc càng sát gần cô hơn.
Khoảnh khắc tuyệt vời để hôn, để tỏ tình.
Tạ Chiêu đột nhiên bật cười khúc khích.
"Anh biết không, bây giờ anh trông giống một con khỉ mặt trắng."
Anh đã tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo—chỉ có điều, kem trên mặt lại chưa lau sạch.